Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 67


Trưởng lão Huyền Ưu vội vàng đưa túi trữ vật có cá khô ra: "Còn có không ít."
Bùi Huyền Trì nhìn thoáng qua, cá ở nước suối Lăng Thánh đều chỉ lớn bằng bàn tay.

Loại cá này sau khi phơi thành cá khô rất dễ bảo quản, hiếm thấy, phần lớn sinh ra ở biên giới Ma tộc và Tu Tiên giới, số lượng rất ít, nhưng hương vị lại rất thơm ngon, hẳn là mèo nhỏ sẽ thích.
Vả lại không có xương, cá khô ăn cũng rất dẻo dai.

Bùi Huyền Trì từng phái con rối đi tìm, nhưng vì không phải mùa, trong nước dù chỉ là một con cũng không có.
Nhận mấy con cá khô này, Bùi Huyền Trì nói: "Dùng để trao đổi......"
Trưởng lão Huyền Ưu sợ Bùi Huyền Trì nói dùng để trao đổi đan dược hoặc trao đổi những cái khác.

Một khi đưa ra, đồ kia tất nhiên rất quý giá.

Nhưng nếu nghe xong lại phân vân không biết có nên trao đổi hay không, hay vẫn muốn Bùi Huyền Trì dẫn bọn ông rời đi.
Trưởng lão Huyền Ưu dứt khoát mở miệng nói: "Làm phiền đại sư dẫn chúng ta đi Địa Hỏa Thâm Uyên.

Chúng ta chỉ đi theo, tuyệt đối không gây chuyện, vất vả đại sư."
Trưởng lão Động Hư liếc nhìn ông một cái.

Vừa rồi nói nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, Bùi Huyền Trì cũng không động tâm.

Thật vất vả mới có con cá khiến cho hắn chú ý, ông còn ở đây đàm phán điều kiện?
Xong rồi, đại sư sẽ không tức giận chứ.
Trong lòng Trưởng lão Động Hư không khỏi lo lắng.

Ông nghĩ không thì đưa tất cả những thứ vừa nhắc đến cho đại sư, chỉ mong đại sư đừng nóng giận.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Thành giao."
Trưởng lão Động Hư: "...???"
Nhiều đồ tốt như thế, tùy tiện ném ra ngoài cũng sẽ bị người trong Tu chân giới tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Vậy mà ngươi lại không cần, ngươi lại cố tình coi trọng mấy con cá khô này!
Trưởng lão Động Hư không khỏi sửng sốt.

Ông nghĩ lúc đi ra ngoài có nên bắt một ít cá ở nước suốt Lăng Thánh về làm cá khô hay không.
Sau khi trận pháp được giải trừ.

Vân Lạc Đình quay đầu bò vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì cọ: "Meo moe ~!"
Giải được rồi!
Tuy rằng không phải cậu tự học được cách giải trận.

Nhưng tự mình làm như thế, cuối cùng thành công cũng rất có cảm giác thành tựu!
Bùi Huyền Trì đỡ vững cậu, khen gợi: "Rất tuyệt."
Lúc giải trận, nhìn thấu tuyến đường đi của trận pháp rất quan trọng.

Linh lực rót vào thích hợp cũng rất quan trọng.
Linh thú trong chuyện khống chế linh lực được ông trời ưu ái.

Hơn nữa mèo nhỏ lại ngoan ngoãn nghe lời, hắn đưa ra phạm vi đại khái, Vân Lạc Đình đã có thể chuẩn xác duy trì linh lực.
Giải trận vất vả, Bùi Huyền Trì chọn một con cá khô đút cho cậu.
Nguyên một con được đưa ra, Vân Lạc Đình dùng hai chân ôm nó cắn một miếng.
Cá giòn giòn, ăn không ra vị cá, có hơi giống như đang ăn thịt khô.


Hương vị rất kỳ lạ, bên ngoài thịt giòn nhưng bên trong lại rất mềm.
Vân Lạc Đình nửa nằm trên cánh tay hắn.

