Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 45


Lăn lộn cả một đêm, lúc trở về trời cũng đã sáng.
Hoàng đế băng hà, chắc chắn sẽ vội vàng đưa thi thể về cung.
Lúc trước chỉ bị trúng độc, nên mới truyền tin về cung, khiến người trong Thái Y Viện vội vàng chạy tới, nhưng bây giờ lại dùng đến.
Bùi Huyền Trì nghĩ, với tính cách này của Bùi Văn Hiên, nếu mọi chuyện đã biến thành cục diện như này, hắn sẽ tự nắm bắt cơ hội.

Dù sao có lệnh của hoàng đế, không được giữ lại Thuần Phi, Thái tử Bùi Văn Ngọc được sủng ái cũng sẽ bị xử tử.
Ngôi vị hoàng đế bỏ trống, ngôi vị Trữ quân cũng không có người ngồi, hoàng đế đột ngột rời đi, nên cũng không có thời gian an bài hậu sự.
Chỉ chờ Bùi Văn Hiên động thủ.
Bùi Huyền Trì không ở trong lều lâu, hắn kêu quản gia thu dọn đồ đạc, rồi ôm mèo lên xe ngựa.
Hạ Dục Cẩn không thể rời đi, thấy hắn lên xe ngựa, đành vòng đến bên chỗ cửa sổ nhỏ, dùng đầu ngón tay gõ vào xe ngựa: "Ngươi không đợi kiệu rồng mà đi trước, chỉ sợ sẽ mang tai tiếng."
Bùi Huyền Trì chưa kịp nói chuyện, mèo trắng nhỏ đã thò đầu ra ngoài.
Hạ Dục Cẩn nhìn thấy, thuận thế dịch tay sang muốn sờ cậu.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm vào chóp tai mèo, thì người ngồi ở bên trong đã ôm mèo trắng nhỏ về.
Hạ Dục Cẩn bật cười lắc đầu: "Trong kinh xảy ra chuyện gì à, nên ngươi mới sốt ruột hồi cung?"
"Ta không tính hồi cung." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Ta không tính tham gia vào chuyện tranh đoạt vương vị.

Tính mang Tiểu Bạch đến hành cung ở một đoạn thời gian, chờ sau khi chuyện đoạt vị giải quyết xong, ta lại trở về."
Ý cười trên mặt Hạ Dục Cẩn ngưng lại, bây giờ là thời điểm mấu chốt.

Ngươi không về cung, lại chạy tới hành cung chơi?
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Bùi Huyền Trì chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với vị trí kia.

Hạ Dục Cẩn cũng không khuyên Bùi Huyền Trì đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nhưng có một số chuyện vẫn muốn nói cho hắn biết: "Ngươi cũng biết, nếu để hoàng tử khác bước lên ngôi vị hoàng đế, chưa chắc bọn họ sẽ tha cho ngươi."
Bất kỳ một vị hoàng tử nào trở thành hoàng đế, sẽ không bởi vì ngươi nói ngươi không có tâm tư tranh đoạt liền buông tha cho ngươi.

Bọn họ chỉ biết nghi ngờ trong lòng, cảm thấy ngươi là thanh đao treo trên đầu bọn họ.
Không tiêu diệt ngươi, bọn họ không ngủ ngon được.
Vân Lạc Đình cảm thấy lời Hạ Dục Cẩn nói có đạo lý, nhưng cậu không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì ôm mèo xoa xoa: "Ta đã giao dịch với Ngũ ca, nếu hắn đăng cơ trở thành hoàng đế, sẽ ban đất phong để ta rời đi."
"Thật sao?" Hạ Dục Cẩn cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng lại cảm thấy tính tình Bùi Huyền Trì ổn định, sẽ không dùng loại sự tình trọng đại như vậy nói giỡn với hắn.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Huyền Trì, hẳn là......

Chậc.
Hạ Dục Cẩn tự nhận hắn nhìn người rất chuẩn, nhưng lại không nhìn thấu Bùi Huyền Trì.
Vẻ mặt Bùi Huyền Trì không thay đổi nói: "Tất nhiên."
Tu vi của hắn đang từ từ khôi phục, tuy bây giờ còn chưa trở lại thời kỳ đỉnh phong, nhưng suối nước nóng trong hành cung có địa tâm chi hoả*.

