Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 41


Phong Tư Lạc ấn lửa giận hừng hực trong lòng xuống, đi gặp Cơ Hàn Thiên một chuyến, muốn mấy bầu linh tửu.
"Rượu này có tác dụng cực chậm, dùng linh lực còn rất khó bức ra, mỗi lần con chỉ có thể uống một chút a! Tuyệt đối không thể tham nhiều." Cơ Hàn Thiên dặn dò nàng nói.
"Được a." Cái nàng muốn chính là tác dụng chậm, dùng linh lực bức không ra!
Hai ngày nay Thư Lâm hẳn là cố ý tránh nàng, cả ngày nàng không thể gặp người khác, nàng cũng làm bộ không biết, chỉ là đưa tin cho hắn rằng nàng đã chia đồ làm hai rồi, bảo hắn có rảnh thì lại đây lấy phần kia của hắn.
Đưa tin không bao lâu thì Thư Lâm đã xuất hiện ở sân của nàng.
"Ngươi tới rồi?" Phong Tư Lạc vẫn giữ phương thức hai người bình thường ở chung, cười tủm tỉm hỏi.
"Ân." Tư Hằng nhìn chằm chằm nàng vài giây, dự cảm bất hảo lại nổi lên trong lòng.
Hai ngày trước hắn đột nhiên cảm giác hãi hùng khiếp vía vô cùng, mà ngọn nguồn đến từ chính nàng, dự cảm nói cho hắn, không có việc gì thì tận lực rời xa nàng đi, nếu không có khả năng sẽ phát sinh một chuyện không tốt.
Tu vi đến mức này như hắn thì dự cảm chính là biết trước, cơ bản sẽ không sai lầm, cho nên hai ngày nay hắn cũng tận lực tránh gặp nàng.
Bất quá hiện tại phải đến lấy đồ, đây là chuyện đứng đắn nên đương nhiên hắn sẽ tới rồi.
Hai ngày không thấy, hình như nàng có cao hơn một chút.
"Ta đã đem đồ mà chúng ta đoạt được lần này chia làm hai nửa rồi." Phong Tư Lạc lấy ra hai cái túi trữ vật, "Đây là tất cả đồ vật, có chút đồ vật chưa bán đi, ta cũng không biết cụ thể phần nào sẽ có giá trị cao hơn một ít cho nên ngươi chọn trước đi, dư lại cho ta."
Tư Hằng do dự trong chốc lát, liền cầm một phần trong đó.
"Ta còn có việc, đi trước." Tư Hằng lấy xong đồ đã muốn rời đi.
"Tốt, có rảnh tới chơi." Phong Tư Lạc cũng không giữ lại.
Tư Hằng xoay người đi ra ngoài, khóe mắt lại thấy nàng lấy ra một vò linh tửu, khóe mắt Tư Hằng co giật.
Phong Tư Lạc mở nắp linh tửu ra, tức khắc có một mùi rượu thơm nồng xông vào mũi, nàng hít sâu một hơi: "Rượu ngon."
Nàng lấy một cái chén ngọc ra, rót linh tửu màu đỏ thẫm rót vào, bưng lên uống một ngụm.
Ở bên ngoài, Tư Hằng cất bước không đặng, hắn lui về phòng, mắt thấy nàng một ngụm lại một ngụm, trong nháy mắt liền đem một chén linh tửu uống xong, nàng còn muốn tiếp tục uống.
Tư Hằng nhịn không được đè bình rượu lại: "Nàng còn nhỏ, uống rượu thương thân."
Uống xong rượu hai mắt của Phong Tư Lạc còn đẹp hơn ngày thường, ngập nước nhìn hắn: "Không có việc gì, ta chỉ uống một chút, ta cao hứng, muốn chúc mừng."
Mắt thấy nàng lại uống hết một chén rượu nữa, Tư Hằng đè cái tay nàng đang muốn rót rượu: "Nàng đã uống hai chén rồi, không thể uống nữa."
"Uống rượu này sẽ không say đâu, ta lấy từ chỗ phụ hoàng đó, phụ hoàng nói có thể coi như nước để uống." Phong Tư Lạc săn sóc nói, "Ngươi không phải có việc muốn làm sao? Ngươi nhanh chóng đi thôi, không cần lo lắng cho ta, ta uống xong hai vò này thì sẽ không uống."
Còn có hai vò?
Tư Hằng nhìn hai bên má nàng hơi hơi phiếm hồng, chung quy không yên tâm nàng một mình ở chỗ này uống rượu, vì thế hắn ngồi xuống: "Một khi đã như vậy, ta liền bồi nàng uống hai ly đi." Đem chỗ rượu này uống xong, xác nhận nàng không say rồi lại đi.
Phong Tư Lạc ôm vò rượu với dáng vẻ không tha: "Ngươi không phải có việc muốn làm sao? Nếu không ngươi đi làm việc trước đi? Sau khi trở về rồi lại cùng nhau uống?"
Tư Hằng xem bộ dáng kia của nàng thì trong lòng liền biết, hắn nếu thật sự đi rồi thì chờ hắn trở về rượu này khẳng định đã sớm không còn.
Hắn ngồi xuống, lấy hành động để bày tỏ quyết tâm của mình muốn cùng nhau uống rượu.
Phong Tư Lạc đành phải "Lưu luyến" lại lấy một cái chén ngọc ra, rót đầy một chén cho hắn, còn đặc biệt nói: "Vậy ngươi uống hai ly rồi lại đi."
Thấy nàng vừa ngửa đầu là lại uống một chén xuống bụng, Tư Hằng liền sử dụng tốc độ nhanh hơn, hai người giống như là đang thi đấu tốc độ vậy.
Lấy tu vi của Tư Hằng, so tốc độ với hắn đương nhiên là điều không thể, không bao lâu sau đã hết một vò rượu, mà Phong Tư Lạc chỉ uống bốn chén, còn lại thì toàn bộ đều bị Tư Hằng uống hết.

