Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 6

Editor: MaryZoe

Quý Dữ cúi đầu liếc mắt, sắc mặt cười nhạt: “……”

Hắn giương môi, im lặng.

Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, hơi nước vờn quanh giữa hai người.

Qua một hồi lâu, cũng không ai mở miệng.

Quý Dữ không nói một tiếng mà cúi đầu, Hạ Trụ khóe môi độ cung lại càng lúc càng lớn.

Gay từ này có chút xa xưa.

Ở lịch sử hắn học qua, cái từ này tồn tại thời điểm nhân loại chưa phân hóa ra Alpha, Beta, Omega, khi đó trên đời chỉ phân nam nữ, nam nhân yêu người cùng giới, liền sẽ được xưng là Gay.

Mà nay khoảng cách phân hoá đã qua đi gần trăm năm, đầu tiên mọi người miêu tả về giới tính đều biến thành Alpha, Beta cùng Omega, căn bản không để bụng là nam hay là nữ.

Bởi vì cùng thuộc tính nam nữ, trừ bỏ bề ngoài, cơ hồ không có bất luận cái gì khác nhau.

Đã sớm không còn người nói từ “Gay” này nữa, thậm chí người biết đến càng không nhiều.

Cho nên, kẻ không yêu học hành chút nào như Quý Dữ, điểm lịch sử đều ăn trứng ngỗng, là từ đâu nghe tới từ này? Còn dùng đến…… nghiêm túc như thế, thoạt nhìn hắn tựa hồ còn cho rằng chính mình dùng từ đó không có bất luận vấn đề gì.

Đợi hồi lâu không chờ được phản ứng biến mất, ngược lại cảm giác xao động càng ngày càng nghiêm trọng, Quý Dữ nhụt chí, hắn có chút nôn nóng mà nhìn nơi khác, nhíu mày nói: “Tôi đương nhiên không phải Gay.”

Hạ Trụ hướng hắn nâng nâng cằm, ý bảo hắn giải thích một chút phản ứng của hắn.

Quý Dữ lại liếm liếm môi, nhìn nơi khác.

Trời biết, hắn hiện tại tim đập phi thường nhanh, trong cổ họng cũng dị thường khát khô, thậm chí hai cẳng chân có xu hướng nhũn ra, phải dùng sức mới có thể đem người đứng thẳng.

Tuy rằng không biết thân thể này rốt cuộc gặp tình huống như thế nào, nhưng trực giác nói cho Quý Dữ, hắn nên rời khỏi nơi này, nếu không khả năng cao sẽ phát sinh chuyện gì không tốt lắm.

“Đàn ông bất luận lúc nào nổi lên phản ứng đều thực bình thường.” Nói Quý Dữ vặn tắt vòi nước, rũ mắt thu liễm biểu tình, “Tôi cảm giác không quá thoải mái, liền đi trước, anh chậm rãi tắm.”

Hắn vội vã phải đi, lại bị Hạ Trụ duỗi tay ngăn lại.

“Như vậy liền đi rồi?” Hạ Trụ cúi đầu xem hắn.

Quý Dữ ngửa người lui về sau, tránh đi hô hấp nóng rực của nam nhân, thần sắc không kiên nhẫn: “Vậy anh muốn thế nào?”

Hạ Trụ giống như tùy ý mà đem tay khoát qua vai Quý Dữ.

Động tác như phảng phất khởi động chốt mở trên người Quý Dữ.

Hắn cả người chấn động, cảm thấy nhiệt độ đáng lẽ chỉ ở dưới da tỏa nhiệt bỗng nhiên trong lúc đó thức tỉnh, phía sau tiếp phía trước mà muốn chui ra.

Da nhiễm chút hồng nhạt, đầu cũng dần dần hôn mê, ý thức trở nên mơ hồ lên.

Chân mềm đến rốt cuộc không đứng được, Quý Dữ mờ mịt mà nháy mắt, nhìn thân thể của mình đi phía trước đảo, lấy tư thế như chim nhỏ nép vào người dựa vào ngực Hạ Trụ.

Mà Hạ Trụ tựa như đế vương cao cao tại thượng, hắn mặt vô biểu tình, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn mất mặt, thậm chí đỡ đều không dìu hắn một chút, tùy ý để Quý Dữ vô lực mà theo ngực hắn một đường trượt xuống, cuối cùng quỳ ngồi trên mặt đất.

Mặt đất lạnh băng cùng đầu gối đau đớn làm Quý Dữ trong nháy mắt thanh tỉnh, nhưng giây tiếp theo hắn ngẩng đầu lên, lại lần thứ hai lâm vào một loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu.

