Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 94

Chương 94

“Hình như là có người.”

“Đi thôi, đi đến căn phòng kia.”

Bên ngoài không có động tĩnh gì nữa. Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, muốn cười: “Cửa này khóa… còn chẳng bằng không khóa.”

“Nếu không khóa cửa, họ đã xông vào luôn rồi.”

“Cũng đúng.” Hướng Biên Đình cười nói: “Mà thế cũng coi như là báo trước.”

“Anh Tuyên, để em xem vết thương của anh nhé.”

“Nó được quấn gạc rồi, em có thể thấy gì được?”

“Vậy em cũng muốn xem.”

Hạ Tuyên hơi cúi đầu, để Hướng Biên Đình tháo mũ của hắn ra. Nhìn thấy cái đầu trọc lốc của hắn, cậu sửng sốt: “Sao anh lại cạo hết tóc thế?”

“Anh không thể gội đầu được, tóc dài sẽ vướng víu.”

Hướng Biên Đình chạm vào lớp tóc đang mọc qua lớp băng gạc và hỏi: “Khâu năm mũi đúng không?”

“Ừm.”

Hướng Biên Đình nhẹ nhàng chạm vào miếng gạc trên vết thương: “Ngoài vết thương này ra, còn vết thương nào khác không?”

“Không.”

“Anh Bạch Khâm nói anh bị chóng mặt hai ngày nay rồi. Bây giờ thì sao? Anh còn chóng mặt không?”

Hạ Tuyên lắc đầu.

Hướng Biên Đình khẽ nhíu mày: “Anh xử lý chuyện này thế nào?”

“Vẫn đang xử lý.”

“Liệu anh ta có bị truy cứu trách nhiệm hình sự không?”

“Không đủ. Chắc chỉ bị tạm giam nhiều nhất là vài ngày.”

“Tại sao hôm đó anh lại đi gặp anh ta?”

“Trả lại đồ cho gã.”

“Đồ gì?”

“Đồng hồ của Ninh Viễn.”

Hướng Biên Đình ngạc nhiên.

Hạ Tuyên kể lại toàn bộ câu chuyện cho cậu nghe. Hướng Biên Đình nghe xong thì im lặng hồi lâu. Cậu nói với giọng trầm: “Có vẻ như anh ta luôn đưa ra lựa chọn sai lầm.”

Hạ Tuyên đội mũ lên và nói: “Tỉnh lại là được.”

Nếu như Tiết Dương vẫn còn sống trong giấc mơ do chính mình dệt nên trước đó, thì lần này, anh ta thực sự nên tỉnh lại – lần này là Ninh Viễn đánh thức anh ta.

Chỉ khi con người tỉnh táo mới có thể nhận ra được thực tế. Một khi họ nhận ra chấp niệm thì có thể buông bỏ. Từ đó trở đi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ và không còn vướng mắc gì nữa.

Hạ Tuyên giơ tay nhéo má Hướng Biên Đình, bóp mặt cậu, nói: “Đi ra ngoài thôi, anh phải đi rồi.”

Hướng Biên Đình nắm cổ tay hắn: “Bây giờ anh đi luôn sao?”

“Anh có chuyến bay lúc chín giờ, giờ phải ra sân bay.”

Kế hoạch ban đầu của Hạ Tuyên là đến và đi trong ngày chứ không hề có ý định ở lại đây. Hôm nay hắn đến đây không phải để dự tiệc sinh nhật, mà chỉ muốn nói chuyện trực tiếp với Hướng Biên Đình, cũng muốn đích thân nói “Chúc mừng sinh nhật” với cậu.

Mọi người ở đây đều là bạn học của Hướng Biên Đình. Hắn không thể công khai khoe khoang mối quan hệ của mình với Hướng Biên Đình được. Nếu muốn thể hiện thì hôm nay hắn đã không đến đây một cách kín đáo như vậy. Thậm chí chỉ cần nói một lời là đã muốn đuổi người khác đi.

“Hôm nay anh đi luôn sao?” Hướng Biên Đình thật sự không ngờ Hạ Tuyên lại rời đi ngay trong ngày. “Anh đi tới đi lui cả ngày rồi, sẽ mệt lắm. Nghỉ ngơi một đêm rồi hãy đi.”

“Không sao đâu, mất hai giờ bay thôi.”

Hướng Biên Đình hơi nhíu mày. Thực ra về sớm chút cũng tốt. Hạ Tuyên vẫn đang bị thương, tốt nhất là nên ở nhà dưỡng thương thay vì ở đây.

