Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 1

Chương 1

Đầu tháng Chín, Giang Châu như vẫn còn níu giữ cái nóng của mùa hè, nhiệt độ gần giống như ở Bắc Thành.

Hướng Biên Đình đứng trước một chiếc hộp thuỷ tinh, điện thoại kề bên tai, vừa nghe mẹ nói, vừa nhìn em rắn đen nhỏ mình nuôi từ từ chui vào khe đá.

“Con trai cưng của con đã ổn chưa?” mẹ cậu hỏi ở đầu dây bên kia.

Hướng Biên Đình cười cười, nói: “Ổn rồi ạ.”

Nói em rắn này là con trai cưng của cậu cũng không quá, vì cậu đã quyết định không ở ký túc xá trường học, chỉ vì ẻm.

Trong nhà còn có người đang dọn dẹp, Hướng Biên Đình đi ra ban công. Ban công kiểu mở, tầm nhìn rất thoáng đãng. Nhưng Hướng Biên Đình không thích kiểu ban công này cho lắm, thiết kế bên trong nhà khá ổn, nhưng ban công lại thiết kế không hợp lý, từ đây có thể thấy tận ban công của nhà bên cạnh. Khoảng cách giữa hai ban công không xa, cảm giác như có thể hát tình ca cho nhau nghe qua ban công vậy.

Ngày mai Hướng Biên Đình nhập học, bố mẹ cậu mấy hôm nay vẫn đang ở nước ngoài không về kịp, nên đã sắp xếp cho Hạ quản gia ở nhà đi cùng.

Mặt trời đã lặn, ráng chiều phủ kín bầu trời, cuối cùng gió chiều cũng mang lại chút mát mẻ.

“Bố đâu ạ?”

“Đang bận, xong việc sẽ tìm con.”

“Mẹ nhắc sếp Hướng gọi điện thì nhớ chú ý đến chênh lệch múi giờ nhé, năm giờ nữa là con sẽ đi ngủ.”

Năm giờ nữa thì cũng chỉ khoảng mười giờ tối, Hướng Biên Đình ngày nào cũng ngủ rất sớm. Cấp ba học hành bận rộn nên cần ngủ đủ giấc cũng hợp lý, nhưng giờ cậu đã là sinh viên đại học rồi.

“19 tuổi mà sống như 91 tuổi vậy.” Mẹ cậu trêu chọc, “Bà ngoại con còn không ngủ sớm bằng.”

Nếu không phải vì điều kiện không cho phép, Hướng Biên Đình chắc chắn muốn ngủ 12 tiếng mỗi ngày, cậu cười: “Ngủ đủ giấc quan trọng hơn mọi thứ mà.”

“Nhà cửa thế nào? Môi trường ổn không?”

Căn nhà này do bố của Hướng Biên Đình chọn, gần trường học.

“Cũng ổn.” Hướng Biên Đình nói, “Có điều ở một mình thì hơi rộng.”

“Vậy con về trường ở đi, chỗ đó nhỏ.” Biên Du trêu cậu.

Hướng Biên Đình bật cười: “Thôi, không cần đâu.”

Cậu chỉ lo em rắn của mình sẽ làm bạn cùng phòng sợ, lo ảnh hưởng đến họ nên mới chuyển ra ngoài ở.

“Đến trường báo danh chưa?”

“Mai con đi.”

“Chỗ bà ngoại con thì để khi nào rảnh hãy qua, bà không ở gần trường con, trời sắp tối rồi, đừng chạy tới chạy lui.”

“Vâng, con biết rồi. Bà vừa gọi điện cho con, bảo cuối tuần qua.”

Ban đầu Hướng Biên Đình định đến nhà bà ngoại ở vài ngày trước, chờ chính thức nhập học rồi mới về đây ở, nhưng bà ngoại sợ rắn, cậu không thể mang em rắn này theo tới nhà bà được, nên chỉ có thể đến đây luôn.

Biên Du dặn dò: “Ra ngoài ở một mình thì phải cẩn thận, có chuyện gì thì tìm Hạ quản gia nhé.”

