Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 9


Cả người Trần Trừng cứng ngắc.
Từ khi đi vào thế giới này, y thường xuyên xuất hiện trạng thái này, nhưng thường xuyên nhất phải kể đến hôm nay.
Trần Châu Cơ có khả năng đào hết mồ mả tổ tiên tác giả lên rồi.
Đi đến gần, thiếu niên cũng phát hiện ánh mắt Trần Trừng không thích hợp.

Lấy kinh nghiệm trước đây, khi chủ nhân mặt không cảm xúc ánh mắt lãnh khốc nhìn người khác, đã nói lên tâm tình y cực kì khó chịu.
Hắn thức thời dừng lại bước chân cách Trần Trừng năm thước.
Yên tĩnh không một tiếng động lan tràn, vài người phía sau thiếu niên bất an cúi thấp đầu xuống.
Trần Châu Cơ tàn nhẫn độc ác, hỉ nộ vô thường, giết người như ma, đây là chuyện toàn bộ Bạch Vũ Lĩnh đều biết.
Không ai dám nói chuyện, e sợ không cẩn thận mạo phạm y.
Cuối cùng vẫn là tiếng nói của Bạc Dận đánh vỡ sự yên tĩnh này: “Người của đệ?”
Thiếu niên nhướng mày.

Ai cũng biết Trần Châu Cơ không phải người dễ đối phó, lúc y không vui dám quấy rầy y khẳng định phải chết không thể nghi ngờ.
Trần Trừng thu hồi tầm mắt.
Y gật đầu, quay đầu nói với Bạc Dận: “Huynh chờ đệ giải thích cho huynh.”
Kể cả thiếu niên cùng mấy tên thuộc hạ nhao nhao lộ ra vẻ mê mang.

Nhìn xem bọn họ nhìn thấy gì, trời ơi, người này là ai đây, vậy mà có thể làm chủ nhân dịu dàng như vậy?
Nhưng bọn họ rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận, xem ra người này là mục tiêu kế tiếp của chủ nhân.
Trần Trừng đứng lên, lúc này những người khác mới phát hiện chân y bị thương, thiếu niên vội vàng tiến lên ngồi xổm trước mặt y.
Trần Trừng nhìn bả vai đơn bạc của thiếu niên, ảo tưởng một chút bộ dáng nhảy nhót khập khiễng xấu xí của mình trước mặt thuộc hạ, cuối cùng vẫn nằm lên lưng, nói: “Đi rừng phong bên kia.”
Trước khi Trần Châu Cơ đến hoàng thất, thân phận là chủ nhân Bạch Vụ Lĩnh, ‘Bạch Vụ’ là tổ chức sát thủ tiếng tâm lừng lẫy trên giang hồ, tất cả mọi người trong tổ chức đều giống như rắn độc xuất quỷ nhập thần, cơ hồ giống như lớp sương mù có thể vô khổng bất nhập.
(*) Bạch Vụ (白雾): sương mù trắng
(*) Vô khổng bất nhập (无孔不入): chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
Trần Châu Cơ mười tuổi tiến vào ‘Bạch Vụ’, năm 18 tuổi liền tiếp nhận sự vụ lớn nhỏ trong tổ chức, trở thành tồn tại mà ai cũng sợ hãi.
Đương nhiên, thủ đoạn thượng vị của hắn có bao nhiêu không quang minh không cần phải nói.
Thân phận này, trước mắt Bạc Dận còn chưa biết.
Tên thiếu niên gọi là Lang Chiếu, giống như Cừu Thâm Tú đều là thuộc hạ bên người Trần Châu Cơ, đứng hàng đầu trong tả hữu hộ pháp, năm ấy chỉ mới 18 tuổi nhưng có thể được Trần Châu Cơ nhìn trúng coi trọng cùng nâng đỡ để ở bên cạnh, bản lĩnh của hắn không thể coi khinh.

“Ở nơi này đi.” Y yêu cầu Lang Chiếu thả mình xuống.
Lang Chiếu ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng buông y xuống, liền hơi thẳng lưng.
Trần Trừng nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Khoảng thời gian trước chủ nhân bố trí nhiệm vụ cho thuộc hạ, nói muốn thả tin tức Hoàng Thái Tử bị thương ra, để dẫn Bạc Hi ra khỏi hoàng cung, chuyện này thuộc hạ đã làm thỏa đáng, hiện giờ Bạc Hi đã tới khu vực Vũ Hà.

