Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 70

Các bạn thi có tốt không \٩( 'ω' )و ///<em>

**maitran.wordpress.com**

Tên ăn chơi trác táng kia đứng ở đầu thuyền, còn có mấy người hầu đứng bên cạnh, nhìn Lâm Diệu đều cười ngả ngớn.

Lâm Diệu liếc nhìn Tần Chí, thấy mặt y đen như than, tức khắc không khỏi cười: "Đại nhân nhà ta thân phận tôn quý, đi theo ngài ấy hưởng quyền thế cũng không lo ăn uống. Ngươi là ai? Dựa vào cái gì bảo ta qua?"

Lời này của cậu có nghĩa khác, là cố tình ám chỉ tên kia, nếu thân phận của hắn không bằng đại nhân nhà cậu, không xứng để cậu đi qua.

Tần Chí đương nhiên cũng hiểu được ý của Lâm Diệu, nhưng vẫn không đồng ý mà nhìn cậu.

Lâm Diệu siết chặt tay Tần Chí an ủi, ôi chao không sao đâu, cậu chỉ thuận miệng nói, sao có thể thật sự bỏ đi với tên ăn chơi trác táng kia, so sánh với Tần Chí, đối phương chỉ là rơm rác.

Trần Tương Tương nhìn Tần Chí, lại nhìn Lâm Diệu, cho rằng bọn họ vô tri không biết sợ, vẻ mặt vẫn rất lo lắng và sợ hãi, lo lắng hai vị công tử sẽ bị nàng liên lụy, cũng sợ mình sẽ bị người nọ bắt về.

Tên ăn chơi trác táng nhìn chằm chằm Lâm Diệu, giống như bị câu mất hồn.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân tư sắc phi phàm như thế, giống như tiên nhân trên trời, cao quý diễm lệ không dính bụi trần, như thể chạm vào cũng là khinh nhờn.

Nhưng đêm nay hắn cố tình muốn khinh nhờn một phen.

Tên ăn chơi còn chưa nói chuyện, nhưng người hầu bên cạnh đã ngạo mạn mà tự báo gia môn: "Lại Bộ Thị Lang Trình đại nhân đã nghe qua chưa? Công tử của chúng ta chính là Trình Cứu con trai của Trình thị lang. Nhìn toàn bộ kinh thành, ai dám không cho công tử của chúng ta vài phần mặt mũi."

Lâm Diệu lờ mờ nhớ tới, Lại Bộ Thị Lang hình như gọi là Trình Thuân.

Cậu ghi nhớ thân phận của Trình Cứu, lại giả vờ ngạc nhiên nói: "Nguyên lai là công tử của Trình thị lang, thất kính thất kính..."

Trình Cứu bị Lâm Diệu mê loạn tâm hồn, nôn nóng khó dằn lòng được nói: "Ngươi đã biết thì mau lại đây, bất kể đại nhân nhà ngươi là ai, bổn thiếu gia đều có thể cho ngươi quyền thế phú quý cao hơn. Nếu ngươi chịu đi theo ta, bổn thiếu gia sẽ cưới ngươi làm chính thất, thế nào?"

Hắn mở miệng nói đến vị trí chính thất, cũng rất hào phóng.

Đáng tiếc Lâm Diệu căn bản không hiếm lạ. Cậu tỏ ra tiếc nuối nói: "Nhưng ta chỉ yêu đại nhân của ta, làm sao bây giờ?"

Trình Cứu hung ác nói: "Ta đây có thể giết đại nhân nhà ngươi trước, ngươi đương nhiên là..."

Hắn chưa kịp nói xong thì thân thể đột nhiên bị một lực cực lớn đẩy đến cắm đầu xuống hồ.

Tần Chí đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Diệu ôm eo cậu, trên cao nhìn xuống Trình Cứu giãy giụa trong hồ, như xem con kiến.

"Không biết trời cao đất dày." Giọng nói của Tần Chí lạnh lùng nghiêm nghị.

Y nói xong lại nhìn Lâm Diệu, giọng có chút bất đắc dĩ: "Ngươi lãng phí thời gian tranh cãi với hắn làm gì?"

Lâm Diệu cười không nói, cậu chỉ thấy trò hề của Trình Cứu, thật sự rất buồn cười.

Trình Cứu cũng không biết bơi, rơi xuống hồ liền liều mạng giãy giụa cầu cứu. Người hầu mà hắn mang theo muốn nhảy xuống cứu hắn, lại đều bị Tần Chí dùng sào trúc tiện tay nhặt đánh lui.

Trần Tương Tương ban đầu còn trốn trong khoang thuyền, nhìn thấy tình cảnh này, không hiểu sao cũng không sợ, đứng ở đầu thuyền nhìn Trình Cứu ở trong nước chật vật vùng vẫy, cảm thấy rất sảng khoái.