Phong Tư Lạc: "......!Thư Lâm, ngươi không phúc hậu a!"
Tư Hằng mỉm cười nói: "Nàng còn có hai vò?"
Phong Tư Lạc do dự trong chốc lát, cuối cùng thập phần không tha lấy ra hai vò rượu nữa, còn cố ý kiến nghị nói: "Nếu không chúng ta không dùng chén nữa, hai vò này chúng ta mỗi người một vò thế nào?"
Tư Hằng đem hai vò rượu xách qua, chụp bay cái nắp một vò trong đó, "Hào phóng" đổ cho nàng nửa chén, phần còn lại bị hắn cầm lấy đặt lên miệng uống.
Không thể không nói, dáng vẻ mỹ nam mặc hồng y ngửa đầu uống rượu cực kỳ đẹp mắt, hình ảnh này làm cho bản thân có thêm cảm giác lang thang.

Người cố tình làm ra hành động như vậy lại có khí chất thiên lãnh, rượu màu đỏ thẫm từ trong vò chảy xuôi xuống dưới, nhưng một giọt cũng không rơi, toàn bộ bị hắn không chút cẩu thả uống vào.
Phong Tư Lạc bưng chén rượu Tư Hằng rót cho mình và chậm rãi uống, rượu này ban đầu uống sẽ không cảm thấy, nhưng tác dụng chậm xác thật lớn.