Trước ngài có nói xong việc còn có nhiệm vụ muốn giao cho thuộc hạ, cho nên thuộc hạ liền tới tìm ngài.”
Này đúng là hướng đi ban đầu của nguyên tác.
Trần Châu Cơ dụ Bạc Hi đi, sau đó lợi dụng sắc đẹp câu dẫn Hoàng đế Đại Càn, tiếp đó, hắn làm như bị Tứ hoàng tử cưỡng bách, dùng tay Lang Chiếu mượn danh nghĩa Nhị Hoàng tử đi ám sát Tứ hoàng tử, tất nhiên không thành công.
Nhưng trước đó Trần Châu Cơ cũng đã bắt đầu thông đồng khắp nơi, Bạc Trạch cùng Bạc Diễm còn có tâm tư không nói nên lời với hắn, hai huynh đệ này bởi vì tranh đấu của mẫu thân vốn dĩ đã không quá hợp nhau, lại thêm một tên tính tình nóng nảy một tên thì kiêu ngạo lãnh khốc, Trần Châu Cơ thì ở giữa quấy rầy, Bạc Diễm bị thương, trong cơn giận dữ liền tìm Bạc Trạch muốn đòi lại công đạo.
Trần Châu Cơ lại vào lúc này giết mẫu thân Bạc Diễm, tất cả mũi nhọn đều hướng về Thục phi thân mẫu Nhị hoàng tử.
Vì thế trong cơn thịnh nộ của Bạc Diễm, trực tiếp vọt tới cung điện Thục phi, chém đứt tứ chi Thục phi, đâm mù đôi mắt nàng, tra tấn hầu như không còn sống nổi, từ sau lưng đâm xuyên tim nàng.
Lúc Bạc Trạch nhận được tin tức chạy tới nơi, chỉ thấy được huynh đệ mình mặt không cảm xúc rút trường đao ra khỏi thân thể mẫu thân mình.
Máu tươi phun tung tóe trên mặt Bạc Diễm, khóe mắt Bạc Trạch muốn nứt ra, hai người liền giao đấu ngay tại chỗ.
Trai sò tranh đấu, ngư ông đắc lợi, Trần Châu Cơ vây xem hai người này đấu đến kiệt sức, hai chưởng liền đập vỡ đầu bọn họ.
Hai đứa con trai loạn đấu mà chết, Hoàng Thái Tử mất tích, Bạc Hi không ở đây, Hoàng đế Đại Càn tâm thần đại loạn, lệnh Trần Châu Cơ tra rõ việc này.

Sau đó Trần Châu Cơ nói cho hắn, hai hoàng tử là bị người ta lợi dụng, hiện trường có người thứ ba lấy tính mạng bọn họ.
Người này là Ngũ hoàng tử, Bạc Kính.
Tất cả mọi người đều biết Bạc Kính luyện công ra tâm ma, phân liệt thành hai nhân cách, nguyên bản hắn đơn thuần vô hại, nhưng lúc tâm ma bám vào người lại là thân thể hắc hóa.
Hoàng đế Đại Càn tức giận hộc máu, gọi hắn tới hỏi tội, Bạc Kính nhiều lần giải thích lại cầu cứu Trần Châu Cơ, Trần Châu Cơ mang danh trợ giúp Bạc Kính, dẫn tâm ma của hắn ra, sau đó ngụy trang thành bộ dạng té ngã chật vật, một đường đưa Bạc Kính tới trước mặt Hoàng đế Đại Càn.
Để Bạc Kính ở trước mặt rất nhiều cung nhân, giết phụ thân thân sinh của mình.
Sau khi Bạc Kính thanh tỉnh dưới sự ‘an ủi’ của Trần Châu Cơ, không cách nào tiếp thu sự thật chính mình sát phụ thí huynh, liền ở Càn Khôn điện đập vỡ nát đầu mình.
Về phần các tông tộc khác? Hoặc là bị Trần Châu Cơ bạo quyền áp chế, hoặc là có con tin ở trong tay hắn, hoặc là được chỗ tốt, tóm lại, không chuyện gì không thành.
Đến tận đây, Trần Châu Cơ hoàn toàn thượng vị thành công.
Cho nên Lang Chiếu trên con đường soán quyền đoạt vị của hắn, có thể nói là đóng vai trò không thể thiếu.
Trần Trừng nghĩ kỹ hết thảy, cũng không thể trách cứ hắn tùy tiện lại đây tìm mình.
Bất quá y hiện giờ không thể trở về, muốn cho Lang Chiếu hỗ trợ tất nhiên cũng không có khả năng giống với nguyên tác.

