A Trừng không có ý kiến gì.
Vẻ mặt Trần Trừng không thay đổi mà nghĩ.
Nhưng giờ phút này y nhất định phải đưa ra ý kiến.
Y ngược lại muốn đuổi Bạc Dận ra ngoài, rồi lại không thể không lo lắng vạn nhất đối phương cõng y cùng Bạc Hi một mình nói cái gì đó thì làm sao bây giờ.
Nhưng nếu tiếp nhận đề nghị của Bạc Dận, khả năng Bạc Hi có thể lại tức giận.
Trần Trừng nhất thời khó cả đôi đường.
“Ca ở một mình một phòng, được không?” Vẻ mặt Trần Trừng lo lắng nhìn về phía đôi mắt hắn, Bạc Dận dường như chưa từng nghĩ tới y sẽ lựa chọn đuổi mình ra ngoài, sau một thoáng sững sờ, hắn gật gật đầu, nói: “Có thể.”
Quả nhiên cái tên Bạc Dận đối với loại chuyện này không mẫn cảm như vậy.
Trần Trừng gọn gàng dứt khoát nói: “Vậy ca ca một mình một gian, hai các ngươi không được ở sau lưng ta lén lúc nói thầm.”
Bạc Hi buồn cười: “Ta cùng với Hoàng huynh có thể có cái gì phải nói thầm với nhau?”
Xác định hai người này chia ra ở 2 phòng cách vách mình, Trần Trừng hơi yên tâm, ngoan ngoãn trùm ở trên giường đổ mồ hôi đem ngũ cảm tăng lên cực hạn đi nghe động tĩnh hai bên.
Cả hai bên đều rất yên tĩnh.
Hai người này hẳn là không có ghé vào nhau nói chuyện âm thầm.
Bởi vì Trần Trừng đi lại không tiện, lúc tối hai huynh đệ này lại tới dùng cơm với y.
Bạc Dận mắt có tật, tay lại rất nhanh, vừa vào cửa liền trực tiếp đi thẳng về phía Trần Trừng, sau đó chuyển y từ trên giường tới trên ghế.
Trần Trừng ngồi vững liền nhìn thấy lông mày Bạc Hi nhíu nhẹ.
Trần Trừng có chút đau đầu, y nhất định phải tìm biện pháp đuổi Bạc Hi đi, tuy rằng Bạc Hi không phải người xấu nhưng đối với y hiện giờ mà nói căn bản chính là một quả – bom – hẹn giờ.
Hơn nữa Trần Trừng mơ hồ phát hiện ra Bạc Dận sở dĩ đột nhiên có cảm nhận thái quá với y cùng việc Bạc Hi xuất hiện cũng có quan hệ với nhau.
Y uống thuốc không thể uống rượu, liền nhấp một ngụm canh quả ngọt mà Bạc Hi đặc biệt mua về, ngoài ý muốn ánh mắt sáng lên: “Cái này uống ngon ghê.”
“Là quả nguyệt hạ.
“Bạc Hi phổ cập khoa học: “Quả này cực kỳ thơm ngọt nhưng thân lá lại có thể chết người.”
Vẻ mặt Trần Trừng thêm kiến thức: “Ngược lại hiếm lạ.”
Bạc Hi lại rót cho y một chén, nói: “Bất quá thân lá làm thuốc vô cùng rườm rà, ít có người sẽ dùng thứ này chế độc.”
Bạc Dận nhàn nhạt bổ sung: “Nếu quả lá cùng lúc ăn với nhau sẽ không chết người.”
“Vẫn có thể ăn cùng thức ăn có độc sao?” Trần Trừng vẻ mặt tò mò: “Vậy sẽ như thế nào?”
“Có thể dùng để giao hoan.”
…… Kể ra lạ thứ này thật đúng là thần kỳ, Trần Trừng vừa nghĩ vừa nhảy qua đề tài này: “Đúng rồi kế tiếp Tam điện hạ có tính toán gì không?”
“Hiện giờ hai người đều có bất tiện, ta đương nhiên phải ở lại chăm sóc.” Bạc Hi nói: “Huống chi chuyện bảo châu cũng không thể qua loa, chờ đến Thái Cực Cổ Đạo còn không biết sẽ gặp phải điều gì.”
Gặp phải điều gì? Trần Trừng thầm nghĩ, Bạc Dận lấy bảo châu có thể nói là vô cùng thuận lợi, khi mọi người chạy tới Thái Cực Cổ Đạo, Bạc Dận bởi vì bị mù rơi ở phía sau, một thân một mình không cẩn thận dẫm vào khoảng không rơi vào một hang động, rất khéo Âm Dương Bảo Châu ở bên trong hang động đó.
