Edit: Yuki
Beta: Dii
_____________
Ngày tiếp theo Diệp Thư đã dọn đến Vĩnh Thọ Cung.
Không còn bị thủ hạ của Tấn Vọng nhìn chằm chằm từng giây từng phút nữa, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí, ngày nào cũng lo lắng chọc giận tên bạo quân kia khó giữ được tính mạng nữa, cuối cùng Diệp Thư cũng có thời gian sống yên ổn tự tại mấy ngày.
…Mới là lạ.
Diệp Thư nhìn chiếc màn lụa trên đỉnh đầu, mắt y trong bóng đêm lại tỉnh táo vô cùng.
Vậy mà y lại không ngủ được.
Những ngày qua ở Dưỡng Tâm Điện, Tấn Vọng đều ngủ cùng y, hằng đêm ôm y chìm vào giấc ngủ. Trước giờ Diệp Thư chưa từng thân mật với người khác như thế, bởi vậy vừa mới bắt đầu thật sự không quen lắm, nhưng vì mạng sống, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Không ngờ mấy tháng trôi qua, y lại trở nên lạ lẫm khi bên cạnh không có người nọ.
Y không quen khi không có ai gỡ trang sức xuống giúp mình, không quen khi không có ai đọc thoại bản cho mình trước khi ngủ, không quen khi không có ai ôm mình vào lòng khi y ngủ không ngon, khẽ khàng vuốt tóc y.
Đều do tên cẩu hoàng đế kia.
Diệp Thư bực bội trở mình, tức giận nghĩ.
Có lẽ đã hạ quyết tâm muốn cho Diệp Thư có không gian riêng nên mấy ngày nay Tấn Vọng rất ít đến Vĩnh Thọ Cung. Tình cờ đến cũng chỉ ăn xong bữa cơm rồi đi, không có ý định ở lại qua đêm.
Đã quen với việc bệ hạ và Hoàng phi gắn bó như keo sơn, thậm chí người trong cung cũng đang lén lút bàn tán, có phải Hoàng phi đã thất sủng rồi không.
Thật ra, nhìn chung ở triều đại trước, cho dù tiên đế sa vào sắc đẹp đi chăng nữa, cũng hiếm có phi tần nào có thể qua đêm ở Dưỡng Tâm Điện, huống hồ là ở lại mấy tháng.
Ở Vĩnh Thọ Cung mới đúng là kiểu mà hậu phi được sủng ái nên có.
Đương nhiên, bây giờ đã chẳng còn ai nghĩ tới chuyện này nữa rồi.
Thậm chí tin đồn Hoàng phi bị thất sủng còn truyền đến tai Diệp Thư nhưng đều bị y cười cho qua. Người trong cuộc không cản, người ngoài nhìn vào sẽ thấy y đang ngầm thừa nhận. Bỗng chốc, tin đồn thất sủng nhiều vô kể, hơn nữa còn đang có xu hướng nghiêm trọng hơn.
Ngày thứ ba sau khi tin đồn lan truyền, cuối cùng Tấn Vọng cũng không ngồi yên nổi.
Lúc hoàng đế bệ hạ tới Vĩnh Thọ Cung, Diệp Thư vẫn còn chưa dậy.
Hắn không mang theo người, cũng không để cung nhân thông báo, một mình lặng lẽ bước vào phòng.
Địa long trong điện được đốt ở nhiệt độ thích hợp, Diệp Thư chỉ đắp một chiếc chăn lụa mỏng manh, cổ chân trắng nõn mảnh khảnh không ngoan mà duỗi ra khỏi chăn, Tấn Vọng đặt tay lên, có hơi lạnh.
Diệp Thư chỉ ngọ nguậy một tí chứ không tỉnh.
Lòng bàn tay Tấn Vọng phủ lên mắt cá chân của đối phương, cho tới khi làn da lành lạnh nhỏ nhắn ấy ấm dần mới từ từ nhấc tay lên.
Diệp Thư quay mặt vào trong giường, chỉ chừa lại bóng lưng gầy gò cho hắn.
Tấn Vọng cúi người, kéo người kia vào lòng.
