Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 16

Edit: Cải

Beta: Dii

————————————-

Ngũ quan của thanh niên vừa tuấn tú lại tràn đầy ấm áp, lúc mỉm cười sẽ lộ ra đôi mắt lấp lánh ánh sao với hàng lông mày hơi nhướng. 

Tim Tấn Vọng bỗng đập thình thịch không hề báo trước, như có một chiếc búa nho nhỏ khẽ gõ vào nó, tạo nên sự rung động nhẹ như gợn sóng lăn tăn.  

Tấn Vọng đè trái tim đang đập thình thịch của mình lại, bình tĩnh nói: “Không phải trẫm đã bảo ngươi tự dùng bữa đi sao, ngươi cũng biết mình làm thế này sẽ trễ nải chính vụ của trẫm.”

Nét cười trong mắt Diệp Thư biến mất, lộ ra vẻ hoảng sợ.  

Y mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng…… Con người thì phải ăn cơm. Ta nghe nói, từ sau giờ ngọ đến giờ bệ hạ vẫn bận rộn chính vụ nên chưa kịp ăn cơm, thế thì sao cơ thể chịu nổi được?” 

Tấn Vọng hỏi: “Ngươi lo lắng cho trẫm?” 

Diệp Thư buông mắt, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Trong lòng thần có bệ hạ, tất nhiên phải lo lắng rồi.” 

Tấn Vọng lặng im nhìn y, dường như đang phán đoán xem lời này là thật hay giả.  

Một lát sau, hắn mới ngoắc tay với Diệp Thư: “Thôi, lại đây đi.”

Diệp Thư ngoan ngoãn đi qua, một tay Tấn Vọng cầm hộp đồ ăn, tay còn lại ôm người vào ngực mình.  

Tấn Vọng vuốt ve mái tóc dài rối tung sau đầu y, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cứ để thế này rồi tới à?”

Diệp Thư giả vờ không nghe rõ: “Thần như vầy có gì không ổn sao?” 

“Đầu tóc không được bù xù, đây là lễ nghi trong tiền điện.” 

Diệp Thư vô tội nói: “Nhưng ta không biết buộc.” 

“Trẫm bảo cung nữ buộc cho ngươi.”

“Ta không muốn các nàng chải đầu cho mình đâu.” Diệp Thư móc một cây trâm ngọc từ trong ngực ra, nhét vào tay Tấn Vọng, “Thần muốn bệ hạ buộc tóc giúp thần cơ.”

Từ lúc Tấn Vọng đăng cơ tới nay, chưa bao giờ có ai dám sai bảo hắn như vậy.

Hắn cầm trâm cài, bật cười: “Diệp Thư, ngươi thật to gan.”

Diệp Thư mặt đối mặt với Tấn Vọng một lát, trong mắt hiện lên vẻ mất mát: “Vậy bỏ đi…… Chỉ do vừa rồi thần nằm mơ, nhớ hồi bé cũng đều do bệ hạ buộc tóc giúp thần thôi……” 

Y vừa nói vừa muốn lấy lại cây trâm trong tay Tấn Vọng. 

Ai ngờ Tấn Vọng bỗng siết tay lại, nắm trâm ngọc trong tay thật chặt. 

“Bệ hạ?”

Vẻ mặt Tấn Vọng đã hoàn toàn trầm xuống, giọng nói cũng lạnh như băng:  “Diệp Kỳ An, nếu ngươi muốn thử thách giới hạn của trẫm, thì trẫm khuyên ngươi nên thu tay lại nhân lúc còn chưa muộn.”  

Hàng mi Diệp Thư khẽ run rẩy, không dám trả lời.

Y thật sự đang thử. 

Biểu hiện của Tấn Vọng lúc nào cũng vô cùng mâu thuẫn. Bởi vì tình nghĩa với nguyên chủ, hắn luôn săn sóc, nuông chiều và nhân nhượng Diệp Thư. Nhưng mỗi khi Diệp Thư nhắc tới việc này để lấy lòng hắn, hắn lại thể hiện sự kháng cự quyết liệt.  

Giống như hắn không muốn Diệp Thư nhắc tới những việc này. 

Diệp Thư thật sự không hiểu người này đang nghĩ cái gì, chỉ đành mạo hiểm thử một lần.

Nhưng…… Hình như thử quá trớn rồi.

Tâm tư của tên cẩu hoàng đế này thật là khó đoán. 

Khí thế quanh người Tấn Vọng đã không còn ôn hoà như xưa nữa, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh lùng và sát ý, như một con rồng bị đụng phải vảy ngược, cuối cùng cũng lộ ra răng nanh của mình. 

Hắn dùng tay siết chặt cằm dưới của Diệp Thư, ép y ngẩng đầu lên nhìn mình: “Trẫm tốt với ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể không màng phép tắc. Trong lòng trẫm nghĩ thế nào, không liên quan đến ngươi, cũng không phải việc ngươi có thể suy đoán.”