Vụn thịt rơi xuống đều rớt hết lên bộ lông của cậu.
Lúc cậu ăn, Bùi Huyền Trì giúp cậu nhặt thịt vụn, tỉ mỉ nhặt tất cả lên.
Trưởng lão Động Hư ở bên cạnh nhìn, gãi gãi đầu, ông mơ hồ cảm thấy mình đã hơi thông suốt.
Có Bùi Huyền Trì dẫn đội, lúc đi qua trận pháp bọn họ không hề dừng lại.

Ngoại trừ một số trận pháp đơn giản hoặc là trận pháp có hoa văn lặp lại.

Bùi Huyền Trì sẽ phục hồi lại chúng, để cho mèo nhỏ luyện tập.
Sau khi Vân Lạc Đình biến thành mèo, lượng cơm của cậu rất ít.

Bùi Huyền Trì sau khi đút ít cá khô lại đút thêm ít điểm tâm và thịt khô, cảm thấy mèo nhỏ đã ăn no rồi.

Hắn lại rót một cốc sữa bò ấm cho mèo nhỏ tiêu cơm.
Vân Lạc Đình thoải mái nằm trên người Bùi Huyền Trì, cảm giác so với lúc biến thành hình người thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bây giờ cậu không cần phải đi bộ, bởi vì mặt đất bẩn, sẽ làm bẩn đệm thịt của mèo.
Sau khi càng nhiều trận pháp được phá giải, bước xuống vài cái bậc thang, là có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ bây giờ so với lúc trước đã cao hơn một chút.
Lớp lông trên người Vân Lạc Đình rất dày, Bùi Huyền Trì nắm chân cậu, hỏi: "Có nóng không?"
"Meo ~" Vân Lạc Đình lắc đuôi, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Cậu giơ chân vỗ cánh tay hắn, không cần lo lắng, nếu quá nóng còn có thể biến thành hình người.
- --
Khi trận pháp cuối cùng mở ra, một nguồn sóng nhiệt ập thẳng vào bọn họ, tý nữa thì hất văng người đi.
Dung nham trong Địa Hỏa Thâm Uyên chậm rãi chảy xuôi.

Cuốn những hòn đá màu đen lên, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa bốc cháy, nhưng không duy trì được bao lâu sẽ tắt.
Bùi Huyền Trì sợ dòng khí lưu sẽ làm mèo nhỏ bị thương nên giơ tay ngăn lại, để phòng vạn nhất còn hạ xuống đạo linh lực.
Cảm giác cổ tay trĩu xuống, cúi đầu nhìn xuống.

Mèo trắng nhỏ đang giẫm chân lên cánh tay hắn.

Cậu đứng dậy rồi thò cái đầu lông của mình ra nhìn xung quanh.
Vân Lạc Đình nâng chân tóm lấy cổ tay áo hắn lắc nhẹ, ngẩng đầu lên: "Meo!"
Nhìn thật tốt!
Nó giống như dung nham trong núi lửa đang phun trào.

Bỏ qua sự nguy hiểm và cái nóng, nó thật sự rất xinh đẹp.
Đôi mắt mèo nhỏ sáng ngời, trong con ngươi màu lam nhạt của cậu như có một hư ảnh màu đỏ nhạt xẹt qua.

Đó là hình ảnh phản chiếu của dung nham, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
"Ừ." Bùi Huyền Trì vuốt đệm thịt của mèo nhỏ: "Chúng ta đi vào bên trong tìm đồ nhé?"
"Meo ~!"
Được.
Trưởng lão Huyền Ưu thấy thế nói: "Đại sư, chúng ta không quấy rầy nữa, đi lấy dung nham trước."
Bao quanh Địa Hỏa Thâm Uyên toàn là trận pháp.

Tạo thành một vòng tròn, mà ở trung tâm của nó chính là Địa Hỏa Thâm Uyên.

