Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 35

Edit: Cải

Beta: Yuyu + Dii

____________________

Từ sau khi Diệp Thư xuất hiện ở quốc yến, mọi người bàn tán sôi nổi về việc này mấy ngày liền. 

Vẻ ngoài của Hoàng phi giống Diệp thừa tướng đã chết như đúc, chuyện này đúng là kỳ lạ.

Hơn nữa, nghĩ lại thì thời điểm bệ hạ tuyên bố đại hôn với Hoàng phi là ngay sau khi ban lệnh xử tử Diệp thừa tướng.

Tất nhiên giữa hai việc này không thể nào là trùng hợp được.

Ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng điều khiến Diệp Thư ngạc nhiên hơn chính là không ai nghi ngờ Hoàng phi thật sự là Diệp thừa tướng.  

Thỉnh thoảng cũng có một hai câu bàn tán giống vậy, nhưng lại nhanh chóng bị mọi người bác bỏ. 

Đối với việc này, Tấn Vọng không hề thấy lạ.  

Hắn nói thế này: “Ngươi cảm thấy giữa việc chết đi sống lại với việc trẫm nói dối để bảo vệ một tên phản thần có mưu đồ ám sát hoàng đế, bọn họ sẽ tin cái nào hơn?” 

Không tin cái nào cả. 

Trên đời này không có “Kỳ Hoàng chi thuật”* nên chuyện chết đi sống lại rất vô lý, còn ý sau chẳng phải là đang nghi ngờ bệ hạ nói dối hay sao, ai có lá gan này chứ? 

(*Raw là  岐黄之术 = Kỳ Hoàng chi thuật: nôm na thì nó chỉ cái gốc Đông y, chỉ đỉnh cao của nghề y.)

Tất nhiên là còn có một khả năng nữa, nhưng đám quan lại có bị đánh chết cũng không tin vị hoàng phi luôn ân ái và kính trọng bệ hạ trên yến tiệc ngày ấy, lại chính là Diệp thừa tướng quyền thế ngập trời, nhiều năm bất hòa với hoàng đế lúc trước.

Nếu là hai tháng trước, thì chính bản thân Tấn Vọng cũng không tin. 

“Xem ra ta chỉ có thể làm thế thân thôi*.” Nghe xong lời phân tích của Tấn Vọng, Diệp Thư chầm chậm thở dài.

(*Đọc lại chương 33 để hiểu em Thư nói gì nhe.)

Tấn Vọng dắt y đi dạo trên nền tuyết, mỉm cười nói tiếp: “Nếu ngươi muốn khôi phục thân phận, thì trẫm có cách.” 

Trong triều có rất nhiều lời suy đoán, nhưng Tấn Vọng mặc kệ hết, hắn không ngăn cản cũng không giải thích. 

Chính là vì chờ quyết định của Diệp Thư.

Cho dù y muốn thế nào, Tấn Vọng đều có cách làm được. 

“Thôi đi.” Diệp Thư lắc đầu, “Như bây giờ cũng rất tốt.”

Nếu khôi phục thân phận thì không thể giải thích được những chuyện mà nguyên chủ đã làm lúc trước, chi bằng cứ như bây giờ, nhẹ cả người. 

“Tùy ngươi vậy.” Tấn Vọng dừng một chút, nói tiếp, “Vốn dĩ muốn để bá quan nhìn thấy hoàng hậu tương lai của trẫm, nhưng vì người nào đó cố ý gây rối nên chẳng ai thèm chú ý đến.” 

Trường Lộc cực kỳ để ý lễ nghinhưng hôm ấy Hoàng phi mặc trang phục của hoàng hậu, còn dùng thân phận hoàng hậu để tham gia yến tiệc, vậy mà bá quan không hề bàn tán gì cả.

Thậm chí Tấn Vọng còn nghi bọn họ vốn chẳng để ý đến việc ngày đó Diệp Thư đã mặc cái gì.

Muốn khoe mà không được, hoàng đế bệ hạ có hơi tiếc nuối. 

Diệp Thư hiểu rõ suy nghĩ của hắn, bèn ngửa đầu ghé sát vào tai Tấn Vọng, khẽ nói: “Cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác, ta mặc cho ngươi xem vẫn chưa đủ sao?” 

Một phát trúng tim. 

Không biết Tấn Vọng nghĩ đến cái gì, vành tai nhanh chóng đỏ lên. 

Ở phương diện nào đó, hoàng đế bệ hạ vẫn rất ngây thơ.

