Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 30

Tháng chín, trời vẫn còn nóng bỏng như cũ, ánh mặt trời làm các tòa nhà giống như lồng hấp, có người còn chưa hoạt động, mồ hôi đã ướt đầy một thân.

Mỗi lần Triệu Tri Xuân rảnh liền chạy đến phòng Lê Sơ, không phải vì cái gì, chỉ là vì muốn hưởng ké điều hòa.

"Lê Tử a, em còn muốn lạnh hơn cả điều hòa nữa."

Triệu Tri Xuân nhìn thân ảnh ngồi trong thư phòng, nhịn không được chà xát cánh tay.

Lê Sơ đã giảm cân thành công chỉ còn hơn 47 ký, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, tóc để tự nhiên duỗi phía sau đầu, dáng nàng ngay thẳng, bóng dáng thướt tha.

Nàng nghe vậy xoay người lại, gương mặt nhỏ bằng bàn tay mang theo chút nhợt nhạt yếu đuối, nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng, liền cảm giác được một cổ lạnh lẽo từ bàn chân thẳng lên đến đỉnh đầu.

"Lê tử, em như vậy đi diễn phim kinh dị cũng được luôn đó."

Triệu Tri Xuân sờ sờ cánh tay nổi da gà của mình, tự nói với chính mình, đây là phim hình sự không phải phim kinh dị.

"Em cảm thấy cũng có thể."

Lê Sơ cảm thấy có đôi khi Tần Mộ tương phản rất lớn, làm người khác phát run, nàng đóng Tần Mộ càng lâu, càng trầm mình vào trong đó, tâm tình Lê Sơ ngược lại cũng càng bình tĩnh hơn.

Một đứa nhỏ mới qua tuổi dậy thì đã bắt đầu hoàn thiện điều chỉnh kế hoạch, đủ để Tần Mộ trầm tĩnh không giống người bình thường, cho nên đến mức nói dối mắt cũng không chớp.

Trước đó mấy ngày, bọn họ cũng đã chính thức cử hành nghi thức khởi động máy <> chính thức bắt đầu quay.

Câu chuyện bắt đầu bằng cảnh Tần Mộ đến cục cảnh sát báo án, lúc đến thời tiết âm lãnh mưa phùn, bên ngoài hiển nhiên không phải như vậy, làm mưa nhân tạo cũng lao lực, Kỷ Vân xem dự báo thời tiết mấy ngày cũng không được, cho nên đành dời lại, quay cảnh phía sau trước.

Mấy ngày nay Triệu Tri Xuân diễn ở bên ngoài, Lê Sơ diễn trong nhà. Diễn cảnh Tần Mộ bịa đặt quá khứ, nàng phải đóng vai Tần Triều và Tần Mộ, một cảnh ngắn vừa quay xong, Kỷ Vân cho nàng nghỉ một lát.

"Ca, ngồi xa em một chút, có mùi."

Khi Triệu Tri Xuân đến gần có một cổ mùi khó chịu, nàng yên lặng bịt mũi.

"Ậy, đây không phải là do anh trở về từ bãi rác sao, ặc, cái mùi vị đó, nó ám vào người anh từ sáng đến giờ, em ngửi thấy sao?"

Triệu Tri Xuân cười hì hì đi đến gần Lê Sơ hơn, hắn vừa mới quay xong cảnh thấy xác chết ở bãi rác, đừng nói hắn, mấy người đi quay chung cũng đều có mùi vị này.

"Không được, không được."

Trạng thái Tần Mộ của Lê Sơ hoàn toàn biến mất, giơ chân chạy đến góc khác, lôi kéo Tiền Đóa Đóa ngồi bên đó hộ thể.

Tiền Đóa Đóa như gặp đại địch, thể hiện năng lực bảo hộ gà con tương truyền từ Đường Tòng Nam.

Nàng càng trốn Triệu Tri Xuân càng muốn chọc ghẹo nàng, hắn cười lớn nói: "Ha ha ha ha, đến đây đi, ai kêu trong phim em lừa anh thảm như vậy đây!"

Triệu Tri Xuân cảm thấy mình diễn không phải là nam chính, mà là một đứa nhỏ đáng thương bị lừa đến xoay vòng vòng.

Lê Sơ hoảng sợ: "Anh không được đến đây!"

"Anh đây càng phải đến!"

Triệu Tri Xuân xoa xoa tay, định tiến lên phía trước thì phát hiện sau lưng truyền đến một lực cản.

Ai ai ai?

Triệu Tri Xuân vừa quay đầu lại, liền đối mặt với một gương mặt tươi cười.

"Chơi vui sao?"