Tựa hồ hắn nên quỳ như vậy.

Nên giống như vậy ngước nhìn người đàn ông này, lấy lòng hắn, làm hắn cao hứng, sau đó lại phủ phục trên mặt đất, đem vị trí sau cổ yếu ớt nhất lộ ra, chủ động hiến cho hắn.

Vì cái gì muốn dâng lên cổ?

Quý Dữ không biết, hắn đầu óc đã hoàn toàn hồ đồ, căn bản vô pháp tự hỏi.

“Cậu không phải Quý Dữ.”

Quý Dữ mê mang mà chớp chớp mắt, ánh mắt trống rỗng:

“Tôi là Quý Dữ.”

Gáy hắn rất nóng, nóng đến hắn bực bội muốn chết, ai tới giúp giúp hắn?

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.”

Bên tai ong ong, hảo phiền a, có thể hay không đừng hỏi.

“Thân phận?”

“Anh có phiền hay không?!” Quý Dữ tạc mao, hắn đôi mắt đỏ lên, dùng ngón tay cào đất, “Không thấy được tôi rất khó chịu sao?” Hắn vô ý thức mà giương miệng, hổn hển mà thở dốc.

Hạ Trụ nhìn xuống hắn, tiếp theo cười khẽ.

Hắn cảm thấy Quý Dữ trước mắt như là một con tiểu miêu hung dữ, rõ ràng yếu ớt đến không chịu nổi một kích, lại dám ở trước mặt sư tử ngao ô ngao ô mà huy trảo, mặc kệ là thần thái hay là động tác, đều có ý tứ cực kỳ.

Đặc biệt là cặp mắt ướt át đầy khát cầu nọ, vừa đen vừa sáng, như sẽ ánh lên.

Hắn duỗi tay ấn xuống vòng cổ Quý Dữ, mặt trên biểu hiện mức độ tin tức tố đã đạt cực độ, gần chạm tiêu chuẩn của kỳ phát tình, theo lý thuyết Quý Dữ tùy thời có khả năng tiến vào kỳ phát tình.

“Quá nhanh.” Hạ Trụ lẩm bẩm.



Quý Dữ bị đông lạnh đến giật mình một chút, hắn biểu tình mờ mịt, không ngừng hỏi hôm nay hôm nào.

Chậm chạp hồi lâu hắn mới chớp chớp mắt, nhìn quanh bốn phía.

“Tê ——”

Quý Dữ đau đến nhe răng, duỗi tay mà sờ sờ sau cổ, không có máu, nhưng giống như trầy da.

“Cậu vừa rồi ngất đi, cổ va vào vòi nước.”

Quý Dữ theo âm thanh nhìn qua, là Hạ Trụ.

Hắn đã mặc vào quần áo, đang ngồi ở trên ghế chơi điện thoại.

“Phải không? Tôi không nhớ rõ lắm.” Quý Dữ đưa mắt nhìn chung quanh, “Đây là chỗ nào?”

“Phòng thay quần áo.”

“À……” Hắn cúi đầu nhìn chính mình, “Quần áo của tôi đâu?”

“Cậu có quần áo?”

“Quần đùi.”

Hạ Trụ hướng ghế dựa chỉ chỉ: “Cậu mặc cái này?”

“Tôi trước đó đã vò qua hai lần, sạch sẽ.” Quý Dữ lấy quần đùi giũ, làm bộ muốn mặc.

“Lúc cậu té xỉu đem quần đùi đụng xuống đất.”

Quý Dữ tức khắc ngừng tay: “Vậy anh có xà phòng không? Cho tôi mượn dùng dùng, hoặc là sữa tắm cũng được.”

“Không.”

Được rồi, vậy lại giặt thêm hai, dù sao cũng đổi lập tức.

Nghĩ vậy, Quý Dữ ngược lại không vội, hắn xoay người tại chỗ nhảy nhảy, tiếp theo lại duỗi thân duỗi tay dậm chân một cái, phát giác trên người một chút không khó chịu, ngoại trừ ở cổ có chút đau thì thật sự là thần thanh khí sảng.

“Tôi đã hôn mê bao lâu?”

Hạ Trụ đem động tác tự nhiên của hắn thu vào trong mắt, nói: “Năm phút đồng hồ nữa là tan học, cậu chỉ hôn mê mười phút.”

Quý Dữ gật gật đầu: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng vẫn là cảm ơn ngươi. Cảm ơn a.”

Nói, hắn xách theo quần đùi tiến phòng tắm.

Hạ Trụ lại ở thời điểm này bỗng nhiên mở miệng: “Còn có năm phút đồng hồ phần lớn mọi người liền tới, cậu không đi sao?”