“Ưm…”
Diệp Thư nói mớ một câu, tuy đang mơ nhưng dường như y vẫn cảm nhận được vòng tay thân thuộc ôm lấy mình, cọ cọ vào lòng Tấn Vọng theo phản xạ.
Y không tỉnh dậy mà còn ngủ sâu hơn.
Mắt Tấn Vọng nhìn người trong lòng chăm chú, chầm chậm vuốt tóc y, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Á…!” Lâu sau, một giọng nữ thốt lên kinh ngạc phá vỡ sự yên tĩnh trong điện.
Hôm nay Hoàng phi dậy muộn hơn mọi ngày rất nhiều. Cung nữ của Vĩnh Thọ Cung mang nước vào như thường lệ, vừa vào đã thấy bệ hạ đang ngồi cạnh giường, nên bị dọa tới thốt lên.
“Bệ——” Cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ. Tấn Vọng nhấc mắt lên, cảnh cáo nhìn về phía cô.
Cung nữ im bặt.
Có điều tiếng động vừa rồi cũng đủ làm Diệp Thư thức giấc.
Lông mày y nhíu chặt, khó chịu hừ nhẹ một tiếng, vùi mặt vào lòng Tấn Vọng: “Tấn Vọng, đừng làm ồn nữa…”
Tấn Vọng trấn an vỗ lưng y, ngữ điệu dịu dàng, cất tiếng: “Ừm, không làm ồn nữa.”
Tuy cung nữ đang cúi đầu quỳ dưới đất, không dám ngẩng lên, nhưng cũng không bỏ qua giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp kia của Tấn Vọng.
…Hóa ra bệ hạ cũng có lúc dịu dàng nói chuyện với người khác như vậy.
Diệp Thư ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng mới chậm rãi mở mắt ra.
Y ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt tuấn mỹ kia.
Tầm nhìn của Diệp Thư dần rõ ràng hơn.
“…Tại sao ngươi lại ở đây?” Diệp Thư ngồi dậy, dụi dụi hai mắt.
Tấn Vọng đáp: “Hôm nay không còn chuyện gì nên bãi triều sớm, bèn tới thăm ngươi một lát.”
Nhưng sự thật là sáng nay hoàng đế bệ hạ vừa nghe người trong cung nói ra nói vào, lo lắng hoàng phi nhỏ nhà mình nghĩ nhiều, nên bãi triều xong liền vội vã chạy tới, triều phục còn chưa kịp cởi ra. Tay áo ống rộng vừa rồi bị DiệpThư đè lên, bây giờ đã trở nên nheo nhúm.
Diệp Thư khẽ nhìn qua nếp nhăn trên quần áo hắn, không khỏi có chút xấu hổ: “Vậy sao ngươi không đánh thức ta?”
“Thấy ngươi ngủ ngon lành, nên không nỡ.” Tấn Vọng vén sợi tóc tán loạn của y ra sau, dịu giọng nói tiếp: “Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, trẫm bảo người dâng thức ăn lên.”
Cửa điện mở ra, người hầu dâng từng đĩa thức ăn thơm ngon được trang trí đẹp mắt lên bàn. Diệp Thư lề mà lề mề bước ra từ trong phòng, còn Tấn Vọng thì đã ngồi vào bàn.
“Qua đây.” Tấn Vọng vẫy tay gọi y.
Diệp Thư nghi ngờ liếc nhìn cung nữ đứng sau hầu hạ.
Tấn Vọng thường thích ở riêng với y hơn, rất hiếm khi để người khác phục vụ dùng bữa.
Diệp Thư cũng chẳng nói gì, ngồi xuống bên cạnh Tấn Vọng.
Tấn Vọng gắp cho y một miếng bánh ngọt, nói: “Món ngươi thích nhất này, ăn nhiều chút.”
“Không thích.” Diệp Thư ghét bỏ đáp: “Muốn bệ hạ làm cơ.”
Tấn Vọng cũng không nổi giận, kiên nhẫn dỗ dành y: “Được, trẫm về học là được.”
