Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 46

——————————

Vậy thì, tình yêu là gì?

Thư Uyển đưa hai chiếc túi xách không lớn không nhỏ cho Cát Thụy Thu và Viên Hân: "Không biết mọi người có thích không, em nghĩ gần đây trời nóng, ra ngoài chơi có thể dùng được... nhỉ?"

Đã nói vậy rồi, Cát Thụy Thu và mọi người bèn lấy đồ trong túi ra.

 

Một hộp gấm tinh xảo, nặng vừa phải, trông như chứa một món đồ thủ công mỹ nghệ nào đó.

 

Viên Hân mở hộp trước, quả nhiên, bên trong là một chiếc quạt lụa tròn thêu hai mặt tinh xảo.

 

Cán quạt bằng tre dẻo dai, nhẹ tênh, cầm trong tay gần như không có trọng lượng, phía cuối gắn thêm một tua rua, trông rất đẹp và duyên dáng. Điểm nhấn chính là họa tiết trên mặt quạt, hai con bướm đang lượn bay uyển chuyển giữa những bông hoa, sống động như thật. Từng chùm hoa, chiếc lá, con bướm đều được thêu bằng nhiều kỹ thuật khác nhau, đường kim mũi chỉ vô cùng tỉ mỉ, mặt quạt bóng mịn, rõ ràng là tác phẩm thủ công được một thợ thêu lành nghề hoàn thành từng chút một.

 

Hơn nữa, khi quạt nhẹ, nó còn tỏa ra một làn hương thơm dịu nhẹ, thanh mát. Chắc chắn người làm đã tốn không ít công sức.

 

Những món đồ thủ công tinh xảo đến từng chi tiết như thế này có giá không hề thấp, nhưng với Thư Uyển và Úc Hằng Chương thì cũng chẳng là gì. Món quà này quý giá ở chỗ nó thể hiện được sự tinh tế và chu đáo.

 

Rất ít chàng trai nghĩ đến việc chọn quạt thêu làm quà tặng, Viên Hân đoán đây hẳn là ý tưởng của Thư Uyển.

 

Cô đưa quạt cho Tôn Gia Di.

 

Tôn Gia Di rất thích những món đồ thủ công truyền thống như thế này, cô cẩn thận xem xét chất liệu và kỹ thuật chế tác của chiếc quạt, càng thêm tin rằng chiếc quạt này là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng. Cô chân thành nói: "Quà này tuyệt thật sự, lần này đi chụp ảnh có thể dùng luôn, cảm ơn Tiểu Uyển và Úc tổng trước nhé!"

 

Chiếc quạt của nhà Cát Thụy Thu lại thêu vài thân tre dài, cùng hai chú chim uyên ương đang đùa nghịch trong rừng.

 

Hai chiếc quạt, một thì sang trọng, một thì nhã nhặn, mỗi chiếc mang một vẻ riêng.

 

Cát Thụy Thu quen Thư Uyển hơn, anh ta cảm thấy cậu là người coi trọng tình cảm hơn vật chất, không giống người sẽ chọn món đồ đắt tiền làm quà tặng. Anh ta xoay xoay chiếc quạt trong tay, liếc nhìn đôi tay vốn linh hoạt khi đàn của Thư Uyển, rồi ghé sát lại khẽ hỏi: "Cái này... có phải tự em thêu không?"

 

Thư Uyển chẳng hiểu gì, liền đáp: "Đúng rồi ạ, em nghĩ mãi không biết tặng gì cho hay, nên tự làm một chút đồ, thầy Cát đừng chê nha."

 

Rõ ràng, Cát Thụy Thu đã quen với những câu nói "gây sốc" của Thư Uyển. Anh ta nhìn hai cô gái đang ngỡ ngàng, gật đầu khẳng định: "Chiếc quạt này cậu ấy tự thêu đấy."

 

Hiệu quả chương trình có rồi, Úc Hằng Chương kịp thời giải thích thay cho Thư Uyển vì cậu vốn chẳng mấy coi trọng mấy kỹ năng của bản thân: "Bình thường Tiểu Uyển rất thích làm đồ thủ công, lần này tới tham gia chương trình, em ấy muốn tặng mọi người một món đồ tự làm, xem như là một chút tấm lòng. Gần đây cũng không có công việc nào khác, nên em ấy ở nhà thêu hai bức quạt."

 

"Trời ơi..." Chiếc quạt trên tay bỗng trở nên nặng hơn, từ một món đồ có thể mua bằng tiền, giờ đã trở thành tấm lòng chân thành của Thư Uyển.

