Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 54


Mấy ngày nay Ngô Ưu luôn thành thành thật thật ở tướng quân phủ.

Ngô Chiêm cũng đã trở lại, hắn còn không quên mang lễ vật về tặng cho Ngô Ưu, đó chính là một cái vòng tay bằng ngọc.
Ngô Ưu cũng không biết cái vòng tay này có trân quý hay không, nàng chỉ biết vòng tay có màu trắng sữa, mang vào cũng khá xinh đẹp.
Phụ thân hắn nói đây là quà bù cho sinh nhật.
Hôm nay trời lại bắt đầu đổ mưa, Ngô Ưu cũng không thể đi đến luyện võ trường trong phủ, nàng chỉ có thể ở trong phòng nhìn vòng ngọc trên tay đến xuất thần, tâm tình hơi phức tạp.
Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới Chu đại phu quá mức thân cận với nàng, nghĩ đến hiện giờ phụ thân ở nhà, nàng có thể thử hỏi một chút.
Ngô Ưu đứng dậy ra cửa, đi vào chính sảnh liền thấy phụ thân đứng ở trước cửa ngắm mưa.

Có lẽ là Ngô Ưu bước đi gây ra động tĩnh có chút lớn, Ngô Chiêm quay đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hắn mở lời: "Tam Nha, sao lại ra ngoài rồi? Có phải đã đói bụng hay không?"
Lời này đều tràn đầy quan tâm, đáy lòng Ngô Ưu như có dòng nước ấm chảy qua, nàng lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là có vài vấn đề muốn hỏi phụ thân mà thôi."
Nước mưa từ mái hiên rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng vang lạch cạch.
Ngô Chiêm rất cao hứng, hắn xoay người ngồi xuống ghế: "Có chuyện gì, ngươi nói đi."
Ngô Ưu cũng tìm cái ghế gần hắn rồi ngồi xuống: "Phụ thân, ngươi có quen biết Chu đại phu hay không?"
Ngô Chiêm có chút nghi hoặc: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
Sau đó hắn lại cúi đầu nghĩ nghĩ, đại phu họ Chu hắn có quen biết một người, nhưng không phải người nọ đã mất tích rồi sao?
Ngô Ưu nhìn đôi mắt hắn: "Phụ thân trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."

Ngô Chiêm lắc lắc đầu: "Ta ở quân doanh lâu nay, chỉ quen biết đại phu trong quân doanh, không có ai họ Chu cả."
Ngô Ưu luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nàng tiếp tục truy vấn: "Vậy thì trước khi phụ thân chưa tòng quân thì sao? Có phải có quen biết vị đại phu nào họ Chu hay không?"
Ngô Ưu chấp nhất làm Ngô Chiêm cảm thấy rất không thích hợp, hắn nhịn không được mà hỏi: "Tam Nha, ngươi làm sao vậy?"
Nhìn dáng vẻ hắn khẩn trương, Ngô Ưu tiếp tục nói: "Ta gặp phải một người, là vị nữ đại phu họ Chu.

Ta cảm thấy nàng rất kì lạ, cảm giác quá mức nhiệt tình, hơn nữa..."
Ngô Ưu tạm dừng trong chốc lát, nhìn thấy thần sắc phụ thân từng chút một trở nên kinh hoảng, nàng tin rằng trong chuyện này nhất định là có khúc mắc, vì thế nàng liền nói tiếp: "Hơn nữa, nàng hỏi phụ thân của ta có phải họ Hồ hay không."
Nói xong câu đó, sắc mặt Ngô Chiêm càng trở nên khó coi: "Còn gì nữa? Nàng có nói gì với ngươi nữa không?"
Ngô Ưu lắc lắc đầu, xem dáng vẻ này, thân thế của nguyên chủ hẳn là có chút vấn đề.
Ở đối diện, Ngô Chiêm dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn khuyên Ngô Ưu: "Tam Nha, ngươi đương nhiên họ Ngô, Chu đại phu kia hẳn là kẻ lừa đảo, ngươi chớ có bị lừa."
Lời này nếu như bị Chu Di Đình biết được, phỏng chừng nàng sẽ tức đến chết.