“Từ xưa đến nay, người tự suy đoán ý nghĩ của bậc đế vương, không một ai có kết cục tốt.”

“Diệp Thư, ngươi chỉ có một cái mạng, đừng tự đánh cược.”  

Bầu không khí trong ngự thư phòng bỗng trở nên nặng nề. 

Diệp Thư nhìn chăm chú vào cặp mắt thâm thuý kia, một lúc sau mới hạ mắt xuống: “Thần đã rõ, sau này sẽ không dám nữa.” 

Tấn Vọng buông tay ra, để lại hai vết hằn bên má Diệp Thư.

Diệp Thư đưa tay xoa xoa, lẩm bẩm: “Bệ hạ có chuyện gì cứ từ từ nói không được sao, nắm thần đau quá đi mất.”  

Tới nước này rồi mà y vẫn không quên diễn kịch. 

Trong nửa tháng ở cùng với Tấn Vọng, thái độ này của đối phương y đã thấy rất nhiều lần rồi. Tên này có thể ôm y về tẩm cung trước mắt công chúng, giây tiếp theo cũng có thể vì một câu khiến hắn không hài lòng mà đá y văng ra. 

Đế vương vô tình, cho dù Tấn Vọng cưng chiều y đến mấy, y cũng không ngu tới mức coi đó là thật. 

Nói trắng ra là, tên cẩu hoàng đế này hiện giờ chỉ coi y là dụng cụ tiết dục. 

Một dụng cụ ngoan ngoãn, không thể làm chuyện dư thừa. 

“Không được.” Thấy Diệp Thư thuận theo, vẻ mặt Tấn Vọng mới dịu lại đôi chút, “Không làm thế thì ngươi sẽ không nhớ dai được. Không những thế, trẫm còn phải phạt ngươi.” 

Diệp Thư hỏi: “Phạt thế nào?”

Tấn Vọng hạ mi mắt, không nói gì cả.

Sắc mặt thanh niên vẫn còn hơi tái nhợt, đôi tay vừa bị nắm chặt cũng lạnh đến thấu xương, có lẽ là do cơ thể yếu đuối.   

Tấn Vọng suy nghĩ một lát rồi rút một quyển sách trên bàn, ném vào ngực Diệp Thư, giọng điệu không giấu nổi vẻ ghét bỏ: “Nếu trẫm muốn phạt, thì trong cung đến cả trăm hình phạt, tự ngươi chọn xem mình chịu nổi loại nào?”    

Diệp Thư mở quyển sách ra, nghiêm túc lật vài trang rồi tiếc nuối lắc đầu: “Hình như là không có.”

Thân thể này không được khoẻ, Diệp Thư lại sợ đau muốn chết, nếu Tấn Vọng tra tấn y thì mất mạng là chuyện dễ như chơi.  

Nhưng Tấn Vọng chưa bao giờ muốn y chết.

Tấn Vọng cười rộ lên: “Nói vậy thì trẫm thật sự không thể phạt ngươi sao?”

Diệp Thư thử nói: “Không thì…… cho nợ tiếp nhé?”  

Tấn Vọng không tỏ rõ ý kiến: “Cái này nợ, cái kia cũng nợ, thứ ngươi nợ trẫm càng ngày càng nhiều rồi.” 

“Nhưng không nợ thì có cách nào trả đâu.” Giọng Diệp Thư ngọt ngào như mật, “Nếu đánh chết thần, thì ai tới hầu hạ bệ hạ đây?”  

Tấn Vọng bỗng nghẹn lời.

Hắn mỉm cười giơ tay lên, ngón tay vuốt ve bờ môi Diệp Thư: “Cái miệng ngọt như thế này, trẫm rất thích.”  

Thường thì nếu tên này nói như vậy, cũng đồng nghĩa là đã tha thứ cho y. 

Diệp Thư mừng thầm trong lòng, nhưng vừa định mở miệng đã nghe Tấn Vọng nói tiếp: “Cũng không biết, công phu khẩu giao thế nào.”

“……”

“???”

Khẩu cái gì???!

Diệp Thư đơ mặt, suýt nữa không giữ nổi vỏ bọc dịu dàng, y lúng túng nói: “…… Bệ hạ, thần, thần không biết……”

“Không biết thì học.” Tấn Vọng nhếch môi, đáy mắt toát ra vẻ hài hước: “Trẫm tin ngươi sẽ làm được.”  



Ngọn đèn dầu trong ngự thư phòng dần lụi tắt, tổng quản nội thị Cao Tiến đứng trước cửa điện: “Bệ hạ, nô tài tới thêm đèn.”

Trong điện không ai đáp lại.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của Tấn Vọng mới truyền đến: “Vào đi.”