Nàng chỉ uống bốn chén thôi mà bây giờ còn có chút say xe, cũng không biết người uống xong hai vò thì sẽ có cảm giác gì?
Tư Hằng buông bình rượu không ra, duỗi tay muốn lấy vò rượu cuối cùng đi.
Phong Tư Lạc một phen đè vò rượu lại, nhẹ giọng nói: "Tư Hằng, ngươi uống say."
"Ta không có say." Bây giờ trong đầu Tư Hằng chỉ có một ý niệm, vì phòng ngừa tiểu đồ đệ lúc sau trộm uống, hắn cần phải tiêu diệt toàn bộ chỗ rượu này rồi mới đi.
"Tư Hằng, ngươi thật sự say."
Lúc này Tư Hằng mới phản ứng lại, vừa rồi nàng gọi hắn là gì.
Trong nháy mắt trong đầu hắn trống rỗng, hắn muốn nói nàng gọi sai người, nàng lại vươn một ngón tay ra đặt ở trên môi của hắn: "Hư, ta biết ngươi là Tư Hằng, bây giờ thừa nhận còn kịp, nếu ngươi tiếp tục giảo biện thì ta sẽ thật sự túc giận."
Thừa nhận hoặc là phủ nhận?
Trong đầu Tư Hằng đang trải qua một hồi đại chiến thế kỷ, chỉ tiếc hắn uống quá nhiều linh tửu, lúc này tác dụng chậm mới có, chẳng sợ hắn tu vi cao thâm thì phản ứng đều có chút trì độn.
Nghe nàng nói hình như là nếu bây giờ hắn thừa nhận thì nàng sẽ không tức giận nữa?
Tư Hằng chần chờ gật gật đầu: "Xin lỗi, lúc trước đã lừa gạt nàng."
Phong Tư Lạc thu hồi nụ cười, biểu tình dần dần biến lãnh: "Cho nên ngươi thừa nhận, ngươi chính là Tư Hằng."
Hiện tại còn có thể không thừa nhận sao? Tư Hằng cảm giác nàng giống như sắp phát hỏa rồi, nhưng lúc này hắn đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
"Vậy có phải ngươi biết ta là Tư Lạc hay không?"
Tư Hằng tiếp tục gật đầu.
"Cho nên ngươi lừa ta mười mấy năm......" Nàng ngồi ở trên ghế, rũ mắt, thoạt nhìn có vài phần bi thương.
Tư Hằng vội vàng nói: "Ta không phải cố ý lừa gạt nàng, nàng nghe ta giải thích."
"Ta không nghe ta không nghe."
Tư Hằng: "......"
Phong Tư Lạc: "......" Bị phim truyền hình độc hại, nàng vừa nghe thấy mấy lời "Nàng nghe ta giải thích" này, "Ta không nghe" liền buột miệng thốt ra.
"Ngươi nói, ta nghe, ta muốn biết vì sao ngươi lại hai lần giả trang Thư Lâm lừa gạt ta." Nàng khoanh tay đặt ở trước ngực.
Tư Hằng: "......" Lần đầu tiên giả dạng làm Thư Lâm, chỉ là bởi vì hắn không nghĩ tới lúc sau sẽ liên lụy với nàng nhiều như vậy, vốn dĩ hắn chỉ muốn đi liếc nhìn nàng một cái mà thôi.
Lần này tới hoàng thành lại giả dạng làm Thư Lâm là bởi vì hắn ở chung với nàng trên Côn Luân mười năm, hắn phát hiện mỗi khi Tư Lạc đối mặt hắn luôn có loại xa cách như có như không, cho nên khi hiện thân ở hoàng thành, hắn theo bản năng liền dùng bộ dạng Thư Lâm xuất hiện.

Trên thực tế chứng minh, hắn dùng bộ dạng Thư Lâm là đúng, bởi vì thời điểm đối mặt Thư Lâm cả người nàng đều trong trạng thái thả lỏng, khi ở chung với hắn cũng không hề cố tình bảo trì khoảng cách, nàng thậm chí sẽ nói mấy lời thật lòng với hắn.
Tỷ như ở bí cảnh, bát quái chuyện hắn không thể làm đối tượng luyến ái này.
Lần đầu tiên hắn xác thật là vô tình lừa nàng, nhưng không thể phủ nhận, lần thứ hai là hắn cố ý.

