Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 98

Chương 98

Sau khi xong việc, căn phòng cũng trở nên bừa bộn. Khi Hạ Tuyên bế cậu vào phòng tắm, Hướng Biên Đình đã trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Cậu chỉ dần tỉnh lại sau khi nước trong bồn tắm ngập cơ thể.

Hướng Biên Đình cảm thấy vô cùng mệt mỏi, eo cũng đau nhức cực kỳ. Nhưng làm sao có chuyện không đau được, dù sao cũng là lần đầu tiên, còn kéo dài lâu đến vậy. Nhưng cơn đau chỉ là cảm giác nhỏ nhặt nhất, so với điều đó thì hạnh phúc còn lớn hơn. Hạ Tuyên trước đó đã rất cẩn thận và kiên nhẫn, tuy sau đó có mất kiểm soát nhưng cũng không làm cậu bị thương.

Hạ Tuyên ngồi vào bồn tắm, luồn tay xuống nước giúp cậu tắm rửa. Hướng Biên Đình đột nhiên rùng mình, cơ thể cậu giờ đã rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ run lên. Hơn nữa, lúc này cậu cũng đang rất xấu hổ, thậm chí còn không dám nhìn Hạ Tuyên. Vừa rồi trên giường, cậu thực sự mất mặt lắm rồi.

“Em… có thể tự làm được.” Hướng Biên Đình chặn tay Hạ Tuyên lại, cúi đầu nói.

Hạ Tuyên đẩy tay cậu ra: “Tay em còn sức không?”

Quả thực không còn sức, chẳng riêng gì tay, mà bây giờ ngay cả việc nhấc mí mắt lên cũng trở nên khó khăn rồi.

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, cắn môi, thân thể khẽ run lên. Hạ Tuyên cúi xuống hôn cậu, dùng lưỡi tách môi cậu ra để ngăn cậu tự cắn mình.

Hôn một hồi, Hạ Tuyên mới buông cậu ra, lại hôn nhẹ lên môi cậu: “Nếu khó chịu thì cắn anh, đừng cắn mình.”

Giọng Hướng Biên Đình khàn khàn: “Không khó chịu…”

Hạ Tuyên tiến lên phía trước, Hướng Biên Đình lại rùng mình một cái. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cậu cúi đầu không nhìn Hạ Tuyên.

“Sao em không nhìn anh?” Hạ Tuyên biết rõ còn cố hỏi.

“… Em xấu hổ.”

Hạ Tuyên nghiêng người về phía trước, tựa trán vào trán cậu, nói: “Là anh khiến em thành như vậy, nếu có người phải xấu hổ, thì đó nên là anh.”

Hắn giơ ngón trỏ v**t v* xương quai xanh của Hướng Biên Đình, như muốn an ủi cậu: “Trong tình huống vừa rồi, phản ứng của em là bình thường.”

“Làm sao… bình thường được…” Giọng nói của Hướng Biên Đình nhỏ như muỗi. Càng nghĩ, cậu càng thấy xấu hổ.

Sau khi tắm rửa xong, Hạ Tuyên trước tiên bế Hướng Biên Đình vào phòng khách, sau đó thì vào phòng ngủ chính thay ga trải giường, thậm chí cả chăn, rồi lau sàn nhà. Xong xuôi rồi, hắn mới bế Hướng Biên Đình trở về phòng ngủ chính.

Theo lý mà nói, thân thể Hướng Biên Đình không nên yếu ớt như vậy, nhưng Hạ Tuyên quả thực đã hành hạ cậu quá lâu rồi. Bây giờ, mỗi khi đứng dậy, chân cậu lại run rẩy, thậm chí đi còn không vững.

Hướng Biên Đình nằm trên giường, Hạ Tuyên đang bôi thuốc cho cậu. Việc bôi thuốc cũng là một hình thức tra tấn khác. Hạ Tuyên hỏi cậu có đau không, Hướng Biên Đình vùi mặt vào gối, nhỏ giọng nói: “Có hơi.”

Không cần phải hỏi xem cậu có thoải mái hay không nữa. Phản ứng vừa rồi của Hướng Biên Đình đã nói rõ hết thảy. Đó chính là Hướng Biên Đình mà không bao giờ có thể nhìn thấy vào lúc bình thường. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy Hướng Biên Đình lúc đó.