Diệp Thư trêu xong thì bỏ chạy, y vui vẻ nở nụ cười, bước tiếp về phía trước.

Hai người đi tới đình hóng gió, Tấn Vọng hỏi: “Mệt rồi sao, hay vào nghỉ một lát?” 

Diệp Thư đồng ý, Tấn Vọng dẫn y vào đình hóng gió. Nội thị nhanh chóng tiến đến phủ đệm mềm lên ghế đá, treo rèm tre lên bốn mặt đình để tránh gió, rồi đặt thêm chậu than và một chút trà bánh.  

Còn có một bát canh nóng được hâm bằng lửa nhỏ. 

…Nghe nói là canh thuốc bổ do thái y cố ý điều chế, có lợi cho cơ thể của Diệp Thư. 

Tấn Vọng kéo Diệp Thư ngồi xuống.

Diệp Thư hỏi: “Sao hôm nay bệ hạ lại rảnh rỗi chơi với ta lâu vậy, không đi xử lý chính sự sao?”

Tấn Vọng đẩy bát canh đến trước mặt y, bình tĩnh nói: “Trẫm giao mọi chuyện cho Hồng Lư Tự* làm rồi.”

(*Hồng Lư Tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.)

Đại Yến đến Trường Lộc để bàn chuyện ngừng chiến, chi tiết về điều khoản và hạng mục trong đó không thể đàm phán xong trong một hai ngày được.  

Nhưng đàm phán về những vấn đề nhỏ không cần hoàng đế phải đích thân tham gia.

Còn yêu cầu của Trường Lộc, Tấn Vọng đã bàn bạc xong với Hồng Lư Tự trước khi sứ thần tới. Vì thế sau khi sứ thần đến, Tấn Vọng lại rảnh rỗi. 

Diệp Thư “ồ” một tiếng rồi im lặng khuấy muỗng.

Mấy hôm nay Tấn Vọng quản y rất chặt, Diệp Thư không có cơ hội làm chuyện gì khác. 

…..Ví dụ như đến Hội Đồng Lâu hỏi Úc Diễn về nội dung trao đổi giữa Úc Diễn và nguyên chủ, cả lý do y tới Trường Lộc. 

Bỗng có tuyết từ trên trời rơi xuống, gió và tuyết đều bị rèm tre ngăn ở bên ngoài, trong đình được chậu than sưởi ấm hầm hập, nên không thấy lạnh chút nào. 

Diệp Thư chầm chậm húp mấy ngụm canh, ngoài đình hóng gió chợt vang lên tiếng nội thị.  

“Bệ hạ và Hoàng phi đang ở đây, người không phận sự chớ lại gần.” 

“Thì ra là bệ hạ và Hoàng phi, tại hạ là Úc Diễn, dạo chơi từ hoa viên đến tận đây, không biết có thể vào trong tránh tuyết không?” 

Diệp Thư ngẩn ra.

Sao người này cứ thích đâm đầu vào họng súng thế này? 

Vất vả lắm y mới dỗ được Tấn Vọng hết giận, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không ghim Úc Diễn.  

Với tính cách của Tấn Vọng, không tìm lý do để thần không biết quỷ không hay giết chết Úc Diễn đã là ban ơn lắm rồi.

Hơn nữa y còn quấy rầy lúc bọn họ đang ở cùng một chỗ, ngại mình sống lâu quá sao? 

Luôn tìm đường chết thế này thì đừng nói đến việc trở về báo thù, chỉ sợ đến cả Trường Lộc cũng không ra được. 

Diệp Thư im lặng chửi thầm trong lòng.  

Vẻ mặt Tấn Vọng không hề thay đổi, hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Thư: “Ái phi có muốn để hắn vào không?”

Lại là một câu hỏi khó trả lời.

Diệp Thư đặt bát canh xuống, nghiêm mặt nói: “Đều nghe bệ hạ.”

Tấn Vọng khẽ cười một tiếng, cho phép người tiến vào.

Người ta là sứ thần Đại Yến, còn là hoàng tử của nước khác, đâu thể để người ta dầm tuyết ở bên ngoài.

Điều này không hợp lễ. 

Nội thị vén rèm tre lên, Úc Diễn dẫn theo một tên thị vệ mặc đồ đen đi vào. 

Thị vệ nọ có dáng người cao gầy, ánh mắt sắc bén, ngũ quan sâu sắc mà tuấn lãng, có pha chút nét dị vực. 