Y đảo mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một ý tưởng tốt.
Một chân đứng quá mỏi, y nhảy một chút, Lang Chiếu vội vàng tới dìu y, Trần Trừng được hắn đỡ tới một tảng đá ngồi xuống, Lang Chiếu trộm nhìn thoáng qua gương mặt hơi phiếm hồng của y, trước khi y nhìn lại vội vàng lui ra.

“Chủ nhân…… chân làm sao vậy?”
“Không cẩn thận bị trật.” Trần Trừng một câu cho qua đề tài này, nói: “Nhìn thấy người đi cùng ta không?”
“Thấy.”
“Hoàng Thái Tử Bạc Dận.”
“Hắn chưa chết?!” Lang Chiếu lập tức ý thức được điều gì, nghiêm mặt nói: “Chủ nhân thỉnh phân phó.”
“Hắn không chỉ không chết, còn thức tỉnh huyết mạch thượng cổ.” Trần Trừng nặng nề nói: “Hiện giờ hắn chuẩn bị hồi cung vạch trần ta trước mặt mọi người, ngươi phải phối hợp với ta, bảo vệ thân phận cho ta, thời điểm tất yếu nghe theo hiệu lệnh của ta……”
Y làm một động tác.
Cùng Lang Chiếu câu thông xong, Trần Trừng một lần nữa bảo hắn cõng mình lên.

Lang Chiếu chậm rãi đi về phía trước, nói: “Chủ nhân vì sao bây giờ không giết hắn?”
“Ta muốn mượn tay hắn tìm một thứ.” Trần Trừng nhàn nhạt nói: “Lúc nên giết, ta sẽ tự mình xuống tay.”
Trở lại bên người Bạc Dận, Trần Trừng một lần nữa được đặt trên tảng đá, Lang Chiếu nhìn thoáng qua Bạc Dận, sau đó hướng Trần Trừng hành lễ: “Thuộc hạ cáo lui.”
“Đi đi.”
Chờ Lang Chiếu dẫn người rời đi, Trần Trừng lập tức nhìn Bạc Dận.

Bạc Dận yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, vẫn duy trì tư thế lúc y mới vừa rồi rời đi, mũ sa mỏng bị gió thổi động, có loại khí chất như trích tiên.
Trần Trừng: “Khụ.”
Bạc Dận quay mặt đi, Trần Trừng không xác định được vẻ mặt của hắn, đơn giản trực tiếp xốc lên lớp lụa kia ——
Được thôi.
Y nên sớm nghĩ đến Bạc Dận sẽ không có biểu tình gì rồi.
“Cái kia……” Trần Trừng nói: “Người của đệ đi rồi.”
Bạc Dận ngữ khí bình tĩnh: “Đệ mới vừa nói, muốn giải thích cái gì?”
“Đệ……” Trần Trừng vừa rồi thật sự bị dọa sợ, đều đang cân nhắc nên thẳng thắn như thế nào.

Nhưng Lang Chiếu cõng y đi vài bước vừa rồi, đầu óc y bỗng nhiên lại sáng suốt: “Kỳ thật, phụ thân đệ có để lại cho đệ một tiểu thôn trang không lớn lắm, thủ hạ cũng có mấy người, vốn dĩ đệ cũng muốn gây dựng phần gia nghiệp lại cho huy hoàng, không nghĩ tới liền chẩn đoán ra bệnh lạ…… Phát hiện mình không còn sống được bao lâu, đệ liền đem thôn trang cho cháu trai mình, chính là, lúc trước có nói với huynh, huynh rất giống con của bằng hữu đệ, đệ thì tới chỗ này muốn chấm dứt cuộc đời mình, không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại phái người tìm tới đây.”
Bạc Dận rất kiên nhẫn lắng nghe, thấy y hình như nói xong, mới nói: “Thôn trang làm ăn của đệ có chức hộ pháp sao?”
“Cái đó nói đùa thôi, người trẻ tuổi thích ra vẻ mà, thật ra đó là hộ vệ bình thường thôi.”
“Đệ sinh bệnh, vì sao không trị?”