Hạ Tuyên cất lọ thuốc mỡ vào ngăn kéo. Hướng Biên Đình ngẩng lên nhìn hắn, rồi liếc thấy lọ dầu bôi trơn còn một nửa trên tủ đầu giường. Trong cảnh hỗn loạn vừa rồi, đồ đạc đều bị ném lung tung. Hướng Biên Đình thậm chí còn không nhớ Hạ Tuyên đã dùng mấy cái. Bây giờ tất cả đều đã bị Hạ Tuyên dọn dẹp sạch sẽ và ném vào thùng rác rồi. Trong phòng có mùi rất nồng, Hạ Tuyên buộc chặt túi rác rồi vứt ra ngoài.

Hạ Tuyên tắt đèn, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn nằm sấp. Vừa nãy cậu đã thử nằm xuống. Mặc dù không đau lắm nhưng lại không thoải mái.

Hạ Tuyên lật người cậu lại, ôm chặt cậu vào lòng: “Đừng nằm sấp mãi thế, sẽ gây áp lực lên tim. Nếu thấy không thoải mái, em cứ nằm nghiêng là được.”

“Ừm…” Hướng Biên Đình thoải mái dựa vào hắn, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc nãy mắt cậu còn mê man, nhưng bây giờ đã sáng trở lại và trông vẫn chưa buồn ngủ.

Hai người họ đã ở bên nhau rất lâu rồi mới làm tới bước này. Nghĩ đến sự kiềm chế và nhẫn nại trước đó của Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình ghé sát vào tai hắn, thì thầm: “Vừa rồi anh có thấy… thoải mái không?”

Hạ Tuyên thuộc phái ít lời khi làm những việc đó. Hắn hầu như không nói chuyện và không biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng làm nhiều tư thế khác nhau.

Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, trả lời rất thẳng thừng và lộ liễu: “Không thoải mái mà anh lại làm với em lâu như vậy sao?”

Tai Hướng Biên Đình nóng lên, ngón tay xoa xoa eo mình: “Anh cũng biết là lâu à.”

“Em không buồn ngủ sao?” Hạ Tuyên cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vành tai cậu.

“Quá giấc rồi.”

“Vậy mình nói chuyện thêm chút nhé.”

“Vâng.” Hướng Biên Đình gật đầu.

“Trước đó, bố em đã đến tìm anh rồi.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình im lặng một lát rồi ừm một tiếng: “Em cũng đoán vậy.”

“Mẹ em cũng vừa gọi cho anh.”

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn: “Khi nào? Trong bữa tối sao?”

“Ừm.”

“Họ có nói điều gì khó nghe với anh không?”

Hạ Tuyên lắc đầu: “Bố mẹ em rất tốt, họ toàn tâm toàn ý vì em.”

Theo quan điểm của Hạ Tuyên, bố mẹ của Hướng Biên Đình thực sự rất dễ nói chuyện. Cả hai đều đã nói chuyện với hắn, nhưng không ai nói điều gì gay gắt cả, đều tử tế và lịch sự. Hướng Biên Đình lớn lên trong một môi trường như vậy nên mới hình thành nên một tính cách tốt đẹp như thế.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Ừm, họ thực sự rất tốt. Thực ra, em biết bố em không phải người vô lý. Nếu ông ấy vô lý thì đã ép buộc đưa em ra nước ngoài rồi. Bố thừa sức làm vậy mà.”

“Đưa ra nước ngoài anh cũng có thể đuổi theo.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt: “Em cũng đoán vậy.” Cậu dựa vào vai Hạ Tuyên, nắm chặt tay hắn, nói: “Việc này cứ để bố từ từ chấp nhận, nhưng dù bố không chấp nhận, em cũng sẽ không buông tay.”

Đó là một đêm hỗn loạn nhưng yên bình và thỏa mãn, và hai người ngủ thiếp đi lúc rạng sáng. Khi Hướng Biên Đình ngủ dậy, cậu cảm thấy xương cốt mình như rã rời. Cậu ngủ rất lâu, khi mở mắt ra thì đã gần trưa. Cậu không cảm thấy khó chịu, nhưng toàn thân đang đau nhức và eo như sắp gãy.

Cậu lật người và cảm thấy mọi cơ trên cơ thể đều cứng đờ, đặc biệt là những cơ dưới thắt lưng.