Đến cả Diệp Thư cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

Tấn Vọng: “Khụ.”

Diệp Thư vội vàng dời mắt, ngồi ngay ngắn lại.

Úc Diễn hành lễ với hai người, ôn hoà nói: “Vừa rồi tại hạ mới đi dạo ngắm cảnh ở ngự hoa viên, không ngờ tuyết lại bỗng nhiên rơi, không quấy rầy đến hai vị chứ?”

Tấn Vọng hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến y.

Nội thị đóng rèm che rồi rời đình hóng gió, Úc Diễn cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện hai người.

Không khí trong đình hóng gió bỗng chốc căng cứng.

Tấn Vọng làm như chưa phát hiện điều này, nghiêng đầu nói với Diệp Thư: “Uống nhanh đi, để lâu sẽ nguội.” 

Diệp Thư nhăn mặt: “Ta không thể uống nữa.”

Thật ra không phải không thể uống được nữa, mà là do trong canh này có pha thuốc, uống vào sẽ có vị đắng, Diệp Thư không thích. 

Tấn Vọng dỗ dành bằng giọng điệu ôn hòa nhỏ nhẹ: “Ngoan, thái y nói cơ thể ngươi rất yếu, hằng ngày sau khi dùng bữa cần phải uống một chén. Uống xong thì ăn bánh ngọt, sẽ không đắng.” 

“Nhưng mà……”

“Hay là ngươi muốn trẫm đút cho ngươi?” Tấn Vọng tiến đến gần, nhẹ giọng nói: “Dùng miệng cũng được.”

Úc Diễn: “……”

Bộ mình tàng hình rồi sao??? 

Tất nhiên Diệp Thư không dám để Tấn Vọng đút cho mình, đành cắn răng nhanh chóng uống sạch canh thuốc. 

Tấn Vọng rót nước cho y súc miệng, rồi cầm một miếng bánh xốp giòn trong đĩa đút cho y. 

Úc Diễn nhìn mà ê cả răng.  

Đút Diệp Thư ăn xong hai miếng bánh ngọt, Tấn Vọng mới chậm rãi nói: “Trẫm đã bảo mọi người lui xuống hết.”

Diệp Thư: “?”

Lúc này Diệp Thư mới chú ý tới, không biết từ lúc nào mà nội thị vốn ở ngay bên ngoài đình đã lùi xa mấy trượng, trên trời tuyết tung bay tạo thành một lá chắn thiên nhiên bao quanh đình.  

Nói chuyện ở đây thì không cần lo có kẻ nào nghe thấy được. 

Úc Diễn cười nhạt: “Tại hạ còn tưởng bệ hạ đã quên mất sự tồn tại của ta.” 

Tấn Vọng không để ý tới y, nghiêng đầu hỏi Diệp Thư: “Muốn ăn gì nữa không?”

“……” Úc Diễn nghiến răng, lạnh lùng nói, “Đây là thị vệ thân cận của tại hạ, rất đáng tin.”

Tấn Vọng không đưa ra ý kiến.

Cuối cùng Diệp Thư cũng tỉnh táo lại: “Các ngươi hẹn gặp nhau ở đây?” 

Tấn Vọng nói: “Là trẫm truyền tin bảo Nhị hoàng tử đến đây.”

“Vẫn nên nói thẳng đi.” Úc Diễn nhìn Diệp Thư, lên tiếng: “Ngươi chính là Diệp thừa tướng, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng ta đã thấy bức họa của ngươi.”

Diệp Thư không trả lời.

Thật ra từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã cảm thấy thái độ của Úc Diễn đối với nguyên chủ rất kỳ lạ. 

Lén liên hệ với trọng thần nước khác chính là tội nặng, đáng lý ra Úc Diễn phải che giấu việc này, y không nên tỏ ra quen biết với Diệp Thư trước mặt Tấn Vọng. 

Nếu nguyên chủ thật sự hợp tác mưu nghịch với y, hành động này lại càng ngu xuẩn. 

Úc Diễn không thể là một tên ngu dốt như thế. 

Trừ khi……

Không chờ Diệp Thư hiểu rõ tình hình, Tấn Vọng đã nói trước: “Nhị hoàng tử dám nói chuyện như vậy với Hoàng phi ở trước mặt trẫm, chỉ sợ không hay cho lắm. Trước tiên, Nhị hoàng tử vẫn nên nói rõ mục đích của mình đi.”  

Úc Diễn nhìn một vòng hai người trước mặt, y gật đầu nói: “Được thôi.”

Hắn lôi một phong mật hàm từ trong lòng ra, đưa đến trước mặt Tấn Vọng: “Đây là bản đồ bố trí các tuyến phòng thủ của Đại Yến, coi như ta tặng quà cho bệ hạ.”

Mắt Tấn Vọng hơi nheo lại.

Úc Diễn nhún vai nói: “Tại hạ có thành ý như thế, không biết Diệp thừa tướng và bệ hạ đã yên tâm hơn về ta chưa?”

Tấn Vọng mở mật hàm ra, nhìn lướt qua rồi hỏi: “Ý cùa Nhị hoàng tử là gì?”

“Ngươi chưa nói chuyện đó với bệ hạ sao?” Úc Diễn nhìn thấy ánh mắt vô tội của Diệp Thư, y im lặng trong chốc lát: “Thảo nào…”

Úc Diễn giải thích: “Ta đã âm thầm liên lạc với Diệp thừa tướng mấy năm nay. Ba năm trước, Diệp thừa tướng từng truyền tin cho ta, bảo ta phải giấu tài, chờ đợi thời cơ đến.” 

“Diệp thừa tướng nói với ta rằng tương lai Đại Yến sẽ phái sứ thần đến Trường Lộc, y đã đồng ý, chỉ cần ta nghĩ cách lấy được thân phận sứ thần để vào kinh đô, hợp tác được với bệ hạ, bệ hạ sẽ giúp ta báo thù rồi đưa ta lên ngôi.”

“Nhưng mà không ngờ……”

Úc Diễn ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ tại hạ chưa đến Trường Lộc, Diệp thừa tướng đã không còn làm thừa tướng, mà trở thành…Hoàng phi.” 

Nói xong, Úc Diễn bèn ném một ánh mắt mang hàm ý “ta không hiểu rõ thú vui yêu đương giữa các ngươi” về phía hai người trước mặt.

Tuy Úc Diễn nói bâng quơ, nhưng vẫn khiến Diệp Thư giật mình.

Nguyên chủ liên lạc với Úc Diễn không phải là vì mưu nghịch mà là vì muốn khuyên Úc Diễn hợp tác với Tấn Vọng.

Có lẽ bây giờ Tấn Vọng chưa hiểu được mục đích của chuyện này, nhưng trong tương lai, Úc Diễn có vai trò rất quan trọng trong việc đánh hạ Đại Yến của hắn.

Thời điểm nguyên chủ liên hệ với Úc Diễn là vào mấy năm trước, khi đó thậm chí Tấn Vọng còn chưa lên ngôi, mà Úc Diễn vẫn chỉ là một hoàng tử mờ nhạt trong hoàng cung Đại Yến.

Sao gã biết được việc Đại Yến sẽ phái sứ thần đến Trường Lộc, còn tính được cả việc Úc Diễn chắc chắn sẽ giúp đỡ Tấn Vọng? 

…..”Sau này A Viễn phải làm hoàng đế…Vì là hoàng đế nên ngươi phải trở nên thật cường đại mới có thể giúp quốc gia hùng mạnh.”

…..”Vị trí thừa tướng trong triều còn trống, bệ hạ có bằng lòng cho không?”

……”Ta còn phải giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ mà.”

Những lời nguyên chủ từng nói hiện lên rõ ràng trong đầu Diệp Thư, trong lòng y bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ…

Y cảm thấy… Hình như nguyên chủ có thể dự đoán tương lai.

Hoặc là nói, từ nơi nào đó mà gã biết được thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì trong tương lai, giống như… Đã từng đọc qua sách gốc vậy. 

Nhưng nếu thế, tại sao ba năm trước nguyên chủ còn dọn đường giúp Tấn Vọng, bây giờ lại muốn bày mưu ám sát hắn? 

Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra trong ba năm này?

Suy nghĩ của Diệp Thư bỗng chốc hỗn loạn, không đoán ra được manh mối nào, thậm chí y còn không nghe thấy Tấn Vọng và Úc Diễn đang nói gì với nhau.

Úc Diễn nhanh chóng dẫn thị vệ rời khỏi đình hóng gió, trong đình chỉ còn lại Diệp Thư và Tấn Vọng.

Tấn Vọng men theo cánh tay Diệp Thư xuống dưới rồi nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của y: “Đây là bí mật ngươi đang giấu ta?”
Bình Luận (0)
Comment