“Bởi vì trị không hết.” Trần Trừng nói: “Đệ không muốn ở lại thôn trang, đệ không thích bọn họ dùng ánh mắt đồng tình hoặc thương hại nhìn đệ…… Cho nên đệ cùng huynh ở bên nhau cảm giác đặc biệt tự tại, so với bị người khác chăm sóc, đệ càng thích chăm sóc người khác hơn.”
Bạc Dận cũng không hiểu được suy nghĩ của y.
“Con của bằng hữu đệ bao lớn rồi?”
“Mười lăm, đủ lớn có thể một mình đảm đương một phía.” Trần Trừng thông minh phát hiện hắn muốn hỏi cái gì, nói: “Bằng hữu của đệ cùng đệ xem như bạn vong niên, bất quá đệ nói huynh giống y hay con y cũng không phải ý tứ già như y…… Chính là cho đệ cảm giác, khí chất á huynh biết không? Khí chất rất giống.”
(*) bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Bạc Dận nhấp môi: “Đệ nói đệ khi còn bé bị chủ nhân ngược đãi, là gạt ta?”
Trần Trừng cân nhắc một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bạc Dận không nói gì.
Trong lòng Trần Trừng nổi trống, bỗng nhiên ôm chặt cánh tay Bạc Dận, thân mật dán lên, nói: “Đệ biết huynh giận đệ, cảm thấy đệ lừa huynh…… Nhưng không phải bởi vì đệ muốn cho huynh thấy đáng thương rồi thương đệ sao, cũng giống như cùng đệ gần gũi có cảm tình nhiều hơn thôi?”
Thân thể y ấm áp, Bạc Dận ôm quen, cằm khi nói chuyện đặt ở trên vai, hô hấp nóng bỏng thực nhẹ gãi qua tai.
Đáng thương rồi thương đệ…… cùng đệ gần gũi có cảm tình nhiều hơn……
Bạc Dận bỗng nhiên rút cánh tay.
Trần Trừng làm sao có thể để cho hắn chạy, lập tức ôm chặt không buông: “Ca, ca ca tốt, huynh tha thứ đệ đi, đệ làm như vậy cũng vì xuất phát từ thích huynh thôi.”
“……”
Bạc Dận dừng động tác lại, hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Thích ta?”
“Đúng vậy, đệ thích huynh.” Trần Trừng dứt lời, vội vàng tỏ vẻ: “Bất quá không phải cái loại thích kia, là cái kiểu thích, chỉ là, giữa nam nhân cùng nam nhân, cái loại thích, thưởng thức á.”
Bạc Dận tùy ý y ôm cánh tay, sau một lúc lâu mới nói: “Ừ.”
Hắn đứng dậy một lần nữa ngồi xổm trước mặt Trần Trừng, nói: “Chúng ta xuống núi đi.”
“Xuống núi bây giờ hả?”
“Làm sao?”
“Được được được.” Trần Trừng vội vàng nằm sấp trên người hắn, cẩn thận tự hỏi một chút tính hệ thống trong lời nói của mình, hẳn là không có lỗ hổng nào lớn, nhưng y vẫn không xác định Bạc Dận có thật sự tin tưởng hay không.
Tuy rằng gia hỏa này tình cảm thiếu hụt, nhưng đầu óc lại không ngốc.
Bất quá…… hắn có thể lý giải quan hệ tình cảm giữa nam nhân cùng nam nhân sao?
Một người mù cõng một người què, người què nằm sấp trên lưng người mù chỉ đường, người mù chậm rãi xuống núi.
Một đường không nói chuyện, tới dưới chân núi rồi, Trần Trừng vội vàng lau mồ hôi trên trán không chút mồ hôi của hắn, khen nói: “Ca huynh thật ổn, đệ còn tưởng rằng chúng ta phải lăn từ giữ núi xuống chứ.”
“Ừ.” Bạc Dận vẫn lạnh lùng thản nhiên làm người khác không rõ được thái độ.

Trần Trừng vẫn cảm thấy trong lòng không yên, y duỗi tay sờ sờ gương mặt Bạc Dận, săn sóc nói: “Ca, huynh đã đi một đường rồi, sao người huynh vẫn lạnh như vậy? Tìm một khách điếm đệ cho huynh ấm áp đi.”
Bạc Dận dừng một chút, thấp giọng nói: “Về Càn thành trước.”
Trần Trừng nghiến răng, sao không thể đem chuyện này bỏ qua một bên vậy? Hiện tại y chính là Trần Châu Cơ, chỉ cần y không quay về làm chuyện gì, hoàng thất tuyệt đối bình yên vô sự.
Y bỗng nhiên nhìn đến người quen phía trước, Lang Chiếu ngồi ở quán trà chỉ chỉ.
Vội vàng đẩy Bạc Dận: “Chúng ta đi tửu quán nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn cũng hỏi thăm vị trí xuống xe, huynh không phải muốn mướn xe ngựa sao?”
Tửu quán khách khứa không ít, đều hưng phấn nghe người ta kể chuyện, thời điểm bọn họ đi vào người kể chuyện vừa lúc nói xong đoạn cuối cùng, gõ bàn một cái, khách khứa reo hò.
Trần Trừng chỉ chỗ trống cho Bạc Dận, hai người liền ngồi xuống đại sảnh.