Chỉ cần dùng mấy ngày là có thể giúp hắn khôi phục tu vi.
Đến lúc đó, cho dù Bùi Văn Hiên có lên làm hoàng đế.

Nếu hắn muốn vị trí kia, tất nhiên Bùi Văn Hiên phải cho.
Bây giờ, nhất định trong cung rất hỗn loạn.

Hắn lười trở về xử lý mấy chuyện nhỏ đó, giao cho Bùi Văn Hiên làm là được.
Hạ Dục Cẩn nghĩ một chút, thoát thân khỏi vòng xoáy này.

Cũng có thể là một chuyện tốt, liền nói: "Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, ta không thể rời kinh thành.

Ngươi đã đi hành cung, chuyện bên này ta sẽ dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho ngươi."
"Ừ." Bùi Huyền Trì nói: "Thay ta thăm hỏi bà ngoại với ông ngoại."
Hạ Dục Cẩn cười nói: "Mặc kệ ngươi, ngươi kêu ta đường đường là một vị tướng quân thế mà lại đi truyền lời cho ngươi à.

Chờ mọi chuyện lắng xuống, ngươi tự trở về tìm bọn họ."
Bùi Huyền Trì nói: "Ta để lại vài tên thị vệ, thân thủ không tồi, ngươi mang theo đi."
"Để lại cho ta? Ta cần thị vệ của ngươi làm cái gì.

Ngươi mang theo đi, yên tâm đi, sẽ không có kẻ nào giám động thủ với ta đâu, còn nữa, nếu thực sự có kẻ không có mắt......!Ta cũng không phải ăn chay."
Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại vô cùng hưởng thụ lời dặn dò của Bùi Huyền Trì.
Thị vệ Bùi Huyền Trì để lại tất nhiên không phải thị vệ bình thường.

Ngoại trừ cái này ra, trước khi ra cửa hắn đã hạ xuống một trận pháp trước cửa phủ Tướng quân, còn để lại con rối.
Chờ xe ngựa Bùi Huyền Trì đi xa, Hạ Dục Cẩn đứng bên ngoài xe.

Khi hắn xoay người muốn quay về, liền thấy năm người mặc quần áo thị vệ đang an tĩnh đứng phía sau.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày: "Này......"
Xe ngựa đã đi xa, có muốn đuổi theo cũng không còn kịp.
Hạ Dục Cẩn thở dài: "Thôi, đi theo ta."

- --
Hành cung cách nơi săn thú mùa đông không xa.
Trời vừa tờ mờ sáng liền đi, còn chưa tới giữa trưa, xe ngựa đã dừng trước cửa hành cung.
Từ lâu, Bùi Huyền Trì đã nghĩ tới địa tâm chi hoả ở trung tâm hành cung, nên giờ tất cả người trong hành cung đều là người của hắn.
Vân Lạc Đình nhìn những gương mặt quen thuộc trong đám thị vệ đó: "Meo meo."
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước vào tẩm điện, nhàn nhạt nói: "Trong hành cung rất an toàn, dù ngươi có biến thành mèo hay thành người đều được, không cần tránh người."
Hơn nữa hành cung cách xa nơi dân cư, sẽ không có người khác đến gần, mèo nhỏ ở đây có thể thoải mái hơn.
Bùi Huyền Trì nói: "Ở chỗ này đều là người của ta."
Những người hầu hạ trong cung điện đều là do con rối biến thành, sẽ không sợ bị người khác nghe thấy chuyện linh thú rồi nói ra.
Vừa vào hành cung, Vân Lạc Đình liền cảm thấy chỗ này không phải là mùa đông, mà có chút ấm áp của mùa xuân.
Giữa lúc linh lực gợn sóng có thể cảm giác được xung quanh hành cung đều được trận pháp dung nhập vào.

Hẳn là trận pháp khiến cho ấm áp ở nơi này không có cách nào tiêu tán, thêm việc có suối nước nóng, cho nên bên trong hành cung mới khác hoàn toàn với bên ngoài.
Vân Lạc Đình duỗi người, nhảy xuống khỏi lồng ngực Bùi Huyền Trì rồi thuận thế hóa thành hình người.

Vừa mới quay người lại, thì không cẩn thận va vào cái ghế dựa ở đằng sau.

Cậu theo bản năng lùi về đằng sau nửa bước nhưng vẫn không thể ổn định lại được cơ thể.
Ngay sau đó, vòng eo bị siết chặt.

