Edit: Cải
Beta: Yuyu + Dii
——————————————
Diệp Thư nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đẽ gần trong gang tấc, bỗng nhiên hoảng hốt.
Y có đau lòng không?
Bản thân Diệp Thư cũng không biết.
Rõ ràng y ghét người này như vậy, nhưng vì sao lúc thấy hắn bị thương vì y, trong lòng lại…… Khó chịu như thế?
Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng Diệp Thư cũng hiểu vì sao vừa rồi Trường Viên lại làm vậy. Hơn nữa y cũng nhìn ra, Tấn Vọng đã phát hiện từ lâu rồi.
Càng như thế, lòng y càng khó chịu.
Người này là tên ngốc à, vì sao phải chắn thay y lần này?!
“…… Đồ ngốc.” Diệp Thư nhỏ giọng nói.
Tấn Vọng không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ai thèm đau lòng cho ngươi”, Diệp Thư đẩy tay hắn ra, đầu nghiêng sang một bên, “Mưu kế đơn giản vậy mà cũng bị lừa, không biết cả ngày nay ngươi suy nghĩ cái gì trong đầu.”
Trường Viên đang ngồi xổm trên mặt đất lau vết máu cách đó không xa: “……”
Tấn Vọng cười nhẹ một tiếng, dường như bầu không khí nặng nề trong điện cũng vì nụ cười này mà tiêu tán.
Tấn Vọng duỗi tay kéo y lại: “Đúng rồi, khổ nhục kế của trẫm cũng đơn giản như thế mà ngươi còn bị lừa, suýt nữa còn bị dọa khóc, ngươi suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Diệp Thư: “……”
Thật, mất, mặt.
Diệp Thư nhấn mạnh: “Đó là do ta sợ máu.”
Tấn Vọng dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước còn đọng trên đuôi mắt Diệp Thư, phối hợp gật đầu: “Được rồi, ngươi nói thế nào thì là thế đó, trẫm tin ngươi.”
“……”
Diệp Thư bực đến mức không muốn nói chuyện.
Y đứng dậy muốn rời đi, lại bị Tấn Vọng kéo lại.
Tấn Vọng đẩy mấy thứ linh tinh trên bàn ra rồi đặt người lên trên, hai tay thoải mái chống xuống bàn, vây người lại giữa hai cánh tay.
Hắn nhìn đôi mắt còn hơi nước của Diệp Thư, nhỏ giọng nói: “A Thư, trẫm rất vui.”
Đôi mắt Diệp Thư khẽ chớp.
“Ngươi không lập mưu với người khác, cũng không lên kế hoạch trốn thoát, đây là điều thứ nhất.” Tấn Vọng nói rất khẽ, như cây búa nhỏ gõ nhẹ vào lòng Diệp Thư, “Ngươi không nỡ để trẫm bị thương, không muốn làm tổn thương trẫm, đây là điều thứ hai.”
Tay Tấn Vọng khẽ vuốt lên mu bàn tay Diệp Thư, sau đó phủ lên, nhẹ nhàng nắm tay y, nói lại lần nữa: “A Thư, ta rất vui.”
Hắn xưng là “ta”.
Diệp Thư chịu không nổi khi Tấn Vọng nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế.
Y cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, vừa chua xót vừa mềm lòng, gần như muốn cởi mũ đầu hàng.
Diệp Thư nghiêng đầu không dám nhìn hắn, lẩm bẩm: “Bị thương mà còn vui được, miệng vết thương không đau sao?”
“Đau.” Trong mắt Tấn Vọng chứa ý cười, nhỏ giọng nói, “Rất đau.”
Tầm mắt Diệp Thư dừng lại trên cánh tay của Tấn Vọng.
Đúng là hắn băng bó không ổn tí nào, băng vải bị quấn loạn tùng phèo, máu vẫn còn chảy, thấm đỏ băng gạc trắng xóa.
