Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 24


Hai người xuất hiện ở sảnh.

Một thiếu niên thoạt nhìn 16, 17 tuổi, mi mục thanh tú, đang cùng cảnh sát nói chuyện với nhau.

Người còn lại đội mũ lưỡi trai, bộ dạng lười nhác đứng dựa tường, trên tay tung một đồng xu.

Nhìn lượt qua chỉ là một tư thế đơn giản, động tác không có gì đặc biệt, thế nhưng hắn ta lại toát ra sức hút khiến ai cũng phải nhìn sang.

Đại sảnh phân cục, một vài nữ cảnh sát đều ngó nghiêng trộm nhìn.

Lâm Mạc gãi cằm, tò mò quan sát một lúc, bỗng nhiên nam nhân kia ngẩng đầu, tầm mắt đối diện cậu.

Hắn ta quả là được thượng đế thiên vị, khuôn mặt có một loại khí chất khó kháng cự, sự phóng khoáng như được khảm sâu trong xương cốt, dẫn dụ người ta giống những con thiêu thân mà lao vào.

Ánh mắt hắn dán lên người Lâm Mạc không kiêng nể gì, cực kỳ nóng bỏng, khóe miệng thoáng kéo lên cao, hai ngón tay chuẩn xác kẹp lại đồng xu, đứng thẳng dậy bước về phía Lâm Mạc.

Động tác không chút che giấu, ai cũng có thể nhìn ra chủ ý của nam nhân này, hắn ta có hứng thú với Lâm Mạc!
Đường Diễn Sơ khẩn trương tiến lên chắn trước mặt Lâm Mạc, nói: "Anh có quan hệ như thế nào với nạn nhân?"
Người kia nghiêng đầu, cố nhòm ra sau Đường Diễn Sơ, thuận tiện nói: "Tôi tên Lệ Trì."
Nhớ kỹ nhé tiểu đạo sĩ!
Tự giới thiệu với Lâm Mạc xong, hắn ta mới đứng nghiêm túc trở lại, nhíu mày miễn cưỡng nói: "Không quen biết, không phải bạn bè, chỉ là người xa lạ mà thôi."
Thái độ hắn vô cùng tự nhiên, biểu tình lãnh đạm, trái ngược hẳn với thiếu niên đi cùng đang bị Đoạn Vũ tra hỏi không dứt.

"Cô ấy tên là Phương Tình Lam, học đại học ở Kinh thị, là sinh viên cùng khoa với tôi."
"Nhìn cậu cũng không lớn lắm, đã học đại học rồi?" Đoạn Vũ kinh ngạc.

Đồng Trạch gật đầu, biểu tình kiêu ngạo: "Tôi nhảy lớp, chính là một thiên tài trẻ tuổi! Nhưng vẫn phải cố gắng hơn nữa, còn kém xa Lệ ca lắm."
"Lệ ca? Người nổi tiếng sao? Hay thiếu gia của tập đoàn nào?"
"Lệ ca chính là người kia! Hiện tại đang thất nghiệp." Đồng Trạch cực kỳ tôn sùng chỉ về hướng Lệ Trì.

Lâm Mạc biểu tình "Ôi...!thật là một tiểu ngốc nghếch" nhìn về phía Đồng Trạch.

Đoạn Vũ: "...Quay trở lại vấn đề trước đó, Phương Tình Lam có quan hệ thế nào với cậu?"
Đồng Trạch: "Chúng tôi là bạn học cùng trường, cô ấy học trên tôi một khóa, thực ra cũng không tính là quen biết."
"Cậu tới cục Cảnh sát để nhận xác...?"
"Tôi vốn không định tới, còn đang chơi dở ván game a...!Nhưng Lệ ca cứ bắt tôi phải tới!"
Lâm Mạc nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Lệ Trì.

Lệ Trì vẫn chăm chú theo dõi cậu, ý cười trên miệng càng thêm sâu sắc.

Quá trình tra hỏi về sau cũng không thu được kết quả gì, Đồng Trạch và Phương Tình Lam không có tiếp xúc thân cận, cũng không biết mục đích cô gái đến huyện Lĩnh làm gì, cậu ta thậm chí không phải tự nguyện tới cục để phối hợp điều tra.


Đoạn Vũ hết sức mất kiên nhẫn quay sang Lệ Trì.

"Tôi đến cục Cảnh sát là bởi vì..."
Hắn ta cố tình kéo dài âm thanh, tầm nhìn vẫn chưa rời khỏi Lâm Mạc, ánh mắt phát sáng chói lòa người xung quanh: "...chủ nghĩa nhân đạo."
Lâm Mạc: nói chuyện thì nói đi vì sao cứ bắn tia lửa điện về phía tôi vậy?
Không nhịn được đưa tay xoa xoa mặt.