Trong lòng Ngô Chiêm cũng hiểu được, hắn có chút chột dạ cho nên giọng nói cũng run lẩy bẩy.
Xem bộ dạng hắn như vậy, Ngô Ưu cũng không tiện hỏi nữa, bởi vậy nàng làm bộ bị lừa gạt: "Nữ nhi minh bạch."
Ngô Chiêm nhất thời không hiểu nàng minh bạch cái gì, là minh bạch hắn đang nói dối, hay vẫn là nàng tin hắn, xem Chu đại phu là kẻ lừa đảo.
Nhưng việc hôm nay có quá nhiều thông tin, hai người trầm mặc trong chốc lát, Ngô Chiêm mở lời: "Chu đại phu đó hiện tại đang ở đâu?"
Nhìn hắn khẩn trương, Ngô Ưu càng thêm chắc chắn suy đoán của nàng: "Nàng ở Vĩnh Định hầu phủ, phụ thân muốn gặp nàng sao? Nếu muốn gặp thì cứ nói, ta có thể bảo nàng đến."
Ngô Chiêm vẫy tay, biểu tình nhìn qua hơi mỏi mệt: "Không cần, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ bị lừa.


Nhưng vì sao nàng sẽ ở Vĩnh Định hầu phủ? Ngươi phải nhắc nhở A Tử nha đầu kia, không cần tin lời nàng."
Ngô Ưu gật đầu đáp ứng, cảm giác Ngô Chiêm vô cùng sợ hãi, Ngô Ưu liền quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài rồi nói sang chuyện khác.
"Phụ thân rất thích mưa sao? Ta thấy ngươi đứng yên ở cửa thật lâu."
Ngô Chiêm nghe vậy cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Đúng vậy, ta thích trời mưa hơn là trời nắng."
"Trời nắng không tốt sao?"
Ngô Ưu chỉ thuận miệng hỏi, nhưng ngữ khí của Ngô Chiêm lại có chút trầm thấp, dường như hắn đang tưởng niệm cái gì đó: "Có khi trời nắng không tốt, nhưng có lúc lại tốt."
Hán tử ngày thường mạnh mẽ đột nhiên nói những lời như vậy thật sự gây ra lực sát thương rất lớn, Ngô Ưu run run, chỉ cảm thấy tình huống hiện giờ vô cùng quái dị.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Ngô Chiêm đã truyền tới: "Ngày mai sứ thần Dục Triều sẽ tới, còn có Dục Triều Nhị hoàng tử đi theo, ngươi nhớ rõ không cần ra ngoài, cũng nhắc nhở A Tử nha đầu."
Hắn nhìn dung mạo nữ nhi, càng nhìn càng lo lắng: "Tên Dục Triều Nhị hoàng tử chính là tên háo sắc, tốt nhất vẫn không nên để hắn gặp các ngươi."
Lại sợ lời này làm nữ nhi sợ hãi, hắn lại mỉm cười, hào khí mà vỗ ngực, trong giọng nói đều là tự tin cùng bênh vực người mình: "Tam Nha cũng không cần lo lắng, dù cho có ra sao đi chăng nữa, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Ngô Ưu trong lòng có chút cảm động, nàng cười cười: "Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không cho ngài thêm phiền toái."
Nghe nàng bảo đảm như vậy, Ngô Chiêm cũng yên tâm một chút, hai người ngồi ở trong phòng ngắm mưa, câu được câu không mà trò chuyện.
Gần đây Trương Văn Lý cũng rất nhàn rỗi, hoặc là nói hắn vẫn luôn thảnh thơi như vậy.