Hạ Tuyên nhíu mày: “Hôm nay anh tới đây là muốn nói với em một câu, bất kể là mấy giờ, bất kể anh ở đâu, em đều sẽ tìm thấy anh.”

Hướng Biên Đình nắm tay hắn, khẽ ậm ừ: “Em hiểu rồi, anh Tuyên.”

Hạ Tuyên tháo chiếc nhẫn ngón út trên tay trái ra, đặt vào lòng bàn tay Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên.

“Giữ nó giúp anh đi.”

Đây chính là thứ quan trọng nhất trên người Hạ Tuyên. Hướng Biên Đình nắm chặt chiếc nhẫn, hỏi: “Có thể giữ được bao lâu? Có giới hạn thời gian không?”

“Không có thời hạn nào cả. Trừ khi em buông tay.”

Hai người rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang, bị các bạn cùng lớp ở hành lang nhìn chằm chằm. Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Đúng rồi, anh Tuyên, làm sao anh biết em ở đây?”

“Anh gọi điện cho em nhưng không ai nghe máy, nên anh gọi cho Thẩm Trạch.”

“Làm sao anh có số điện thoại của cậu ấy?”

“Hỏi Lâm Vũ Hách.”

“Lúc anh gọi em đang ngủ. Em đã uống vài ly.”

“Tửu lượng tăng lên rồi.” Hạ Tuyên đột nhiên nói.

Hướng Biên Đình nhướn mày: “Ý anh là sao?”

“Hôm nay không gọi chú Hạ nữa.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Là do em đã tỉnh lại, nếu anh đến sớm hơn thì đã có thể nghe thấy rồi.”

“Anh Tuyên, sao anh không ở lại ăn chút gì rồi đi? Anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”

“Anh sẽ ăn trên máy bay.” Hạ Tuyên nói: “Nếu ở lại thêm một lúc nữa thì sẽ không kịp chuyến bay.”

Khi hai người ra khỏi nhà, Thẩm Trạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ như một bóng ma, tay cầm một cốc nước trái cây. Ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, cậu ta hạ giọng nói: “Cuối cùng hai người cũng quyết định ra ngoài. Tôi còn tưởng hai người định ngủ qua đêm ở đó chứ.”

“Ai ngủ qua đêm ở đây?” Hướng Biên Đình nói.

Thẩm Trạch chậc một tiếng: “Thế thì sao? Muốn tìm chỗ khác nghỉ qua đêm sao?”

Chủ đề này không phù hợp với trẻ con nên Hướng Biên Đình không để ý tới.

Thẩm Trạch liếc nhìn Hạ Tuyên rồi gọi anh ta: “À này, anh Hạ.”

Hạ Tuyên quay lại nhìn cậu ta.

“Sao anh có số điện thoại của tôi?” Thẩm Trạch nhìn Hướng Biên Đình rồi hỏi: “Cậu cho anh ta à?”

“Tôi hỏi Lâm Vũ Hách.” Hạ Tuyên nói.

“… Hóa ra là tên nhóc đó.”

Nhìn Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên đi về phía cổng sân, Thẩm Trạch hơi nghi ngờ: “Giờ đã đi rồi sao?”

“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu.

“Đi sớm thế?”

“Anh ấy phải lên máy bay.”

“… Hả?”

Hạ Tuyên đã gọi taxi rồi, hắn ra ngoài, lên xe rồi đi đến sân bay. Khi Hướng Biên Đình trở vào, Thẩm Trạch vẫn chưa hoàn hồn: “Không đúng… thế anh ta tới đây làm gì? Chỉ để gặp cậu thôi sao?”

“Ừ, đến nói mấy câu.” Hướng Biên Đình đi đến chiếc bàn dài và lấy một chiếc bánh trứng. Cậu cảm thấy đói và tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn, hoàn toàn khác so với trước đó.

Thẩm Trạch trêu cậu: “Sắc mặt bỗng hồng hào, miệng cũng không còn đau nữa đúng không?”

Trần Diệp tiến tới hỏi: “Này, sao bạn cậu lại đi sớm thế?”

Hướng Biên Đình: “Anh ấy có chuyện phải làm.”

“Anh ta có phải là người tôi gặp ở quán bar của chú tôi lần trước không?”

Hướng Biên Đình cắn một miếng bánh trứng rồi nói: “Đúng vậy. Cậu vẫn nhớ à.”