 

Tôn Gia Di xoay chiếc quạt để xem cả hai mặt. Cùng một mặt quạt, nhưng lại thêu hai mặt với họa tiết giống nhau, kỹ thuật này, khó mà tưởng tượng đây là sản phẩm của một người thêu chỉ với sở thích cá nhân. Cô cảm thán: "Thầy Thư, cậu quá giỏi rồi!"

 

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại một từ khóa hot search trước đây của Thư Uyển: rốt cuộc còn có gì mà cậu ấy không biết làm nữa không!!

 

Viên Hân nhịn không được bảo Thư Uyển đưa hai tay ra, đôi tay trắng ngần, thon dài trông không có chút tì vết nào, nhưng thực tế lại có một lớp chai mỏng, là vết chai mà Thư Uyển có được từ việc cầm bút, chơi đàn, thêu thùa từ nhỏ. Tuy nhiên, điều này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đôi tay, trái lại còn tạo thêm một vẻ duyên dáng đặc biệt.

 

Mọi người thay phiên nhau ngắm nghía đôi bàn tay vừa có thể chơi đàn vừa có thể thêu thùa này. Thư Uyển ngoan ngoãn đưa tay ra, giống như một chú mèo nhỏ xòe móng vuốt để mọi người chiêm ngưỡng.

 

Ngắm đi ngắm lại, đôi tay ấy đẹp đến mức khiến người ta muốn nhân cơ hội véo một cái. Coi như là "xin vía" tài năng. Việc "xin vía" có thành công hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng không có hại gì.

 

Nhận thấy có người sắp hành động, Úc Hằng Chương lẳng lặng nắm lấy bàn tay đã bị mọi người vây xem một lúc lâu của Thư Uyển, nắm chặt trong tay không buông, mỉm cười nói: "Mọi người đừng đứng nữa, vào trong ngồi đi."

 

Mọi người ngầm hiểu, cười đầy ẩn ý. Thư Uyển bị nắm tay, ngượng ngùng gãi gãi lòng bàn tay của Úc Hằng Chương.

 

Úc Hằng Chương véo cậu một cái, nhưng cuối cùng vẫn không buông tay.

 

Tổ chương trình nói là "thả rông", nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ họ, dù sao thì chương trình vẫn cần có nội dung. Tổ chương trình không quy định chặt chẽ hành động của mọi người, mà chỉ đưa ra một hướng đi chung để tham khảo.

 

Chủ đề của ngày đầu tiên là làm quen với môi trường, ba cặp gia đình thương lượng một chút, quyết định tối nay sẽ cùng nhau đến nhà thầy Cát ăn lẩu.

 

Nhà Cát Thụy Thu đã mang theo bếp từ và gia vị lẩu, hai nhà còn lại quyết định mang theo rau và thịt qua.

 

Buổi chiều, nhà thầy Cát và nhà Viên Hân rời đi trước, về nhà chuẩn bị nguyên liệu. Thư Uyển và Úc Hằng Chương nghỉ ngơi một lát, cũng đi sắp xếp đồ đạc cần mang theo cho bữa tối.

 

Trước khi đến, họ đã mua rất nhiều đồ nhúng lẩu ở siêu thị, định bụng hôm nào đó sẽ làm lẩu ăn.

 

Hôm nay đem đồ ăn ra ăn lẩu cũng vậy thôi.

 

Họ lấy một hộp thịt dê, một hộp thịt bò, lại cắt thêm ít rau tươi. Thư Uyển phát huy sở trường làm điểm tâm Trung của mình, chiên một đĩa bánh nếp, còn tìm công thức làm thêm một đĩa bánh bí đỏ, ăn kèm lẩu thì vừa vặn.

 

Trời dần tối, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Thư Uyển xách chiếc giỏ mây nhỏ, cùng Úc Hằng Chương khởi hành.

 

Sau khi ba gia đình gặp mặt đã lập một nhóm chat chung. Buổi chiều, thầy Cát đã chu đáo quay lại một đoạn video từ nhà Thư Uyển đến nhà anh ta rồi gửi vào nhóm, đề phòng tối Thư Uyển và Úc Hằng Chương không tìm thấy đường.

 

Nơi này mưa nhiều, đi trên con đường lát đá cậu có thể ngửi thấy mùi đất ẩm ướt, có lẽ tối nay trời sẽ đổ mưa. Phía chân trời thấp thoáng một vầng trăng, trong con hẻm nhỏ của làng mờ tối không có nhiều ánh sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng chó sủa.

 

Thư Uyển lại gần sát bên Úc Hằng Chương, đi ngang qua nhà có chó liền không nhịn được mà chạy nhanh hơn, rồi lại tò mò ngó nghiêng khắp nơi.

 

Úc Hằng Chương ôm giỏ đựng rau, tự điều khiển xe lăn, gọi cậu: "Em đừng chạy xa quá."