"Không phải người nhà không thể lãnh xác, các anh có thể đi." Trạm Văn Sương biểu tình lãnh đạm đưa hai tờ khai trước mặt Đồng Trạch cùng Lệ Trì.

Tiếng nói của cha mẹ Ngô Y Y lần thứ hai truyền tới, loáng thoáng nghe ra sự bất mãn, tranh luận to tiếng, sau đó lại kích động và sợ hãi không thôi.

"Y Y! Y Y, con làm sao thế này?"
Lâm Mạc cùng Lao Tam Nhi là hai người xông vào đầu tiên, mọi người cũng theo sát sau đó.

Trong phòng giữ xác, cha mẹ Ngô được Chu Xuyên và một nữ cảnh sát bảo hộ ở phía trước, tất cả đang khiếp sợ không nói nên lời.

Chu Xuyên và nữ cảnh sát kia thậm chí còn rút súng trong hoảng loạn, chĩa về phía trước như đang phòng thủ.

"Động...!động..." Chu Xuyên khó khăn lên tiếng.

Thi thể Ngô Y Y động đậy!
Thời điểm cha mẹ Ngô và cảnh sát vẫn đang tranh luận, cái xác bỗng nhiên ngồi bật dậy trên chiếc giường kim loại vừa cứng vừa lạnh của phòng xác, hai tròng mắt vô thần mờ mịt nhìn thẳng về phía cha mẹ, hai chân khẽ động đậy dưới tấm vải trắng đang phủ lên.

"Y Y có phải vẫn còn sống không? Con bé còn sống...." Mẹ Ngô như ngây dại mà lao ra.

"Nạn nhân đã tử vọng rồi! Đừng tiến về phía đó!" Chu Xuyên hô lên, nhanh chóng tóm lấy người mẹ.

Ngay lúc này, đám người Lâm Mạc kịp thời chạy đến.

Lâm Mạc không e ngại xốc tấm vải trắng đang phủ trên nửa thân dưới của cái xác, mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Tiết Trác Lâm cúi đầu chống gối, nôn mửa thốc tháo.

Lại là vẩy cá mọc chi chít trên hai chân!
Ngay trước mặt bọn họ, bắt đầu từ phần hông, từng chiếc vẩy cá lần lượt trồi lên cho tới khi hai bàn chân cũng hoàn toàn bị che lấp dưới đám vẩy kinh dị đó.

Mẹ Ngô dường như quá sức chịu đựng, sợ hãi thét lên một tiếng sau đó ngất xỉu.

Cha Ngô run rẩy hỏi: "Y Y...!đây, đây là bị làm sao vậy?"
Sau khi hai chân đã mọc kín vẩy, thân thể Ngô Y Y vẫn cứng còng ngồi trên giường không động tĩnh.

Lâm Mạc điểm nhẹ trên trán cái xác, sau đó đỡ nạn nhân từ từ nằm xuống.


Cha mẹ Ngô chịu đả kích quá lớn, được một nữ cảnh sát dìu đi.

Ngoài cửa truyền tới một tiếng hô, Lâm Mạc quay đầu lại nhìn.

Lệ Trì và Đồng Trạch đã xuất hiện ở đó từ bao giờ, một người tràn đầy hứng thú, một người sợ hãi run rẩy cùng nhìn vào trong phòng xác.

"Đệt...!xác, xác sống ư?" Đồng Trạch khó khăn lên tiếng.

Tiết Trác Lâm hồi phục lại, lập tức tiễn bước hai người kia rời khỏi phân cục.

Lệ Trì không buồn liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, trước khi rời đi bỗng tung về phía Lâm Mạc một đồ vật gì đó.

Một vật nhỏ xinh, bay trên không trung phát ra ánh sáng kim loại, Lâm Mạc theo bản năng đưa tay đỡ lấy, sau khi mở ra phát hiện là một đồng xu.

"Chờ tôi quay lại tìm em nhé, tiểu khả ái."
Ngắn gọn một câu, sau đó hắn mang theo Đồng Trạch rời khỏi phân cục, để lại phía sau một gian phòng đầy ngơ ngác và yên lặng, ai cũng trộm liếc nhìn đánh giá.

"Cậu quen biết hắn ta à?" Trạm Văn Sương tập trung quan sát hai thi thể còn lại, làm như lơ đãng mở miệng dò hỏi.

Lâm Mạc vô tội lắc đầu: "Không quen a..."
Cậu cũng buồn bực và khó chịu, cậu không hề có ấn tượng gì với người tên Lệ Trì này nha!
Trạm Văn Sương lãnh đạm gật đầu, cũng không đề cập tới chuyện này nữa.