Người cậu không tự chủ được mà ngã về phía trước, nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì chặn ngang người bế cậu lên đặt ở trên giường nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị thương."
Vân Lạc Đình ngồi dậy nói: "Không sao, ta có chừng mực."
"Hửm?"
"Khụ......" Vì vừa mới suýt nữa bị té ngã, nên lời này nói ra xác thật có vài phần không thể tin.

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, ngoan ngoãn nói: "Không phải có ngươi ở đây sao, ngươi sẽ đỡ ta mà."
Bùi Huyền Trì thấy cậu như thế, hắn cười bất đắc dĩ giơ tay vuốt ve gương mặt cậu: "Một lát nữa ta sẽ kêu người mang cơm trưa ra chỗ suối nước nóng, ăn cơm ở chỗ đó."
"Được."
"Hành cung rất lớn, phong cảnh so với hoàng cung cũng nhiều hơn.

Ngươi có thể chạy xung quanh để xem." Bùi Huyền Trì nghĩ một chút, nói: "Ta đã giao phó bọn họ tìm ít chim, thỏ con linh tinh để nuôi, ngươi hẳn là sẽ thích."
Trước khi dọn khỏi hoàng cung, đến ở trong Vương phủ.


Bùi Huyền Trì đã nghĩ đến việc bố trí sao cho mèo nhỏ có thể ở càng thoải mái hơn.
Nhưng chỗ có thể thay đổi trong Vương phủ có hạn, thêm chuyện không có địa tâm chi hỏa.

Cho dù có bố trí trận pháp cũng không thể giữ được hơi ấm, chỉ có thể dựa vào ấm thạch.
Kể từ đó, vào mùa đông mèo nhỏ không thể chạy nhảy khắp nơi.
Hành cung càng là nơi thích hợp hơn.
Vân Lạc Đình nghiêng đầu: "Ta có cảm giác......!hình như ngươi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi."
Muốn chuẩn bị mấy thứ này, không thể làm trong ngày một ngày hai là chuẩn bị cho xong.
"Ừ." Bùi Huyền Trì không phủ nhận, hắn không quan tâm mình sống ở đâu.

Nhưng hắn nghĩ, hắn nhất định phải tìm cho mèo nhỏ một cung điện bốn mùa như xuân, nuôi Tiểu Bạch ở trong đó, cẩn thận chăm sóc.
Chỉ dùng để nuôi mèo, tất nhiên muốn giấu cậu đi, tránh bị người khác mơ ước.
Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi biến hành cung thành như này, nhỡ đâu bị hoàng đế truy cứu thì phải làm sao bây giờ?"
Bàn ghế dựa linh tinh gì đó, nhìn qua hẳn là gỗ quý, nhưng bốn góc đều dùng vải nhung bọc lại.
Trên tường cũng gắn thêm vài tấm ván gỗ, hẳn là để mèo chạy lên đó chơi.

Trục gỗ hướng lên cao, điểm cuối cùng là ở trên xà nhà.
Mấy thứ này hẳn là mới được gắn lên.
"Hoàng đế đã chết." Người đã chết thì không thể truy cứu.
Tin tức bên phía hành cung đều bị đè xuống.

Cho dù hoàng đế không chết ở chỗ săn thú mùa đông, thì cũng không sống được lâu lắm.
Vân Lạc Đình gật đầu, cảm thấy lúc này hoàng đế qua đời thật sự có hơi trùng hợp.
Sau khi chuẩn bị xong cơm trưa, con rối đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng: "Điện hạ, cơm trưa đã được đưa đến điện Vân Tuyền."
Bùi Huyền Trì lấy quần áo mặc vào mùa hè từ trong ngăn tủ ra: "Hành cung không lạnh như vậy.

Không cần mặc thêm áo choàng, mặc thử xem có vừa người không."
"Được."
Bộ quần áo có màu xanh lam, những hoa văn ở hai chỗ cổ tay và cổ áo đều dùng chỉ bạc để thêu, bên hông thắt đai lưng, trông rất thon ngọn.
Quần áo thời cổ đại mặc khá rườm rà, cho dù mặc vào ngày hè, nhìn thì đơn giản, nhưng cũng phủ vài lớp áo mỏng.

Trước mắt thân thể này còn ổn, mặc vào cũng không có phiền phức.
Điện Vân Tuyền ở đằng sau điện chính.