 

"Biết rồi mà tiên sinh." Thư Uyển chạy đi một lát, rồi cầm theo một cọng cỏ đuôi chó chạy trở lại.

 

Cậu đi ra phía sau Úc Hằng Chương, giúp anh đẩy xe.

 

Úc Hằng Chương gỡ cọng cỏ đuôi chó kẹp trên tai cậu, hỏi: "Đã xem được gì rồi?"

 

"Xem chơi thôi ạ." Thư Uyển đi từng bước chậm rãi, giọng nói hòa vào màn đêm u ám có chút buồn man mác, "Nơi này lại khác với thành phố, là một dáng vẻ vừa... quen thuộc vừa xa lạ với em."

 

"Quen thuộc..." Úc Hằng Chương xoay xoay cọng cỏ đuôi chó trong tay. Anh nhìn con đường gập ghềnh trước mặt. Chế độ tự động của xe lăn đã tắt, hoàn toàn dựa vào Thư Uyển đẩy.

 

Úc Hằng Chương hỏi: "Vậy em còn muốn quay về nơi quen thuộc đó không?"

 

Thư Uyển khẽ rũ mắt, chỉ có thể thấy tấm lưng rộng lớn và vững chãi của Úc Hằng Chương. Màn đêm bao trùm cả mặt đất, chỉ để lại ánh trăng xuyên qua những tầng mây, Thư Uyển khẽ nói: "Ở đó đã không còn gì để em lưu luyến nữa rồi. Bây giờ em chỉ muốn ở bên cạnh tiên sinh thôi."

 

Họ không nói rõ nơi quen thuộc của Thư Uyển là nơi nào, có thể là nhà họ Thư , có thể là Trường Phong Phá, hoặc cũng có thể, là một nơi nào đó khác.

 

Úc Hằng Chương im lặng một lúc, rồi đưa tay chạm vào bàn tay đang đẩy xe của Thư Uyển, khẽ đáp: "Được, vậy em cứ ở bên cạnh tôi đi."

 

...

 

Cát Thụy Thu không ăn được cay, nên nhà anh ta đã mua một chiếc nồi lẩu uyên ương. Bữa tối hôm nay cũng là lẩu uyên ương, một bên là lẩu cay, một bên là lẩu cà chua. Khi nhà Thư Uyển đến, nồi lẩu đã sôi sùng sục.

 

Rõ ràng nhà Viên Hân cũng đã chuẩn bị lẩu cho những ngày sống ở làng quê. Họ mang theo đậu phụ, bánh gạo, miến dẹt... một vài nguyên liệu chuyên dùng để nhúng lẩu, còn pha một bình nước chanh.

 

Cát Thụy Thu không khách sáo, tối nay đã khui luôn chai rượu vang sủi mà nhà Viên Hân mang đến. Tất cả đồ ăn được bày trên bàn, sáu người vây quanh, cùng nâng ly: "Cạn ly!"

 

"Vị này ngon lắm, ngọt ngọt, chắc Tiểu Uyển sẽ thích." Trên bàn, chỉ có Cát Thụy Thu và Thư Uyển không ăn cay, nên hai người ngồi về phía nồi lẩu cà chua. Vì là bàn dài, mỗi bên ngồi ba người, có một cặp không thể ngồi cạnh nhau, nên Cát Thụy Thu ngồi luôn bên cạnh Thư Uyển.

 

Cát Thụy Thu đụng đụng Thư Uyển bên cạnh: "Em có muốn nếm thử một chút không? Rượu này nhẹ lắm."

 

Thư Uyển có vẻ hơi tò mò. Cát Thụy Thu đang định lấy cốc cho cậu, thì Úc Hằng Chương đưa cốc của mình sang: "Uống của tôi này, nếm thử một ngụm thôi. Vị không nặng, nhưng độ cồn cũng không thấp đâu."

 

Khóe miệng Thư Uyển khẽ cong lên, cậu nhận chiếc ly chân cao của Úc Hằng Chương, áp môi lên thành ly, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt ngào lan trên môi, bọt khí tê tê nơi đầu lưỡi, quả nhiên chẳng thấy rõ vị rượu.

 

"Ngon." Thư Uyển khẽ nói, rồi trả lại ly cho Úc Hằng Chương.

 

Cát Thụy Thu: "..."

 

Cát Thụy Thu: "Uống chưa mà đã bảo ngon... Rốt cuộc là cái gì ngon cơ chứ..."

 

Tôn Gia Di ngồi đối diện cười: "Tôi thấy Tiểu Uyển rất nghe lời Úc tổng. Hóa ra cách những cặp đôi hơn tuổi nhau chung sống là như thế này à."

 

Úc Hằng Chương gắp một miếng khoai mỡ cho Thư Uyển: "Là do em ấy quá ngoan thôi."