“Nhưng hôm nay muốn lấy được bảo châu không chỉ có chúng ta, nếu như có thể ta ngược lại cảm thấy ngươi hẳn nên đi trước một bước, dù sao ta cùng ca ca đều có bất tiện, nhất định không bằng ngươi hành động nhanh chóng.”
“Lúc ta sai người hồi cung truyền tin còn đặc biệt dặn dò bọn họ mang theo thuốc trị thương đặc chế của Cảnh Cao Ca lại đây, không có gì bất ngờ xảy ra ba ngày sau là có thể tụ họp cùng chúng ta, đến lúc đó ngươi dùng thuốc kia nhất định sẽ rất nhanh tốt lên.”
“…… Ngươi, lại gọi người tới?”
“Như lời ngươi nói chuyện bảo châu không thể qua loa, chúng ta đương nhiên phải gọi người tin tưởng đi cùng.”
Trần Trừng có dự cảm không lành, nói: “Ngươi gọi ai?”
Bạc Hi không có đáp lại, Bạc Dận thản nhiên cho biết: “Nhị đệ, Tứ đệ, còn có Ngũ đệ.
Nếu tạm thời không tiện vạch trần Trần Châu Cơ, gọi bọn họ tới bên người, ta mới yên tâm.”
Khuôn mặt Trần Trừng hơi xanh: “Mục đích của Trần Châu Cơ đâu chỉ là bọn họ? Như vậy sao huynh không chuyển cả hoàng cung đến luôn?”
“Một mình phụ hoàng dư sức đối phó Trần Châu Cơ.”
Khóe miệng Trần Trừng giật giật.
Xác thực tất cả các tuyến nhân vật trong nguyên tác đều xâu chuỗi cùng một chỗ, Càn Hoàng không phải kẻ ngu, ngược lại ông còn vô cùng khôn khéo.
Bạc Kính là con trai nhỏ nhất của Càn Hoàng, đối với ông vừa kính lại vừa sợ, bởi vì hắn luyện công xuất hiện tâm ma, Càn Hoàng vẫn luôn có chút thất vọng với hắn, vì thế Bạc Kính rất muốn lấy lòng ông.
Trần Châu Cơ liền mượn tay Bạc Kính, lại gián tiếp qua các hoàng tử khác tặng mấy lần lễ vật cho Càn Hoàng, trên những lễ vật kia đều rắc thuốc bột, tách ra sẽ không có vấn đề gì nhưng hợp lại cùng một chỗ cũng đủ để cho người ta thần trí không rõ.
Liều lượng không nặng cho nên Thái Y Viện không phát hiện ra.
Mãi cho đến khi Trần Châu Cơ giết chết Bạc Trạch cùng Bạc Diễm, những loại thuốc kia dưới ảnh hưởng của nỗi đau mất con mới khiến Càn Hoàng tâm thần đại loạn, trở nên thần chí không rõ.
Cho nên hành động của Trần Châu Cơ cơ hồ chỉ cần có một vòng xảy ra sai sót, tỷ như Bạc Kính có một lễ vật không đưa đến liền rất khó đi đến bước đăng cơ kia.
Nói cách khác hiện giờ toàn bộ nhân vật chủ chốt đều bị Bạc Dận gọi đến, Trần Châu Cơ cho dù thật sự ở đây cũng rất khó đạt được mục đích.
Nhưng, còn có một cái điểm đáng ngờ.
Vì sao Bạc Dận có thể chuẩn xác như vậy, gọi toàn bộ mấy nhân vật trọng yếu tới đây nhỉ?
Đây chính là chỉ số thông minh cùng may mắn của nhân vật chính sao? Chẳng sợ mình là người xuyên sách cũng không cách nào đánh bại nhân vật chính?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Không không, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Bạc Dận đưa ra lý do vẫn rất đầy đủ, Trần Trừng nghĩ việc cấp bách hiện tại là nếu mấy người khác tới, y phải lấp liếm như thế nào!!
“Đệ, đệ cảm thấy, không cần thiết lắm……” Trần Trừng do dự nói: “Dù sao hiện tại Trần Châu Cơ hẳn cũng đang trên đường tìm kiếm Âm Dương Bảo Châu, dựa theo huynh nói hắn sẽ không bỏ qua loại trân bảo hiếm có này.”
“Nếu Tam đệ không có nói dối, hắn đích xác hẳn là đang trên đường tìm kiếm Âm Dương Bảo Châu.”
Trần Trừng: “……”
Mí mắt y giật điên cuồng, quay đầu nhìn Bạc Hi, thần sắc người sau lộ ra hổ thẹn há miệng muốn nói điều gì, Trần Trừng bỗng nhiên đẩy thật mạnh Bạc Dận một cái: “Sao ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình huynh cũng hoài nghi? Chẳng lẽ huynh cảm thấy ngay cả hắn cũng sẽ hại huynh sao?”
Bạc Dận bị đẩy sửng sốt, nói: “Ta không có ý này.”
Bạc Dận cũng không phải người biết nói dối, lý trí người này tựa như máy móc chỉ dựa vào tin tức đã biết phán đoán đúng sai, mà không bị ảnh hưởng bởi tình cảm……
Không, có ảnh hưởng.
Trần Trừng đột nhiên ý thức được trong khoảng thời gian này mình liếm chó thật sự có hiệu quả, nếu không Bạc Dận tuyệt đối không dễ lừa gạt như vậy.
Y rụt tay về, lạnh mặt giáo dục: “Huynh phải hiểu hoài nghi vô cớ là rất tổn thương người khác, nhất là người bên cạnh huynh!”
“Không phải không có lý do.” Bạc Dận giải thích, là nói với Bạc Hi: “Bởi vì Tam đệ vẫn luôn bảo vệ Trần Châu Cơ, rất có khả năng vì bao che cho hắn mà nói dối ta.”
Bạc Hi: “……”
Thành thật mà nói từ tận đáy lòng hắn cũng giả dối bởi vì hắn thật sự đã nói dối.
Hắn không giỏi cãi lại, Trần Trừng chỉ có thể lần nữa tự mình uốn ba tất lưỡi, “Hắn bảo vệ Trần Châu Cơ là bởi vì không biết Trần Châu Cơ là kẻ xấu…… Không đúng, là bởi vì ý nghĩ hai người các ngươi đối với kẻ ác thật sự khác nhau, đứng ở góc độ của hắn thật sự không có vấn đề gì.”
“Như vậy, hắn tin tưởng Trần Châu Cơ nhất định cũng không phải không có lý do nhỉ?” Bạc Dận nói: “Cho nên điều gì làm cho Tam đệ tin tưởng Trần Châu Cơ như thế, mà không tin tưởng ta đây?”
Đương nhiên là bởi vì hiện giờ Trần Châu Cơ đang ở trước mặt ngươi đó!
Trần Trừng buồn bực trong chốc lát, Bạc Hi khụ khụ, nói: “Chuyện này……”
“Cho nên ngay cả Tam đệ huynh cũng không tín nhiệm sao? Huynh cảm thấy hắn là đồng lõa của Trần Châu Cơ?” Vấn đề này của Trần Trừng trong mắt người bình thường cũng có chút sắc bén, Bạc Dận vẫn là thái độ bền lòng vững dạ: “Ta tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn sẽ không hại ta, nhưng ta cho rằng hắn sẽ bị Trần Châu Cơ lừa gạt.”
Lời này làm cho tâm tình Bạc Hi phức tạp, hắn nhìn Trần Trừng một cái, lại nói: “Huynh trưởng……”
“Ta cảm thấy tất cả mọi người đều nên kiên trì với ý nghĩ của bản thân.” Trần Trừng lại lần nữa đánh gãy hắn, bình tĩnh nói: “Một nam nhân chân chính không nên nước chảy bèo trôi.”
Bạc Hi: “……”
Hắn lại nuốt lời muốn nói xuống.
Nói chuyện không thể coi là quá vui vẻ, nhưng canh quả uống rất ngon, một mình Trần Trừng giải quyết hết toàn bộ.
Sau khi ăn xong, y dựa vào bên cửa sổ nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Năm huynh đệ tề tụ một chỗ, này…… này khẳng định là không có khả năng che giấu.
Y hơi khép lại đôi mắt, ngón tay trắng mảnh gõ nhẹ trên bàn, lần nữa mở mắt ra, thần sắc trở nên cao thâm khó đoán.
Bên trong quán trà, thiếu niên áo đen đang chăm chú lắng tai nghe sách bỗng nhiên khẽ động, sau đó hắn đứng dậy đi ra quán trà, đi vào nơi ẩn nấp, đặt ngón tay ở bên môi thổi nhanh một giai điệu.
Trần Trừng từ trước bàn đứng dậy đi tới mép giường, chậm rãi nằm xuống, tròng mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường lặng lẽ đảo quanh.
Nửa đêm, khách điếm bỗng nhiên có người hét lên: “Ăn cướp!! Giết người!!! A a a ——”
Trần Trừng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, khóe miệng trong bóng đêm hơi nhếch lên.
Y khập khiễng mới vừa xuống giường, cửa phòng liền bị người đẩy ra, hai huynh đệ Bạc gia cùng nhau bước vào.
Bạc Hi nói: “A Trừng, ngươi không sao chứ?”
“Cháy rồi!” Vẻ mặt Trần Trừng lo lắng nhào tới bắt lấy cánh tay Bạc Hi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên lành sao đột nhiên có người phóng hỏa đốt khách điếm?”
“Vẫn chưa rõ, các ngươi đi mau, ta đi xuống nhìn xem.”
“Đừng.” Trần Trừng vội vàng giữ chặt hắn, nói: “Tiếng động dưới lầu khủng bố như vậy, ngộ nhỡ ngươi bị thương làm sao bây giờ?”
“Trong khách điếm đều là bá tánh bình thường, ta há có thể ngồi yên không để ý?” Bạc Hi đẩy y cho Bạc Dận, nói: “Ngươi chỉ đường cho Hoàng huynh, mau rời khỏi nơi này.”
Bạc Hi cầm theo kiếm chạy xuống.
Trần Trừng ho khan nặng nề, rất nhanh bị Bạc Dận chặn ngang bế lên, giọng nói nam nhân trầm thấp: “Chỉ đường.”
“Bên trái năm thước là cửa sổ, khụ khụ…… Chúng ta hẳn có thể nhảy ra ngoài, lửa, khụ, càng cháy càng lớn……”
Trần Trừng vòng lấy cổ hắn, bị ôm từ không trung nhảy xuống, y vẫn luôn ôm cổ ho khan không ngừng, Bạc Dận tiếp tục rời khỏi phía nhiệt độ nóng rực mấy trượng, sau đó nhẹ nhàng buông y xuống, bàn tay sờ lên mặt y: “A Trừng? Đệ thế nào rồi?”
“Đệ, không có việc gì.” Trần Trừng lại tê tâm liệt phế ho khan vài tiếng, nói: “Có thể là do phong hàn, sau đó lại bị lửa hun một chút, giọng nói có hơi khàn.”
“Sao có thể có người đánh lén khách điếm……”
Hắn còn chưa dứt lời, lỗ tai bỗng nhiên khẽ động, cùng lúc đó Trần Trừng đột nhiên đẩy hắn một cái, một tiếng nức nở thực nhẹ, trước ngực Bạc Dận nặng xuống, đưa tay sờ được chất lỏng ấm áp trên vai Trần Trừng.
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt lạnh xuống, hắc khí ẩn chưa quanh thân tràn ra, Trần Trừng nhìn thấy rõ ràng, giãy giụa nâng cánh tay lên ôm lấy cổ hắn: “Đây là, nhằm vào huynh, đi mau……”
“Ám khí có độc!” Tiếng của Lang Chiếu theo sát đến, hắn ném cho Bạc Dận một lọ thuốc: “Đây là thuốc giải độc đặc chế của Bạch Vụ chúng ta, ngươi mau dẫn y đi, chậm trễ sẽ chết ngay!”
Bạc Dận mím chặt môi, hắn không chút do dự nhặt lọ thuốc bế Trần Trừng lên, liền phi thân nhảy lên nóc nhà.
Trần Trừng chống đỡ tinh thần chỉ đường giúp hắn: “Phía trước, có một con sông, không có chướng ngại vật, huynh ở nơi đó, chờ Tam điện hạ……”
Dược tính của độc dược này thật đúng là không nhỏ, trước mắt Trần Trừng tối sầm trực tiếp ngất đi.
Không thể để Bạc Hi đi theo bọn họ, cũng không thể để cho mấy huynh đệ bọn họ gặp lại, biện pháp duy nhất Trần Trừng có thể nghĩ đến chính là để cho Bạc Dận bị người đuổi giết, chỉ có như vậy mấy người bọn họ mới có thể trước sau duy trì trạng thái tách rời.
Lúc tỉnh lại lần nữa Trần Trừng phát hiện mình nằm trên cỏ khô, nơi này hẳn là một sơn động nhưng không lớn, y có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt, chắc là có người châm lửa.
Y giật giật, ngón tay không thành vấn đề, đầu cũng không có vấn đề gì, chính là…… có chút nóng.
Khô nóng.
“A Trừng.” Tiếng nói quen thuộc truyền đến, Bạc Dận ngồi xổm xuống trước mặt y, ngón tay lạnh lẽo của nam nhân sờ lên cổ tay y thăm dò mạch đập: “Đệ khỏe hơn chút sao?”
Nói thật, Trần Trừng cảm thấy không ổn lắm.
Y miệng khô lưỡi khô, cả người nóng muốn chết.
Theo bản năng liền bắt ngược lại tay Bạc Dận, không thể khống chế kéo đến cọ bên mặt.
Lần đầu tiên Trần trừng phát hiện tác dụng thần kì của khối băng lớn này, y chuyển động cổ cứ như si mê, chóp mũi cùng môi đều vội vàng áp sát vào lòng bàn tay lạnh lẽo.
Bạc Dận: “…… A Trừng?”
Hắn nhìn không thấy bộ dáng Trần Trừng nhưng cảm giác lại rất nhạy bén: “Đệ sao thế……”
Bỗng nhiên một bàn tay ấn trên vai, Trần Trừng xoay người đẩy hắn ngã ở trên mặt đất.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Đừng cử động, để cho ta tới.
Thái Tử:…… Ừ..