Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 47

Edit: Dẹt

Beta: Yuyu + Dii

________________

Ánh mắt Tấn Vọng nóng rực, khóe môi hắn cong lên vừa phải.

Dù trong tình cảnh này, hắn vẫn tỏ ra trầm tĩnh quyết đoán như thể nắm trong tay tất cả, đây là phong thái có được từ khi sinh ra và nhờ ngồi quanh năm trên địa vị cao.  

Diệp Thư cứ như bị câm, môi y khẽ run, không nói nên câu. 

Y không biết nên trả lời thế nào.

Đối mặt với tra hỏi của Tấn Vọng, y không thể chối được, cũng không dám nói dối.

E rằng đây là khoảnh khắc thảm hại nhất trong đời Diệp Thư. Có lẽ là do y quá chậm hiểu trong một số chuyện, hoặc là do y không dám, cũng không muốn suy nghĩ về nó.

Y vốn không thuộc về nơi này, thậm chí y còn lợi dụng tình cảm không dành cho mình, lợi dùng cả người trước mặt.

Y là người duy nhất không có tư cách cân nhắc việc đó. 

Diệp Thư luôn muốn trốn tránh thế giới này. Chỉ cần y không lưu luyến người hay chuyện nơi đây, hoàn toàn coi nó là thế giới trong sách, thì y có thể làm bất cứ việc gì để giữ mạng.

Y có thể dùng rất nhiều lời nói dối để lừa gạt, cũng có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu y đắm chìm trong đấy, tất cả sẽ thay đổi hết.

Vì thế y đã phải tự nhủ rất nhiều lần trong lòng, đừng nên quan tâm tới nó, không cần coi nó là thật, những chuyện xảy ra ở đây đều là giả.

Mãi tới khi Tấn Vọng bày ra toàn bộ suy nghĩ y không muốn, cũng không dám nghĩ ở trước mặt y.

“Nếu tối nay ngươi không nói ra chuyện này, trẫm vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa.” Tấn Vọng nhéo má Diệp Thư, khẽ cười, “Trẫm chưa từng thấy ngươi như vậy, rõ ràng trẫm là hoàng đế của một nước, ngươi coi trẫm thành cái gì rồi? Là công cụ giải khuây à?”

“Tất, tất nhiên là không phải!” Diệp Thư mím môi: “Ta...”

Giọng y hơi khàn, muốn nói lại thôi.

Tấn Vọng không ép y nữa, hắn hơi nâng người dậy, lặng lẽ đợi.

Diệp Thư hít sâu, chậm rãi nói: “Ta muốn... muốn suy nghĩ thêm mấy ngày.”

Con ngươi của Tấn Vọng khẽ chuyển động, Diệp Thư vội nói: “Mấy ngày sau ta sẽ trả lời ngươi. Tối nay có quá nhiều chuyện, ta... giờ ta rất bối rối, ta cũng không biết...”

“Không sao hết.” Tấn Vọng xoa tóc Diệp Thư, trấn an y: “Nếu giờ nghĩ không ra thì để mai nghĩ tiếp, ngươi cần bao nhiêu thời gian cũng được. A Thư, không sao hết, đừng tự ép bản thân.”

Viền mắt Diệp Thư hơi nóng lên, y cúi xuống dụi đầu vào ngực Tấn Vọng để che giấu: “... Sao tự dưng ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy.”

Tấn Vọng ngẩn ra.

Diệp Thư rầu rĩ nói: “Sao ngươi không giống như lúc trước, tốt biết mấy, chứ như bây giờ, ta.....”

Diệp Thư nắm chặt ống tay áo của hắn, giọng y hơi nghẹn ngào.

“Không đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ mắng ta.” Tấn Vọng khẽ vuốt tóc y: “Hơn nữa, nếu không như thế, ngươi lại chạy mất thì sao?”

Tấn Vọng kéo chăn bọc kín người trong ngực, khẽ nói bên tai y: “Hồi nãy là lừa ngươi thôi, thật ra tối nay ta rất lo.”

“Đất phong của Hộ Quốc công cách kinh đô ngàn dặm, đường đi lại gồ ghề, cơ thể ngươi không chịu nổi đâu. Nếu ngươi bỏ đi thật, ta sẽ không thể gặp lại ngươi nữa.” Tấn Vọng thở dài: “Lúc nào hoàng phi nhỏ của trẫm cũng nghĩ đến việc chạy trốn, không phải trẫm nên thể hiện tốt một chút, cố nghĩ cách giữ ngươi lại à?”

“...Cẩu hoàng đế.” Diệp Thư lẩm bẩm: “Biết ngay là ngươi không có ý tốt mà.”

Tấn Vọng cười.

“Được rồi, nghỉ ngơi thôi.” Vừa nói xong, tay hắn đã sờ lên phần bụng nhô ra của y, “Dù ngươi không thấy mệt nhưng đứa bé thì mệt rồi.”

Diệp Thư chớp mắt mấy cái.