Diệp Thư chợt thấy hơi choáng váng, vội cầm lấy tay Tấn Vọng: “Vẫn nên gọi thái y đến xem đi, ngươi……”
“Không cần.” Tấn Vọng ghé vào tai Diệp Thư, giọng nói vừa nhỏ lại vừa nhẹ, “Ngươi hôn một cái thì ta sẽ không đau nữa.”
“……”
“A Thư, trẫm bị thương vì ngươi đó.”
Hắn ngừng lại, bổ sung tiếp: “Đã rất nhiều năm rồi trẫm không bị thương.”
Ngón tay được của Diệp Thư được Tấn Vọng nắm lấy khẽ run rẩy.
Tấn Vọng là hoàng đế một nước, chỉ cần thân thể có bệnh nhẹ tí thôi cũng đã được một đám người bận bịu khắp nơi hầu hạ.
Nhưng bây giờ người này lại bị thương, còn giấu chuyện này đi vì y.
Tấn Vọng đã bóp chặt lấy tử huyệt của y.
Gò má Diệp Thư bỗng nóng lên một cách khó hiểu, giọng cũng hơi khàn: “Vậy ngươi…… Ngươi nhắm mắt lại đi.”
“Được.” Tấn Vọng nhắm mắt lại.
Diệp Thư hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Y đã bị Tấn Vọng hôn rất nhiều lần, số lần y chủ động cũng không ít, nhưng những lần đó đều là gặp dịp thì chơi.
Cảm giác khi đó hoàn toàn khác với bây giờ.
Bờ môi đối phương lành lạnh, vẫn mềm mại hệt như trong trí nhớ. Diệp Thư còn chưa kịp nghĩ ra cảm giác mất khống chế khó hiểu trong lòng đến từ đâu, đã bị tiếng bước chân phía sau làm gián đoạn.
Y vô thức đẩy người ra, vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt bối rối của Trường Viên.
Trường Viên đứng không xa phía sau bọn họ, vẻ mặt hoảng sợ, tai hắn đỏ bừng: “Ta…… Ta không thấy gì cả!”
Dường như cảm thấy câu này chưa đủ sức thuyết phục, Trường Viên nói tiếp: “Ta sẽ lau sàn thêm lần nữa!”
Diệp Thư: “……”
Tấn Vọng: “……”
Tấn Vọng xoa nhẹ ấn đường: “Quay lại đây.”
Một lát sau, Tấn Vọng ngồi ở chủ vị, nâng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm.
Diệp Thư và Trường Viên đứng trước mặt hắn, chủ tớ hai người một đứng một quỳ, không hẹn mà cùng cúi đầu.
Tấn Vọng đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: “Cho nên, ngươi nghe thấy hôm nay sủng phi của trẫm đang ở Thừa Càn Cung, nên muốn uy hiếp hắn giúp ngươi chạy ra cung?”
Trường Viên: “……Vâng.”
Mấy ngày nay Trường Viên bị giam lỏng nên không biết Diệp Thư đã hồi cung. Hôm nay hắn tìm được cơ hội, sau khi đả thương ảnh vệ, trốn ra ngoài thì nghe nói sủng phi mới của bệ hạ là An tần đang ở Thừa Càn Cung, nên muốn uy hiếp người này làm con tin, giúp mình trốn khỏi cung tìm người, ai ngờ lại……
“Khụ……” Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, nói, “Đều, đều trách ta.”
“Không trách công tử.”, Trường Viên vội nói, “Là thuộc hạ nhất thời hồ đồ, bệ hạ trách phạt thuộc hạ là được, đừng liên lụy đến công tử.”
Diệp Thư cũng nói: “Đừng, chuyện chạy trốn trước đó là chủ ý của ta, không liên quan đến hắn –“
“Câm miệng.” Tấn Vọng liếc nhìn y một cái, lạnh lùng nói, “Hình phạt do ngươi tự chạy trốn lúc trước vẫn chưa xong đâu, mới đó đã quên rồi?”
