Trần Trừng cảm thấy Bạc Dận hết cứu rồi, nhưng bản thân càng không thể bỏ cuộc được.
Y dựa vào vách đá, nhẹ thở dài.
Bạc Dận rốt cuộc có chút phản ứng: “Ân công sao lại thở dài?”
Trần Trừng sống không còn gì luyến tiếc: “Khả năng ta sắp chết rồi.”
“Ân công sinh bệnh?”
“Đúng vậy……” Trần Trừng bỗng nhiên suy tính trong lòng, thấp giọng nói: “Không sai, ta có bệnh không thể trị, vốn lần này tới vực sâu, kỳ thật muốn kết liễu tấm thân tàn này.”
Bạc Dận nhẹ giọng an ủi: “Người sống trên đời ai rồi cũng sẽ chết, ân công nén bi thương cứ thuận theo tự nhiên.”
Mắt Trần Trừng không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt như khúc gỗ thờ ơ không đổi sắc của Bạc Dận, tiếp tục nói: “Thật ra trước khi ta chết vẫn còn một nguyện vọng.”
“Thỉnh ân công nói.”
“Ta muốn có một người huynh đệ.” Trần Trừng nói: “Ta không có phụ thân không có mẫu thân, từ nhỏ cơ cực, khi còn bé bị bán cho một gia đình giàu có, phạm sai lầm sẽ bị đánh đến da trốc thịt bong, khi đó nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng có thể có một ca ca có thể bảo vệ ta, để ta không bị ức hiếp nữa.”
“Vì sao không muốn có phụ thân?”
Trần Trừng hơi nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì gia đình đó có một đôi huynh đệ, ca ca đối với đệ đệ đặc biệt tốt.”
“Phụ thân đối với hài tử không tốt sao?”
“…… Không tốt.” Trần Trừng nói: “Sau này ông ta còn tự mình lột da con mình.”
“Lại có chuyện như vậy……” Bạc Dận trầm mặc một lát đáp: “Ân công năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, Trần Trừng lập tức trả lời: “Tháng tám năm nay ta 19 tuổi.”
Nghiên cứu khoa học đã chứng minh, người lớn tuổi sẽ có thói quen chăm sóc người nhỏ hơn.
Y nhớ rõ nguyên tác có viết qua, Thái Tử vừa qua nhược quán, dù sao mặc kệ như thế nào chỉ cần nói tuổi nhỏ hơn, hắn nhất định chạy không thoát.
(*) Nhược quán: Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, đó là nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán” 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là “vị quán” 未冠.
Tuy rằng Trần Trừng vốn dĩ đã 23 tuổi, Trần Châu Cơ cũng hai mươi hai, nhưng vậy thì thế nào, ai để ý đâu.
Dù sao Trần Trừng muốn làm người yếu đuối bé nhỏ được Bạc dận chiếu cố đó, về sau còn muốn chỉnh lại mặt đạo đức của hắn nữa kìa.
Quả nhiên Bạc Dận nhanh chóng đáp lại: “Ta 21, hơn ngươi hai tuổi.”
Không, là ta hơn ngươi hai tuổi.
Trên mặt Trần Trừng vui vẻ như nở hoa, đột nhiên duỗi tay qua hàn tuyền nắm lấy tay hắn: “Vậy chúng ta kết bái huynh đệ đi, từ nay về sau ngươi chính là ca ca ta.”
Hàn tuyền lạnh băng nhưng toàn thân Trần Trừng ngâm trong suối nước nóng đều rất nóng, kể cả bàn tay vươn về phía Bạc Dận.
Mặt Bạc Dận xoay về phía y, nếu không phải đôi mắt bị che, Trần Trừng xác định mình có khả năng lại thấy hốc mắt trống rỗng kia.
Y dừng một chút hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không muốn cùng ta kết bái sao?”
Bạc Dận lắc đầu, sau đó hắn rất nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Trừng, thấp giọng nói: “Rất ấm áp.”
Đương nhiên ấm áp rồi.