Ninh Mạn Thanh dùng hai ngón tay kéo cổ áo Triệu Tri Xuân lại, biểu tình cực kỳ ôn hòa, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại làm Triệu Tri Xuân giật mình một cái.

"Không vui, chơi không vui."

Triệu Tri Xuân lắc đầu, rõ ràng hắn cũng chỉ nhỏ hơn Ninh Mạn Thanh một tuổi, nhưng là hắn thấy chị gái thế này thực sự không đụng vào được.

"Đi thay quần áo, đạo diễn Kỷ nói lát nữa quay cảnh lần đầu gặp của hai ta."

"Bây giờ không phải tan tầm sao? Sao lại phải đi làm nữa???? Cảnh diễn kia không phải là ban ngày sao?"

Triệu Tri Xuân còn tưởng rằng đêm nay hắn có thể được nghỉ ngơi rồi, kết quả lại phải làm việc, đây là người làm việc nhà nước thật sao?

"Sửa lại, nói cảnh diễn trước đó vừa hợp lý, nên sửa thành cảnh đêm."

Đạo diễn Kỷ Vân trong quá trình quay phim cũng không hoàn toàn dựa theo kịch bản đại cương, bất cứ khi nào hắn cảm thấy có phương thức biểu hiện tốt hơn, liền sẽ lập tức sửa đổi.

Triệu Tri Xuân cấp tốc đi thay quần áo, mùi hôi trong phòng dần dần biến mất.

Lê Sơ nhìn thấy tầm mắt Ninh Mạn Thanh đảo quanh trên bàn, liền biết cô muốn tìm cái gì, lục khăn ướt trong túi cầm qua tới.

"Ninh lão sư, cảnh tối nay là cảnh đầu tiên chị xuất hiện sao?"

"Uhm, có muốn xem không?"

Ninh Mạn Thanh tiếp nhận khăn giấy ướt từ tay Lê Sơ, vừa xoa xoa ngón tay vừa nhìn Lê Sơ hỏi.

Ngón tay trắng nõn thon dài phủ lên một tầng ướt át, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề hồng hồng, khớp xương cân xứng, thực là đẹp.

Ninh Mạn Thanh ném khăn ướt vào thùng rác, giống như muốn xác nhận tay mình còn mùi lạ không, đưa tay lên chóp mũi ngửi ngửi.

Động tác này làm nháy mắt Lê Sơ nhớ đến kỳ mẫn cảm lần trước của Ninh Mạn Thanh, khi ngón tay cô rút khỏi cơ thể nàng, cũng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi liếm láp như vậy.

Dã tính và gợi cảm đan xen.

Đại não Lê Sơ đình trệ trong chốc lát, theo bản năng mà gật đầu.

Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười rời đi.

Vào đêm, trời không còn oi bức như bên ngoài nữa.

Lê Sơ đi theo bọn họ đến nơi quay phim, dọn cái ghế nhỏ ngồi bên ngoài ngó xem.

Tiền Đóa Đóa tự tay quạt cho nàng, Lê Sơ nhìn cô nhóc quạt cũng mệt, dứt khoát tự mình cầm quạt quạt đi.

"Lê tỷ, chị muốn uống nước không?"

Tiền Đóa Đóa ở không, liền muốn làm cái gì khác.

"Không cần, không khát, Nam ca bên kia thuận lợi không?"

Mấy ngày trước Đường Tòng Nam đã bay trở về, bởi vì hắn muốn lên chức, không muốn chỉ là trợ lý của người đại diện Hồ Nghị, hắn có mộng tưởng lớn hơn.

Trước khi đi hắn còn cầm tay Lê Sơ, hai mắt đẫm lệ, nói sau này nhất định sẽ mang đến rất nhiều tài nguyên tốt cho nàng, Lê Sơ tỏ vẻ mụ mụ đi nhanh đi, nếu không đi hành lý sẽ không ký gửi được nữa đâu.

"Khá tốt, lúc nãy ảnh còn hỏi đến chị, em nói chị rất tốt."

Tiền Đóa Đóa là thời thời khắc khắc đều chú ý đến Lê Sơ, một phần cũng là do Đường Tòng Nam căn dặn, không trách bọn họ nhọc lòng như vậy, bởi vì bọn họ thực sự lo lắng Lê Sơ nhập diễn quá sâu, sẽ rơi vào đau khổ.

"Đúng rồi Lê tỷ, Hồ ca nhắn em nói với chị, tiền quảng cáo sẽ gửi đến tài khoản của chị sau khi đóng thuế."

Vì để đảm bảo trạng thái, Lê Sơ cơ hồ là không thể xem di động, thường xuyên không xem kịp tin nhắn, Hồ Nghị bên kia mới bảo Tiền Đóa Đóa chuyển lời.