Lâm Mạc nghĩ nghĩ, dù gì cũng là tiền mà, bèn đem đồng xu cất vào túi, sau đó kiểm tra lại tình huống của Ngô Y Y một lần nữa: "Không phát hiện có dao động linh hồn nào quanh đây, trên vẩy cá cũng không có tà khí hay quỷ khí gì...!Trước mắt chưa thể kết luận dị trạng này do cái gì tạo thành."
Cậu hỏi Lao Tam Nhi: "Ba nữ thi này đều là vong hồn dưới đáy sông sao?"
Lao Tam Nhi lắc đầu: "Không phải, thời điểm tôi tiếp xúc ký ức bọn họ chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối om, khoang mũi tràn ngập mùi cá tanh trộn lẫn mùi vị rỉ sắt và rong rêu."
"Rỉ sắt? Trên người nạn nhân cũng không có đồ vật kim loại gì, chẳng lẽ là hung khí?" Đoạn Vũ nói.

"Không chắc chắn, tôi có cảm giác như là..." Lao Tam Nhi nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng lại tình hình lúc đó.

Hàng lông mày cậu ta nhăn lại một cách khó chịu, sắc mặt cũng dần tái nhợt: "Là một sợi xích sắt quấn rất nhiều vòng, cái xích thực rỉ sét, trên đó còn bám đầy rêu xanh,...!quấn rồi lại quấn...!sau đó không nhìn thấy gì nữa...!chìm dần trong bóng tối..."
Cậu bỗng choàng tỉnh, mở to hai mắt, toàn thân run lẩy bẩy: "Không phải bóng tối, là một vũng máu đen đặc kịt, tanh hôi nồng nặc..."
Lao thúc lo lắng đỡ lấy cậu ta: "Tam Nhi..."
"Cháu không sao!"
edit bihyuner.

beta jinhua259
Lao Tam Nhi nhìn Lâm Mạc có vẻ áy náy: "Tôi chỉ có thể cảm nhận được đến đó...!Nhưng hiện tại tình huống dưới sông rất nguy hiểm, những nữ thi này đang bị nước khống chế."
"Nước?" Tiết Trác Lâm khó hiểu "Thủy thần của các cậu bỏ thiện theo ác rồi sao?"
"Đừng nói loạn!"

Ánh mắt Lao thúc tối sầm, Lâm Mạc vội kéo tay Tiết Trác Lâm: "Thủy thần vô hình vô thể, không có khả năng sinh ra ý thức, nếu thật sự hắc hóa không phải chỉ giết người mà sẽ nhấn chìm cả huyện Lĩnh nhỏ bé này."
Tiết Trác Lâm ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng hối lỗi.

Sau đó cũng không phát sinh thêm chuyện gì, Lao thúc và Lao Tam Nhi rời khỏi phân cục Cảnh sát.

Chu Xuyên thành công thuyết phục cha mẹ Ngô Y Y, bọn họ đồng ý để lại thi thể con gái ở phòng xác để quan sát thêm.

Vụ án quá mức quỷ dị, rất nhiều thi thể xuất hiện dị trạng mọc vẩy cho nên việc thu thập thông tin và điều tra manh mối cần rất nhiều thời gian.

Mọi người bận rộn chân không chạm đất, đến giờ cơm trưa cũng không thể ngơi tay, Lâm Mạc xung phong nhận trách nhiệm đặt cơm ngoài cho toàn bộ thành viên của Tổ chuyên án.

Hai tay cậu xách hai túi cơm hộp lớn, nặng nề bước từng bước lên tầng hai.

"Sao không gọi tôi xuống giúp?"
Tiếng nói của Đường Diễn Sơ vọng tới từ phía trên, sau đó đồ nặng trong tay Lâm Mạc cũng được nhấc đi.

Cậu nháy mắt cười: "Em thấy anh đang bận..."
Đường Diễn Sơ một tay xách túi cơm, tay kia đỡ Lâm Mạc, kéo cậu dừng chân bên cạnh một khung cửa sổ sạch sẽ trên tầng hai.

Túi cơm đặt dưới đất.

Lâm Mạc còn đang hoang mang, nam nhân trước mặt đã dùng hai tay vững chãi nhấc eo cậu lên đặt trên bệ cửa sổ, sau đó chống hai tay bên cạnh tạo thành tư thế giam cầm trong lồng ngực.

Hắn hơi cúi đầu, vài sợi tóc cọ lên trán Lâm Mạc khiến cậu ngứa ngáy.