Lý do duy nhất chính là, hắn biết thân phận này sẽ càng dễ dàng tiếp cận nàng.
Lý do này thật sự quá không quang minh chính đại cho nên Tư Hằng nói không nên lời.
Khi đồng thời đối mặt hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ Tư Hằng cũng chưa làm thấp tư thái của bản thân quá mức, lúc này lại đuối lý cúi đầu, dùng một đôi mắt ướt dầm dề nhìn nàng.
Phong Tư Lạc tỏ vẻ hiện tại thực tức giận, bán manh cũng vô dụng.
"Ngươi đi ra ngoài cho ta, sắp tới ta không muốn nhìn thấy ngươi." Phong Tư Lạc lập tức xô đẩy đem Tư Hằng đuổi ra, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tư Hằng đứng ở cửa, thật cẩn thận gõ gõ cửa.
"Ngươi đi cho ta, làm ta nhìn thấy ngươi thì ta liền tấu ngươi."
Tư Hằng: "......"
Đám người Cơ Vô U và Thanh Dương vừa vặn lại đây tìm nàng: "......"
Nếu không phải biết thân phận của người bên trong cùng người bên ngoài này thì bọn họ còn tưởng rằng đây là hiện trường tiểu phu thê cãi nhau đâu!
Thanh Dương sẽ nhỏ giọng nói thầm với Cơ Vô U: "Khi mà nương ta cùng cha ta cãi nhau thì việc làm cùng lời nói không sai biệt lắm với muội muội ngươi, biểu hiện của tiền bối cũng giống như cha ta khi đuối lý a."
Cơ Vô U trừng mắt nhìn hắn một cái, đây là trường hợp có thể tùy tiện so sánh sao?
Nghe được tiếng nói chuyện, Tư Hằng sửa lại dáng vẻ thất hồn lạc phách vừa rồi, hắn đứng thẳng sống lưng, một lần nữa biến trở về bộ dạng của cao lãnh của tiền bối, lạnh lạnh nhìn lướt qua người tới, biến mất ở cửa.
Thanh Dương lại nhỏ giọng nói: "Khụ khụ, cha ta cũng là như thế, một giây trước bị nương ta mắng như chó Nhật chỉ kém vẫy đuôi lấy lòng nương ta, mà khi nhìn thấy người ngoài lại bưng tư thế của tu sĩ cấp cao lên đó."
Cơ Vô U đám người: "......"
Cảm giác hình ảnh quá sinh động rồi.
————
Nghe được thành âm của đám người Cơ Vô U, Phong Tư Lạc ra mở cửa liền thấy mấy người sắc mặt cổ quái đứng ở cửa, Tư Hằng lại không thấy bóng người.
"Ca ca tiến vào ngồi?" Nàng mỉm cười nói.
Đám người Cơ Vô U theo thứ tự ngồi xuống, nhịn hồi lâu, cuối cùng Cơ Vô U vẫn nhịn không được hỏi: "Muội muội, muội cãi nhau với tiền bối sao?"
"Ha ha ha chúng ta không cãi nhau, chỉ là đang đùa giỡn." Trước mặt ngoại nhân, Phong Tư Lạc đương nhiên không thể để Tư Hằng mất mặt.
Cơ Vô U cùng Thanh Dương hai mặt nhìn nhau, nhưng bọn họ lại không ra vừa rồi là đang chơi đùa, bất quá hai người vẫn săn sóc cười cười không nói.
Hai người cùng Phong Tư Lạc trò chuyện, cuối cùng Cơ Vô U nhìn ra nàng có chút thất thần, liền săn sóc cáo từ.
Trước khi đi hắn nói: "Muội muội chớ quên muội là người Cơ gia, phía sau muội có toàn bộ Cơ gia làm hậu thuẫn, nếu có nan đề gì không giải quyết được thì cứ việc đi tìm phụ hoàng cùng lão tổ tông, nói cho ca ca cũng được, ngàn vạn lần không được buồn ở trong lòng, càng không cần ủy khuất chính mình."
Phong Tư Lạc bật cười: "Yên tâm đi ca ca, ta sẽ không chịu ủy khuất." Tuy rằng Tư Hằng lừa gạt nàng, nhưng hắn đối xử với nàng lại vô cùng tốt, trong lòng nàng cũng hiểu rõ điều đó.

