Chương 39
Hướng Biên Đình vừa mới thi đấu xong, giờ trông rất thoải mái, có lẽ con người là như vậy, khi cảm xúc lên cao thì sẽ có chút tự do, nghĩ gì thì nói nấy, không quan tâm đến những thứ khác.
Không cần để ý đến ánh mắt người khác, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Lâm Vũ Hách đứng bên cạnh nhìn mà ngẩn người, trong lớp, cậu ta thân với Hướng Biên Đình nhất, có thể nói là hiểu rõ tính cách của Hướng Biên Đình, rõ ràng là Hướng Biên Đình tự chủ động cúi đầu để người ta phủi cát cho mình. Cậu ta rất bối rối, đây có phải là điều mà Hướng Biên Đình sẽ làm không?
Cậu ta nghe thấy ở phía sau có một cô gái thì thầm: “Trời ơi, mình cũng muốn chạm…”
“Chỉ được nghĩ thôi.” Một cô gái khác cười đáp lại.
“Người đó là ai vậy?”
“Không biết, có lẽ là bạn của cậu ấy?”
“Chậc, đúng là bạn của trai đẹp thì đều là trai đẹp.”
Lâm Vũ Hách cười khẩy một tiếng, trong lòng nghĩ hôm nay chắc bức tường bày tỏ tình cảm ở trường sẽ rất nhộn nhịp đây.
Hướng Biên Đình đi nhận giải, nhận một tấm giấy khen và một huy chương. Quy trình trao giải khá trang trọng, ba người đứng đầu còn phải lên bục nhận giải, nhận xong còn phải chụp ảnh lưu niệm.
Xuống khỏi bục, Hướng Biên Đình tháo huy chương trên cổ ra rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, các môn thi buổi sáng đã xong, không biết buổi chiều Hạ Tuyên có ở lại xem tiếp không.
Hạ Tuyên xách túi đi tới, mũi Hướng Biên Đình bị gió thổi đỏ lên, hắn đưa cặp cho cậu, nói: “Lấy áo khoác trong cặp ra mặc vào.”
Hướng Biên Đình hít mũi một cái, ừm một tiếng rồi mở cặp lấy áo khoác ra mặc vào. Cậu cuộn tấm giấy khen lại cùng huy chương rồi nhét vào cặp.
Đến giờ ăn, sinh viên trên sân thể thao đều túm năm tụm ba đi về phía nhà ăn, Lâm Vũ Hách vác cặp lên vai, nói: “Đi thôi, đi ăn nào.”
Hạ Tuyên liếc sang Hướng Biên Đình: “Em đi đâu ăn?”
“Nhà ăn.” Hướng Biên Đình không chắc chắn, hỏi: “Anh phải về à?”
“Buổi chiều em không thi đấu nữa sao.” Hạ Tuyên nhìn cậu, “Buổi chiều không cho tôi xem thi đấu à?”
Hướng Biên Đình cười cười: “Vậy anh đi với em đến nhà ăn ăn nhé.”
Họ đi đến nhà ăn gần sân thể thao, bình thường vào thứ Bảy thì nhà ăn sẽ không đông lắm, nhưng hôm nay trường tổ chức đại hội thể thao nên rõ ràng là người trong nhà ăn đông hơn, tìm một vòng mới thấy một cái bàn trống, Lâm Vũ Hách để cặp lên ghế để chiếm chỗ.
“Tôi đi lấy đồ tự chọn.” Trần Gia Hiên nói.
“Cậu không ăn ở đây à?” Lâm Vũ Hách hỏi cậu ta.
Trần Gia Hiên lắc đầu.
Hướng Biên Đình để cặp lên ghế trống bên cạnh, hỏi Hạ Tuyên: “Anh muốn ăn gì? Mì hay cơm, hay món gì khác?”
“Cứ ăn giống em là được.” Hạ Tuyên liếc nhìn về phía quầy, hình ảnh món ăn trên biển hiệu trông có vẻ ngon miệng, “Hoặc em đề cử cho tôi.”