Muốn đi vào cần phải phá trận, lúc đi ra ngoài cũng phải phá trận, bọn họ còn muốn đi ra ngoài cùng nhau.

Nhiều người đi vào như vậy, người mang theo đồ để đựng cũng nhiều, hẳn là đủ dùng trong một khoảng thời gian.
Bùi Huyền Trì hơi giơ tay.

Trưởng lão Huyền Ưu gật đầu, dẫn đệ tử trong tông môn đi lấy dung nham.
Trưởng lão Động Hư nhìn thấy, ông không muốn đi lấy dung nham, mà muốn đi theo bên cạnh Bùi Huyền Trì coi hắn giải trận pháp.

Nhưng cảm thấy mình ở lại chỗ này có hơi cản trở nên suy nghĩ một lát thì đi rồi.
Bởi vì bọn họ đi hai hướng khác nhau.

Nên không bao lâu sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nhảy xuống hóa thành hình người, rồi khoác thêm một lớp áo ngoài mỏng.
Bùi Huyền Trì giúp cậu thắt đai lưng.
Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì vậy?"
"Đá dung nham.

Dùng để luyện khí, muốn luyện cho ngươi một vũ khí thuận tay."
Sau khi được vũ khí có cấp bậc cao nhận chủ.

Nó có thể nâng cao tu vi của chủ nhân.

Chẳng phải có một vài tu sĩ có thiên phú bình thường vừa mới tu vi Trúc cơ, lại ngoài ý muốn dùng máu nhận chủ Thần Khí, tu vi liền tăng thêm ba tầng.
Đi dọc theo phương hướng của của dòng dung nham, ánh sáng xung quanh dần dần tối lại, linh khí cũng không tràn đầy như lúc trước.
Bởi vì linh lực của hai người chênh lệnh nhau quá lớn, nên Vân Lạc Đình vừa mới đi vào liền cảm nhận được.
Trên mặt đất còn có những cột đá nghiêng nhô ra, xiêu vẹo chặn lại con đường phía trước.
Tránh khỏi những cột đá này đi qua.

Trong số đó có một cột đá kéo dài từ trên cao xuống, phía dưới cột đá đầu tiên trống rỗng, trong đó có bãi màu đỏ nhạt hình tròn như cục đá.
Xung quanh đó rất lộn xộn, chỉ có viên đá hình tròn kia như được treo ngay ngắn trên không trung, nhìn có hơi bất ngờ.
Nhìn thấy viên đá đó, Vân Lạc Đình liền biết tại sao linh khí xung quanh nơi này loãng như vậy.

Linh lực đều bị hút hết vào bên trong viên đá kia.
Trong Địa tâm Thâm Uyên rất nguy hiểm, hầu hết những người đi vào bên trong bí cảnh đều vì dung nham trong Địa tâm Thâm Uyên.

Nhưng nó lại nhiều đến mức không cần thiết phải chiếm đoạt.

Mang nó theo bên người, để trong túi trữu vật cũng không tiện, cho nên sẽ không có người nào vừa tiến vào liền đến Địa tâm Thâm Uyên.
Kiếp trước, lúc đá dung nham bị phát hiện thì đã là lúc bí cảnh sắp đóng lại.

Bởi vì người đến Địa tâm Thâm Uyên lấy dung nham quá nhiều, lại đều là người trong tiên môn, chú trọng thể diện.

Nên đều yên lặng an bài tổ đội, lều trại được dựng kín
Dung nham chỗ bờ sông không thể động đến được, một đường men theo hướng dòng sông.

Lúc đó mới phát hiện ra nơi này có đá dung nham.
Khi ấy đã nổi lên xung đột không nhỏ.
Dù sao tin tức thật sự truyền ra có chỗ khác nhau.

Hơn nữa, cuối cùng số người rời khỏi bí cảnh chỉ còn một nửa, cũng không biết có bao nhiêu người đã rơi vào giữa dòng sông dung nham.
Bùi Huyền Trì dùng ma khí che phủ trên tay.


