Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 14


Tâm tình Trần Trừng trở nên phức tạp, dưới ánh mắt chăm chú của Bạc Hi, vẻ mặt dần dần có vài phần xấu hổ vi diệu.
Bất quá lời nói của Bạc Dận ngược lại làm cho y thả lỏng một chút, thì ra đối phương cũng không có phát hiện y chính là Trần Châu Cơ, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Cứ việc trước mắt xem ra Bạc Dận vẫn không có chuẩn bị buông tha Trần Châu Cơ, nhưng nếu Trần Trừng đánh chết không thừa nhận mình chính là Trần Châu Cơ thì sao?
Bạc Dận bảo vệ Trần Trừng, Bạc Hi bảo vệ Trần Châu Cơ, hai huynh đệ này nhìn qua hình như là đang cãi nhau, trên thực tế lại quỷ dị đạt thành nhất trí.

Bạc Hi rốt cuộc vẫn ý thức được điểm này, chủ động không tiếp tục tranh luận.
Hắn thay đổi đề tài: “Hôm nay là Thất Xảo Tiết, có muốn đi ra ngoài dạo chơi không?”
Không khí trong phòng thật sự có chút áp lực, Trần Trừng vội vàng đáp ứng: “Được đó.”
Bạc Dận hỏi Trần Trừng: “Đệ đi như thế nào?”
Trần Trừng liếc mắt nhìn chân mình, cười gượng.
Bạc Hi nói: “Nếu A Trừng muốn đi, ta có thể cõng ngươi.”
Trần Trừng theo bản năng nhìn Bạc Dận, vẻ mặt người sau lãnh đạm nhìn không ra vui buồn, y rối rắm trong chốc lát vẫn lựa chọn từ bỏ: “Đại phu cũng nói ta phải nghỉ ngơi thật tốt, vẫn nên không đi.”
Bạc Hi không có miễn cưỡng.
Sau khi hắn rời đi, trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, trong phòng tối sầm lại, Trần Trừng ngồi ở trên giường, Bạc Dận thì ngồi trước cửa sổ, vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng phảng phất như có tâm sự gì đó.
“Ca.” Trần Trừng đánh vỡ yên tĩnh, hỏi: “Huynh thật sự phải hồi cung sao?”
“Ừm.”
“Có thể tìm được bảo châu trước rồi trở về không?”
“Không thể.”
Ngươi cự tuyệt người khác đều dứt khoát lưu loát như vậy sao?!
Trần Trừng uyển chuyển nói: “…… Đệ cảm thấy chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn, Trần Châu Cơ hiện tại cũng không có làm điều gì, không phải sao?”
“Chờ hắn làm ra chuyện gì đã muộn rồi.”
“Huynh vì sao không tin đệ đệ của huynh thế? Có lẽ hắn nói đúng, có người khác đả thương huynh……”
Bạc Dận quay mặt về phía y, biết rõ hắn không nhìn thấy, Trần Trừng vẫn chột dạ.

Y so với ai khác cũng rõ ràng hơn, làm hại Bạc Dận chính là Trần Châu Cơ, cũng chính là mình.
Ở trong thân thể này càng lâu, trí nhớ thuộc về Trần Châu Cơ càng ngày càng rõ ràng, phảng phất là Trần Trừng tự mình trải qua, mỗi một ý nghĩ hắn từng nghĩ, Trần Trừng đều có thể đồng cảm, thậm chí y đối với cách làm của Trần Châu Cảnh có cảm giác đồng tình.
“Đệ muốn nói cái gì?”
“Theo cách nói của Tam điện hạ, Trần Châu Cơ có lẽ cũng không tệ như vậy, có lẽ giữa hai người thật sự có hiểu lầm gì đó?”