Hướng Biên Đình nằm trên giường một lúc, sau vài phút, Hạ Tuyên đẩy cửa đi vào. Hắn đi thẳng đến giường, người thoang thoảng mùi sữa tắm.

“Có đau không em?” Hạ Tuyên thò tay vào chăn, chạm vào xương cụt của cậu.

Cậu nghiêng người sang một bên theo phản xạ.

Hạ Tuyên vỗ nhẹ vào chỗ đó rồi nói: “Sao thế, em đang có phản ứng căng thẳng với anh à?”

“Em cảm thấy vậy.” Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tối qua có người quá hung dữ, làm em căng thẳng.”

“Có đau không?” Hạ Tuyên chạm vào: “Có đau không, nói cho anh biết nào.”

“Cũng không phải đau lắm. Chỉ là…” Hướng Biên Đình hơi nhíu mày, “Em không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.”

“Do không quen.” Hạ Tuyên nói: “Làm vài lần rồi em sẽ quen thôi.”

Hướng Biên Đình cười khẽ: “Chú Hạ, chú làm vậy thêm vài lần nữa thì em còn sống nổi sao. Lần nào chú cũng dữ dội như vậy, em tàn phế mất.”

“Không tàn phế được đâu.” Hạ Tuyên cong ngón trỏ lên gãi gãi mặt cậu. “Lần sau em có thể cảm nhận lại và xem có khác lần này không.”

“Em có dậy được không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

“Có thể.”

Hạ Tuyên thay quần áo rồi nói với cậu: “Anh đã làm cơm trưa cho em rồi. Đang hấp trong nồi đấy.”

“Hôm nay anh có bận không?”

“Có.” Hạ Tuyên đi tới, cúi người hôn lên cổ cậu: “Anh đi đây.”

Buổi chiều, Hướng Biên Đình phải đến nhà bà ngoại, không có ý định nằm dài ở nhà cả ngày. Máy sấy đang sấy quần áo họ đã cởi ra hôm qua. Hướng Biên Đình vốn định mặc quần áo của ngày hôm qua, nhưng vừa mở máy sấy ra, cậu đã nhìn thấy tấm ga trải giường mà Hạ Tuyên tháo ra. Những cảnh tượng dính nhớp hôm qua lập tức hiện lên trong tâm trí cậu.

Thật là khiến cậu mất hết mặt mũi mà.

Ga giường đã bẩn đến nỗi cậu còn tưởng Hạ Tuyên đã vứt nó đi rồi cơ.

Chỉ trong chốc lát, Hướng Biên Đình đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Cậu muốn vứt nó đi nhưng lại cảm thấy làm vậy đúng là phá của. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cậu cũng gấp xong ga trải giường và vỏ chăn gọn gàng.

Trước khi ra ngoài, Hướng Biên Đình rửa mặt bằng nước lạnh và vỗ vào mặt mình nhiều lần, muốn xóa bỏ ký ức đầy ngượng ngùng trong đầu đi.

Đêm qua, một lần quá lâu đến mức khiến Hướng Biên Đình mất hết khái niệm về thời gian. Cơn đau, cảm giác không thể chịu đựng và sự thoải mái đều do Hạ Tuyên mang đến cho cậu. Cậu bị lăn qua lăn lại vô số lần, và cuối cùng thì mất cả phẩm giá lẫn ý thức. Hạ Tuyên làm cậu tới mức cậu phải xin tha, vô thức gọi hắn là “chú Hạ”. Lúc này, Hướng Biên Đình đã rơi vào trạng thái thất thần, nước mắt chảy dài trên mi. Cậu nhìn mớ hỗn độn trên chăn, cảm thấy vừa bối rối vừa hoang mang, thậm chí còn ra trên người Hạ Tuyên.

Lúc đó, tâm trí Hướng Biên Đình đã tê liệt, ý thức và cơ thể đều không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.

Hạ Tuyên thì thầm vào tai cậu: “Không sao đâu”, “Anh sẽ xử lý”, giọng nói trầm đến mức khiến tai cậu tê dại.

Mái tóc trên trán Hướng Biên Đình ướt đẫm, cậu ngơ ngác nhìn mình trong gương.

Thì ra con người đều bất lực trước h*m m**n.

Bình Luận (0)
Comment