Cơ Vô U nhìn nhìn sân nàng, lại nhìn nhìn sân bên cạnh thuộc về hồng y nam tử, hắn chần chờ hỏi: "Muội muội, muội có muốn dọn đi nơi khác ở một đoạn thời gian hay không?"
Rốt cuộc vừa rồi muội muội đã đối đãi với một tu sĩ Hóa Thần kỳ như vậy, chẳng sợ bây giờ hắn không có bất luận biểu hiện tức giận nào nhưng hắn vẫn lo lắng người nọ xong việc mới tức giận, nếu tới tìm muội muội phiền toái thì không xong.
Phong Tư Lạc xua xua tay: "Không cần không cần, muội ở chỗ này rất tốt, không cần dọn."
"Nhưng mà vừa rồi muội không phải nói không muốn nhìn thấy người nọ sao?" Cơ Vô U nhỏ giọng hỏi, hắn lo lắng muội muội da mặt mỏng, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng.
Phong Tư Lạc có chút xấu hổ, là nàng thất sách, nên tạo một cái kết giới.
Nếu bọn họ nghe thấy mấy lời này thì Tư Hằng đã đụng phải bọn họ?
Vậy chẳng phải Tư Hằng đã mất mặt thật?
"Vài vị ca ca, những lời vừa rồi, mọi người có thể coi như không nghe thấy không?"
Cơ Vô U cười ha ha: "Muội muội yên tâm, chúng ta cũng không nghe được cái gì."
Rất nhanh hắn lại có chút lo lắng: "Nhưng mà giữa muội và?"
"Yên tâm đi, muội và hắn không có chuyện gì." Phong Tư Lạc mỉm cười nói.
"Nghe ca ca một câu, mấy cường giả đó đều có tính tình cổ quái, thời điểm muội muội cùng hắn ở chung thì vẫn nên tận lực xa cách có lễ cho thỏa đáng, ngàn vạn lần không thể chọc giận hắn, tuy rằng lúc trước hắn đối xử với muội không tồi, nhưng cũng không biết khi nào hắn sẽ biến sắc mặt, muội muội phải cẩn thận chút." Cơ Vô U dặn dò nói.
Phong Tư Lạc gật gật đầu.
Tuy rằng vừa rồi nàng biểu hiện rất tức giận, nhưng trên thực tế nàng cũng không tức giận lắm, đối với Tư Hằng thì nàng cảm kích chiếm đa số.

Năm đó đưa nàng lên Côn Luân còn thu nàng làm đồ đệ, hiện giờ lại mấy phen bảo hộ nàng, đó đều là đại đại ân tình, đời này nàng sẽ không quên.
Nàng tuy rằng luôn miệng nói hắn lừa gạt nàng, nhưng ở trong lòng nàng, hai người lại không phải quan hệ thân mật gì, hắn nguyện ý dùng thân phận gì thì dùng thân phận đó, nàng không có tư cách đi hỏi và trách hắn.
Sở dĩ nàng biểu hiện tức giận như vậy, một phần là vì nàng tạm thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cho nên trước tiên không cần gặp mặt cho thỏa đáng; về phần còn lại thì nàng có một chút phép thử ở bên trong.
Hắn đối tốt với nàng là một chuyện, hắn có thể chịu đựng nàng phát giận hay không lại là một chuyện khác.
————
Bởi vì Phong Tư Lạc nói tạm thời không muốn nhìn thấy Tư Hằng, vì thế chưởng môn Côn Luân liền nhìn thấy trong phòng mình có một vị sư thúc đang ủ rũ cụp đuôi ngồi ở đó.
Côn Luân chưởng môn: "......"
Nhìn sư thúc cả người tản ra hơi thở nản lòng, Côn Luân chưởng môn thật cẩn thận chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Lại đây." Tư Hằng nhàn nhạt nói.
"Hảo liệt." Côn Luân chưởng môn đành phải qua đó, "Sư thúc, sao ngài lại ở chỗ này vậy?"
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tư Hằng nói: "Côn Luân nhiều người như vậy, người có số lượng đồ đệ nhiều nhất hình như là ngươi?"
Côn Luân chưởng môn tự hào gật gật đầu, hắn không có yêu thích gì khác ngoài việc thích thu đồ đệ, nhìn thấy các tiểu hài tử nhuyễn manh manh, hắn sẽ nhịn không được thu làm đồ đệ.