Lâm Vũ Hách cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ, nghe vậy cười một tiếng: “Thầy Hạ, anh không thể để Đình Đình đề cử cho mình được đâu, cậu ấy kén ăn lắm, nếu để cậu ấy đề cử thì nhà ăn chẳng có món nào ngon cả đâu.”
Điều này thì Hướng Biên Đình không thể phản bác, cậu không ăn được nhiều món, nhưng chuyện này không liên quan đến hương vị của những món ăn đó, mà là vấn đề khẩu vị cá nhân của cậu.
“Em có thể đề cử cho anh một cách khách quan.” Hướng Biên Đình nghiêm túc nói, “Nếu nói khách quan, thì món ngon cũng khá nhiều.”
Hạ Tuyên cười: “Vậy em đề cử khách quan cho tôi đi.”
Trần Gia Hiên có hơi nhát gan khi đứng trước người ngoài, không quen biết Hạ Tuyên,không muốn ăn cùng người không quen, nên đã tự lấy một phần cơm rồi về ký túc xá trước, lúc đi còn chào họ một tiếng. Hướng Biên Đình đề cử cho Hạ Tuyên món cơm vịt nướng, Hạ Tuyên gật đầu: “Vậy lấy cái này.”
Hướng Biên Đình nói với cô ở quầy: “Cô ơi, cho một phần cơm vịt nướng.”
“Được.”
Hạ Tuyên lấy điện thoại ra định thanh toán, nhưng nhìn một vòng thì không thấy mã, chắc là căng tin không hỗ trợ quét mã để mua hàng. Hướng Biên Đình vừa mới móc thẻ sinh viên từ trong túi ra, còn chưa kịp quẹt thẻ, đã thấy cô bán hàng ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, mặt gần như thò ra ngoài cửa sổ: “Cậu không phải là sinh viên trường chúng ta à? Người bên ngoài ăn ở đây phải mua vé ăn, điện thoại không quét được mã đâu.”
“Cháu quẹt cho anh ấy.” Hướng Biên Đình cười nói, nói xong lấy thẻ sinh viên quẹt một cái trên máy.
“Cầm số thứ tự nhé.” Cô bán hàng đưa số thứ tự ra.
Cửa sổ lúc nãy còn không có ai, giờ Hướng Biên Đình vừa quay đầu lại phát hiện phía sau hàng người đã đông lên nhiều, ước chừng một nửa số người là do Hạ Tuyên dẫn đến, vì trong hàng có không ít người đang cố ý vô tình quan sát hắn.
“Thầy Hạ, anh ngồi chờ một lát nhé.” Hướng Biên Đình đưa số thứ tự cho Hạ Tuyên, “Một lát nữa cửa sổ sẽ gọi số.”
Hạ Tuyên quay về chỗ ngồi, đi đến đâu cũng có nhiều người ngoái lại nhìn, còn có người cầm điện thoại chụp hắn. Lâm Vũ Hách đi một vòng rồi quay lại, không biết ăn gì.
Hướng Biên Đình sang cửa sổ bên cạnh gọi một phần bún gà xé.
“Cậu muốn cay không?” Anh chàng đứng sau cửa sổ hỏi.
“Không cay.” Hướng Biên Đình đáp.
“Tôi cũng ăn cái này nhé.” Lâm Vũ Hách cũng gọi một phần bún gà xé, rồi nói với anh chàng kia: “Anh ơi, tôi muốn siêu cay.”
Anh chàng cười hai tiếng, cầm cái muỗng lớn múc canh vào bát, nói: “Được.”
Cửa sổ này không gọi số, lấy đồ ăn phải xếp hàng chờ, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách gọi xong đơn thì đi qua cửa sổ bên cạnh xếp hàng.
Lâm Vũ Hách cúi đầu lướt điện thoại, hôm nay tường bày tỏ của trường quả thật rất nhộn nhịp, không gian QQ lướt xuống một loạt đều là bài gửi từ tài khoản này. Cậu ta mở vài cái ra xem, ngoài Hướng Biên Đình là khách thường trú ra thì người xuất hiện nhiều nhất hôm nay chính là Hạ Tuyên, không ai biết hắn là ai, nhưng mỗi bài gửi đều không thể tách rời hắn.