Quý Dữ quay đầu kỳ quái nói: “Vì cái gì phải đi? Bọn họ tẩy bọn họ, tôi tẩy tôi, đều là nam thì có quan hệ gì.”

Hạ Trụ bỗng nhiên cong môi: “Bọn họ dáng người đều cùng tôi không khác nhau lắm.”

Quý Dữ dừng bước chân: “…… Cho nên?”

“Tôi cho rằng cậu nghe hiểu ám chỉ của tôi.”

Quý Dữ: “……”

Hắn ở trong lòng mắng cái mặt Hạ Trụ, sau đó xoay người tiếp tục hướng trong phòng tắm đi.

Hạ Trụ nhìn hắn bóng dáng, không tiếng động mà cười một cái.

Trong phòng tắm.

Quý Dữ đem quần đùi xoa vài cái, cảm thấy không sai biệt lắm mới vắt khô mặc vào.

Đi ra phòng tắm, hắn nhìn đến Hạ Trụ còn ngồi ở trên ghế, thuận miệng hỏi câu: “Còn không đi?”

Hạ Trụ: “Chờ cậu.”

“Chờ tôi làm gì?”

Hạ Trụ nhún nhún vai, biểu tình thản nhiên: “Giờ thì không có gì nữa.”

Quý Dữ nheo mắt, hắn vẫn cảm thấy Hạ Trụ có cái kế hoạch gì đó.

Người này xem bề ngoài còn rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện hắn trong ánh mắt cất giấu điểm hư hỏng.

Tỷ như ở nhà ăn làm hắn xấu mặt, lại tỷ như hiện tại, hắn cảm thấy giọng nói thờ ơ kia mang theo thăm dò cùng trêu chọc, giống như bản thân Quý Dữ là trò đùa thú vị nào đó.

Bệnh tâm thần.

Quý Dữ thầm nghĩ, không dự định có bất kỳ dây dưa gì với hắn quay đầu đi ra phòng tắm.

Lúc này hắn bảy vòng tám ngã, nhưng thật ra thực thuận lợi mà tìm được đường trở về.

Bất quá đi một lúc trở về bị lớp trưởng phê bình một trận, nói hắn không có kỷ cương, tùy ý đi loạn, muốn hắn viết bản kiểm điểm 500 từ, sáng mai giao cho cô.

Tìm đường thật sự mất nhiều thời gian, Quý Dữ đành phải bóp mũi nhận tội.

Buổi tối, Quý Dữ cùng Tạ Vũ Tinh về nhà, hắn kể chuyện này.

“Lớp trưởng có quyền lợi lớn như vậy sao?” Hắn có điểm buồn bực.

“Không, nhưng lớp trưởng của cậu không giống, cô ta cùng thầy giáo quan hệ tốt, thích quản người khác, làm ‘đặc quyền’ này nọ. Cậu lên mạng tra một lượt, tùy tiện chép bài viết 500 từ cho cô ta là được.” Tạ Vũ Tinh ăn nước đá, lạnh đến trong miệng không ngừng tê tê, “Đúng rồi, cậu…… Lại cùng Hạ Trụ đụng phải?”

Quý Dữ ngẩn người: “Sao cậu biết?”

“Cổ cậu sưng thành như vậy, khi tớ mù sao?” Tạ Vũ Tinh mắt trợn trắng.

Quý Dữ sờ sờ cổ, có chút kinh ngạc: “Chỉ xem cổ liền đoán được? Thật lợi hại, bất quá này cùng hắn không quan hệ, không phải hắn làm cho.”

Tạ Vũ Tinh lắp bắp kinh hãi, nuốt nguyên cục đá trong miệng, thiếu chút nữa đông lạnh đến đầu óc đều tê rần: “Đó là ai làm cho? Cậu lại cặp với ai?”

Quý Dữ: “?”

Vì cái chuyện cổ hắn bị thương liên quan tới người khác? Ở giữa có liên hệ sao?

Hắn cảm thấy không thể hiểu được, nhưng lại sợ tự mình nói sai, đành phải hàm hồ nói: “Lúc tớ tắm rửa không cẩn thận té ngã một cái, cổ va phải vòi nước, rách một lớp da.”

Vừa nói vừa sờ sờ sau cổ, khoa trương mà kêu “Đau”, “Còn rất đau.”

Tạ Vũ Tinh mím môi, trầm mặc mà nhìn hắn sau đó quay mặt đi: “Không nói cũng được, bất quá lần này đừng tái phạm như lần trước, nếu không…… Nếu không tớ thật sự không làm bạn bè với cậu nữa.”

Không khí đột nhiên nghiêm túc lên làm đầu óc Quý Dữ mơ hồ, hắn theo bản năng mà xua tay: “Sẽ không sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”

Thấy Quý Dữ khẩn trương, Tạ Vũ Tinh vui vẻ:

“Cậu đừng khẩn trương a, yêu đương bình thường tớ còn rất ủng hộ cậu.”

Quý Dữ vẫn là xua tay: “Tớ đang bận đây, không rảnh yêu đương.”

Tạ Vũ Tinh cuối cùng không hỏi lại.

Đề tài liền như vậy qua đi, Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra.

Hai người ở cửa tiểu khu nhà Quý Dữ tạm biệt.

Nhìn Tạ Vũ Tinh rời đi, bả vai Quý Dữ suy sụp, mày dần dần cau lại.

Hiểu biết của hắn với “Quý Dữ” vẫn là quá ít, Tạ Vũ Tinh nếu gặng hỏi nhiều hai câu hắn khẳng định bại lộ.

Nhưng hắn có thể làm thế nào nữa?

Nguyên chủ không viết nhật ký, trong nhà máy tính cũng là hắn tới lúc mới mua, điện thoại sạch sẽ đến y hệt hàng mới xuất xưởng, không có cha mẹ, đồng học lại đều bài xích hắn, hắn liền tính muốn hiểu biết cũng không có chỗ hiểu biết, chỉ có thể đoán mò, như đang chơi trò giải đố vậy.

Thứ này nghĩ nát đầu cũng không có cách, Quý Dữ đành phải về trước rồi nói sau.

Lần này hắn về nhà khó có được đụng lúc Tiểu Vũ Trụ tỉnh.

Chỉ thấy Tiểu Vũ Trụ ngoan ngoãn mà được cô trông trẻ ôm ở đầu vai, đôi mắt tròn xoe như quả nho, tiểu thịt tay bắt lấy quần áo người trông trẻ, thoạt nhìn còn rất ngay ngắn.

Quý Dữ đem cặp sách thả một bên, lấy khăn ướt xoa xoa tay sau đó đi qua gãi gãi lòng bàn tay Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ nắm lấy ngón tay Quý Dữ, cười đến đôi mắt đều cong thành trăng khuyết.

“Tới, đưa tôi này, tôi ôm nó một cái.”

Quý Dữ khó được có xúc động muốn ôm con, hắn học bộ dáng bảo mẫu đem Tiểu Vũ Trụ ôm vào trong lòng ngực, nâng mông nhỏ của nó, vừa đi một bên vừa nhẹ nhàng mà trêu hắn, Tiểu Vũ Trụ vui vẻ ha ha cười không ngừng.

Tay nhỏ của nó luôn hướng vết thương trên cổ Quý Dữ muốn sờ, Quý Dữ đẩy ra hai lần, nó vẫn chấp nhất mà thò tay, tay nhỏ một trảo một trảo, một hai phải sờ sờ.

“Có thể thổi thổi, không thể sờ sờ.”

Tiểu Vũ Trụ chớp đôi mắt, tay nhỏ nắm ở trước ngực: “Ô oa.”

“Đúng vậy, ‘ô oa’ cổ giúp ba ba nha, nó rất đau, cho nên con thổi thổi được không?” Nói Quý Dữ đem Tiểu Vũ Trụ hướng lên trên nâng lên, đặt nó nằm úp sấp trên vai, “Thấy được sao?”

“Ô oa.”

“Thổi thổi ba ba liền khỏe?”

Nhưng mà Quý Dữ không chờ đến tiểu bảo bối đáng yêu thổi thổi, chỉ cảm thấy một đoàn nước miếng dán ở chỗ bị thương trên cổ hắn, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, Tiểu Vũ Trụ lại cao hứng mà lại nhảy lại nhảy.

“PaPa!”

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Dữ sửng sốt, bỗng nhiên tình thương của cha mãnh liệt: Kêu ba sao? Oa nga, Tiểu Vũ Trụ! Ba ba thương ngươi!

Hạ Trụ:?

Hạ Trụ: Em tự mình đa tình cái gì?



Cho người không đọc abo nhiều, chương này công là tạm thời ký hiệu thụ, chính là A đem gáy O cắn, đem tin tức tố của mình rót vào trong máu O, như vậy có thể tạm chống một trận phát tình, đơn giản tới nói chính là…… Trước tạm thời thỏa mãn một chút, kỳ phát tình thật nhất định phải đao thật kiếm thật. (Lời của tác giả)
Bình Luận (0)
Comment