Mấy ngày nay hắn đều chạy tới Túy Hồng lâu, cũng không có ai quản hắn, hoặc là nói trên dưới Thường An Hầu phủ đều không có người như hắn.
Hắn tới Túy Hồng lâu đương nhiên là muốn đi tìm Lệ nương, hai người vẫn ngồi ở căn phòng lần trước, hôm nay Trương Văn Lý vẫn chưa mang bội kiếm mà chỉ cầm theo một cái ô.
Hắn ngồi đối diện với Lệ nương, tự rót cho mình một chén trà nóng.
Thấy hắn quen tay như vậy, trong mắt Lệ nương hiện lên sự chán ghét, chán ghét quá mức rõ ràng, Trương Văn Lý đương nhiên cũng cảm giác được.
Hắn nở nụ cười đặc trưng của mình, làm bộ có chút thương tâm: "Hồ tiểu thư, chúng ta đều đã hợp tác lâu như vậy, ngươi không thể cho ta sắc mặt tốt được sao?"

Biểu tình cùng động tác của Trương Văn Lý đều thực khoa trương, vừa thấy liền biết hắn đang giả vờ, Lệ nương cũng chưa cho hắn mặt mũi: "Đừng giả vờ, kẻ điên."
Trương Văn Lý bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng: "Tính tình của Hồ tiểu thư thật đúng là ác liệt."
Uống một hơi cạn sạch nước trà, Trương Văn Lý để cái chén rỗng lên bàn, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều mang theo ý cười rạng rỡ.
Nhưng Lệ nương cùng hắn hợp tác lâu như vậy, nàng biết rõ người này hoàn toàn là kẻ điên.
Ngữ khí Lệ nương lãnh đạm mà trào phúng hắn: "Ngươi không mệt sao? Mỗi ngày đều phải diễn như vậy."
Trương Văn Lý xoay chén trà rỗng trên bàn, nghe vậy thì rất vui vẻ: "Hồ tiểu thư sao lại nói lời này, người diễn nhiều nhất không phải là ngươi sao?"
Lời này là sự thật, Lệ nương vô pháp phản bác, liền không hề tranh chấp.
Trương Văn Lý thấy dáng vẻ nàng ăn mệt liền cảm thấy có chút thú vị, hắn nhịn không được mà cười ha ha.
Tiếng cười của hắn hiển nhiên kích thích Lệ nương, nàng siết tay nắm chặt, nỗ lực khắc chế sát ý trong lòng.
Trương Văn Lý thấy nàng tức giận thành như vậy, cũng không hề tiếp tục kích thích nàng, hắn nghiêm mặt, thu hồi nụ cười: "Ngày mai sứ thần Dục Triều sẽ tới, ngươi có muốn chạm trán với bọn họ hay không?"
Lệ nương giống như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên có chút kém, nàng không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Không đi."
Này thật đúng là kỳ quái, nhưng hắn cũng không tiếp tục miệt mài theo đuổi, chỉ thay đổi vấn đề: "Vậy rốt cuộc lần này các ngươi có chủ ý gì?"
Lệ nương giương mắt nhìn hắn: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Trương Văn Lý nhún vai: "Chỉ là tò mò kế tiếp sẽ phát sinh cái gì thôi, nếu như triều đại này có thể vì thế mà đảo loạn, kia hẳn là rất thú vị."
Lệ nương nhìn hắn, không nói gì.
Nàng biết vì sao Trương Văn Lý oán giận.

Người này trời sinh nổi loạn, hắn từng ở trong quân nhậm chức nhưng lại thích kéo bè kéo cánh, còn có ý định mưu phản.

Hắn trương dương như thế, Đại Hân hoàng đế đương nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.
Thường An Hầu nhiều thế hệ trung nghĩa, không nghĩ tới sẽ có một người như vậy, lão hầu gia khi đó còn chưa từ bỏ quyền lực, vốn định tự mình ra trận tróc nã tên nghịch tử này.