“Dĩ nhiên là nhớ rồi. Anh ta đã hạ gục tất cả các cô gái nước ngoài.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Vẫn bực vụ cô gái ngoại quốc đó à.”

Một bạn nữ ngồi đối diện cười nói: “Hướng Biên Đình, bạn cậu đẹp trai quá.”

Thẩm Trạch cười lạnh: “Mũ che mất mặt rồi mà vẫn có thể thấy được anh ta đẹp trai sao.”

“Cần gì, chỉ cần chiều cao là đủ để thắng rồi, được chứ?” Bạn nữ cùng lớp nhướng mày. “Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy khuôn mặt anh ấy. Anh ấy rất đẹp trai, mũi rất thẳng. Anh ấy chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.”

Trần Diệp đã gặp Hạ Tuyên hai lần, vừa rồi còn nhìn gần nữa. Cậu ta gật đầu và nói một cách khách quan: “Anh ta thực sự là một chàng trai đẹp trai, tôi nghĩ là con lai.” Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Bạn cậu là người lai à?”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Đúng thế.”

Trần Diệp trái ngược hoàn toàn với em trai Trần Dục của mình. Mặc dù Trần Dục còn ít tuổi nhưng lại rất nhạy cảm. Cậu ta có thể nhận ra Hạ Tuyên có mối quan hệ đặc biệt với Hướng Biên Đình chỉ sau khi gặp hắn hai lần. Ngược lại, Trần Diệp lại khá chậm. Vừa rồi, Hướng Biên Đình còn nắm chặt cánh tay Hạ Tuyên, nhưng cậu ta lại không nghĩ nhiều.

Nhưng cậu ta không nghĩ nhiều không có nghĩa là những người khác trong sân chứng kiến ​​cảnh đó cũng không nghĩ nhiều. Một số bạn nữ trong lớp đã suy nghĩ và cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn khi Hướng Biên Đình đứng cùng người đàn ông đội mũ đen kia.

Ví dụ như bạn học nữ vừa khen Hạ Tuyên đẹp trai vốn khá nhạy bén. Cô cảm thấy Hướng Biên Đình có mối quan hệ đặc biệt với người bạn đó của mình. Tuy nhiên, dù tò mò đến đâu thì cũng không thể hỏi thẳng được. Như thế thì quá mất lịch sự.

Trong lúc họ đang nói chuyện, đột nhiên có người từ bên ngoài bước vào, đứng ở cổng và nói “Quấy rầy chút”. Đó là một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai, tay cầm một bó hoa. Anh ta nhìn vào trong sân và hỏi: “Xin hỏi, ai là anh Hướng Biên Đình nhỉ?”

Trần Diệp vỗ vai Hướng Biên Đình: “Đây, anh Hướng Biên Đình đây.”

Chàng trai trẻ bước vào, đưa bó hoa eustoma màu trắng cho Hướng Biên Đình: “Anh Hướng, hoa của anh đây.”

Hướng Biên Đình ngơ ngác nhìn.

Trần Diệp lập tức hỏi: “Ai gửi hoa vậy?”

Chàng trai mỉm cười nói: “Tôi chỉ giao hoa thôi, không biết gì khác cả.”

Người giao hoa đưa hoa cho Hướng Biên Đình rồi rời đi. Hướng Biên Đình cầm một bó hoa trên tay. Cậu không biết người gửi hoa là ai. Một nhóm người xung quanh cậu bắt đầu làm ầm ĩ.

Thậm chí còn chẳng có một tấm thiệp nào trong bó hoa nên không thể biết ai đã gửi nó.

“Chắc bạn gái gửi hả.” Trần Diệp kéo dải ruy băng buộc bó hoa: “Còn tạo bất ngờ nữa, thật lãng mạn.”

Thẩm Trạch ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chưa chắc.”

Chưa chắc là do bạn gái tặng, rất có thể là do bạn trai tặng.

Hướng Biên Đình cầm hoa, lắng nghe họ bàn tán một lúc. Quản gia bước đến và hỏi cậu có cần mở bánh không. Cậu gật đầu và nói “có”.

Quản gia nhìn những bông hoa trong tay cậu và hỏi: “Có cần tôi cất những bông hoa này đi không?”

Hướng Biên Đình: “Không, tôi sẽ tự làm sau.”

“Vâng.”

Trần Diệp lại “ầy” một tiếng: “Quý trọng ghê nha Hướng thiếu gia.”

Hướng Biên Đình cười mắng: “Cậu có thể im lặng được không?”

Cậu cầm hoa vào nhà, vừa đi về phía phòng khách, vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Tuyên: [Anh Tuyên, đây có phải là hoa anh tặng không?]

Hạ Tuyên: [Ừ.]

Hướng Biên Đình: [Đẹp quá.]

Hạ Tuyên: [Em thích là được.]

Hôm nay Hạ Tuyên quả thực rất khiêm tốn. Hắn đến và rời đi ngay sau đó mà không để lại dấu ấn gì. Ngay cả hoa cũng đặt trước và được người bán hoa giao.

Hướng Biên Đình đặt bó hoa lên sofa trong phòng khách ở tầng một và tiếp tục gõ câu trả lời: [Khi nào lên máy bay thì nhắn em nhé.]

Hạ Tuyên: [Ừ.]

Hướng Biên Đình: [Khi nào về đến nhà cũng nhắn em nữa.]

Hạ Tuyên: [Ừ.]

Nhóm người chơi đến khoảng mười một giờ đêm mới giải tán. Khi Hướng Biên Đình về nhà, tắm rửa rồi nằm trên giường thì đã gần mười hai giờ. Cuối cùng Hạ Tuyên cũng gửi tin nhắn nói hắn đã về đến nhà.

Hướng Biên Đình liền gọi điện cho hắn.

“Anh Tuyên, anh ở nhà hay ở bệnh viện?”

“Anh về nhà rồi.”

“Ngày mai anh có phải đến bệnh viện không?”

“Không.” Hạ Tuyên cởi áo khoác ra treo lên móc áo. “Em đã về nhà chưa?”

“Em về nhà rồi và đã đi ngủ rồi. Anh vừa mới về nhà à?”

“Ừm.”

“Anh đã ăn tối chưa?”

“Nếu đến lúc này mà vẫn chưa ăn thì anh sẽ trở thành bất tử mất.”

Hướng Biên Đình nhắm mắt cười, khi mở mắt ra, mặt không biểu cảm: “Anh gầy đi nhiều lắm đấy, anh biết không.”

Hạ Tuyên cầm quần áo bước vào phòng tắm và nói: “Hai ngày nay anh không có cảm giác thèm ăn nên không ăn nhiều.”

Hướng Biên Đình cầm chiếc nhẫn ngón út của Hạ Tuyên đưa lên trước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, im lặng vài giây.

“Anh Tuyên.”

Hạ Tuyên ừm một tiếng.

“Anh ngủ sớm nhé.”

“Ừ, em cũng ngủ sớm đi.”

Mấy hôm nay, bố mẹ của Hướng Biên Đình đều ở nhà. Sáng hôm sau, khi cậu đến phòng ăn ăn sáng, bố mẹ cũng ở đó.

“Bố, mẹ.” Hướng Biên Đình ngồi vào bàn ăn: “Lát nữa hai người có rảnh không?”

Bố mẹ cậu cùng nhìn lên, mẹ cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nếu có thời gian, sau bữa sáng, con có việc muốn nói với bố mẹ.”

Biên Du nhìn Hướng Hành rồi nhẹ nhàng hỏi Hướng Biên Đình: “Có chuyện gì mà giờ không thể nói?”

“Chuyện này quan trọng hơn. Con muốn đợi bố mẹ ăn sáng xong đã.”

Sắc mặt của Hướng Hành hơi thay đổi, ông đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: “Nói đi.”

“Chờ bố mẹ ăn sáng xong đã—”

“Nói luôn.”

Hướng Biên Đình sửng sốt một chút, im lặng một lúc rồi nói: “Con đang yêu.”

Hướng Hành và Biên Du không nói gì, tiếp tục chờ cậu nói tiếp.

Hướng Biên Đình hơi bối rối trước phản ứng của bố mẹ mình. Thái độ của bố cậu hôm nay có hơi bất thường, không giống như mọi ngày.

Hướng Biên Đình mím môi, do dự: “Bố, mẹ, hai người——”

“Tiếp tục nói những gì con muốn nói.” Hướng Hành lại ngắt lời cậu, trên mặt không hề có cảm xúc. Đến lúc này, Hướng Biên Đình cơ bản đã chứng thực được suy đoán của mình. Cậu không chậm hiểu đến thế.

Cậu cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bình tĩnh và thẳng thắn: “Người mà con đang hẹn hò là một người đàn ông.”

Bình Luận (0)
Comment