"Nghỉ một lúc."
Giọng nói đầy từ tính gần sát bên tai, Lâm Mạc tê dại, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai mảnh hồng hồng chỗ gò má, thỏ thẻ nói: "Em có mệt đâu..."
"Tôi mệt."
Đường Diễn Sơ cúi sát hơn, nâng tay vuốt ve một bên vành tai tinh xảo của người trong ngực, lưu luyến không rời.

Lâm Mạc cong cong đôi mắt, hai lúm đồng tiền hiện ra.

"Đồng tiền xu còn giữ không?"
Tiền xu?
Lâm Mạc thò tay vào túi quần móc ra đồng xu của Lệ Trì.

Đường Diễn Sơ vội cầm lấy, sau đó đặt tờ mười tệ tiền giấy thay thế vào đó.

"Đổi cho em."
Mười tệ đổi lấy một tệ, bàn tay còn chưa kịp rút về đã bị Lâm Mạc nắm chặt, sau đó ôm lấy đặt lên lồng ngực.

Nhiệt độ hai bàn tay nóng bỏng, trái tim đập lỡ vài nhịp.

Lâm Mạc ngẩng đầu, lại kéo Đường Diễn Sơ sát lại một chút, mím mím bờ môi, sau đó "Chụt" một tiếng đặt một nụ hôn phớt lên má người kia.

Đường Diễn Sơ ngây ra, vành tai từ từ nhiễm đỏ.

Lâm Mạc vội vung vẩy chân muốn nhảy xuống, giọng nói mềm nhuyễn: "Hm, đừng ghen tuông, anh mới là người gần gũi với em nhất."
"Khụ...!Đi thôi, về ăn cơm." Đường Diễn Sơ cảm thấy bản thân như phát sốt, còn tiếp tục dây dưa sợ là không thể tập trung làm việc nữa, nhanh chóng đỡ Lâm Mạc rời khỏi bệ cửa sổ.


Sau khi vào phòng họp, Tiết Trác Lâm như hổ đói xông tới, Đường Diễn Sơ thuận tay đưa cho hắn ta túi cơm to nhất.

Lão Lưu khó hiểu nói: "Đội trưởng, Lâm đại sư, vừa nãy giáo sư Trạm ra ngoài tìm hai người, không gặp anh ta sao?"
Vừa dứt lời, Trạm Văn Sương đẩy cửa tiến vào.

"Giáo sư, ăn cơm thôi." Tiết Trác Lâm hô.

"Các cậu ăn đi, tôi không đói." Trạm Văn Sương lành lạnh nói.

Hắn ngồi xuống ghế xoay, nhắm mắt nghỉ ngơi, toàn thân phát ra sự cáu kỉnh bực dọc, cặp lông mày mặc dù không nhíu lại nhưng rõ ràng che giấu một tia rét lạnh.

Ngay cả Tôn Học Thần trì độn cũng nhận ra hắn ta đang kiềm nén gì đó.

Cậu ta nhỏ giọng hỏi xung quanh: "Giáo sư Trạm làm sao vậy?"
"Không biết a."
Tiết Trác Lâm cũng thì thào: "Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy giáo sư để lộ tâm tình trên mặt như thế này..."
Chưa nói xong đã thấy Trạm Văn Sương đứng lên xoay người rời khỏi phòng.

Suốt cả quá trình, hắn ta không hề nhìn Đường Diễn Sơ lấy một cái.

Cửa đóng lạch cạch.

Lâm Mạc vẫn vô tư không hay biết gì.

Đường Diễn Sơ thở dài gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, biểu tình mông lung.

Buổi tối, Lâm Mạc ngồi xe Trạm Văn Sương trở về tiểu khu.

Vừa tiến vào cửa nhà, đột nhiên cậu cảm nhận được một lực đẩy áp sát sau lưng, người kia gắt gao nắm lấy cổ tay cậu sau đó xoay người lại, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, hai thân người hoàn toàn dán sát trên tường.

Lâm Mạc đông cứng: "..."
Trạm Văn Sương thấp giọng nói:
"Em nói xem, làm thế nào mới có thể gần gũi hơn với em đây?"
Lâm Mạc hồi phục, giãy dụa muốn thoát khỏi kìm kẹp.

Trạm Văn Sương vốn không dùng nhiều lực, thuận thế buông cậu ra.

"Anh..."
"Tôi có chút mệt mỏi, khụ khụ...!Em nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại." Trạm Văn Sương suy yếu ho khan hai tiếng, xoay người lên lầu.

"???"
Lâm Mạc trong lòng ngổn ngang.

Người này...?
Hắn ta bị làm sao đây???
- --
Lời editor: Mở vote Đường đội và Trạm giáo sư...!*j4f nha các cô haha, đùa một tý cho quên đi nỗi sầu np...!o(╯□╰)o.

Bình Luận (0)
Comment