Bây giờ hình như hắn có khoảng một trăm đồ đệ, lớn nhất là Liên Thần hơn một ngàn tuổi, người nhỏ nhất là Liên Băng, năm nay mười một.
Đương nhiên, chỉ cần tiểu hài tử nhuyễn manh manh không tuyệt chủng thì tương lai hắn còn sẽ thu càng nhiều đồ đệ!
"Sư thúc, tuy rằng đồ đệ của con nhiều, nhưng mỗi người con đều dùng tâm dạy dỗ, chín mươi mấy đồ đệ, mỗi người đều trưởng thành tài giỏi." Côn Luân chưởng môn cho rằng sư thúc vì mấy ngày hôm trước nhìn thấy Liên Băng quá mức nhát gan mà bất mãn, vội vàng giải thích nói, "Liên Băng tuy rằng nhát gan, nhưng hiện tại tuổi nó quá nhỏ, sau khi trở về con nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, sư thúc yên tâm."
Tư Hằng mặc kệ hắn dạy dỗ đồ đệ như thế nào, lần này hắn là mang theo nghi vấn tới.
"Vậy ngươi khẳng định rất có kinh nghiệm ở chung cùng đồ đệ?" Tư Hằng sâu kín hỏi.
"Cái này là đương nhiên." Côn Luân chưởng môn thật cẩn thận hỏi, "Sư thúc có câu hỏi gì sao?"
Tư Hằng gật gật đầu: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút."
Tinh thần Côn Luân chưởng môn rung lên, ai da uy, Tư Hằng sư thúc tới thỉnh giáo hắn mấy vấn đề! Đời này của hắn đáng giá!!!
"Sư thúc, mời ngài nói, ta nhất định biết gì nói đó, không có nửa lời giấu giếm." Trong lúc nhất thời Côn Luân chưởng môn trở nên hùng tâm bừng bừng.

Nhìn thấy bộ dạng hắn mạc danh hưng phấn kia, Tư Hằng liền cảm thấy hắn không đáng tin cậy, bất quá nghĩ đến việc hắn có nhiều đồ đệ như vậy, loại chuyện này hỏi hắn thì hẳn là có kinh nghiệm nhất.
Vì thế hắn hỏi: "Kia, nếu ngươi đồ đệ cùng ngươi cãi nhau thì ngươi nên làm gì bây giờ?"
Côn Luân chưởng môn: "......" Đồ đệ nào lại dám cãi nhau với sư phụ?
Thấy hắn có bộ dạng ngốc lăng, Tư Hằng càng cảm thấy hắn không đáng tin cậy, bất quá tới cũng tới rồi, hắn tiếp tục hỏi: "Nếu ngươi làm sai chuyện gì đó, đồ đệ giận ngươi, ngươi sẽ hống như thế nào để nàng không tức giận?"
Côn Luân chưởng môn: "......" Thầy trò chi gian ở chung, cọ xát là có, ý kiến bất đồng cũng có, nhưng trừ phi là một số vấn đề chạm đến nguyên tắc, nếu không trước nay đồ đệ đều sẽ cam chịu là sư phụ đúng.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghe nói có sư phụ phải đi hống đồ đệ, hống đạo lữ thì lại là chuyện thường tình.
Côn Luân chưởng môn linh quang chợt lóe.
Sư thúc tổng cộng có ba đồ đệ, Nguyên Sầm trước nay đều coi lời nói của sư thúc là tôn chỉ, chẳng sợ sư thúc muốn hắn đi tìm chết thì Nguyên Sầm cũng sẽ không do dự; Diễn Văn tuy rằng rất lạnh nhạt, nhìn người khác không thuận mắt liền há mồm dỗi, nhưng hắn đối với sư thúc cũng là tôn kính có thêm.