Nhưng hắn tức giận quá mức dẫn đến thân thể tổn hại, bệnh cũ tái phát không có cách nào ra chiến trường, sau lại là Trương Văn Kỳ ra trận bắt sống đệ đệ bất trung bất hiếu này trở về.
Cẩu hoàng đế vốn định chém đầu hắn, nhưng dù sao Trương Văn Lý cũng là nhi tử của lão hầu gia, lão hầu gia tuy tức giận nhưng vẫn không đành lòng nhìn nhi tử đi tìm chết, vì thế Thường An Hầu dùng toàn bộ chức quan và danh dự làm đại giới bảo vệ mệnh hắn.
Nhưng người này không cảm kích, hắn còn sinh oán hận với Trương Văn Kỳ vì nàng bắt hắn trở về, hiện giờ đã khiến hắn có tâm lý dị dạng, chỉ cần Trương Văn Kỳ không cao hứng thì hắn liền vui vẻ.
Lệ nương không muốn tiếp tục để ý hắn, lại nghĩ đến Cẩm Châu bên kia đã bị Triệu Thanh Tử theo dõi, trong lòng nàng liền cảm thấy khẩn trương.
Lệ nương quyết định rời khỏi kinh thành, trước đến Cẩm Châu nhìn xem tình huống.
Trong Vĩnh Định hầu phủ, Chu Di Đình đã bắt mạch xong cho Triệu Thanh Tử, bởi vì Ngô Ưu trở về tướng quân phủ, sắc mặt của Chu Di Đình càng không tốt: "Độc tố trong cơ thể ngươi đã được bài trừ sạch sẽ, tiếp tục nghỉ ngơi một đến hai ngày thì có thể bắt đầu trị chân."
Triệu Thanh Tử nghe xong lời này còn vô cùng cao hứng, nàng thập phần chân thành nói lời cảm tạ với Chu Di Đình.
Chu Di Đình không nói gì, chỉ yên lặng dọn dẹp dụng cụ bắt mạch, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Chu đại phu có thù oán với hoàng thất sao?"
Chu Di Đình dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn nàng, biểu tình lãnh đạm.
Triệu Thanh Tử mỉm cười, cũng không có bởi vì nàng vô lý mà tức giận: "Chu đại phu không muốn nói cũng không sao, nhưng trong khoảng thời gian này Chu đại phu ở kinh thành, hẳn đã cũng rõ ràng ta và ca ca chỉ mang danh hoàng thân quốc thích mà thôi."
Chu Di Đình đương nhiên minh bạch, kỳ thật Triệu Thanh Tử cũng là người đáng thương, nàng chưa bao giờ có được vinh quang của hoàng thất, nhưng mà trong lòng Chu Di Đình không thể không để ý.
Kỳ thật nàng cũng không muốn lạnh nhạt với Triệu Thanh Tử, huống chi Chu Di Đình có thể cảm nhận được Ngô Ưu vô cùng thích Triệu Thanh Tử.
Rối rắm một phen, Chu Di Đình cứng ngắc nói một câu: "Suy nghĩ nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.
Triệu Thanh Tử nhìn bóng lưng nàng rời đi rồi thu hồi nụ cười, nàng nằm ở trên giường, quay đầu nhìn nóc giường.
Ai cũng có thể nhìn ra Chu Di Đình đối xử đặc biệt với Ngô Ưu, trực giác của Triệu Thanh Tử mách bảo Chu Di Đình hẳn là có quan hệ với A Ưu, chỉ là nàng thống hận hoàng tộc như vậy lại khiến cho Triệu Thanh Tử có chút lo lắng.
Nhưng vừa rồi Chu đại phu có thể nói ra một câu như vậy đã đại biểu nàng chấp nhận Triệu Thanh Tử.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Tử hơi hơi nhếch lên khóe miệng, chân nàng vẫn không có cảm giác gì như thường lui tới.
Nhưng hiện giờ có hy vọng, Triệu Thanh Tử chưa bao giờ mong đợi ở tương lại giống như giờ phút này.
Nàng nhẹ nhàng nói, tựa như đang thổ lộ với người nào đó: "Như vậy, có phải ta cũng có thể chạy về phía ngươi không?".

Bình Luận (0)
Comment