Hướng Biên Đình một tay tựa vào lan can, nói: “Con định bảo chú ấy ngày mai về Bắc Thành.”

Hướng Biên Đình vừa tốt nghiệp cấp ba, vừa vào đại học, lần đầu tiên ra ngoài ở một mình, lại còn ở thành phố khác, đương nhiên Biên Du không yên tâm. Nhưng nhà họ Hướng luôn dân chủ cởi mở, rất chú trọng vào việc nuôi dạy tính cách và tư tưởng độc lập cho con cháu. Hướng Biên Đình sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng không phải được nuông chiều mà lớn lên.

Biên Du vốn định để Hạ quản gia ở Giang Châu thêm vài ngày, nghe cậu nói vậy, liền nói:

“Vậy tuỳ con.”

“Mẹ đã sắp xếp chỗ ở cho chú Hạ chưa?”

“Ông ấy sẽ tự sắp xếp.”

Hạ quản gia đợi Hướng Biên Đình nói điện thoại xong mới lên tiếng: “Thiếu gia, đã dọn dẹp nhà xong rồi.”

Cái xưng hô “Thiếu gia” này, từ nhỏ, Hướng Biên Đình đã luôn được Hạ quản gia gọi như vậy. Sau này, khi Hướng Biên Đình lớn lên, nghe xưng hô này là thấy ngượng ngùng, không cho ông gọi như vậy nữa.

Đã sửa nhiều lần, nhưng tiếc là không có tác dụng. Chú Hạ là người cứng nhắc, làm việc cẩn thận nhưng cũng bảo thủ, không chịu đổi cách xưng hô, nói là đã quen rồi, không thể thay đổi. Hướng Biên Đình nghe ông gọi như vậy nhiều năm, cuối cùng cũng quen rồi.

Hướng Biên Đình quay đầu lại, nói: “Cảm ơn chú Hạ đã vất vả.”

“Không có gì, tôi cũng đã sắp xếp người dọn dẹp ký túc xá trường học rồi, mai cậu cứ đến trường báo cáo là được.”

Vì trường học không kiểm tra phòng ở nên Hướng Biên Đình không xin ở ngoài, có thể ở cả ký túc xá trường và nhà ngoài. Dù không ở nội trú nhưng cũng không thể để giường trống, vì dù sao ký túc xá cũng là nơi nghỉ ngơi sau giờ học. Hướng Biên Đình định tự mình dọn dẹp ký túc xá, nhưng không thắng được hiệu suất làm việc quá cao của chú Hạ.

“Chú Hạ, hôm nay chú nghỉ ngơi một tối, mai về Bắc Thành nhé.” Hướng Biên Đình nói.

Chú Hạ nhìn đồng hồ, nói: “Cậu ở đây một mình tôi không yên tâm, tôi vẫn nên ở lại vài ngày.”

“Không cần đâu, cháu không phải trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân, mai chú cứ về đi.”

“Còn không phải trẻ con, cậu mới tốt nghiệp trung học thôi.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Thì cũng là trẻ lớn rồi.”

Chú Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, nghe cậu, mai tôi sẽ đi. Buổi tối lạnh, cậu đừng đứng ngoài ban công quá lâu, cẩn thận bị cảm. Không có chuyện gì thì tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Căn phòng đã được sắp xếp nên cũng có thêm chút không khí sinh hoạt. Tòa nhà này đều là căn hộ cao cấp, những căn chưa bán sẽ có người vệ sinh định kỳ, những ai không có yêu cầu gì về trang trí thì chỉ cần xách vali vào ở. Chú Hạ đã sắp xếp người đến dọn dẹp, cả trong lẫn ngoài đều được làm sạch đến mức sàn nhà có thể phản chiếu ánh sáng.

Hướng Biên Đình lại đi đến trước hộp thuỷ tinh xem em rắn, điện thoại trong túi “rừ rừ” kêu lên, bạn thân của cậu đang gọi một cuộc điện thoại quốc tế.

Giọng nam trong điện thoại hơi thở gấp: “Đến Giang Châu chưa?”