Diệp Thư: “……”
“Lúc trước Trường Viên giúp phi tần chạy trốn, giờ thì đả thương ảnh vệ của trẫm, còn đâm hoàng đế bị thương.” Tấn Vọng từ từ nói, “Bất kì tội nào trong số này, cũng đủ để xử hắn tội chết.”
Diệp Thư trầm mặc nhìn Tấn Vọng chăm chú, ánh mắt lặng lẽ lộ ra uất ức.
Tấn Vọng dời mắt đi, vẻ mặt bình tĩnh: “…… Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, không thể giữ lại người này bên cạnh ngươi nữa.”
“Nhưng……”
Tấn Vọng ngắt lời: “Hay là ngươi muốn để hắn làm nội thị?”
“……”
Nội thị không phải là thái giám sao.
Trường Viên là một người rất cố chấp, nghe xong thì không hề nghĩ ngợi, nói: “Nếu có thể ở lại bên cạnh công tử, thuộc hạ nguyện –“
“Ngươi câm miệng!” Diệp Thư nhìn Trường Viên đang mặc đồ thái giám bên cạnh, vừa nghĩ đến việc bộ đồ giả này có thể biến thành thật, da đầu đã tê rần: “Không được, việc này có nói gì cũng không được.”
“Công tử……”
Diệp Thư đau đầu.
Đương nhiên y không thể thật sự để tiểu Trường Viên làm thái giám trong cung được, việc này quá nhục nhã.
Diệp Thư suy nghĩ một lát rồi hỏi Tấn Vọng: “Bệ hạ, gia sản của ta…… Có phải ngài nên trả ta rồi không?”
Tấn Vọng gật đầu: “Được.”
Ngoại trừ toà Diệp trạch ở bên ngoài, Diệp gia còn có mấy chục cửa hàng trong kinh thành.
Diệp Thư nói: “Trường Viên, từ nay về sau, gia sản Diệp gia sẽ giao cho ngươi.”
Trường Viên do dự: “Nhưng thuộc hạ không biết……”
“Không biết thì học!” Diệp Thư nói, “Ngươi chỉ ở ngoài cung giúp ta coi chừng gia sản mà thôi, vẫn coi như làm việc cho ta. Tóm lại, ngươi phải quản lý những cửa hàng đó cho tốt, không được làm sản nghiệp nhà ta phá sản hết, biết chưa?”
Trường Viên: “…… Vâng, thuộc hạ biết rồi.”
Tấn Vọng nhanh chóng gọi Cao Tiến tới, phái hắn đi xử lý việc này.
Trường Viên bị dẫn đi, trong điện chỉ còn lại hai người là Tấn Vọng và Diệp Thư.
Diệp Thư nói: “Cảm ơn bệ hạ đã mở một con đường.”
Giống như lời Tấn Vọng nói, mỗi một tội mà Trường Viên phạm phải đều đủ để lấy mạng hắn.
Cách xử lý như này là ngoài dự đoán của Diệp Thư.
“Chỉ cảm ơn là xong?” Tấn Vọng mỉm cười hỏi.
Diệp Thư: “Bệ hạ muốn thế nào?”
Tấn Vọng suy nghĩ một lát, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ: “Tuyết ngừng rồi, đi dạo với trẫm một lúc.”
Trận tuyết lớn này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mây đen trên trời dần tan đi, lộ ra bầu trời đầy sao và trăng tàn cuối tháng.
Tuyết ngoài Thừa Càn Cung đã đọng lại một lớp rất dày, có vài cung nhân đang hì hục quét tuyết, thấy hai người đi ra đều rối rít quỳ xuống hành lễ.
Tấn Vọng không mang theo người hầu, chỉ nắm tay Diệp Thư đi chầm chậm trên nền tuyết.
Hai bên đường treo đầy đèn lưu ly sáng sủa, đường trong cung dài đằng đẵng như thể không có điểm cuối. Tường đỏ ngói vàng phủ đầy tuyết đọng, một cây mai đỏ nhô ra từ trên tường, bị tuyết trắng và băng bao lấy, giống như băng hoa* trong suốt óng ánh đua nở.
(
*Băng hoa: Khi trời lạnh đến đóng băng, hơi nước bao phủ bên ngoài hoa tạo thành một lớp băng mỏng sáng long lanh.)Diệp Thư nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, nhân lúc Tấn Vọng không chú ý, đưa tay chạm thử tuyết đọng trên cây mai.
“Diệp Thư.” Tấn Vọng lạnh lùng gọi.
“……” Diệp Thư quyết đoán vươn tay, dễ dàng hái xuống một nhành mai đỏ đưa qua, “Cho bệ hạ đó.”
Y mặc một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, tay cầm nhành hoa thon dài và trắng nõn, đầu ngón tay bị lạnh đến mức hơi đỏ lên.
Cặp mắt kia ẩn chứa nét cười trong trẻo, trong mắt phản chiếu hình ảnh cành mai kiều diễm và Tấn Vọng.
Tấn Vọng cố dời mắt khỏi mắt đối phương, hắn nhận lấy nhành mai, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ngắm tuyết chứ không được chơi tuyết.”
Trong thời gian mang thai, cơ thể khôn quân rất yếu ớt, chạm vào tuyết dễ bị cảm lạnh.
Lúc trước, Diệp Thư không biết vì sao lúc nào Tấn Vọng cũng quản mình, bây giờ mới hiểu được.
Diệp Thư hừ nhẹ một tiếng, hiếm khi không cãi nhau với hắn, chỉ vô thức quấn áo lông cáo chặt hơn.
“Mười ngày sau sứ thần Đại Yến sẽ đến Trường Lộc, ngươi phải dùng danh nghĩa của đế hậu* tham dự quốc yến.” Tấn Vọng nói.
Hơn nửa khuôn mặt của Diệp Thư đều vùi trong áo lông cáo trắng tuyết, nghiêng đầu nhìn hắn: “Bệ hạ nói Hoàng phi hay là An tần?”
Tấn Vọng nhìn y, nghiêm túc nói: “Người trẫm nói là ngươi.”
Chỉ cần là y, thì dùng thân phận gì cũng được.
Diệp Thư nhìn hắn một lát rồi mới thu mắt về: “Thần hiểu rồi.”
Cung nhân quét tuyết ở phía xa đã không thấy bóng dáng, Diệp Thư nhìn tuyết đọng ở ven đường, bỗng gọi: “Tấn Vọng.”
“Ngươi muốn đắp người tuyết không?”
“……” Tấn Vọng nói: “Không được……”
“Không được chơi tuyết.” Diệp Thư học theo giọng điệu Tấn Vọng, sau đó đoạt lại nhành mai trong tay hắn, “Cho nên ngươi đắp, ta nhìn.”
Tấn Vọng: “Nhưng trẫm chưa từng đắp người tuyết.”
“Không sao, ta dạy ngươi.” Diệp Thư chân thành nói, “Cố lên.”
Nhưng mà khả năng đắp người tuyết của hoàng đế bệ hạ lại thảm không nỡ nhìn, hệt như tay nghề nấu cơm của hắn.
Một nén nhang sau, Diệp Thư nhìn một cục có hình dạng kỳ lạ trước mặt, vật thể màu trắng có mắt mũi vặn vẹo dị dạng đến mức nhìn không ra là thứ gì, y run rẩy khóe miệng nói: “Đắp…… Cũng được đó?”
Tấn Vọng phủi phủi tuyết trên người, không vui nói: “Giọng ngươi nghe rất miễn cưỡng.”
Diệp Thư nói thật: “Nhưng nó trông rất miễn cưỡng.”
Thực tế, đây không còn là miễn cưỡng nữa, mà là bẩn mẹ mắt người nhìn.
Tự dưng còn làm ô nhiễm cảnh tuyết đẹp như vậy.
Tấn Vọng hừ lạnh: “Đây là lần đầu tiên của trẫm, có thể nhìn ra hình đã tốt lắm rồi, chắc chắn tốt hơn lần đầu tiên ngươi đắp.”
Diệp Thư vô tội nhún vai: “Ta chưa từng đắp.”