“Ê…” Lâm Vũ Hách đọc một bài rồi bật cười: “Tôi biết ngay là sẽ có người tưởng tượng về hai người mà…”
Cậu ta quay sang nhìn Hướng Biên Đình : “Đình Đình, cậu đã cung cấp không ít tư liệu cho đám fan cuồng này rồi đấy.”
Hướng Biên Đình ngây ra mất hai giây mới hiểu: “Trong nhóm có ai gửi gì à?”
“Trong nhóm gửi nhiều bài về cậu lắm, không phải nhóm, mà là không gian. Tường bày tỏ của trường hôm nay gửi bài thì một nửa là về cậu và thầy Hạ, thầy Hạ sắp thành nhân vật nổi tiếng ngoài luồng của trường chúng ta rồi.”
Tường bày tỏ tường bày tỏ, y như tên gọi, dùng để bày tỏ, mặc dù có đủ loại bài gửi lộn xộn, nhưng chức năng chính chắc chắn là thay sinh viên bày tỏ.
Hạ Tuyên lên tường bày tỏ này cũng không có gì bất ngờ, nhưng tâm trạng Hướng Biên Đình vẫn hơi kỳ lạ.
“Gửi cho tôi tài khoản bày tỏ đó.” Hướng Biên Đình nói.
Lâm Vũ Hách ngạc nhiên: “Sao vậy, cậu muốn xem à?”
“Tôi xem họ bày tỏ với thầy Hạ thế nào.”
Lâm Vũ Hách cười: “Được được, tôi gửi cho cậu ngay đây.”
Hướng Biên Đình thêm tài khoản, vào không gian lướt một chút, bài đầu tiên chính là bài gửi của Hạ Tuyên, có ảnh có chữ, ảnh là chụp ở chỗ cậu vừa nhảy xa, một bức ảnh toàn thân nghiêng, Hạ Tuyên trong ảnh còn đeo balo.
– [Hình ảnh]
– Tường tường! Sáng nay thấy một chàng con lai cực kỳ đẹp trai ở sân vận động
– Tôi thật sự là choáng váng vì cái vẻ đẹp trai đó luôn ah ah ah ah ah ah ah ah
– Đẹp trai đến nỗi tôi không dám đến gần bắt chuyện, vừa nãy đứng sau lưng anh ấy, ôi cao quá, mùi hương trên người thật thơm [khóc][khóc][khóc]
– Cả đời tôi làm việc thiện tích đức mới có thể thấy được một chàng trai đẹp trai như vậy ở cự ly gần [khóc] [khóc] [khóc] [khóc] [khóc] [khóc]
– Không có ý gì khác, tôi chỉ đến đây phát điên một chút thôi.
– Phiền tường nha.
Bài này vừa đăng, bên dưới chưa có nhiều bình luận, số lượt thích cũng không nhiều. Hướng Biên Đình lướt xuống dưới một chút, thấy một bài đăng có rất nhiều bình luận, cậu nhấn vào xem lướt. Nội dung bài này khá ngắn gọn, chỉ có một câu và một bức ảnh. Đúng như câu nói của Lâm Vũ Hách lúc nãy, bức ảnh này chính là tài liệu do Hướng Biên Đình cung cấp — cậu để Hạ Tuyên giúp mình phủi cát, và đã bị người ta chụp lại.
– [Hình ảnh]
– Không nhẽ mình là người duy nhất bị khùng vậy sao [cười tủm tỉm]
Dưới đây, đội hình các bình luận rất đồng đều.
– Cậu không cô đơn đâu
– Không phải mỗi hai người các cậu đâu
– Không phải mỗi ba người các cậu đâu
– Không phải mỗi bốn người các cậu đâu
…
Khi đến mười mấy người thì đội hình bị phá vỡ.