Ngoài cửa sổ đường phố đã lục tục lên đèn, có tiếng rao bán náo nhiệt truyền tới, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng cười đùa của nữ tử.
Tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy nhưng suy xét đến Trần Trừng, Bạc Dận vẫn mò mẫm thắp đèn trong phòng.
Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt chiếu sáng sườn mặt hắn lúc sáng lúc tối, Bạc Dận vê mồi lửa, chậm rãi nói: “Chờ sau khi hồi cung, hắn sẽ biết.”
Trần Trừng cảm thấy trong lòng hắn hẳn là rất nghẹn khuất, biết rõ kẻ ác kia ở nơi đó, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả huynh đệ thân cận nhất cũng không tin hắn.
Nhưng tâm tình Bạc Dận vẫn bình tĩnh như trước, không được tín nhiệm hình như cũng không thể làm cho hắn sinh ra cảm xúc gì.
Trần Trừng mím môi, đánh bạo thôi miên hắn: “Đệ thấy Tam điện hạ cũng là người trung hậu hẳn sẽ không nói dối, hắn thậm chí chịu nói chuyện vì Trần Châu Cơ, không bằng huynh cứ ngẫm kỹ lại? Để xảy ra chuyện không hay, huynh thật sự oan uổng Trần Châu Cơ sao?”
Bạc Dận cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.
Trần Trừng không ngừng cố gắng: “Huống chi lúc trước huynh cũng đã nói hắn lớn lên rất đẹp, kỳ thật đệ cảm thấy người lớn lên xinh đẹp đều không phải người xấu…… Huynh còn nói mấy huynh đệ huynh thậm chí phụ hoàng cũng có thể bảo vệ hắn, nếu hắn thật sự xấu xa như vậy, thế nào cũng sẽ lộ ra chân tướng không phải sao? Tại sao có thể được lòng người như vậy chứ?”
Giọng điệu Bạc Dận trầm tĩnh: “Hắn giỏi mưu tính lòng người.”
“Làm sao huynh có thể kết luận hắn đang giở trò cơ mưu? Nói không chừng có lẽ là huynh đối với người ta có thành kiến đấy.”
Trần Trừng nghe nói qua một loại tâm lý nghe theo đám đông, bị ảnh hưởng bởi hành vi của đám đông bên ngoài, mà về mặt tri giác, phán đoán, nhận thức của mình biểu hiện phù hợp với cách thức hành vi của dư luận hoặc đa số mọi người.
Và các thí nghiệm cho thấy rằng khi nhiều người khăng khăng giữ một quan điểm cách nhìn giống nhau, rất ít người có thể tiếp tục duy trì sự độc lập của họ mà không bị ảnh hưởng bởi tâm lý này.
Y quan sát Bạc Dận, ý đồ từ trên mặt hắn tìm kiếm ra vài phần dấu vết sót lại.
Y biết mình đang cố ý ức hiếp Bạc Dận, nhưng nếu thật sự có thể dựa vào tẩy não làm cho Bạc Dận tin tưởng người khác làm hắn bị thương, Trần Trừng cũng không ngại làm hỏng lương tâm một chút.
“Ca?”
“Bạc Hi có tình với hắn, cho nên sẽ có thiên vị.”
“Nhưng tình cảm của hắn đối với Trần Châu Cơ, cũng sẽ không thâm sâu bằng đối với huynh, không phải sao?”
Đầu óc Trần Trừng xoay chuyển liên hồi, Bạc Dận lại còn đang nghiêm túc giải thích cho y: “Trần Châu Cơ rót cho hắn canh mê hồn, ta không thể để việc này tùy ý phát triển.”
Theo một ý nghĩa nào đó, Bạc Dận cũng coi như tính tình tốt, thế mà không ý thức được Trần Trừng là cố ý thậm chí là ác ý.
Trần Trừng dựa vào trên gối đầu, nói: “Nhưng đệ cứ cảm thấy người tốt như Tam điện hạ, người hắn thích nhất định cũng là người tốt.”
“Lý do gì?”
“Không có lý do gì cả.” Trần Trừng kiên trì nói: “Chính là đệ tin tưởng Tam điện hạ.”
Bạc Dận khẽ nhíu mày, hắn loáng thoáng cảm giác ra vài phần không vui: “Vì cái gì?”
“…… Nhất định phải nói, đại khái hắn thân quen đi.”
Bạc Dận từ trước bàn đứng lên, sau đó đi về phía cửa, Trần Trừng cả kinh, vội gọi hắn lại: “Huynh đi đâu vậy?”
“Ta có việc muốn hỏi Tam đệ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không liên quan gì đến đệ.”
Trần Trừng quyết định nhanh chóng từ trên giường ngã xuống, sau đó ngã đến ‘gào khóc’ một tiếng.
Tay Bạc Dận kéo cửa dừng lại, nghiêng đầu nghe trong chớp mắt, không thể không trở về đỡ y, Trần Trừng nhân cơ hội bám lấy cổ hắn: “Huynh đừng đi, đệ không muốn ở một mình.”
Trên người y có mùi thuốc mỡ, hương bạc hà nhàn nhạt xen lẫn hương vị đắng của dược liệu, nồng đậm mà mát lạnh.