Tửu quán náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh trong chớp mắt, không ít người trộm đánh giá Trần Trừng.

Lớn lên quá đẹp thật đúng là một loại sai lầm, ánh mắt Trần Trừng lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó rót trà cho Bạc Dận, nói: “Đệ kêu tiểu nhị lại đây hỏi một chút.”
Bạc Dận cũng nhận ra dày đặc tầm mắt cùng tiếng nghị luận mơ hồ, nói: “Bọn họ nhìn đệ làm gì?”
“Khả năng…… đệ lớn lên trông hơi đáng sợ đi?”
Tiểu nhị vừa lúc đưa rượu tới, sau khi nghe xong bật cười: “Vị công tử này lớn lên đích xác dọa người, tuấn dọa người.”
Trần Trừng xấu hổ cười cười.

Bên tai bỗng nhiên nghe được động tĩnh bên người truyền đến, y vội vàng kéo Bạc Dận: “Huynh nghe được không? Có phải đang nói huynh đệ huynh không?”
Y ý thức được chuyện này hẳn là mục đích Lang Chiếu cho bọn họ tiến vào tửu quán, vừa vặn có người ở bàn bên cạnh bọn họ, vừa lúc nói về chuyện Bạc Hi, nói Bạc Hi tự mình ra khỏi cung tìm kiếm Hoàng Thái Tử, bên người còn mang theo một nam nhân cực kì xinh đẹp, một đường đi về phía đông.
Bạc Dận nhẹ gật đầu, Trần Trừng vội nói: “Người kia sẽ không phải là Trần Châu Cơ đi? Hắn chẳng lẽ muốn giết từng……”
Y không nói tiếp, khí chất quanh thân Bạc Dận rõ ràng càng lạnh hơn.
Chốc lát, hắn đứng dậy, nói: “Đi.”
Trần Trừng vội vàng trả tiền, lại lần nữa nằm sấp trên lưng hắn, nói: “Hiện tại làm sao bây giờ, còn phải về Càn thành sao?”
“Viết thư đưa về, sau đó đi tìm Bạc Hi.” Bạc Dận dứt lời, nói: “Chân đệ không tiện, không bằng ở lại nơi này, ta viết thư cho nhị đệ, bảo hắn đón đệ vào cung tìm thái y thăm khám.”
Bạc Dận rốt cuộc có bao nhiêu chấp nhất muốn ném y đi?
Trần Trừng quyết đoán ôm chặt cổ hắn, hai chân quấn lấy eo hắn, nâng mặt lên nói: “Không cần! Đệ nhất định phải đi theo ca ca!”
“…… Thả lỏng một chút.” Bạc Dận có chút không thở nổi, Trần Trừng vội vàng buông ra, miệng ở bên tai Bạc Dận tức giận “Ca, huynh cho đệ đi theo huynh đi, đôi mắt huynh không tiện, huynh cần đệ mà, ca ca tốt…… Hở? Được không?”
Lỗ tai Bạc Dận không hiểu sao có chút ngứa, hắn nhăn mày, theo bản năng nghiêng đầu cọ cọ, nói: “Không cần nói những lời như vậy.”
“Làm sao vậy chứ?” Trần Trừng nghiêng đầu ở trên vai hắn, nhìn sườn mặt hắn nói: “Chẳng lẽ ca cảm thấy đệ là gánh nặng sao.”
“Đúng vậy.”
Trần Trừng: “……”
Y tức giận nắm lỗ tai Bạc Dận, nhưng lại không dám dùng quá lực, vì thế ‘nắm’ liền biến thành nghiền.

Đầu ngón tay y ấm nóng lại mềm, làn da mềm mại, sự tê dại từ đầu ngón tay y lan đến cột sống hắn, Bạc Dận bỗng nhiên khẽ run một chút, ngữ khí trầm thấp: “A Trừng!”
Trần Trừng rút tay về, bất mãn nói: “Tóm lại đôi mắt đệ có ích, đệ đi theo huynh, huynh cũng sẽ không cần đi đường vòng.”
Y lại dùng giọng điệu này nói chuyện: “Ca ca, ca ca, huynh mang theo đệ đi, được không?”
Bạc Dận xưa nay chưa từng có trầm mặc thật lâu.
Cau mày, giọng điệu hơi khàn, nói: “Được.”

Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Yeah! Kế hoạch thành công!
Thái Tử:…… Nơi nào bắt đầu không đúng rồi..

Bình Luận (0)
Comment