 

"Nhìn ra rồi, cảm giác hai người sẽ không bao giờ cãi nhau đâu."

 

"Ý gì, ý là thấy em ồn ào lắm đúng không?" Viên Hân ngậm đũa, liếc xéo Tôn Gia Di một cái.

 

"Chị có nói gì đâu." Tôn Gia Di giơ tay đầu hàng, cười đùa: "Các người thấy không, chính vì thế nên chúng tôi mới gấp gáp cần tham gia một chương trình tình yêu, để xoa dịu mối quan hệ căng thẳng của cặp đôi đây."

 

Viên Hân tròn mắt, giả vờ giận dữ: "Ai căng thẳng với chị chứ!"

 

Lúc này, Thư Uyển mới nhận ra đây là một trong những chủ đề trò chuyện mà tổ chương trình đã gợi ý cho mọi người.

 

Cát Thụy Thu lập tức tiếp lời: "Tôi cũng thế."

 

"Có lẽ không khí gia đình hai người quá sôi nổi rồi." Anh ta chỉ tay về phía đối diện, "Còn vị này, thì ngược lại hoàn toàn. Càng lớn tuổi càng trầm tính, tôi sắp bị anh ấy làm cho nghẹt thở rồi đây!"

 

Thường Tiên Giác cắm cúi ăn: "..."

 

"Vậy nên cậu tham gia chương trình này là muốn Tiểu Thường nói nhiều hơn hả?" Tôn Gia Di cười, "Trước đây tôi từng xem kịch của thầy Thường rồi, trên sân khấu và ngoài đời hoàn toàn khác biệt đó."

 

"Đúng không? Tôi cảm thấy là anh ấy dồn hết cảm xúc lên sân khấu rồi, về nhà là lại lạnh nhạt với tôi."

 

Thường Tiên Giác gắp một miếng thịt dê vừa nhúng xong sang cho Cát Thụy Thu, biện minh cho mình: "Không có lạnh nhạt."

 

"Sự thật thế nào, hai ngày này để mọi người tận mắt chứng kiến nhé." Cát Thụy Thu quay sang nhìn Thư Uyển và Úc Hằng Chương: "Hai người đang trong tuần trăng mật mà, thế nào, đã có mâu thuẫn gì chưa?"

 

Thư Uyển không nghĩ ngợi gì, lắc đầu: "Chưa ạ."

 

"Một chút xích mích nhỏ cũng không có sao? Hai người chưa bao giờ cãi nhau à?" Cát Thụy Thu cân nhắc đến tính cách của Thư Uyển, cảm thấy điều này rất có thể xảy ra: "Vậy còn Úc tổng, đã bao giờ giận Tiểu Uyển chưa?"

 

Úc Hằng Chương cười: "Giận thì không hẳn, vì phần lớn thời gian em ấy đều nhường nhịn tôi, chẳng có việc gì đáng để giận cả. Ngoại trừ... chuyện em ấy bị bệnh mà không chịu đi bệnh viện thôi."

 

"Tiên sinh, sao ngài lại nhắc cái này nữa..." Thư Uyển nhỏ giọng kháng nghị, "Đâu phải em không muốn đi bệnh viện, nếu ngàu nhất định bắt em đi thì em sẽ đi mà."

 

Úc Hằng Chương mỉm cười: "Được rồi, vậy thì giữa chúng ta chẳng có chút mâu thuẫn nào cả."

 

"Tuổi trẻ thật tốt, lúc này là thời điểm tình yêu nồng nàn nhất." Viên Hân chống cằm nhìn Thư Uyển và Úc Hằng Chương, miệng mỉm cười.

 

Tôn Gia Di ghé sát lại, khoác tay Viên Hân, tựa vào người cô ấy, nói: "Tình yêu của hai chúng ta bây giờ cũng đang nồng nàn lắm đấy."

 

"Thôi đi." Viên Hân đẩy đầu Tôn Gia Di, "Chúng ta đã sớm từ tình yêu nâng cấp thành tình thân rồi, không biết nên nói là tốt hay xấu nữa."

 

Cát Thụy Thu cảm thán: "Tôi và lão Thường cũng gần như vậy. Cảm giác bây giờ so với tình yêu, thì giống tình thân hơn. Cho nên thấy Tiểu Uyển và Úc tổng thế này thật tốt, là thời điểm đẹp nhất của tình yêu, cố gắng giữ gìn thêm vài năm nữa nhé."

 

Thư Uyển quay đầu nhìn Úc Hằng Chương, nhất thời không nói gì.

 

Mọi người đều nghĩ cậu đang ngại, nhưng thực ra Thư Uyển lại đang suy nghĩ.

 

Vậy thì, tình yêu là gì?

Bình Luận (0)
Comment