Chóp mũi Bạc Dận giật giật, bế y lên đặt ở trên giường, Trần Trừng vẫn ôm lấy hắn không buông: “Huynh đừng tìm hắn, đừng đi.”
“Vì sao?”
“Đệ ghen.”
“Không phải đệ cảm thấy hắn thân quen sao?”
“Vậy thì thế nào?”
“Đệ tin hắn, không tin ta.”
“…… Đệ, đệ cũng không phải không tin huynh, đệ chỉ hy vọng huynh có thể yên tâm, đừng luôn nghĩ mọi người xấu như vậy, nếu huynh coi Trần Châu Cơ coi như người tốt, không phải có thể yên tâm đi tìm Âm Dương Bảo Châu sao.”
“Sự thật sẽ không bởi vì cách nghĩ của ta mà thay đổi.”
“Được rồi được rồi, sự thật chính là sự thật.” Trần Trừng tạm thời buông tha tẩy não cho hắn, nói: “Huynh tìm hắn muốn hỏi cái gì?”
Bạc Dận không nói với y.
Cánh tay Trần Trừng mịn màng, lúc bám vào hắn tay áo rộng trượt xuống, cánh tay trơn bóng câu ở trên cổ hắn, giống như hai con rắn trắng mịn.

Hắn cầm cổ tay Trần Trừng, muốn gỡ y xuống, Trần Trừng lại vòng càng chặt hơn một chút.
Y dự cảm vấn đề Bạc Dận muốn hỏi sẽ rất mấu chốt, Bạc Hi không phải là người hay nói dối, y sợ đối phương lộ ra sơ hở.
Đầu xù cọ lên cằm Bạc Dận, nam nhân nâng cằm lên một chút, cái đầu kia lại cọ vào cổ hắn, làm cho cổ hắn ngứa ngáy.
Bạc Dận lại kéo hai cái, phát giác y trước sau không chịu buông tay, liền dừng động tác.
“A Trừng.” Hắn nói: “Buông tay.”
“Không muốn.” Trần Trừng rầu rĩ nói: “Huynh nói không cho ta chạy loạn, vậy huynh cũng không được chạy loạn, ngộ nhỡ lát nữa đệ có chuyện gì tìm không thấy huynh thì làm sao bây giờ?”
“Ta rất nhanh sẽ trở về.”
“Lúc trước đệ chăm sóc huynh lâu như vậy, đối với huynh không rời không bỏ, hiện tại chân đệ bị thương nghiêm trọng như vậy, chốc lát huynh muốn hồi cung, chốc lát muốn tìm đệ đệ…… Đệ trở nên không còn quan trọng nữa.”
Bạc Dận: “…… Vô cớ gây rối.”
“Ờ……” Trần Trừng mềm như bông rầm rì: “Chính là vô cớ gây rối, chính là không cho huynh đi.”
Y một lần nữa siết chặt cánh tay của mình, hơi thở phả vào cổ Bạc Dận, Bạc Dận cảm thấy cổ họng phát khô, nói: “Đệ buông tay trước.”
“Nếu đệ buông tay, huynh chắc chắn sẽ đi ngay.”
Bạc Dận khắc chế hô hấp, tay nắm trên cổ tay y, đột nhiên xoay người đẩy Trần Trừng lên giường, ót Trần Trừng dán lên ván giường, hai tay bị hắn vững vàng đặt ở bên tai, nhất thời hơi sửng sốt.
Đôi môi màu đỏ nhạt của Bạc Dận mím nhẹ, yết hầu trên cổ nhô lên khẽ giật nhỏ đến khó phát hiện.
Tư thế cùng bầu không khí…… đều có chút mập mờ.
Trần Trừng có loại dự cảm không tốt.