– Lúc nãy anh ấy còn đeo ba lô của Hướng Biên Đình nữa, làm lòng mình mềm nhũn í.
– Mình! Cũng! Thấy! Rồi!
– Đáng yêu chết đi được mẹ ơi
– Rất muốn biết cảm giác tóc của người nào đó.
– Vậy anh đẹp trai này là bạn của Hướng Biên Đình à? Có ai biết là ai không?
– Liệu có khả năng nào, thực sự là bạn trai không nhỉ? Mình nhớ Hướng không có bạn gái mà.
– Đừng có bịa chuyện nữa được không, thấy hai nam giới có tẹo thân mật là nói người ta là gay à, mấy zai thẳng gặp phải kiểu này cũng thật khổ.
– Lầu trên đừng có căng thẳng như vậy, làm sao phải nói khó nghe thế. Chẳng qua chỉ là một trò vui thôi mà, sao lại căng thẳng vậy.
– Mình đang ở đây, thật sự chỉ là giúp phủi cát thôi, các bạn đừng tưởng tượng quá nhiều nha, mình nói thật đấy, tôn trọng người ta chút đi.
…
Không trách người ta được, đúng là cậu tự cung cấp tài liệu. Cậu không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn thấy khá thú vị.
Hướng Biên Đình nhìn vào điện thoại rồi bật cười một tiếng, Lâm Vũ Hách quay lại nhìn, thấy nội dung trên màn hình, vừa nãy cậu ta cũng xem chính bài đăng này.
“Thế nào, người trong cuộc cũng vui nhỉ?” Lâm Vũ Hách cười nói.
Hướng Biên Đình cất điện thoại vào túi, gật đầu: “Chia sẻ niềm vui với mọi người.”
Ăn xong cơm, Hạ Tuyên rời khỏi trường, nói với Hướng Biên Đình là sẽ trở lại ngay. Khi Hạ Tuyên về trường, Hướng Biên Đình đang đứng chờ thi đấu, Lâm Vũ Hách thì chỉ ghi danh cho môn chạy 100 mét, buổi chiều không có việc gì nên đã ở bên cạnh Hướng Biên Đình. Điện thoại của Hướng Biên Đình luôn cầm trên tay, không bỏ lỡ cuộc gọi của Hạ Tuyên.
Sân vận động quá đông, địa điểm thi đấu không chỉ có một, Hướng Biên Đình bảo Hạ Tuyên không cần đến, một lúc nữa có thể xem cậu thi đấu trực tiếp cũng được.
Khi đi cùng Hướng Biên Đình chuẩn bị thi đấu xong, Lâm Vũ Hách đi tìm Hạ Tuyên, hai người ngồi ở một chỗ gần đường chạy trong khán đài.
Hai môn thi mà Hướng Biên Đình tham gia đều được chú ý rất nhiều, từ phản ứng của khán giả trong khán đài là có thể thấy, khi những vận động viên thi 3000 mét vào khu thi đấu, đã có người trên khán đài vỗ tay cổ vũ.
Hướng Biên Đình khởi động tại điểm xuất phát, vẫn trong trạng thái như sáng nay tham gia nhảy xa, có vẻ như đang để tâm trí trống rỗng, không chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Trần Gia Hiên và Lưu Siêu cũng đến xem thi đấu, Lâm Vũ Hách đã giữ chỗ cho hai người, Lưu Siêu còn dẫn theo Lý Nhuỵ, đi cùng Lý Nhuỵ còn có Hình Hiểu Hinh, không đủ chỗ ngồi.
“Sao không nói sớm là dẫn nhiều người vậy hả.” Lâm Vũ Hách nói, “Để bạn gái ngồi đi, các cậu đứng một chút cũng được.”
Lưu Siêu hừ một tiếng: “Tôi vẫn nên ngồi xổm xuống thì hơn, đứng dễ bị người phía sau đấm lắm.”
“Không phải bên đó còn có chỗ ngồi sao.” Lý Nhuỵ chỉ chỗ trống không xa, “Anh sang bên đó đi, em và Hiểu Hinh ngồi đây.”