"Tiền quảng cáo? Ồ, chị biết rồi!"

Nghe được sắp có tiền, Lê Sơ phấn chấn hơn một chút, có thể trả nợ ngập đầu rồi, đây là động lực nỗ lực của nàng!

Cảnh Triệu Tri Xuân sắp diễn là cảnh hắn ở cục cảnh sát đang cộc cằn, sau khi thay đổi quần áo đến, lại bị hóa trang thành bộ dáng râu ria xồm xàm, vì bảo đảm Triệu Tri Xuân có thể diễn được trạng thái nôn nóng này của Lý Duệ, đạo diễn Kỷ đã lăn lộn hắn hơn nửa tiếng, để mắt hắn giăng đầy tơ máu, mới để cho hắn bắt đầu diễn.

"Những vụ án này đều là do tôi toàn quyền phụ trách, dựa vào cái gì mà nửa đường lại để cho người khác cầm một tay?"

Trong cốt truyện lúc này, khu vực Lý Duệ quản lý chịu trách nhiệm liên tục xảy ra ba vụ giết người, vụ thứ hai lại có liên hệ chặt chẽ với vụ đầu tiên, mà vụ thứ ba lại phát sinh ngay trước mắt hắn, càng quan trọng là hắn đã điều tra được những người này đều có quan hệ với cha nuôi của mình.

Sự nhạy bén của một cảnh sát nói cho hắn, sự tình không đơn giản như vẻ bên ngoài, hắn không muốn để cha nuôi của mình nằm trong vòng nguy hiểm, cũng muốn điều tra ra ai đang phá rối sau lưng, vì những chuyện này mà hắn đã liên tục ba ngày chỉ ngủ hai tiếng, mà lúc này lại có người cho hắn, có người mới đến tiếp nhận chuyện này.

Cảnh tượng khắc khẩu bùng nổ cực kỳ kịch liệt, Lê Sơ nhìn lão sư đóng vai cấp trên và Triệu Tri Xuân cự cãi qua lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.

Tuy rằng bình thường Triệu Tri Xuân hay nhây, nhưng một khi vào vai, sẽ không có ai dám nghi ngờ thực lực và sự chuyên nghiệp của hắn.

Lê Sơ có thể học được rất nhiều điều từ trên Triệu Tri Xuân, trong khoảng thời gian này, Triệu Tri Xuân cũng không keo kiệt nói cho nàng một số biện pháp kỹ xảo mà hắn sử dụng trong chuyện biểu diễn.

Lê Sơ đem lực chú ý đến cảnh quay, kết quả tranh luận đương nhiên là Lý Duệ thua, hắn bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh.

Hắn giống như con thú bị vây khốn đi ra khỏi văn phòng, vừa ra lại nghe được tiếng giày da bước trên hành lang.

Màn ảnh quay theo tầm mắt, chiếu ngay cửa.

Lê Sơ biết người tiến vào sẽ là ai, nhưng vẫn là hơi nín thở.

Cảnh quay sẽ bắt từ bộ phận đến chỉnh thể, nhưng mắt người thì không.

Ninh Mạn Thanh mặc một thân cảnh phục, đồng phục chính trang khiến dáng người cô càng thêm cao gầy, ánh sáng dừng lại trên mặt cô càng thể hiện rõ tinh thần cao lãnh của hình cảnh.

Thần sắc của cô rất lạnh, người cô càng lạnh hơn, giống như một thanh kiếm sắc bén đã được rút ra khỏi vỏ, khiến ánh mắt của mọi người lần đầu tiên thấy nàng, cũng không phải kinh sợ vì mỹ mạo của nàng, mà là khí thế của nàng.

"Cũng quá ngầu đi....."

Tiền Đóa Đóa nhịn không được lẩm bẩm, trong nội tâm đã điên cuồng hét đến chói tai.

Ngày thường chỉ cảm thấy Ninh lão sư có chút lạnh nhạt nhưng dịu dàng, nhưng loại cảm giác hóa thân hoàn toàn thành sát thần mặt lạnh thế này, cảm giác thực sự quá là ngầu đi.

Nghe thấy Tiền Đóa Đóa nói, Lê Sơ càng ngồi thẳng người, cảm giác kiêu ngạo đột nhiên sinh ra trong lòng.

Đương nhiên rồi, đó chính là Ninh lão sư!

"Tốt! Đạt! Đến cảnh diễn tiếp theo! Đợi lát nữa phải trực tiếp phóng tin tức tố nghe thấy không? Ai là Omega tránh đi một chút!"

Kỷ Vân đem kịch bản cuốn thành cái loa kêu lên với mọi người, đôi mắt như chim ưng sắc bén, chăm chú nhìn màn hình.