“Đến rồi. Cậu đang chạy bộ à? Thở gấp thế.”

“Đúng vậy, mới chạy tối xong. Còn cậu? Đang làm gì?”

Thẩm Trạch là bạn thân từ nhỏ của Hướng Biên Đình, cũng là bạn học cấp ba của cậu. Giống Hướng Biên Đình, từ mẫu giáo đến tiểu học, trung học, cậu ta cũng đều học trường quốc tế, nhưng cấp ba lại chuyển sang trường công lập. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta vẫn đi du học, sang Úc.

Lúc này ở Úc đã tối hẳn.

“Mới dọn phòng xong, chuẩn bị tắm.”

“Dọn phòng? Ôi chao, Hướng đại thiếu gia giờ cũng đến mức này rồi, còn phải tự dọn phòng.”

“Để cậu thất vọng rồi, là chú Hạ giúp Hướng đại thiếu gia dọn.”

“Thật là… trong lòng tôi vừa mới nảy sinh một chút kính trọng đối với cậu.”

Hướng Biên Đình hỏi cậu ta: “Ở đó quen chưa?”

“Cũng bình thường thôi, cũng đâu phải chưa đến.” Giọng Thẩm Trạch không có gì đặc biệt, “Vẫn là cô chú tiến bộ hơn, cậu nói muốn thi đại học Giang Châu, họ không hề ngăn cản. Bao giờ bố mẹ tôi mới có được nhận thức và tầm nhìn như vậy chứ.”

Mỗi bước đi trong tương lai của Thẩm Trạch đều đã được lên kế hoạch, nên cậu ta thực sự khá ghen tỵ với Hướng Biên Đình. Dù Hướng Biên Đình thi đại học ở Giang Châu là vì bà ngoại sống ở đó, nhưng với thành tích và gia thế của cậu, đi du học ở một trường đại học hàng đầu cũng không phải chuyện gì khó, nhưng bố mẹ cậu vẫn có thể tôn trọng lựa chọn của cậu vô điều kiện, đó là điều mà thật sự không phải bậc phụ huynh nào cũng có thể làm được.

Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa, trường đại học mà Hướng Biên Đình đang học ở Giang Châu cũng thuộc top đầu trong nước, không phải ai cũng có thể thi vào được.

“Rắn đâu?” Thẩm Trạch hỏi Hướng Biên Đình, “Rắn cũng mang đến Giang Châu à?”

“Ừ.”

Thẩm Trạch thắc mắc: “Người ta cũng cho mang rắn lên máy bay á?”

“Không cho.” Hướng Biên Đình nói, “Tôi đi bằng máy bay riêng của nhà.”

Lần đầu tiên thấy Hướng Biên Đình “phung phí” như vậy, Thẩm Trạch không khỏi ngạc nhiên, liền trêu chọc: “Tiểu Hắc này chắc cũng phải được đãi ngộ như vợ tương lai của Hướng thiếu gia đây.”

Hướng Biên Đình từ từ bước vào phòng thay đồ, chỉnh lại: “Nó tên Peter, là con đực.”

Tiếng cười thoải mái của Thẩm Trạch từ đầu dây bên kia truyền đến.

Thẩm Trạch thích trêu chọc, biết em rắn của Hướng Biên Đình tên Peter, nhưng vẫn thích gọi nó là “Tiểu Hắc”. Mỗi lần như vậy, Hướng Biên Đình lại sửa, Thẩm Trạch thì vẫn cứ thích thú gọi như thế, còn hỏi Hướng Biên Đình sao không đặt tên nó là “Black”, nghe vừa Tây vừa gần gũi.

Hướng Biên Đình đã nuôi con rắn đen này hơn nửa năm rồi, vẫn chưa trưởng thành. Mỗi lần đến nhà cậu, Thẩm Trạch đều phải ngắm nhìn một chút, nó đen bóng, nhìn rất đẹp. Cậu ta không sợ nhưng cũng không dám bắt, không giống như Hướng Biên Đình, có thể ôm nó ngủ.