Trần Trừng lập tức đem hai tay đều đưa cho hắn, chịu đựng cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn truyền tới, nói: “Vết thương của ngươi có tốt hơn chưa? Có muốn uống chút rượu nhẹ không?”
Rượu kia vốn là Trần Trừng chuẩn bị để vừa ngâm mình vừa uống, lúc này cao hứng y quyết định cùng Bạc Dận thưởng thức.
Trần Trừng lau khô người đổi quần áo mới, đang chuẩn bị lại dìu hắn, lại phát hiện hắn đã tự mình bò đi lên.
Nam nhân vai rộng eo thon, làn da trắng, tỉ lệ cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Hắn mò mẫm quần áo mình, đơn giản khoác lên người, lúc này đang sờ soạng dây lưng trên quần áo.
Trần Trừng đi tới, ngăn bàn tay đang sờ tới sờ lui của hắn: “Ta giúp ngươi.”
Thắt đai lưng xong, y kéo tay Bạc Dận đi ra ngoài: “Cẩn thận một chút đừng để rơi vào nữa.”
Bạc Dận được y dẫn đi, dựng lỗ tai lắng nghe từng bước chân y, sau đó vững vàng đuổi kịp.
Trần Trừng không chú ý điểm này, ỷ vào đôi mắt tốt cũng không đặc biệt chú ý dưới chân, trực tiếp dẫm lên tảng đá nhô lên, mới vừa bước qua, Bạc Dận cũng chuẩn xác dẫm tới.
Hai chân hắn tức khắc mềm nhũn, theo bản năng nắm chặt tay Trần Trừng, người trước đột nhiên không kịp phòng bị, vội xoay người dìu hắn, bỗng nhiên đôi giày trên chân bị vướng, hai người ngã trên đất thành một đoàn.
Trần Trừng chỉ cảm thấy có một khối băng thật lớn không kịp đề phòng lao vào mình, vừa lạnh vừa cứng, đập vào làm cả người y đều đau, thêm xương cụt đáp xuống đất càng đau lợi hại hơn.
Y nhe răng nhếch miệng thở dốc, còn không quên ân cần đỡ lấy Bạc Dận: “Ngươi không sao chứ?”
Bạc Dận vẫn duy trì tư thế đè ở trên người y, không nhúc nhích.
Làn da Trần Trừng ngâm trong nước ấm nên rất mềm, trên tóc có mùi bồ kết rất dễ ngửi, cả người giống như một cái gối ấm thật lớn, ôm rất ấm áp thoải mái.
“Mai Đại…… Ca ca?” Trần Trừng vô lực nằm đó làm tấm đệm thịt người: “Ngươi không sao chứ?”
Bạc Dận lưu luyến không rời từ trên người y đứng dậy: “Trên người của ngươi…… Nóng.”
Trần Trừng xoa eo ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ nói: “Chờ vết thương của ngươi tốt hơn, đi ngâm suối nước nóng cũng có thể nóng như vậy.”
Bạc Dận hơi gật đầu, chống người đứng lên, Trần Trừng chú ý tới hắn đứng so với trước ổn định hơn rất nhiều, y lập tức nói: “Chân ngươi còn đau không?”
“Khá hơn nhiều.”
Trần Trừng vừa nghe, lập tức nương tư thế ngồi tiến đến bên chân hắn, duỗi tay vén ống quần hắn nhìn phía sau chân.
Nơi vốn bị cắt đứt giờ đã mọc ra thịt non màu hồng nhạt, tuy rằng không biết gân cốt bên trong như thế nào, nhưng Trần Trừng biết rõ, miệng vết thương sâu đến thế có thể trong khoảng thời gian ngắn lành được như vậy, không thể không kể công nước suối kia.
Vậy cũng quá lợi hại…… nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trần Trừng quả thực không thể tin được, nước này thật sự có thể chữa lành.
Y có chút khiếp sợ nhìn vết thương, theo bản năng sờ sờ nó.
Miệng vết thương non mềm sau chân bị cọ qua làm Bạc Dận hơi cứng đờ: “Ân công?”
“Ta, ta chỉ muốn nhìn một chút coi thật hay không thôi, vết thương lành rất mau.” Trần Trừng ấn ấn, nói: “Như vậy sẽ đau sao?”
“Sẽ có một chút.”
Trần Trừng buông ống quần hắn đứng lên: “Xem ra đây quả nhiên là nước thần, đến khi chúng ta đi ra ngoài có thể mang một chút theo bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Ngươi muốn đi ra ngoài?”
“Đương nhiên ta muốn đi ra ngoài.”
“Không phải muốn ở chỗ này kết liễu tấm thân tàn sao?”
“……” Bản thân mới vừa biên nói dối vậy mà đã quên.
Trần Trừng đỡ cánh tay hắn nói: “Vốn dĩ muốn như vậy nhưng mà hiện tại đệ có huynh là ca ca rồi, huynh nếu muốn đi ra ngoài, đệ tất nhiên muốn đi theo.”
“Không cần miễn cưỡng.”
“Không miễn cưỡng.” Trần Trừng dìu hắn ngồi lên ghế, nói: “Sao lại miễn cưỡng chứ, đôi mắt ca ca như thế này…… Đệ làm sao yên tâm để huynh ra ngoài một mình? Lỡ như huynh bị người ta lừa làm sao bây giờ?”
“Ngươi chỉ còn một năm thọ mệnh, không cần vì ta mà sống.”
“Không.” Trần Trừng kiên trì nói: “Từ giờ trở đi, ca ca còn quan trọng hơn bản thân đệ nữa, quãng đời còn lại của đệ sẽ sống vì ca ca.”
Bạc Dận không tiếp lời nữa.
Trần Trừng rót rượu cho hai người, đem một ly đưa tới tay hắn, nói: “Ca ca chân huynh không tốt, chúng ta không cần bái thiên địa, tới, uống cạn, từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ ruột!”
Bạc Dận nâng chén, Trần Trừng cùng hắn chạm vào: “Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngày sau huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng…… Làm sao vậy?”
Tay Bạc Dận đã đưa ly rượu đến bên miệng, lúc này lại ngừng lại.
“Ta tạm thời sẽ không chết.”
Trần Trừng: “……”
“Không có bất ngờ gì xảy ra, ta hẳn sẽ sống lâu hơn ngươi một chút.” Bạc Dận nói: “Quân tử một lời tựa ngàn vàng, ta không cách nào cùng ngươi chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, nên không thể nói dối lừa gạt ngươi.”
“……” Mặt Trần Trừng cứng ngắt, sau một lúc lâu y mới tìm được tiếng nói chính mình: “Đệ biết, ca ca, đệ tất nhiên sẽ không để ca cùng đệ chết…… Huynh xem đầu óc đệ này, vậy đệ đổi cái khác, đệ chỉ nghĩ muốn cùng ca ở bên nhau, thật vui vẻ, suôn sẻ qua một đoạn thời gian, như vậy…… cả đời này của đệ coi như đáng giá.”
Bạc Dận tự hỏi một lát, gật đầu nói: “Như ngươi mong muốn.”
Trần Trừng hung hăng nhìn hắn một cái, trong lòng nổi lửa, đem rượu uống một hơi cạn sạch, lại đổ thêm lần nữa cho hai người, nói lời trái lương tâm: “Hôm nay cao hứng, thêm một ly nữa, chúc mừng chân ca ca chuyển biến tốt!”
Bạc Dận thuận theo bồi y uống thêm một ly.
“Một ly này, cảm tạ trời cao cho đệ một ca ca!”
Ba ly rượu xuống bụng, gương mặt Trần Trừng hơi có chút phiếm hồng, y kéo ghế đá, đưa mặt đến trước mặt Bạc Dận, nói: “Ca ca…… không vui sao?”
“Vui.”
“Bộ dáng huynh có chút nào vui vẻ đâu.”
Bạc Dận trầm mặc trong chốc lát: “Vui vẻ phải biểu hiện thế nào?”
“Đương nhiên là cười.” Trần Trừng duỗi tay, hai ngón trỏ điểm điểm khóe miệng hắn: “Như vậy, cười như vậy.”
Bạc Dận thuận theo cong khóe miệng lên, Trần Trừng liền xì cười, hô hấp phả lên mặt Bạc Dận, hắn thu hồi biểu tình hỏi: “Ngươi say sao?”
“Không có mà.” Trần Trừng đương nhiên không có say, rượu này rất nhạt, bọn họ dùng ly cũng không lớn, y chính là mượn rượu nổi điên mà thôi, “Sao huynh ngốc như vậy, ngay cả cười cũng không biết?”
Hô hấp của y không ngừng phả vào mặt hắn, mang theo hương rượu nhàn nhạt cùng hương bồ kết thoang thoảng.
Bạc Dận nhẹ nhàng nghiêng đầu, hơi nhíu mày.
Mặt hắn bỗng nhiên bị Trần Trừng ôm lấy dùng sức xoay lại, Trần Trừng ỷ vào dù sao hắn cũng không thấy mình, trực tiếp đem mặt hắn hướng trước mắt mình, cố ý dùng tay xoa biến dạng mặt hắn để phát tiết lửa giận trong lòng: “Sao vậy, huynh cười sao, cười một cái, đi mà……”
“Ưm……” Miệng Bạc Dận bị y niết biến hình, mồm miệng đều không nói rõ được, hắn kéo bàn tay ấm mềm của Trần Trừng xuống, nói: “Ngươi say, đi ngủ đi.”
“Ai say?” Trần Trừng ghét bỏ nói: “Còn nữa, không được kêu đệ ân công, huynh kêu đệ Trừng Trừng, kêu Trừng Trừng.”
Bạc Dận biết nghe lời: “Trừng Trừng, đi ngủ đi.”
“…… Ồ.” Tố chất tâm lí của vị Hoàng Thái Tử này đúng là làm người khác lau mắt mà nhìn.
Trần Trừng rụt tay về lảo đảo đi về hướng giường đá, đá rơi đôi giày lỏng trên chân, trực tiếp ném mình lên trên.
Bởi vì sẽ ở lại đây thời gian cũng không ngắn, y đặc biệt mua đệm giường mới trải lên, không cứng như vậy ngủ cũng thoải mái.
Làm người đương nhiên vẫn phải đối xử tử tế với chính mình.
Nằm xuống một lúc, y bỗng nhiên cảm giác tiếng bước chân Bạc Dận đi tới, mở mắt nhìn, đối phương đang mò mẫm đi về phía này.
Tên mù đáng ghét này muốn làm gì?
Y nghĩ, không khỏi sờ sờ dao găm dưới gối, nếu có thể nhổ cỏ tận gốc, y đương nhiên không nghĩ cùng Bạc Dận lá mặt lá trái như bây giờ.
Mặt y không biểu tình nhìn Bạc Dận, lại thấy hắn ngồi xuống ở mép giường, sau đó sờ về phía y, ngay sau đó, như xác nhận cái gì, thò người vào trong nắm lấy chăn đắp lên trên người y.
Trần Trừng có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới hắn còn biết săn sóc như vậy.
Đang nghĩ ngợi, tay Bạc Dận lần theo góc chăn đi xuống, sau đó sờ tới cánh tay y, chậm rãi trượt xuống thực nhẹ nhàng cầm lấy tay y.
Hắn hình như đem tay Trần Trừng coi như bảo vật ấm tay, chốc lát cùng lòng bàn tay hắn đối lòng bàn tay, chốc lát lại đem mu bàn tay đặt ở trong tay hắn.
Tay hắn lạnh như vậy, một mặt bởi vì hàn tuyền, một mặt cũng vì trong thân thể hắn có chứa lực lượng chí âm chí hàn.
Tay Trần Trừng chỉ có một chút độ ấm như vậy căn bản rất khó cho hắn ấm áp.
Hắn lẳng lặng nắm tay Trần Trừng, hình như hắn đối với ấm áp trên thân thể y vô cùng quyến luyến, vẫn luôn không rời đi.
Trần Trừng đảo mắt, bỗng nhiên duỗi tay, một tay kéo hắn đến trên giường.
Bạc Dận bất ngờ không kịp phòng bị, bị quăng ngã lên trên, giây tiếp theo trong lòng ngực liền lăn tới một vật ấm áp.
Trần Trừng ôm lấy eo hắn, hàm hồ lẩm bẩm một tiếng: “Cho ca ca ấm áp nè.”
Giọng nói của y mềm mại, mơ hồ không rõ, thân thể lẳng lặng dựa vào trong lòng ngực Bạc Dận.
Tiếng nói mềm mại dính dính này hoảng hốt giống như đầu sỏ gây tội kia.
Bạc Dận quỷ dị trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay phủ lên đầu y, sau đó tay hắn chậm rãi dịch xuống phía dưới sờ về phía mặt Trần Trừng——
Lòng bàn tay lạnh lẽo trượt lên mặt khiến người ta khó chịu, Trần Trừng lập tức lắc lắc đầu, bất mãn nói: “Làm gì vậy?”
“Người làm ta bị thương gọi là Trần Châu Cơ.”
Đầu óc Trần Trừng lập tức tỉnh táo liền.
Y liếm liếm môi lặng yên nhìn thoáng qua sắc mặt Bạc Dận, gương mặt kia vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Y tiếp tục giả vờ cùng Bạc Dận thân mật, giữ nguyên tiếng nói mềm mại: “Đúng không?…… Đệ lần đầu tiên khi nhìn thấy ca ca, huynh còn nhận đệ thành hắn kìa…… Đệ cùng hắn rất giống sao?”
“Giọng nói……” Bạc Dận dừng một chút: “Có đôi khi sẽ giống.”
Trần Trừng cười, lười biếng nói: “Trên đời này giọng nói người với người giống nhau rất nhiều, hình như đệ chưa từng nói với huynh, kỳ thật ca cùng một vị bằng hữu trước kia của đệ rất giống nhau, lớn lên cũng có vài phần tương tự…… Đây cũng là nguyên nhân đệ ra tay cứu huynh.”
Bạc Dận hơi bất ngờ: “Thì ra là thế.”
“Cho nên đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.” Trần Trừng đem bàn tay ấm áp bao trùm lên gương mặt lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Nếu đệ là hắn ta, nhất định đã sớm giết huynh rồi……”
Ngữ khí lại đột nhiên rõ ràng: “Hà tất làm điều thừa cứu huynh làm gì? Có phải hay không?”
“Ừm.”
Bạc Dận vẫn vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Trần Trừng vội vàng cọ cọ về phía hắn, sau đó nắm lấy hai tay hắn nhét ở trước ngực mình, đồng thời hai chân kẹp lấy chân hắn, say khướt nói: “Thân thể ca ca lạnh quá…… Như vậy, như vậy ca ca liền không lạnh nữa.”
Hắn mở một con mắt quan sát Bạc Dận, thấy hắn cuối cùng cũng chuyên tâm sưởi ấm, lúc này mới dần dần yên lòng.
Cho đến khi Bạc Dận đưa ra một nghi vấn: “Giữa huynh đệ sẽ như vậy sao?”
Trần Trừng mới ý thức được tư thế của hai người có chút quá mức, thân mật vô cùng.
Nhưng lúc này muốn nói không, vậy chẳng phải chẳng khác nào nói y mới vừa rồi làm hết thảy những chuyện này đều do chột dạ?
Trần Trừng căng da đầu nói: “Đương nhiên rồi!…… Ý đệ là, bình thường huynh đệ đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng ca ca đối với đệ mà nói rất đặc biệt!”
Bạc Dận trầm mặc trong chốc lát, nói: “Như vậy.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Như vậy?
Thái Tử: Như vậy..