Lần đầu gặp mặt của Lý Duệ và Tịch Ỷ Vân nhất định sẽ không hòa thuận, giống như hai con sói cô độc đối đầu, trong tầm mắt nhìn nhau cũng bắt đầu giao đấu tin tức tố.

"Lê tỷ, chúng ta không đi xa một chút sao, đợi lát nữa ngộ thương làm chị làm sao bây giờ?"

Tiền Đóa Đóa lôi kéo góc áo Lê Sơ, ý bảo nàng phải rời đi.

"Không có việc gì, cũng không phải công kích chị, chị làm gì yếu đuối như vậy, hơn nữa chúng ta cũng ngồi xa mà."

Lê Sơ xua tay, hứng thú bừng bừng nhìn hai Alpha ở phía kia đang giằng co.

Theo kịch bản viết, tin tức tố của Lê Sơ là hương vị ánh mặt trời cực nóng, mà Lý Duệ là vị bạc hà.

Tần Mộ ngửi được tin tức tố của Lý Duệ trong lòng còn châm biếm hắn, bạc hà để tỉnh thần, đầu óc của người này lại không tỉnh táo chút nào.

Hiện thực là tin tức tố của Ninh Mạn Thanh là mùi trà mây, mà hương vị của Triệu Tri Xuân, lại có chút ngọt.

Lê Sơ nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên, là mùi hạt dẻ rang đường.

Nàng có chút thèm.

Hai diễn viên vào vai, thực sự là tiến hành đối kháng bằng tin tức tố.

Cổ mùi vị của hạt dẻ rang đường không nghe thấy nữa, nhưng trong không khí vẫn phiêu đãng hương vị trà mây.

Theo lý mà nói loại công kích tin tức tố thế này Lê Sơ phải cảm thấy không thoải mái mới đúng, nhưng khi cổ trà mây quen thuộc kia lan tràn đến nàng, quấn quanh người nàng khiến nàng không thấy có chỗ nào không khỏe, ngược lại còn có chút lười biếng đắm chìm trong cảm giác thoải mái đó.

Đạo diễn hô cắt, tiếp tục đến cảnh tiếp theo.

Ninh Mạn Thanh thu tin tức tố, hướng về phía xa xa nhìn thoáng qua Lê Sơ, chẳng qua Triệu Tri Xuân cũng nằm trong tầm mắt đối diện, nên cũng không có người chú ý đến.

Ninh Mạn Thanh và Triệu Tri Xuân đều là diễn viên tương đối có kinh nghiệm, lĩnh ngộ với nhân vật cũng đầy đủ, nên cơ bản đều quay một lần là qua, không đến một tiếng, đã đem mấy cảnh cần diễn hôm nay diễn xong rồi.

Kỷ Vân vung tay lên, tỏ vẻ hôm nay kết thúc công việc.

Lê Sơ đi theo trở về, mặt nàng có chút hồng, nhìn qua giống như là quá nóng.

Lê Sơ cũng cho rằng bản thân mình nóng, từ khi tin tức tố của Ninh Mạn Thanh quanh thân biến mất xong, nàng vẫn luôn cảm thấy rất nóng.

"Lê tử, em sẽ không bị cảm nắng trong buổi tối thế này đi?"

Triệu Tri Xuân nhìn thấy Lê Sơ mơ mơ hồ hồ, nhịn không được trêu chọc.

"Không có sao chứ?"

Ninh Mạn Thanh nhìn Tiền Đóa Đóa bên cạnh đỡ lấy Lê Sơ, lại dùng khóe mắt liếc nhìn rất nhiều người sau lưng, nhịn được xúc động muốn lên đỡ nàng.

"Không có việc gì, em có chút chóng mặt..."

Âm thanh Lê Sơ đều có chút mơ màng, sau khi nàng nói xong câu đó, hương vị mật đào không bị che đậy mà bắt đầu tán ra.

Sắc mặt mấy người Alpha phía sau đều biến đổi, Kỷ Vân lập tức nói: "Đóa Đóa, đem Lê tử vào trong tiêm thuốc ức chế, mau!"

Tiền Đóa Đóa lập tức gật đầu, đỡ Lê Sơ chạy vào phòng như bay, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Ninh Mạn Thanh theo bản năng tiến lên, lại bị Kỷ Vân kéo cánh tay lại.

"Lão Ninh, mình không có chơi lưu manh nha!"

Kỷ Vân không đồng ý liếc mắt nhìn Ninh Mạn Thanh một cái, dùng lời lẽ chính đáng nói.

Ninh Mạn Thanh:..........
Bình Luận (0)
Comment