Nàng đã sớm muốn cho Trình Cứu mất mặt, nhưng tay trói gà không chặt, nên chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Người hầu của Trình Cứu không địch lại Tần Chí, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Cứu vùng vẫy trong hồ, không thể làm gì.

Bọn họ cũng rất lo lắng, nếu Trình Cứu xảy ra chuyện, bọn họ cũng sống không được.

"Làm càn! Ngươi dám đối xử với Trình thiếu gia như vậy! Nếu để cho Trình đại nhân biết, chắc chắn sẽ lấy đầu của các ngươi!"

"Đúng! Mắt chó của các ngươi bị mù! Đây là con trai của thị lang, nếu các ngươi còn muốn sống, nhanh chóng cứu thiếu gia lên."

"............"

Nhóm người này dựa vào không ai dám chọc, hiển nhiên làm không ít chuyện xấu, đêm nay đụng phải Trần Tương Tương chỉ là phần nổi của tảng băng.

Tần Chí mặc kệ những tiếng chó sủa này, sào trúc trong tay y giống như vũ khí sắc bén, khó thấy vết tích mà đánh mạnh vào vai hoặc đầu gối của đám người hầu kia, bọn họ liền lập tức ngã quỵ xuống đất, không thể động đậy.

Động tĩnh bên này đã sớm thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhiều thuyền chung quanh cũng vây quanh hai con thuyền, nhìn thấy tình huống này, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Bọn họ ngày thường bị đám người Trình Cứu làm nhục, thu phí bảo vệ, đánh mắng chửi bới, nhưng cũng không làm gì được Trình Cứu, chỉ có thể chịu đựng, hiện tại có người dám giáo huấn Trình Cứu, tất nhiên là rất hả giận.

Nhưng một ông lão trên thuyền bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Hai vị dám làm việc nghĩa khiến người khâm phục, nhưng Trình gia thế lực lớn, thừa dịp tin tức còn chưa truyền xa, các ngươi hãy nhanh rời đi."

Ông vừa dứt lời, chung quanh cũng vang lên tiếng thúc giục bọn họ đi nhanh, đều rất lo lắng bọn họ sẽ bị Trình gia trả thù.

Lâm Diệu và Tần Chí không sợ Trình gia trả thù, chỉ là hiện tại có rất nhiều người vây xem, bọn họ cũng chuẩn bị rời đi.

Người chèo thuyền đang ôm thuyền vào bờ, cũng rất khâm phục dũng khí của hai người Lâm Diệu.

Sau khi thuyền cập bến, Tần Chí xuống thuyền trước, sau đó cẩn thận đỡ Lâm Diệu rời thuyền, Trần Tương Tương theo sát phía sau.

Nàng quay đầu, lờ mờ nhìn thấy Trình Cứu đã được cứu lên, nhưng nhìn hơi thở thoi thóp, cũng không biết đã chết hay chưa.

Nghĩ đến đây, Trần Tương Tương liền rất sợ hãi, nếu Trình Cứu chết, người của Trình gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, còn liên lụy đến người nhà. Lúc này, nàng đã nhanh chóng suy nghĩ khuyên nương và ca ca rời khỏi nơi đây.

Lòng nàng tràn đầy sợ hãi, ngẩng đầu lại thấy Lâm Diệu và Tần Chí thoải mái, vừa nói vừa cười, tựa hồ không chút nào lo lắng sẽ bị Trình gia trả thù.

Ba người bước lên bậc thềm, bỏ lại phía sau khung cảnh ồn ào hỗn loạn ven hồ.

Nhưng vào lúc này, đường phố lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập tới gần.

Trần Tương Tương từ xa nhìn thấy thị vệ tới, căng thẳng nắm chặt tay, thấp giọng run rẩy nói: "Là... là thị vệ Trình phủ tới."

Trong chốc lát ai cũng kinh sợ, du khách trên đường lần lượt né hai bên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà những người biết được nội tình, đều rất lo lắng thương hại mà nhìn Lâm Diệu và Tần Chí. Trình Cứu có thể ở kinh thành tùy ý làm bậy, còn không phải dựa vào cha hắn. Hiện giờ người của Trình phủ đã đến, hai vị này sợ cũng khó thoát tai ương lao ngục.

Trần Tương Tương cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn ôm suy nghĩ chắc hẳn phải chết, chỉ có chút hối hận liên luỵ hai vị công tử hảo tâm này.

Thị vệ Trình phủ đi theo một người xấu xí lại đây.