“……” Tấn Vọng nghiến răng, “Không biết mà ngươi còn dạy bậy?”
“Ta thấy người ta ai cũng đắp như vậy!”
“Diệp Kỳ An!”
“Không lừa ngươi mà, người khác đều đắp như vậy, ai biết ngươi lại làm xấu như thế!”
Diệp Thư nói xong thì muốn chạy, lại bị Tấn Vọng tóm về.
Hắn còn chưa kịp nổi giận, Diệp Thư chợt ôm bụng ngồi xổm xuống.
Tấn Vọng biến sắc: “Sao vậy?”
Diệp Thư cúi đầu, yếu ớt nói: “Hơi đau……”
Tấn Vọng lập tức hết muốn đùa giỡn, khom lưng ôm y lên.
Sau đó hắn bị nguyên nắm tuyết đập vào mặt.
Hiếm khi hoàng đế bệ hạ chật vật như thế, cả cổ áo và tóc đều dính đầy tuyết trắng, vẻ mặt còn hơi đơ ra, trông rất đáng yêu. Diệp Thư cười đến mức ngã ngồi xuống đất, cả người đầy tuyết gần như hợp thể với cảnh tuyết xung quanh.
“Diệp Kỳ An!” Tấn Vọng phủi tuyết dính trên mặt đi, bước lên nâng người dậy.
Diệp Thư bị Tấn Vọng đẩy đến dưới tường cung.
Đuôi lông mày của Tấn Vọng còn dính một chút tuyết, khiến khuôn mặt hắn càng thêm anh tuấn. Hắn dùng chóp mũi lạnh lẽo cọ cọ vào gò má Diệp Thư, lạnh nhạt nói: “Bây giờ lá gan lớn đến thế rồi à, còn dám dĩ hạ phạm thượng?”
Diệp Thư bị lạnh đến mức rùng mình một cái, vội vàng xin khoan hồng: “Bệ hạ, ta sai rồi……”
Tấn Vọng chịu không nổi bộ dạng này của y.
Hắn giơ tay kéo xuống mặt nạ da người trên mặt Diệp Thư, nhìn y từ trên cao xuống: “Ngươi đã dám phạm thượng thì cũng nên chuẩn bị trả giá đắt, trẫm muốn phạt ngươi —-“
Diệp Thư bỗng ngửa đầu hôn một cái lên khóe môi lạnh lẽo của hắn.
Vẻ mặt Tấn Vọng cứng lại.
Hai người đã chơi trong tuyết khá lâu, cả người đều lạnh như băng.
Chỉ có hơi thở của đôi bên là cực kì nóng, gần như có thể khiến người ta bị phỏng.
Một lát sau, Diệp Thư mới buông hắn ra, cười vô cùng ranh mãnh: “Bồi thường như vậy bệ hạ thấy đủ chưa?”
Tấn Vọng đã quên sạch những lời vừa rồi muốn nói, cố gắng giữ tỉnh táo: “Ngươi đừng tưởng……”
Diệp Thư lại hôn tiếp.
Lần này còn lâu hơn vừa nãy.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên tường đỏ phủ tuyết trắng, phản chiếu hai bóng người đang ôm hôn bên dưới.
Vẫn dễ đối phó như vậy.
Diệp Thư lén ngước mắt lên nhìn Tấn Vọng, yên lặng nghĩ trong lòng.
Nhưng mà cảm giác diễn trò thật sự không giống với lúc trước.
Y cũng không ghét.
Thậm chí còn hơi…… Thích.
Chỉ hơi hơi thôi.
———–
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng là một ngày nghiêm túc viết truyện ngọt. Hết chương 29.
*Đế hậu: Ở đây tác giả dùng raw là 皇后, có thể ý tác giả muốn nâng địa vị em Thư lên cao hơn cả quyền lợi của Hoàng hậu, các bạn có thể hiểu đơn giản đế hậu gần giống với hoàng hậu, cũng ý chỉ vợ cả của hoàng đế.