Đá dung nham hấp thu linh khí của dung nham, nhiệt độ quá nóng, nếu trực tiếp duỗi tay ra lấy có khả năng sẽ bị bỏng.
Mới lấy nó ra khỏi cũng không thể vội vàng bỏ vào túi trữ vật.

Đến lúc đó túi trữ vật khả năng sẽ bị bắt lửa, còn sẽ lan đến những đồ vật khác trong túi.
Khi đá dung nham bị lấy đi, cột đá bên này đột ngột lung lay, không ngừng phát ra tiếng vang "lạch cạch".
Giống như có thứ gì đó sắp vỡ ra.
Vân Lạc Đình nhìn thấy trên tảng đá xuất hiện những vết nứt.
Không thể ở lại đây lâu, Bùi Huyền Trì nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước."
"Được."
Bùi Huyền Trì vòng tay ôm eo Vân Lạc Đình, dẫn cậu đi ra ngoài.
Chỉ có một bộ phận nhỏ linh khí ở nơi bị hấp thụ chịu ảnh hưởng.

Còn dòng sông dung nham bên kia vậy mà lại không có động tĩnh gì.
Mới vừa đi ra ngoài bên ngoài.

Thứ đang treo lơ lửng trên không trung liền rơi xuống vang lên tiếng kêu ầm ầm, còn kèm theo rất nhiều đá vụn.

Khi tảng đá rơi xuống mặt đất tạo thành va chạm, nổ vang, cuốn lên từng trận bụi đất mù mịt.
Bụi bay lên che mất tầm nhìn, nhìn qua giống như bị che khuất toàn bộ.
Lơ đãng nghe thấy tiếng động bên này, hai vị trưởng lão mang theo đệ tử vội vàng chạy tới.
Tầm mắt của trưởng lão Huyền Ưu nhìn thấy Vân Lạc Đình thì dừng một chút.

Nhưng ông cũng không nói thêm lời nào, chỉ là vội vàng hỏi: "Đại sư ngài không sao chứ?!"
"Không sao."
"Tình huống bên kia thế nào.

Sao đột nhiên lại bị sụp đổ." Trưởng lão Động Hư vỗ ngực, sợ nếu thiên tài trận pháp không cẩn thận bị bỏ mạng ở đây, thì đó chính là tổn thất lớn của toàn bộ Tu chân giới.
Lúc nói chuyện, ông nhìn thấy viên đá dung nham trên tay Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì cũng không che giấu.

Cất giấu nó mà không cẩn thận đụng vào cái gì còn có khả năng sẽ bốc cháy ra ngoài, chi bằng cứ cầm nó ở trong tay.
Trưởng lão Động Hư dừng một chút.

Tất nhiên, ông liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nó là cái gì.

Nếu là người khác cầm, có khả năng ông sẽ đi lên thương lượng với đối phương một phen, xem đối phương có muốn bán nó hay không.

Dù có phải trả bất kỳ giá nào cũng được.
Nhưng người cầm đá dung nham trên tay lại là Bùi Huyền Trì.

Ông không tìm ra được đồ Bùi Huyền muốn.

Còn có......!Bùi Huyền Trì vừa vào liền đi vào bên trong, hiển nhiên là biết chút tình huống.

Hắn đến đây chính là vì viên đá dung nham này.
Vậy nên ông cũng không cần mở miệng.

Tất nhiên, Bùi Huyền Trì sẽ không bán cái này.
Thấy hắn cứ cầm nó trên tay như vậy.

Trưởng lão Động Hư nghĩ một lát, từ trong túi trữ vật của mình mò ra một đồ vật: "Đại sư, ta có một cái túi trữ vật được luyện chế riêng để đựng dung nham, sẽ không bị cháy."
Nói xong, trưởng lão Động Hư đưa túi trữ vật qua.
Trưởng lão Huyền Ưu thấy thế, cũng đưa ra một lá bùa: "Lấy cái bao bỏ vào trong, có thể áp chế khí tức của đá dung nham xuống."
Đá dung nham tương đương với toàn bộ linh khí bên trong Địa tâm Thâm Uyên.