Hướng Biên Đình định đi tắm, đi một vòng quanh phòng thay đồ, phát hiện Hạ quản gia đã chuẩn bị cho cậu mấy bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, có nhiều màu sắc khác nhau, treo thẳng thớm theo độ chuyển màu trong tủ. Cậu tiện tay lấy một bộ màu xanh đậm.

Hạ Tuyên bước ra khỏi thang máy, khi đi về phía cửa nhà thì dừng lại một chút—trong hành lang có một mùi hương khác lạ, rất nhẹ, rất nhẹ của bạc hà. Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía sau một chút.

Màng bảo vệ khóa cửa đối diện đã bị xé đi, chắc chắn nhà đó đã có người ở.

Hạ Tuyên mở cửa vào nhà, đèn hành lang tự động bật sáng. Hắn đã thuê người dọn dẹp nhà cửa định kỳ, trong nhà tràn ngập mùi hương của nước xịt phòng, lâu không có người ở, căn nhà trông có vẻ lạnh lẽo.

Hắn đã mua căn hộ này cách đây vài năm. Một năm qua, sau khi ra tù, hắn vẫn luôn sống trong ngôi nhà cũ mà mẹ hắn ở lúc còn sống, thỉnh thoảng mới ghé qua đây. Nơi này gần studio của hắn, có lúc bận đến khuya, hắn sẽ đến đây ngủ qua đêm.

Hạ Tuyên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, cắn một điếu rồi châm lửa. Hắn ấn một nút trên tường, cửa sổ ban công mở ra, yên tĩnh, không có một tiếng động. Tòa nhà này có tầm nhìn rất tốt, cảnh đêm từ ban công rất đẹp. Ánh sáng từ ban công bên cạnh chiếu ra, Hạ Tuyên cắn thuốc, nghiêng đầu nhìn qua bên kia.

Bên chỗ hắn không bật đèn, nên nhìn qua ban công bên kia có vẻ đặc biệt sáng, trên chiếc ghế sofa nằm, có một người đang đọc sách, biểu cảm rất tập trung, đến mức hoàn toàn không chú ý đến người đứng ở ban công gần đó.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt người đó, là một gương mặt khá non nớt, chân mày thanh tú, môi mím tự nhiên, ánh mắt hơi rũ xuống, thần thái bình thản. Cậu mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh đậm, một chân hơi co lại, trên cổ quấn một con rắn đen bóng.

Đó có lẽ là một con rắn chưa trưởng thành, không quá to lớn, dáng vẻ lười biếng, đầu nó nằm trên xương đòn chủ nhân.

Hạ Tuyên khép môi lại, nhẹ nhàng nghiến đầu thuốc một chút, nhịp thở cũng nhanh hơn theo động tác nhỏ này.

Hướng Biên Đình không để ý có người trên ban công đối diện, nhưng rất nhanh đã ngửi thấy mùi thuốc lá. Cậu ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên cắn thuốc, ánh mắt không hề tránh né, chăm chú nhìn vào mắt đối phương. Đôi mắt hắn rất đẹp, trong sáng và có thần, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ khí chất, nhưng ánh nhìn lại rất dịu dàng và bình tĩnh.

Hướng Biên Đình ngẩn người một chút, rồi từ từ hạ chân co lại.

Ban công bên đó không bật đèn, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của người đàn ông qua ánh sáng chiếu ra từ trong nhà, đường nét rất rõ ràng, tóc ở trán hơi xoăn, không chắc có phải người nước ngoài không. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được chiều cao, dáng người cao lớn, thẳng tắp.

Hướng Biên Đình cầm sách gật đầu với đối phương, lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”

Người kia cũng gật đầu với cậu, giọng nói trầm ấm từ ban công bên kia truyền đến: “Xin chào.”

Hóa ra không phải người nước ngoài, Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, dường như Peter cũng cảm nhận được điều gì, liền từ từ quấn quanh cổ cậu.

Người đàn ông đứng trong bóng đêm không nói gì thêm, cắn thuốc rồi quay vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment