Chương 46
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào nhà vệ sinh gần phòng ngủ, Hướng Biên Đình đứng xuống, tay chống lên bồn rửa, nghe Hạ Tuyên hỏi: “Có đứng được không?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Không đứng được thì cũng phải nói là đứng được chứ, không thì để Hạ Tuyên dìu mình đi vệ sinh à, nghĩ đến đây Hướng Biên Đình lại thấy mặt nóng bừng. Trước đây chưa từng thích ai, cũng thật không ngờ mình lại dễ ngại như vậy.
Cảm giác không bình tĩnh, không giống cậu chút nào.
“Bữa sáng muốn ăn gì?” Hạ Tuyên lại hỏi.
“Ừm?” Hướng Biên Đình ngẩn ra.
“Tôi nói tiếng nước ngoài à?” Hạ Tuyên nhìn chàng trai trong gương, giọng nói thấp xuống.
Hướng Biên Đình nhìn vào gương: “… Em ăn gì cũng được.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, quay người đi ra ngoài: “Xong thì gọi tôi.”
Hạ Tuyên ra ngoài lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, rồi vào bếp mở tủ lạnh nhìn một cái.
Trong tủ lạnh có khá nhiều nguyên liệu, hắn lấy ra một ít, định nấu mì udon hải sản. Khi đang xử lý nguyên liệu thì Hướng Biên Đình trong nhà vệ sinh gọi hắn một tiếng.
Hướng Biên Đình đã rửa mặt xong, khi bế lên còn có mùi kem đánh răng, cũng là mùi bạc hà.
“Thầy Hạ, em đi thay đồ một chút.” Hướng Biên Đình nhấc một tay chỉ về phía tủ quần áo, nói với Hạ Tuyên.
Tủ quần áo có ghế, Hạ Tuyên liền bế Hướng Biên Đình vào đặt lên ghế.
“Để tôi lấy đồ cho em.” Hạ Tuyên nói, “Mặc cái nào?”
Hướng Biên Đình chỉ vào tủ đồ ở trong: “Trong đó, anh cứ tùy ý lấy một cái là được.”
Thay đồ không tốn nhiều thời gian, Hạ Tuyên đưa quần áo cho Hướng Biên Đình xong, vẫn ở lại trong phòng quần áo không đi ra ngoài.
Cũng không phải lần đầu tiên thay đồ trước mặt Hạ Tuyên, nhưng Hướng Biên Đình cảm thấy mình còn không bình tĩnh bằng lần trước. Đầu tiên cậu mặc quần vào, rồi quay lưng về phía Hạ Tuyên cởi áo choàng ra.
Đây không phải là ký túc xá kéo rèm, ánh sáng rất đủ, lưng của cậu trai, eo của cậu trai, Hạ Tuyên đều nhìn rất rõ.
Hướng Biên Đình ngồi đó c** đ* mà lưng vẫn thẳng, trên eo có hai hõm eo rất rõ, bị quần che một nửa, nửa kín nửa hở, vừa đủ để khiến người khác phải chú ý.
Hướng Biên Đình đã mặc áo xong, bộ đồ ở nhà màu sáng, mặc vào trông rất trẻ trung, hoàn toàn khác với lúc nãy, thậm chí chỉ nhìn từ phía sau cũng đã thấy quyến rũ.
Khi Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình ra ngoài, cậu nghĩ nếu ngày mai chân mình vẫn sưng không nhúc nhích được thì chắc thật sự phải mua một cái gậy thôi.
Làm sao có thể để Hạ Tuyên cứ bế mình đi qua đi lại như vậy chứ.
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng ăn, nói: “Ngồi đây một chút, ăn sáng xong rồi về phòng. Đợi tôi mười phút.”
Hướng Biên Đình ừm một tiếng.
Không phải đợi lâu, Hạ Tuyên đã bưng hai bát mì thơm phức đến.
Hướng Biên Đình trước đây cũng từng ăn bữa sáng Hạ Tuyên làm, nhưng tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác lúc đó.
Hạ Tuyên ăn xong trước, rửa bát xong rồi nói với Hướng Biên Đình: “Tôi về nhà một chuyến.”
Hắn về nhà thay một bộ đồ, khi trở lại thì thấy Hướng Biên Đình đang cầm bát không định đứng dậy.
Hạ Tuyên đi thẳng qua cầm bát đũa trong tay Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình ngồi xuống, nhìn Hạ Tuyên mang bát vào bếp, liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ hắn.
Ba phút sau, Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng ngủ.
“Tôi đi làm, có việc thì gọi cho tôi.” Hạ Tuyên lấy chiếc chăn dày trên cửa sổ ra, gập lại vài lớp, đặt dưới chân phải của Hướng Biên Đình, dặn dò: “Đừng có chạy nhảy lung tung.”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Hôm nay Hạ Tuyên có một đơn hàng lớn, buổi trưa chắc chắn sẽ không về.
“Buổi trưa đầu bếp có đến không?” Hạ Tuyên hỏi.
“Ừm, có.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Vậy tối tôi sẽ về.”
Sau khi Hạ Tuyên đi, Hướng Biên Đình lập tức mở ứng dụng mua sắm trực tuyến tìm kiếm gậy chống, tìm thấy một cái trong cùng thành phố, đặt hàng bây giờ thì chiều sẽ giao đến. Nhưng Hạ Tuyên nói tối nay sẽ ở đây, nếu hôm nay giao đến… thì có lẽ tối nay anh ấy sẽ không ở lại đây nữa.