“Cũng được.”
Súng lệnh vang lên, Hướng Biên Đình không xuất phát quá nhanh nên bị đẩy về phía sau. Cậu chân dài, dáng chạy đẹp, khi chạy trông rất thoải mái. Cậu chạy rất đều đặn, đúng nhịp của mình, chạy một vòng đã đuổi kịp đến giữa đám đông. Thật ra cũng không thể nói là đuổi, mà do tốc độ của những người bên cạnh thì có nhanh có chậm, có người vượt qua cậu cũng có người bị cậu bỏ xa, cậu vẫn chỉ chạy theo nhịp độ của riêng mình.
Còn hai vòng rưỡi nữa, Hạ Tuyên rời khỏi vị trí, đi vào vòng trong của sân. Hướng Biên Đình giờ đang chạy ở vị trí thứ hai, cách người đứng đầu khoảng năm sáu mét. Hai vòng cuối ai cũng kéo ra xa nhau hơn, có mấy người chạy chậm đã bị tụt lại nhiều vòng, còn một người thì đã bỏ cuộc, đứng lại không chạy nữa.
Nhịp chạy của Hướng Biên Đình không hề bị rối, nhưng không thể nói là không mệt được, chạy đến giờ thì chân cậu đã gần như không còn cảm giác, giống như chỉ là cơ thể đang chạy, linh hồn thì đang lơ lửng trên trời. Cậu có cảm giác như ù tai, trong tai toàn nghe thấy tiếng “vù vù vù” hỗn độn, tầm nhìn cũng ngày càng mờ. Cậu nhắm mắt lại một lúc, khi mở mắt ra thì thấy bóng dáng Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên đứng giữa một đám người, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Còn nửa vòng cuối, cậu cũng biết mình đã gần đến giới hạn, nhưng không thể lại chỉ có vị trí thứ hai được.
Hướng Biên Đình khẽ mím môi, nghiến chặt răng, đột nhiên tăng tốc.
“Ôi giời.” Lâm Vũ Hách ngỡ ngàng đứng dậy, “Cậu ấy còn có sức à?”
“Ôi vãi, vãi!” Lưu Siêu cũng phấn khích không thôi, hô lớn cùng mọi người xung quanh, “Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Hướng Biên Đình nhân lúc này, nhanh chóng vượt qua người phía trước khi cách vạch đích nửa mét, nhưng cũng thành công làm chân mình bị trật. Khi vượt qua vạch đích, cậu cảm thấy cổ chân mình xoắn lại. Cậu cúi xuống, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, muốn đi một chút để thư giãn cơ bắp, nhưng chân phải hoàn toàn không nhúc nhích được.
Nhiều người xung quanh đã tụ tập lại, có một cô gái đưa cho cậu một chai nước, cậu cười nói “cảm ơn”, nhưng không nhận.
Không ai chú ý đến cơn đau của cậu, ngoại trừ Hạ Tuyên đang lặng lẽ đi tới.
“Chân bị trật rồi hả?” Hạ Tuyên nhăn mày lại.
“Ừm… có lẽ vậy.”
“Nhúc nhích được không?”
Hướng Biên Đình nhẹ nhàng cử động chân phải, vừa động thì chân đã cứng lại, đau đến nỗi nhíu mày.
Hạ Tuyên không hỏi nhiều nữa, nói với cậu: “Lên phòng y tế đi, tôi cõng em.”
Hướng Biên Đình hơi do dự.
“Không cõng cũng được.” Hạ Tuyên nhìn cậu, “Vậy bế đi.”
Hướng Biên Đình lập tức đáp: “Thôi cứ cõng đi thì hơn.”
Hạ Tuyên không hề tốn sức đã cõng Hướng Biên Đình lên, không ngoài dự đoán, họ đã khiến mọi người xung quanh thất thanh.
Hướng Biên Đình tựa mặt trên vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, tai bắt đầu đỏ dần lên.