Đúng nhỉ, thái y đã dặn, hiện giờ đứa bé đang lớn rất nhanh, y cần ngủ sớm để bồi bổ tinh thần

... Suýt nữa thì quên mất nhóc con này.

Diệp Thư ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mặt lại, nhịp thở nhanh chóng ổn định.

Ánh trăng trong trẻo, trong điện yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy nhịp thở ổn định của  cả hai, một lúc sau, Diệp Thư lặng lẽ mở mắt ra.

...... Không ngủ được.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, y ngủ được mới là lạ.

Diệp Thư ngước mắt lên, thấy người nằm cạnh y vẫn im lặng nhắm mắt, nhịp thở nhẹ nhàng mà ổn định.

Dù là ngoài hiện thực hay trong sách, Tấn Vọng luôn là người đẹp nhất y từng gặp.

Hơn nữa người này còn đối xử tốt với y như thế. 

Thật là quá đáng mà.

Diệp Thư rũ mắt, khẽ nói: “Ngươi còn như vậy nữa, dù ta không phải là nguyên chủ, ta cũng ——-”

“Shh... “ Diệp Thư bỗng nhiên thấy đau.

Nhóc con đạp một cái lên bụng y.

Bị làm phiền cả đêm, cuối cùng chó con này cũng không nhịn được nữa, bắt đầu tức giận.

Diệp Thư nhíu mày ôm bụng, cố chịu cơn đau, bực bội nói: “Nhóc bại hoại, có tin ta không cần con nữa không?”

“...”

Có lẽ là bị y quấy nhiễu giấc ngủ, Tấn Vọng bỗng ôm Diệp Thư vào lòng, tay hắn sờ lên bụng y rồi nhẹ nhàng xoa. Được cha vỗ về, nhóc con dần yên tĩnh lại, không phá nữa.

“Ngủ đi.” Tấn Vọng vẫn nhắm mắt, khẽ nói: “Đừng quậy nữa.” Không biết câu trấn an này là dành cho Diệp Thư hay cho đứa bé trong bụng, nhưng người được lợi nhất vẫn là y.

Trán Diệp Thư tựa vào ngực Tấn Vọng, cảm xúc lo lắng nóng nảy dần bình tĩnh hơn.

Diệp Thư nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

Mấy ngày tiếp theo, hai người họ ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến chuyện này nữa.

Sau đêm giao thừa sẽ có ba ngày nghỉ.

Vào ngày nghỉ cuối cùng, Diệp Thư bảo muốn xuất cung.

“Trở về Diệp phủ?” Y nhắc đến chuyện này là khi cả hai đang ăn cơm trưa, tròng mắt Tấn Vọng khẽ chuyển động: “Sao lại muốn về đó?”

Diệp Thư nói: “Ta, ta muốn....muốn xem nơi ta từng sống, có lẽ sẽ tìm thấy manh mối nào đó.”

Tấn Vọng không hề ngạc nhiên.

Thật ra từ khi Diệp Thư quyết định thẳng thắn với hắn, hắn đã đoán trước là người này sẽ có ý định như vậy.

Trong đầu Diệp Thư không có đoạn kí ức kia, nên rất khó thuyết phục bản thân tin việc y có mối liên hệ với nguyên chủ.

Vì vậy y muốn trở về chốn cũ, thử tìm lại chút dấu vết.

Tấn Vọng suy nghĩ hồi lâu, hắn hơi do dự. 

Diệp Thư căng thẳng: “Không được sao?”

“Cũng không phải không được, chỉ là.... “ Tấn Vọng thở dài, lắc đầu nói: “Thôi, nếu ngươi muốn đi thì trẫm sẽ đi với ngươi.”

Hai người đổi sang trang phục thường dân, ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng thành, chốc lát đã đến cửa sau Diệp phủ.

Tấn Vọng tiện tay xé giấy niêm phong trên cửa, dùng sức đẩy một cái, cửa gỗ lâu rồi chưa mở vang lên tiếng ‘két’, một lớp bụi bặm bị hất tung lên.

Chờ bụi rơi xuống hết, Diệp Thư mới thấy rõ cảnh vật bên trong.

Lần trước tới, bọn họ chỉ đứng ở cái ngõ hẹp cạnh cửa sau chứ không vào phủ, nên Diệp Thư chưa từng thấy quang cảnh trước nhà. 

Mãi tới hôm nay.

Diệp phủ đã mất đi vẻ xán lạn ngày xưa. Trong sân, mảnh đất vốn để trồng hoa cỏ đã bị xới tung lên, ngay cả nước trong ao sen cũng khô cạn, tuyết đọng chưa kịp tan lất phất rơi, trông rất đìu hiu. 

Tất cả cửa phòng đều mở toang, liếc sơ một lượt bên trong không thấy gì cả, hoàn toàn trống rỗng.

Diệp Thư: “....”

Tấn Vọng “khụ” một tiếng rồi mới nói: “Cấm vệ quân đã đến tịch thu đồ đạc ở đây tận ba lần, nên....không còn gì cả.”