Đứng trong Địa tâm Thâm Uyên sẽ không nhận ra.

Nhưng nếu ra khỏi chỗ này.


Người nào từng gặp qua ngươi cũng sẽ nghĩ ngờ trên người ngươi có khí tức của Địa tâm Thâm Uyên.
Đệ tử có tu vi không cao sẽ không biết đây là cái gì.

Nhưng nếu là trưởng lão trong tiên môn, liền có thể nghĩ ra đây là đá dung nham.
Bùi Huyền Trì nhận hai món đồ này, rồi thuận thế đưa ra hai viên đan dược đỉnh cấp.
Trưởng lão Huyền Ưu vừa cười vừa vuốt râu: "Đa tạ đại sư!"
Đưa cho hai ông cái gì hai ông cũng không mở ra xem.

Bình đựng đan dược, bên trong hẳn là đựng đan dược.
Bùi Huyền Trì chủ động đưa nó cho bọn ông.

Bọn ông sẽ không dây dưa xem đây là loại đan dược gì.

Còn bọn ông có cần sử dụng nó hay không cũng tùy duyên phận.
Sau khi đi ra khỏi Địa tâm Thâm Uyên.

Trưởng lão Huyền Ưu đi chậm một bước.

Tuy cùng đi ra ngoài nhưng ông lại không nhìn thấy bóng dáng Bùi Huyền Trì đâu.
Hẳn là hắn đã bước vào Truyền Tống Trận.

Với khả năng nắm giữ trận pháp của hắn, không cần phải lo lắng.

Hẳn là hắn chủ động đi vào Truyền Tống Trận.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đá dung nham đó.

Chúng ta nhiều người như vậy, cái vị đại sư trận pháp kia cũng không hỏi qua chúng ta có muốn hay không, cứ thế cầm đi."
Nghe thấy đệ tử ở phía sau nói thế.

Nụ cười của trưởng lão Huyền Ưu chợt tắt: "Ngươi nói cái gì?"
"Trưởng lão." Đệ tử nịnh nọt nở nụ cười: "Có phải trưởng lão cũng cảm thấy không hợp lý.

Ai nhìn thấy thì đều phải có phần.

Vị đại sư trận pháp kia thật sự là......"
Trưởng lão Động Hư không vui nói: "Ai nhìn thấy với ngươi thì ngươi cũng phải có phần.

Ngươi không cảm thấy mình chính là gánh nặng hay sao?"
Trưởng lão Huyền Ưu phủi tay đẩy người về phía sau, nhàn nhạt nói: "Về sau, ngươi không được tự xưng mình là đệ tử của chúng ta nữa."
Đệ tử bỗng dưng trợn tròn mắt: "Trưởng lão?"
"Cút đi."
- --
Vân Lạc Đình nhấp một ngụm trà lạnh.

Đứng trên mặt đất của Địa tâm vực sâu càng lâu thì càng nóng.

Dù có rời khỏi nó một lúc vẫn sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Sau khi uống mấy chén trà lạnh mới tốt lên được.

Nhìn Bùi Huyền Trì nghiêm túc xem xét bản đồ trên tay, cậu tiến lên đưa cốc trà lạnh: "Khen thưởng một ngụm."
Bùi Huyền Trì liền uống hết trà lạnh trên tay cậu.

Sau khi uống xong thì đặt cái cốc về chỗ cũ.
"Ừm?"
Bùi Huyền Trì cầm khăn, chậm rãi lau tay Vân Lạc Đình: "Không nên uống nhiều trà lạnh.

Một lát nữa dẫn ngươi đến rừng mật quả, pha trà linh quả cho ngươi."
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Được.".

Bình Luận (0)
Comment