Bạc Dận trời sinh thiếu hụt tình cảm là không sai, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là nam nhân, một nam nhân có tất cả chức năng sinh lý đều vô cùng bình thường.
Về phần mình, Trần Trừng đương nhiên biết hành vi hôm nay của mình bắt đầu quá mức rồi.
Trần Trừng bắt đầu tự hỏi nếu Bạc Dận muốn làm y, thì làm sao bây giờ? Là thuận theo, hay là đẩy ra?
Trong lòng Trần Trừng đương nhiên là một trăm lần không muốn làm với Bạc Dận, nhưng nếu ngay từ đầu kế hoạch tình huynh đệ thật sự biến chất…… Hình như cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, dù sao một khi cự tuyệt mọi thứ hiện có liền thất bại trong gang tấc, Bạc Dận vẫn như cũ không có cảm tình với y, ngày sau vẫn sẽ giết y.
Nếu không cự tuyệt…… Trần Trừng nuốt nước miếng, nói thực ra y chưa chuẩn bị tốt.
“Ca……” Âm thanh Trần Trừng nhỏ bé yếu ớt, hương trà bốn phía: “Huynh làm đệ đau.”
Giữa mày Bạc Dận nhíu lại, một lát sau hắn buông lỏng tay Trần Trừng ra, xoay người ngồi ở một bên.
Trần Trừng tiếp tục nằm, một bên xoa cổ tay, một bên chuyển động tròng mắt nhìn Bạc Dận, hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
“Sau này đừng như vậy.”
Con ngươi Trần Trừng lóe lên, giọng nói vô tội: “Thế nào á?”
“Đừng tùy tiện ôm cổ nam nhân.”
Bạc Dận dứt lời, trực tiếp nằm xuống bên cạnh y.
Hắn nghiêng mặt bình thản, sống mũi thẳng tắp.

Trần Trừng lại cẩn thận quan sát hắn trong chốc lát, cân nhắc Bạc Dận đến tột cùng là mấy cái chiều hướng……nam nhân cong bình thường, cho dù không làm y, lúc này hẳn cũng đã hôn qua, nhưng Bạc Dận không có, gia hỏa này thiếu hụt tình cảm, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, từ điểm hắn không để ý đến cảm xúc của người khác mà thấy thì hắn là một người rất tự nhiên với người của mình.
(*) Liễu Hạ Huệ: đại khái ông là một người quân tử gặp sắc dục nhưng tâm không loạn, không màng.
Có cái gì nói cái đó sẽ không thèm che giấu.
Hắn không trực tiếp xuống tay với mình, vậy đại biểu hắn vẫn rất thẳng.
Tuyến huynh đệ tùy tiện vẫn còn có thể.
Trần Trừng nghĩ thông suốt, tức khắc yên lòng.
Bên ngoài thật sự náo nhiệt vẫn luôn có âm thanh từ cửa sổ truyền vào, Trần Trừng còn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt.
Hoa đăng đêm nay chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Y miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, Trần Trừng dựng lỗ tai lên liền nghe được tiếng Bạc Hi: “Ta vừa từ bên ngoài trở về mang theo đồ ăn khuya cho các người.”
“Ca.” Trần Trừng ngồi dậy, kéo Bạc Dận: “Ăn khuya, muốn ăn khuya.”
Không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới y thật đúng có chút đói bụng.
Bụng Trần Trừng phối hợp phát ra âm thanh ọt ọt, Bạc Dận nghe rõ ràng, không thể không đứng dậy đi mở cửa phòng.
Bạc Hi xách đồ đi vào, “Ta thấy bên ngoài chỉ sợ sẽ náo nhiệt đến rạng sáng, ồn ào như vậy hai người chắc cũng không ngủ được, liền mua chút ít đồ ăn mang về.”
Đúng là đồ ăn không ít, có gà rừng nướng cắt thành miếng bọc bằng lá sen cùng hành lá cắt khúc, tương ngọt, còn có bánh nướng thịt băm, chân vịt nấu nấm hoa cùng bánh chưng từ mật hoa quế hạt dẻ với bột mịn (bánh quế hoa), tuyệt vời nhất chính là hắn còn mang theo một vò rượu ngon thơm tinh khiết.
Đồ ăn vặt bày trên bàn, sắc hương vị đều đầy đủ, Trần Trừng càng thèm không chịu nổi, nhấc chân lên muốn xuống giường.
Bạc Dận nghe được động tĩnh, xoay người vừa muốn đi lại, Bạc Hi cũng đã trước một bước ôm Trần Trừng lên.
Bạc Dận ngừng lại tại chỗ, nghe bước chân Bạc Hi đi qua rồi đi lại, cùng với một câu: “A Trừng ngồi chỗ này.”
Trần Trừng ngồi xuống, nói lời cảm tạ.
Ngay sau đó, Bạc Hi đi tới đây dắt Bạc Dận: “Huynh trưởng.”
Bạc Dận khẽ nhúc nhích tay áo tránh tay hắn, một mình đi đến bên cạnh Trần Trừng, sờ đến ghế dựa, ngồi xuống.
Bạc Hi tính tình tốt không để ở trong lòng, tự mình ngồi xuống bên kia Trần Trừng, sau đó lấy ra một thứ, giống như dâng vật quý nói: “Ngươi xem.”