Ngón tay Hướng Biên Đình dừng lại trên màn hình một lúc, không đặt hàng, kéo xuống xem các shop khác.
Thẩm Trạch gửi cho cậu một đống ảnh đi chơi, Hướng Biên Đình phản ứng theo thói quen bằng biểu tượng ngón tay cái.
Thẩm Trạch: [Chậc]ư
Thẩm Trạch: [Lần nào cũng chỉ cái biểu cảm này]
Hướng Biên Đình: [Còn muốn tôi viết cho cậu một bài cảm nhận nhỏ nữa à?]
Thẩm Trạch: [Hôm nay trả lời nhanh ghê]
Hướng Biên Đình: [Ừ, rảnh]
Thẩm Trạch: [Cậu mà cũng có lúc rảnh à]
Thẩm Trạch: [Đang làm gì vậy?]
Hướng Biên Đình: [Mua gậy chống]
Thẩm Trạch: [?]
Thẩm Trạch: [Cậu mua gậy chống làm gì?]
Hướng Biên Đình: [Bị trẹo chân]
Thẩm Trạch: [Yếu đuối vậy từ bao giờ thế hả, bị trẹo thế nào?]
Hướng Biên Đình: [Chạy bộ]
Thẩm Trạch: [Cậu không đùa chứ, chạy bộ mà bị trẹo chân?]
Hướng Biên Đình: [Ừ, ai bảo tôi yếu đuối chứ]
Thẩm Trạch lập tức gọi điện đến: “Không phải đang đùa với tôi chứ, thật sự là chạy bộ bị trẹo à?”
“Tôi có rảnh rỗi mà đi đùa cái chuyện nhạt nhẽo này không.” Hướng Biên Đình nhìn mắt cá chân của mình, “Bị trẹo ở đại hội thể thao, đoạn cuối cùng chạy gấp quá nên không vững.”
“Đại hội thể thao? Cậu chạy bao nhiêu mét?”
“Ba nghìn.”
“Tôi nói mà, sao tự dưng lại yếu đuối thế, hóa ra ngài đây chạy tận ba nghìn mét à. Có đoạt giải không?”
“Giải nhất.”
“Chậc chậc chậc, đúng là tiểu thiếu gia nhà chúng ta. Chân cậu trẹo nặng thế nào mà phải chống gậy hả, không gãy xương chứ?”
“Không gãy, chỉ là đi lại không tiện, đi đâu cũng phải nhảy, nhảy suốt nên mỏi.”
Chủ yếu là vì căn hộ cậu ở quá lớn, đổi sang căn hộ nhỏ hơn thì đã không đến nỗi nhảy mệt như vậy.
“Tìm một người giúp việc đi.” Thẩm Trạch nói.
“Tôi đâu phải bị liệt.”
“Không phải, nhưng cậu bị trẹo bao lâu rồi? Cậu có thể tự mình di chuyển không? Tắm rửa ăn uống cậu làm sao?”
“Có hàng xóm giúp.”
“Hàng xóm?” Thẩm Trạch vẫn nhớ hàng xóm của Hướng Biên Đình, mặc dù Hướng Biên Đình chỉ nhắc qua, nhưng cậu ta vẫn nhớ rất rõ, “Anh thợ xăm đó à?”
“Ừ.”
“Anh ta cũng nhiệt tình ghê.” Thẩm Trạch còn nhớ lần trước Hướng Biên Đình bênh vực, vì hàng xóm này mà suýt chút nữa đã bị cậu ta chèn ép một trận, giờ nghĩ lại cũng không phải không có lý do, anh hàng xóm này chắc cũng tốt.
Thẩm Trạch đột nhiên ngẩn người: “Ơ khoan đã—”
“Anh ta giúp cậu à?” Thẩm Trạch suy nghĩ hơi lan man, “Anh ta cũng giúp cậu tắm rửa luôn?”
Hướng Biên Đình lấy iPad bên cạnh ra, trả lời mơ hồ: “Giúp một chút.”
“Cái gì?” Thẩm Trạch sốc thật rồi, “Bình thường tôi dẫn cậu đi mát-xa mà cậu còn không cho ai động vào, vậy mà giờ lại để một người đàn ông tắm cho á? Cậu đang nói tiếng Trung đúng không, tôi không nghe nhầm chứ? Cậu đang đùa à, hay là điên rồi?”
Thẩm Trạch sốc đến mức suýt nữa mất giọng, còn Hướng Biên Đình thì bỗng thấy muốn cười. Nếu tên này biết cậu thích đàn ông, biết cậu có tình cảm với Hạ Tuyên, chắc phản ứng sẽ lớn hơn bây giờ nhiều.
“Cùng là đàn ông, nhờ tắm giúp cũng có gì đâu.” Hướng Biên Đình giả vờ như bình thường.
Thẩm Trạch gần như hóa đá. Cậu ta không sốc vì chuyện nam tắm cho nam, mà vì Hướng Biên Đình lại cho người khác tắm cho mình.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra, tên nhóc này chắc chắn đang trêu mình.
“Nhưng mà tắm kiểu gì vậy? Tôi thấy cũng tò mò đó.” Thẩm Trạch bỗng trở nên bình thản.
Hướng Biên Đình cười: “Hóa ra bộ não cũng không chỉ để trưng cho có à.”
“Hướng Biên Đình, cậu đùa tôi à? Vừa rồi tôi thật sự bị hồn lìa khỏi xác, tôi nói thật đấy.”
Hướng Biên Đình nghĩ, sau này thế nào cũng có lúc cậu hồn lìa khỏi xác thật cho mà xem!