Đừng nói hắn không dám cãi nhau với sư thúc, mà cho dù hắn dám thì Nguyên Sầm cũng có thể làm hắn câm miệng.
Cho nên, chẳng lẽ là Phong sư muội?
"Khụ khụ, sư thúc, Phong sư muội cãi nhau với ngài sao?" Côn Luân chưởng môn thật cẩn thận hỏi.
Tư Hằng nhìn hắn một cái, thấy Côn Luân chưởng môn có chút kinh hãi, thật lâu sau Tư Hằng mới gật gật đầu, u sầu nhiễm lên mặt mày hắn: "Bây giờ nàng đang tức giận."
Phong sư muội thật ngưu bức!
Côn Luân chưởng môn châm chước lời nói: "Sư thúc có thể nói cho ta biết nguyên nhân cụ thể khiến cho hai người cãi nhau hay không? Cái này, ừm, bởi vì phải phân tích rõ ràng, không thể quơ đũa cả nắm."
Tư Hằng mặt vô biểu tình: "Ngươi không thể nói xem lúc trước ngươi làm như thế nào sao?" Hắn chỉ yêu cầu có một trường hợp để tham khảo, lại không phải tới kể chuyện xưa.
Côn Luân chưởng môn: "......" Vấn đề là, hắn căn bản chưa từng làm loại sự tình này a! Đừng nói đồ đệ của hắn không dám túc giận với hắn, chẳng sợ trong lòng bọn họ có tức thì dám phát tiết trước mặt hắn sao? Hắn phải đi hống bọn họ sao?
Bọn họ là đồ đệ, lại không phải tổ tông.
Thấy dáng vẻ hắn mờ mịt vô ngữ, Tư Hằng lắc đầu, vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Ngươi làm sư phụ thật là......"
Ngay cả đồ đệ cũng không biết hống như thế nào, làm sư phụ quá thất bại!
Côn Luân chưởng môn nhìn căn phòng đột nhiên trống rỗng, vội vàng đuổi tới cửa hô to một tiếng: "Sư thúc, phương thức ở chung của ngài và đồ đệ của ngài không đúng a......"
Thanh âm của hắn tiêu tán trong không khí, lại không có thể để sư thúc của hắn ngoái đầu lại nhìn một cái, ngược lại là những người khác sôi nổi mở cửa, kỳ quái nhìn hắn.
Nguyên Sầm hỏi hắn: "Chưởng môn sư huynh, ngươi nói sư thúc gì cơ?"
"Ha ha ha, không có việc gì không có việc gì." Côn Luân chưởng môn đóng cửa lại.
Nguyên Sầm nhìn cửa phòng chưởng môn như suy tư gì đó, chẳng lẽ sư phụ vừa mới tới?
Côn Luân chưởng môn ở trong phòng đi qua lại vài vòng, bỗng nhiên nghĩ đến: "Không đúng a, sư thúc ở hoàng thành, Phong sư muội ở Côn Luân, bọn họ cãi nhau khi nào chứ?"
Chẳng lẽ bởi vì cãi nhau với Phong sư muội cho nên sư thúc rời nhà trốn đi, chạy tới hoàng thành bày quán? Sao cứ quái quái thế nào ấy?
Mà tiểu cô nương mặc hồng y lại chuyện gì đây?
Côn Luân chưởng môn phát hiện đầu mình toàn hồ nhão, suy nghĩ cả ngày cũng chưa suy nghĩ được cẩn thận.
"Nhưng mà, Phong sư muội là thật lợi hại a! Cũng không biết phương thức ở chung với sư thúc của nàng ra sao, lần sau phải hỏi nàng để lấy kinh nghiệm mới được." Côn Luân chưởng môn đầy mặt quyết tâm.

Hắn nhất định phải hỏi rõ, nàng ở chung với sư thúc như thế nào, hắn cũng muốn học hai chiêu!
Tác giả có lời muốn nói: Chưởng môn: Sư muội, ngươi dạy ta hai chiêu
Phong Tư Lạc: Đề này ta không biết, sư phụ ngươi tới
Tư Hằng nói với chưởng môn: Lăn.

Bình Luận (0)
Comment