Thật ra trước kia hai người họ cũng từng chung sống với nhau thế này. Có điều lúc đó không để người hầu lại, nên chẳng ai biết cũng là chuyện hiển nhiên.
Sau bữa cơm này, nội thị trong Vĩnh Thọ Cung đều kinh ngạc không thôi. Vậy mà bảo Hoàng phi không được sủng ái ư? Rõ ràng đã bị sủng đến nhõng nhẽo luôn rồi.
Dùng bữa trưa xong, Diệp Thư gối lên đùi Tấn Vọng, lười biếng không thèm cử động.
Tấn Vọng nhéo nhéo má y: “Càng ngày càng lười, ngươi cứ thế này là không được đâu.”
Diệp Thư bình thản đáp: “Ta cứ như vậy đấy, nếu bệ hạ ghét thì đừng tới gặp ta nữa.”
“Nào dám chứ.” Tấn Vọng lắc đầu, dở khóc dở cười nói tiếp: “Trẫm chỉ mới mấy ngày không ngủ lại Vĩnh Thọ Cung, bên ngoài đã bắt đầu đồn đãi trẫm bội tình bạc nghĩa. Nếu thật sự không tới thăm ngươi, không biết sẽ đồn thành gì đây.”
Diệp Thư híp mắt lại: “Cho nên hôm nay ngươi mới đến đây lôi kéo ta khoe ân ái à?”
“Không phải khoe.” Tấn Vọng khẽ vuốt tóc Diệp Thư, dịu dàng nói: “Trẫm vốn không quan tâm lời bên ngoài đồn đại, đàm tiếu về hoàng tộc thì cứ thẳng tay giết là được. Trẫm chỉ lo ngươi nghe thấy những lời đó thôi.”
“Chúng ta đều biết lời đồn là giả, nhưng trẫm vẫn sợ ngươi nghe rồi sẽ tức giận.” Tấn Vọng cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào mắt Diệp Thư: “Ta không muốn thấy ngươi buồn.”
Diệp Thư không đáp, liếc mắt sang hướng khác: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, toàn những điều bịa đặt thôi, sao ta lại phải buồn chứ?”
“Không à?” Lòng bàn tay Tấn Vọng vuốt ve gò má Diệp Thư, dừng lại một chút, rồi cười nói: “Không thì cũng không sao, trẫm vẫn sẵn sàng dỗ ngươi.”
Diệp Thư khẽ mím môi lại.
Thật ra là cũng hơi buồn, cho nên y mới không ngăn lời đồn lan truyền, cố ý để Tấn Vọng nghe được.
Bản thân Diệp Thư còn không rõ rốt cuộc mình đang bực cái gì, cũng không hiểu vì sao mình lại muốn làm vậy. Chẳng qua, khi y trông thấy Tấn Vọng vì lo mình hiểu lầm mà vội vã chạy đến dỗ dành, thì chút xíu buồn bực trong lòng kia đều tan thành mây khói.
Cẩu hoàng đế vẫn dễ dàng sập bẫy như vậy.
Diệp Thư dựa vào lòng Tấn Vọng mơ màng muốn ngủ thiếp đi. Không lâu sau, có nội thị tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Hộ Quốc công đã chờ ở Ngự thư phòng khá lâu rồi ạ.”
“Trẫm biết rồi.”
Tấn Vọng cho người lui xuống, bế Diệp Thư đặt lên giường: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc. Hôm nay Hộ Quốc công hồi kinh, trẫm phải đi gặp ông ấy đã. Nghe nói ông ấy còn mang về một đoàn kịch, lát nữa trẫm sẽ dẫn ngươi đi xem sau nhé.”
Diệp Thư buồn ngủ ngáp một cái, lên tiếng đáp: “Ta biết rồi.”
Tấn Vọng cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi y, ém chăn giúp người kia rồi quay người rời đi.
Trong điện lặng im không tiếng người một hồi, Diệp Thư mới đột nhiên mở mắt ra.
Khoan, vừa rồi Tấn Vọng nói ai tới cơ???
Bỗng chốc cơn buồn ngủ của Diệp Thư bay mất, vội vàng gọi một tên nội thị lại hỏi thăm.