“Nhìn...nhìn ra được.” Diệp Thư ngập ngừng. 

Cấm vệ quân của Tấn vọng có năng lực chuyên môn thật đấy.

E là không thể moi ra được đồng cắc nào ở cái nơi rách nát này rồi.

Tấn Vọng nói: “Mấy món đồ bị tịch thu đều được để ở Đại Lý Tự, nếu muốn xem, ta dẫn ngươi đi xem.”

Diệp Thư lắc đầu: “Không cần.”

Chắc chắn Tấn Vọng đã tra xét mấy món này rất nhiều lần rồi, nếu có manh mối gì thì hắn đã tìm được từ lâu.

Diệp Thư nói: “Chúng ta tuỳ tiện đi dạo đi.”

Diệp phủ không lớn lắm, đồ đạc bị tịch thu sạch sẽ, hai người nhanh chóng lục soát xong Diệp phủ.

.... Không phát hiện được gì.

Sau một canh giờ, Diệp Thư mới chịu dừng lại, y ngồi bên cạnh hồ sen cạn nước, nhìn sân nhà vắng vẻ ở đằng xa.

Thật ra việc tìm manh mối ở đây chỉ là phụ, y trở về vì nghĩ nếu bản thân thật sự có mối liên hệ với nguyên chủ, vậy có lẽ quay lại đây sẽ giúp y cảm nhận được điều gì đó. 

Dù đó chỉ là cảm giác quen thuộc với nơi này. 

Sách nào cũng viết như vậy hết.

Nhưng thực tế thì không cảm nhận được gì cả.

... Bị lừa rồi.

Diệp Thư nằm sấp lên lan can của hồ sen, thở dài não nề.

“Giờ không nghĩ được thì từ từ nghĩ tiếp, đừng nóng vội.” Tấn Vọng bước tới sau lưng Diệp Thư, ôm y vào lòng: “Ta vừa lệnh cho người hầu mang một vài món đồ của ngươi về Dưỡng Tâm Điện, cứ từ từ mà tìm, thế nào cũng tìm ra manh mối.”

Diệp Thư quay đầu lại, vừa khéo thấy được gò má tuấn mỹ của hắn.

Sau giờ Ngọ, mặt trời mới dần ló rạng, ánh nắng ấm áp mà ôn hòa, sưởi ấm toàn bộ cơ thể con người.

Diệp Thư hơi lơ đễnh, y dời mắt đi: “Sao lại tin tưởng ta như thế, không sợ là ta chỉ đang diễn trò để lấy lại những thứ đã bị ngươi tìm ra à? Trong đó có khá nhiều thư tín cơ mật đấy.”

“Nếu ngươi muốn thì cứ đến tìm ta là được, cần gì phải phiền phức như vậy.” Tấn Vọng nói: “Nói tin tưởng ngươi mà ngươi vẫn lo lắng như thế, vậy phải làm gì thì ngươi mới chịu yên tâm ở bên ta?” 

Diệp Thư cứng họng.

Ánh mặt trời đầu tiên sau trận tuyết lớn luôn khiến lòng người dịu lại, gió nhẹ lướt qua sân vắng, thổi qua cỏ dại đọng tuyết, quấn sợi tóc của bọn họ vào nhau. 

Diệp Thư nhìn gò má Tấn Vọng chăm chú, một lúc sau, y mới buông mắt, thở dài nói: “Ngươi thế này là không được rồi....”

Tấn Vọng: “Sao thế?”

“Ngươi cứ như vậy sẽ khiến ta... “

Sẽ khiến y không muốn nghĩ tiếp về chuyện của nguyên chủ nữa, sẽ khiến y muốn bất chấp tất cả.

Diệp Thư lắc đầu, giãy ra khỏi ngực Tấn Vọng: “Không có gì, chúng ta đi thôi, ở đây không còn gì để xem nữa.”

Tấn Vọng: “Không tìm tiếp sao?”

“Không cần, về xem mấy món đồ bị tịch thu đi.” Y khép vạt áo lại, tiến về phía trước: “Nguyên chủ bị sao thế nhỉ, ở đây tận ba năm mà không có cái gì cả, trái lại chứng cứ cấu kết với địch thì tìm được chính xác——”

Y nói tới đây thì ngừng lại.

Không đúng.

Sau khi nguyên chủ lên chức thừa tướng, Tấn Vọng mới phái người xây căn nhà này rồi ban tặng cho gã.

Nguyên chủ chỉ ở đây ba năm.

Mà ba năm này cũng vừa khớp với thời gian nguyên chủ trở nên kì quái.

Nếu Tấn Vọng đoán đúng, thì ý thức của nguyên chủ đã bị khống chế trong ba năm đó, người sống ở đây không phải là nguyên chủ.

Nơi y nên tìm không phải là ở đây.

_________________

Dẹt và Yu có điều muốn nói: Má Trì à, lớn rồi, viết rõ ràng lên, viết khó hiểu quá thì con dân phải làm sao đây ( T. T)
Bình Luận (0)
Comment