Cao Tiến dẫn vài cung nữ cầm đèn vào ngự thư phòng, cung nữ lấy đèn cũ ra, thay đèn mới vào. Cao Tiến đi đến trước bàn, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Dưới ánh đèn là khuôn mặt tuấn tú của vị đế vương trẻ tuổi, bên tai lại nhuốm một màu đỏ thẫm kỳ lạ. 

Hắn nâng mắt, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy?”

“Thưa bệ hạ, nô tài nhớ hình như công tử có tới ngự thư phòng, sao giờ lại……”

Diệp Thư trở về hoàng cung, mọi người không tiện gọi là Thừa tướng, hiện giờ lại chưa thành hôn, trước tiên cứ gọi là công tử đã.

Cao Tiến vừa dứt lời, Tấn Vọng bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, hàng lông mày khẽ nhướng lên, lộ ra biểu cảm kỳ lạ khó có thể miêu tả. 

Cao Tiến đến gần, khoé mắt bất chợt nhìn xuống dưới án thư. 

Bàn trong ngự thư phòng được phủ một lớp vải lụa rất dày, nhưng hôm nay lớp vải đó lại lộ ra một mảnh áo kỳ lạ, màu sắc cũng hơi quen mắt. 

Cao Tiến bỗng nghĩ tới gì đó, khiến cả khuôn mặt già nháy mắt đỏ rực. 

Ánh mắt Tấn Vọng trầm xuống, cắn răng lạnh lùng nói: “Cút, ra, ngoài.” 

“Vâng!” Cao Tiến không dám trì hoãn, vội vàng dẫn đám cung nữ lui ra.  

Cửa điện khép lại, Tấn Vọng mới nhắm mắt rồi thở phào, vạch tấm vải lụa trên bàn ra. 

Thanh niên ngồi quỳ ở dưới bàn, đầu dựa vào đầu gối của Tấn Vọng, hô hấp không ổn định, hai mắt đẫm hơi nước, uất ức nhìn về phía Tấn Vọng. 

Tấn Vọng bị cái liếc mắt này kích thích đến mức da đầu tê dại, vội vàng kéo người đứng lên. 

Tấn Vọng đưa nước trà đến bên miệng Diệp Thư: “Súc miệng đi.”

Diệp Thư ngoan ngoãn súc miệng, ánh mắt vô cùng u oán: “Ngươi thật quá đáng.” 

Tấn Vọng nói: “Là ai quá đáng hả, ngươi suýt nữa đã……”

Tấn Vọng im bặt. 

Hắn cũng không ngờ Diệp Thư lại căng thẳng đến mức đó, lúc Cao Tiến mới vừa nói chuyện, Diệp Thư đã sợ tới mức run cả hàm răng, suýt nữa……

…… Nói chung là một lời khó nói hết.

“Ai bảo ngươi kêu người vào!” Diệp Thư bị năng lực trả đũa của tên này làm sợ thót tim, lên án, “Còn nữa, rõ ràng đã nói không bắn vào trong, quân vô hí ngôn ở đâu?!” 

“Được được, là trẫm không đúng.” Tấn Vọng ôm người vào ngực, vuốt lông, “Trẫm bồi thường cho ngươi được chưa?” 

“Bồi thường bằng miệng thì sao được, trừ phi lần sau ngươi cũng làm lại.”

“Cái này……”

Hốc mắt Diệp Thư đỏ bừng: “Thế nào, ngươi còn không vui sao?”

“Không phải……” Tấn Vọng hết cách, đành phải nói, “Ngươi muốn thế nào cũng được, trẫm đáp ứng hết.” 

Tấn Vọng đặt chung trà qua một bên, bưng hộp đồ ăn Diệp Thư mang tới: “Nguội cả rồi, trẫm kêu người chuẩn bị cái khác, ăn gì đó trước đi.”

“Không ăn.” Diệp Thư xoa bụng, uể oải nói, “Ăn một đống thứ của bệ hạ rồi, ăn không vô mấy cái khác nữa.” 

Tấn Vọng sửng sốt, chớp mắt một cái, mang tai bất chợt đỏ lên. 

Diệp Thư ôm bụng cười sặc sụa: “Ha ha, không phải bệ hạ đỏ mặt chứ, bệ hạ cũng có lúc thế này sao, thật là ưm ưm ưm ——!!!”  

Tấn Vọng không thể nhịn được nữa, đành chặn cái miệng ồn ào của người này lại.  

Một lát sau, nội thị canh giữ ở ngoài ngự thư phòng tận mắt nhìn thấy hoàng đế bệ hạ nhà mình mở cửa điện ra, mặt đen xì, xách cổ áo một thanh niên mặc thường phục ném ra ngoài. 

…… Sau đó kêu long liễn đưa người ta về tẩm cung. 

Hết chương 16.
Bình Luận (0)
Comment