Hơn nữa Bùi Huyền Trì muốn mang mèo đi xem một chút, nhìn thử cảnh sắc của hành cung, nên không kêu con rối chuẩn bị xe ngựa.
Hai bên ven đường trồng vài loại hoa cỏ, hoa nở rất đẹp nhưng lại không có mùi thơm, kết thành từng chùm.
Đi qua hành lang dài, liền tới điện Vân Tuyền.
Trong viện đã bày một bàn cơm trưa.

Con rối đứng ở một bên nhìn thấy bọn họ tiến vào, giơ tay xốc cái nắp che cơm trưa lên, rồi bỏ mấy thứ này vào cái khay bên cạnh.

"Thỉnh an công tử, điện hạ." Sau khi con rối hành lễ vấn an, liền cầm cái khay đi xuống.
Suối nước nóng ở trong phòng của điện Vân Tuyền, thật ra trong viện không có gì nổi bật.
Bùi Huyền Trì gắp một miếng cá mà Vân Lạc Đình thích ăn: "Nếm thử hương vị của nó đi rồi so sánh với đồ ăn trong Vương phủ."
Con rối đã học ở chỗ đầu bếp trong Vương phủ một đoạn thời gian.

Vì sợ thay đổi chỗ ở mới mèo nhỏ sẽ không quen, mèo nhỏ không có thói quen thay đổi khẩu vị, nhưng lại không thể mang đầu bếp trong Vương phủ qua đây, liền kêu con rối đi học tay nghề.
Vân Lạc Đình ăn thử một miếng: "Rất ngon, rất giống với hương vị trong Vương phủ."
"Ừm." Không khác nhau là được.
Từ hôm qua đến giờ, bọn họ vẫn chưa ngồi xuống ăn được một bữa ngon.
Bùi Huyền Trì chọn đồ ăn rồi gắp cho mèo nhỏ.
Vân Lạc Đình thấy thế thì bóc một con tôm cho hắn: "Ngươi cũng ăn đi." Cứ gắp đồ ăn cho cậu mãi, Bùi Huyền Trì còn chưa ăn một miếng đâu.
"Được."
Mặc dù không có nhiều món, nhưng đồ ăn rất tinh tế, số lượng cũng không nhiều, rất hợp với khẩu vị của Vân Lạc Đình.
Trên cái bàn nhỏ còn có trà bánh được chuẩn bị sau khi ăn xong.

Vân Lạc Đình đã ăn no nên không động đến chỗ điểm tâm đó, chỉ rót một ly trà nóng uống.
- --
Suối nước nóng trong điện Vân Tuyền chiếm hơn phân nửa phòng.

Vào gian bên cạnh rồi đi vào bên trong, bể suối nước nóng to như vậy đang tản ra hơi nóng.
Trong phòng có một ít sương mù.
Bùi Huyền Trì nói: "Nước trong đây đã được thay mới, dẫn từ chỗ suối nguồn qua đây.

Sau khi đứng một lúc, sẽ không cảm thấy nóng như vậy nữa."
Địa tâm chi hỏa cùng nước ôn tuyền trộn lẫn với nhau.

Người có tu vi không cao rất khó có thể phát hiện ra địa tâm chi hỏa ở chỗ này.
Dù Quốc sư có tới nơi này, cũng chỉ cảm thấy là suối nước nóng quá nóng, mà không biết được bên trong đó có cất giấu đồ vật.
"Nước này rất có ích đối với tu vi của ngươi."
Vân Lạc Đình thử nhiệt độ của nước, đầu ngón tay cậu chạm một chút.
Bùi Huyền Trì mặc một cái áo mỏng đi từ từ vào trong nước, xoay người vươn tay với Vân Lạc Đình: "Qua đây."
Vân Lạc Đình không sợ nước, ngược lại cậu còn bơi không tệ.
Nhưng mà ngay khi cậu bước vào trong nước đó, thuộc tính sợ nước của mèo lại nổi lên.

Cậu bắt lấy tay Bùi Huyền Trì, ngã nhào vào trong lồng ngực hắn.
"Đừng sợ."
"Ta không sợ." Vân Lạc Đình ôm chặt hắn không chịu buông tay, nếp áo trong đều bị kéo ra ngoài, trong giọng nói cậu tràn đầy khẩn trương: "Ta biết bơi."
Bùi Huyền Trì ôm cậu, đáp: "Ừ."
Đã nhìn ra..

Bình Luận (0)
Comment