Tiểu thái giám ở Vĩnh Thọ Cung nắm bắt thông tin rất nhanh, hỏi gì đáp nấy: “Là Hộ Quốc công ạ, nghe bảo hôm qua vừa đến kinh thành, hôm nay đã vào cung bái kiến bệ hạ.”
Diệp Thư hỏi: “Hộ Quốc công mà các ngươi nói, chính là Tiêu Nguyên Phi, Tiêu lão tướng quân?”
“Đúng là ông ấy, Trường Lộc đâu còn Hộ Quốc công thứ hai nào ạ?”
Hộ Quốc công không phải do Tấn Vọng sắc phong, mà là tiên đế.
Mấy chục năm về trước, Tiêu Nguyên Phi chính là Đại tướng quân của Trường Lộc. Nhiều năm đánh trận lập được chiến công hiển hách. Ông không thích sự sa đọa của tiên đế, bị tiên đế tước đoạt binh quyền, phong đại một tước vị rồi đày đến thái ấp, rất hiếm khi hồi kinh.
(*Thái ấp: Trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến, vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.)Trước kia, khi Tấn Vọng đoạt ngôi, Tiêu Nguyên Phi từng phái thuộc hạ cũ âm thầm tương trợ. Vì vậy, xưa nay Tấn Vọng vẫn luôn kính trọng vị Hộ Quốc công này.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là theo như trong truyện, Tiêu Nguyên Phi có một cô con gái, nhỏ hơn Tấn Vọng hai tuổi.
Trong nguyên tác, Tấn Vọng cũng không lấy vợ sinh con, cho tới cuối truyện tuyến tình cảm của hắn vẫn còn trong sạch. Mặc dù là thế, nhưng thân là nam chính Marry Sue của một cuốn truyện quyền mưu sảng văn thăng cấp, người mến mộ hắn cũng không ít.
Và cô nàng kia chính là một trong số đó.
Nếu Diệp Thư nhớ không lầm, lần này Hộ Quốc công hồi kinh chính là muốn giới thiệu con gái cho Tấn Vọng.
Không phải là hôm nay luôn chứ?
Diệp Thư như đứng trên đống lửa.
“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Ngự thư phòng.”
______
Long liễn do Hoàng đế ban cho Hoàng phi đang dừng bên ngoài Ngự thư phòng, nhưng lại không thấy người xuống. Lính gác tò mò, không khỏi liếc sang bên này vài lần, nội thị nâng long liễn cũng đứng ngoài rèm cửa hỏi vào: “Công tử, đến Ngự thư phòng rồi, ngài không xuống sao?”
Diệp Thư không đáp.
Đứng ngoài cửa Ngự thư phòng rồi, y mới thấy mình hơi ngớ ngẩn.
Không nói tới chuyện Tấn Vọng trong nguyên tác không có hứng thú với cô gái kia, bây giờ rõ ràng là Tấn Vọng không hề thích con gái, cứ cho là thật sự có nàng quận chúa gì đó thì người nọ cũng chẳng thèm để vào mắt.
Hơn nữa… sao y lại phải sốt sắng như vậy?
Thân là đế vương, cưới vợ nạp thiếp, hậu cung ba ngàn, không phải là chuyện rất bình thường à, liên quan gì tới y chứ?
Diệp Thư xoa xoa ấn đường, thầm nghĩ mình chơi cung đấu lâu quá rồi nên mới nhập tâm đến thế.
Y đang định lệnh cho nội thị nâng kiệu về thì cửa Ngự thư phòng bỗng mở ra.
Tấn Vọng và một lão già tóc bạc phơ nhưng tinh thần lại rất sung mãn sóng vai đi tới. Phía sau bọn họ còn có một thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú đi theo.
Trẻ tuổi, nam nhân.
Còn là một tên khôn quân.
Diệp Thư không vui híp mắt lại.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thư: Hạn cho ngươi ba giây tới dỗ ta, bằng không thì con ngươi khó mà giữ được tính mạng.
Bé con: …Ơ, rốt cuộc mình đã làm gì sai?