Người nọ liếc mắt liền thấy được hai người Lâm Diệu, chỉ tay về phía bên này, âm thanh sắc nhọn nói: "Là bọn họ! Chính là bọn họ! Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đẩy Trình thiếu gia xuống hồ còn không cho người đi cứu."

Đám thị vệ kia chừng mười người, dẫn đầu là một nam nhân mặt chữ điền râu quai nón.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, từ xa nhìn Tần Chí cảm thấy có chút quen mắt, lại cũng chưa nghĩ nhiều, mà ra lệnh cho thủ hạ bao vây ba người.

Hai người Lâm Diệu và Trần Tương Tương đều bị bao vây, nhưng trên mặt lại không chút sợ hãi.

Thị vệ dẫn đầu đến gần, thị vệ khác liền chủ động nhường đường cho hắn.

Hắn đến gần nhìn thấy Tần Chí và Lâm Diệu, cuối cùng cũng nhận ra nguồn gốc của cảm giác quen thuộc kia, thoáng chốc sợ tới mức chân khuỵu xuống đất.

Nam nhân xấu xí còn đang khó hiểu: "Đại nhân? Ngài làm sao vậy? Mau bắt bọn họ lại."

Râu quai nón hung hăng trừng mắt với nam nhân xấu xí, hận tên này tới báo tin, nếu không như thế, hắn làm sao lại phạm phải sai lầm khủng khiếp như vậy.

"Bắt lấy hắn cho ta." Râu quai nón chỉ vào nam nhân xấu xí kia, ra lệnh thủ hạ.

Nói xong hắn liền sợ hãi đến cực điểm mà phủ phục trên mặt đất, cả người run rẩy nói: "Thuộc hạ không biết bệ hạ và hoàng hậu giá lâm, đã mạo phạm, thật sự đáng chết. Mong bệ hạ thứ tội."

Trước đây hắn đã từng vinh dự được đi theo Trình thị lang vào cung, tình cờ nhìn thấy bệ hạ và hoàng hậu từ xa, lúc đó hắn vô cùng kinh ngạc trước dung mạo như tiên của hoàng hậu, chỉ là không dám xem nhiều.

Lúc này nếu chỉ có một người giống còn có thể là trùng hợp, nhưng hai người đều cực kỳ giống, chỉ có một khả năng mà hắn có thể nghĩ ra.

Nghe được lời hắn nói, ngoại trừ Lâm Diệu cùng Tần Chí, những người khác đều cực kỳ khiếp sợ, không thể tin được.

Đặc biệt là Trần Tương Tương, nàng từng có ý nghĩ phải chết, sao có thể nghĩ đến mình vội vàng trốn vào một con thuyền, thế nhưng gặp được bệ hạ và hoàng hậu. Hai vị tôn quý nhất trên đời này lại bình dị gần gũi như thế.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ người trên khắp con phố đều đồng loạt quỳ lạy.

Nhìn xung quanh, chỉ có Lâm Diệu và Tần Chí còn đứng, cảnh tượng này vô cùng chấn động ngoạn mục.

Bên hồ, Trình Cứu được người hầu cứu còn một hơi thở.

Hắn được đỡ xuống thuyền, vẫn nghĩ rằng hai người Lâm Diệu nhất định sống không bằng chết, ai ngờ nghe tin dữ này.

Hắn nhìn người quỳ đầy đất, nghĩ đến hành động vô liêm sỉ mình đã làm, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, Trình phủ.

Trình Thuân mới vừa có được mỹ nhân, đang ve vãn, cũng nghe người hầu báo cáo việc này.

Nghe tới Trình Cứu đùa giỡn hoàng hậu còn mưu toan hành thích quân vương, sắc mặt của Trình Thuân tái mét, hắn đột nhiên đứng lên, nhưng vẫn bị choáng váng vì tin tức này, sau một lúc lâu chưa hoàn hồn.

Hơn nửa đời người, nhưng chỉ có một nhi tử là Trình Cứu, từ nhỏ đã cực kỳ sủng ái, thỏa mãn hắn vô điều kiện, không đoán được hiện giờ hắn lại gây đại họa như thế.

Trình Thuân cũng bất chấp, vội vàng sai người thay quần áo, lập tức đi gặp bệ hạ và hoàng hậu thỉnh tội.

Sau khi bị lộ thân phận, Lâm Diệu và Tần Chí cũng không có ý định dạo chơi nữa, chuẩn bị hồi cung.

Đêm nay hai người vốn thừa dịp tết Nguyên Tiêu, vô cùng cao hứng dạo chơi, không ngờ lại gặp phải chuyện mất hứng như thế, không còn tâm trạng

Trước khi đi, Lâm Diệu bảo Trần Tương Tương về nhà, sau này Trình phủ tuyệt đối không dám làm phiền nàng.

Trần Tương Tương liên tục dạ vâng, vẫn còn khiếp sợ, nàng có tài đức gì, lại có thể được bệ hạ và hoàng hậu trợ giúp.

Hơn nữa nàng cảm thấy bệ hạ không tàn bạo, độc ác như người ta đồn thổi, thật ra rất anh tuấn ôn nhu. Khi ở cùng hoàng hậu, ánh mắt của bệ hạ liền không rời khỏi hoàng hậu.

Lâm Diệu và Tần Chí mới vừa đi, Trình Thuân liền chạy tới, không thể nhìn thấy bệ hạ và hoàng hậu, hắn lại tiến cung.

Trình Cứu nhìn thấy phụ thân, chật vật mà nhào lên ôm lấy, khóc lóc: "Cha, cha cứu con! Con không cố ý, con thật sự không biết thân phận của bọn họ. Nếu con biết, cho mấy trăm lá gan con cũng không dám a!"

Hắn kêu khóc xong, Trình Thuân ngày xưa thương hắn nhất lại xanh mặt, không hề nhúc nhích.

"Ta đã cảnh cáo ngươi từ lâu, là ngươi không biết hối cải, hiện giờ cũng là gieo gió gặt bão." Trình Thuân tức giận đá văng Trình Cứu, nói: "Nếu một mình ngươi, liên lụy đến toàn bộ Trình gia, dù cho ngươi chết một trăm lần cũng không oan uổng!"



Tần Chí vẫn chưa gặp Trình Thuân, cũng không có tâm trạng gặp hắn.

Y và Lâm Diệu mới vừa tiến cung, Lâm Diệu liền đột nhiên nhớ tới gì đó, hào hứng nói rằng sẽ làm bánh trôi nước cho y.

Tần Chí chưa bao giờ nghe qua loại thức ăn bánh trôi nước này, lập tức kinh ngạc, đi theo Lâm Diệu đến Ngự Thiện Phòng.

Hôm nay nghỉ ngơi, Ngự Thiện Phòng cũng rất vắng vẻ, chỉ còn lại vài ngự trù túc trực, nhìn thấy bệ hạ và hoàng hậu đều kinh ngạc, quỳ xuống hành lễ.

Lâm Diệu hỏi bọn họ nguyên liệu làm bánh trôi nước, ra lệnh bọn họ đi nghỉ ngơi, chỉ để lại một người nhóm lửa.

Lâm Diệu bận rộn với việc đóng phim, cũng không tinh thông trù nghệ. Nhưng cách làm bánh trôi nước đơn giản, lúc trước cậu cũng nấu qua, thật ra không khó.

Bột được làm bởi ngự trù, nhân bên trong ngoại trừ đường còn có hạt mè, bột đậu đỏ, các loại hạt.

Việc Lâm Diệu phải làm là bọc nhân này vào.

Tần Chí ở bên cạnh nhìn Lâm Diệu thao tác, không khỏi cũng nổi lên hứng thú, liền rửa tay cùng Lâm Diệu làm.

Y chưa bao giờ vào bếp, mới đầu gói nguyên tiêu khó coi, còn bị Lâm Diệu cười nhạo, cũng may Tần Chí tiến bộ rất nhanh, không bao lâu liền thuần thục, gói bánh trôi nước vừa tròn vừa đẹp.

Sau khi gói nguyên tiêu, trên mặt hai người đều khó tránh khỏi dính bột mì, ngẩng đầu nhìn nhau, không nhịn được cười.

Không khí ấm áp tốt đẹp, sự mất hứng lúc trước cũng bị quên đi.

Lâm Diệu chờ nước sôi, bỏ bánh trôi nước vào.

Bánh trôi nước trắng tinh tròn vo, theo thời gian từ từ nổi lên, mềm mại, từng viên thật đáng yêu.

Lâm Diệu cho Tần Chí một chén.

Tần Chí nhìn bánh tròn trịa trong chén, đột nhiên hỏi: "Đây là tập tục quê nhà của Diệu Diệu sao?"

Lâm Diệu gật đầu nói "Đúng vậy", không chút chột dạ.

Bánh trôi nước nấu chín bưng lên bàn, còn nóng hổi, dù sao cũng do chính mình làm, cảm giác ăn vào cũng khác.

Lâm Diệu kẹp bánh lên, đột nhiên nhớ tới khẽ cười, giọng mềm nhẹ nói với Tần Chí: "Tết Nguyên Tiêu an khang."

Tần Chí sững sờ, ngẩng đầu nhìn nụ cười ấm áp tốt đẹp của Lâm Diệu, cũng cười trả lời: "Tết Nguyên Tiêu an khang."

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

Đáng đời tên cặn bã =)) 
Bình Luận (0)
Comment