Trần Trừng nhìn chăm chú, đôi mắt tức khắc sáng ngời: “Thật xinh đẹp.”
Bạc Hi nhìn gương mặt như gốm trắng của y, đáy lòng một khoảng mềm mại: “Thích không?”
Trần Trừng lập tức gật đầu: “Nhìn qua làm thủ công tinh xảo, chắc hẳn rất tốn công phu rồi?”
“Cũng tạm.” Bạc Hi xác định y thật sự thích, trong lòng không khỏi vui mừng, hai tay cầm đưa tới: “Tặng cho ngươi.”
Trần Trừng cũng không khách khí với hắn, nhận lấy cẩn thận quan sát, cảm khái nói: “Nghệ nhân hiện tại thật lợi hại, nhìn con thỏ này rất sống động.”
Y nói xong bỗng nhiên nhớ tới Bạc Dận, xoay mặt muốn cho hắn xem một chút, ánh mắt tiếp xúc với tấm lụa trắng trên mắt hắn, tức khắc lại nuốt lời muốn nói trở về, rụt rè đem đồ vật cất ở bên chân.
Đầu vai nghiêng về phía Bạc Hi, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ Tam điện hạ.”
Đáy lòng Bạc Hi càng mềm, hắn đứng dậy rót rượu cho ba người, không hề nhắc tới việc đó nữa: “Đây là rượu trái cây mới ủ có chút ngọt, mọi người nếm thử xem.”
Hai mắt Bạc Dận một khoảng đen cái gì cũng nhìn không thấy, vẫn không đợi bọn họ mở miệng, liền chậm rãi hỏi: “Đệ mang theo thứ gì cho y?”
Bạc Dận đối với chuyện của người khác không có lòng hiếu kỳ, bất kể là đệ đệ hay là muội muội, khóc cũng được, cười cũng được, Bạc Dận đều không quan tâm.
Nhưng hôm nay, huynh ấy vậy mà tò mò đồ vật mình đưa cho Trần Trừng.
Vẻ mặt Bạc Hi ngoài ý muốn mang theo vài phần nghi ngờ, nhưng vẫn ôn hòa đáp: “Một cái hoa đăng mà thôi.”
Bạc Dận lại hỏi: “Hình dạng gì?”
Bạc Hi: “Là một vầng trăng tròn hình vòng cung, trên mặt trăng có một con thỏ, giống như tràng hoa nhỏ.”
Trần Trừng bổ sung theo, “Ánh trăng cùng con thỏ đều được cẩn thận viền vàng, lúc thắp đèn lên sẽ chiếu sáng màu vàng cam, có vẻ rất khéo léo kỳ công, phía trên còn có một bài thơ, đúng lúc hợp với Thất Xảo Tiết này.”
Bạc Dận: “Thơ gì?”
Bạc Hi nắm tay để ở bên môi ho nhẹ một tiếng, Trần Trừng tùy tay cầm lên cẩn thận nhìn, “Viết là……”
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân khả tri?*
(*) Núi có cây, cây lại có cành,
Lòng này thương người, người biết chăng?
“……” Trần Trừng nuốt lời kế tiếp vào, nói: “Hôm nay Thất Xảo Tiết, viết chữ trên hoa đăng hẳn chỉ là phong tục mà thôi.”
Bạc Dận không truy vấn nữa, hắn bưng chung rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Trần Trừng rót cho hắn thêm một ly nữa, sau đó tự mình cầm đũa yên lặng ăn cơm.
Y nghiêng khuôn mặt tựa gốm trắng, lông mi thật dày, lúc ăn miếng nhỏ càng có vẻ nhu thuận đáng yêu động lòng người.

Bạc Hi cầm đũa gắp giúp y một miếng thịt gà rừng, Trần Trừng liếc hắn một cái, trong mắt hắn liền hơi tràn ra ánh sáng.
Trong lòng Trần Trừng gõ trống nhỏ đùng đùng, muốn nói cái gì lại không tiện mở miệng, chỉ có thể phồng má yên lặng ăn.
Bạc Dận uống liên tục ba ly rượu, rượu từ hầu kết hắn rót vào ngũ tạng, hắn buông ly rượu, nhàn nhạt mở miệng: “Trần Trừng cùng Trần Châu Cơ lớn lên rất giống?”
Chính là hỏi Bạc Hi, nhưng chiếc đũa Trần Trừng lại nhẹ run lên.
Thịt gà rừng rơi vào ly rượu, rượu bắn tung tóe lên mặt y.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ta sợ.
Thái Tử: Sợ cái gì, tiếp tục trêu chọc..

Bình Luận (0)
Comment