Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 130

130. Chương 130

Tình huống quỷ dị như vậy nên Khang Thánh Triết không dám nói ra lời, bà Bạch nhìn chằm chằm hắn một lúc, thấy sắc mặt một lời khó nói hết của hắn, mới không trêu ghẹo nữa mà nói:

"Được rồi, ăn cơm, ăm cơm đi, lần đầu cháu tới nhà, đầu bếp không biết khẩu vị của cháu, vừa lúc nhiều đồ ăn thế này, khẩu vị gì cũng có nên mình thích gì thì chọn nhé, lần tới đến đây, ta sẽ bảo bọn họ làm đồ cháu thích được không."

"Dạ..."

Bà Bạch vừa nói tới "lần sau đến nữa" làm Khang Thánh Triết có chút thụ sủng nhược kinh, đối với hắn mà nói mà Bạch Diễm không chỉ là minh tinh tinh quang lộng lẫy mà còn là mẫu thân của Lương Lương, hắn có thể đùa giỡn với Bạch Dao nhưng đối với bà Bạch trong lòng  chỉ có đầy sự kính sợ cùng thấp thỏm không yên.

Sau câu này, mọi người mới lục tục cầm đũa lên dùng cơm, bất quá, lúc này thực sự không quá thuận tiện, cái bàn này quá nhiều đồ ăn, lại vừa dài vừa rộng, không giống như gia đình họp mặt mà giống như một bữa tiệc buffet của gia đình nhà giàu nào đó, muốn ăn gì phải tự đứng lên kẹp lấy cho vào đĩa.

Bạch Dao ở nhà không chút bủn xỉn đi lại khắp nơi gắp đồ ăn, trong lòng Vưu Lương Hành có việc chỉ gắp vài thứ trước mặt, còn ông Vưu và bà Bạch hoàn toàn không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Khang Thánh Triết bất động, mà Khang Thánh Triết bị bọn họ nhìn chằm chằm thì run run rẩy rẩy, ôm chiếc đĩa đầy ắp bà Bạch gắp cho nhét vào miệng, nuốt không trôi mà.

Thật là nhân gian khổ hình.

Đôi mắt doanh doanh của bà Bạch vẫn luôn ba quang lưu chuyển nhìn chằm chằm Khang Thánh Triết, thấy hắn ăn uống ít thì cho rằng hắn không muốn ăn, vì thế cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Khánh Triết là người ở đâu? Là người thành phố A sao?"

Khang Thánh Triết nói: "Vâng ạ."

"Nghe nói cháu là bạn học của Tiểu Lương, vậy cháu học gì?"

Khang Thánh Triết nói: "Cháu học ngôn ngữ văn học Hán ngữ ạ."

Bà Bạch lại hỏi:

"Hán ngữ à, rất tốt, trước kia khi ta học biểu diễn vẫn luôn cảm thấy không khí khoa văn học rất tốt, mạnh hơn nhiều so với mấy ngành như Khoa học và công nghệ, Tiểu Lương học quản lý kinh tế, hiện tại thật giống như ba nó, suốt ngày sụ mặt."

Ông Vưu Minh xen mồm:

"Tôi có bao giờ sụ mặt trước mặt bà đâu."

Bà Bạch coi như không nghe được, tiếp tục nói:

"Bình thường học tập thế nào, thành tích của sinh viên trường đại học A đều không tồi, đúng rồi, ở trường ăn uống ngủ nghỉ được không?"

Đề tài chỉ là những việc bình thường nhàn thoại, ngôn ngữ của bà rất ôn nhu, tuy rằng từng chút từng chút hỏi thăm tất cả về Khang Thánh Triết nhưng sự thân thiết trong lời nói lại không hề giả trân.

Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, hai người hơi hơi thả lỏng. So với cảnh tượng đáng sợ khi ở cửa vừa rồi thì tình huống ba mẹ tiếp nhận nhanh chóng quá mức này làm bọn họ có chút nơm nớp lo sợ.

Khang Thánh Triết đáp: 

"Dạ, đều khá tốt, hoàn cảnh ở đại học A rất tốt, Lương Lương ở trong trường thường xuyên chiếu cố cháu."

Bà Bạch nói: "Tiểu Lương chiếu cố cháu sao?"

Khang Thánh Triết nói: "Đúng vậy ạ, Lương Lương tuy không nói nhiều nhưng làm không bao giờ ít, từ ngày nhập học tới giờ, mấy tháng rồi cháu nghe nhiều nhất là lời khen học trưởng Vưu tốt thế này, tốt thế kia ạ."

Bà Bạch rất hứng thú hỏi tiếp:

"Vậy sao, cháu nói thêm một chút đi, Tiểu Lương chưa bao giờ nói cho ta nghe về trường học cả."

Cha mẹ không giống nhau, tính cách đứa nhỏ cũng không giống nhau, tính tình bừa bãi của Bạch Dao luôn lộ ra ngoài, từ nhỏ đã vậy, có một chút việc nhỏ cũng bày ra bộ dạng buồn rầu trước mắt người khác, còn Vưu Lương Hành thì tương phản, việc gì cũng không nói, dù khó đến đâu cũng không mở miệng, nhưng mà đứa nhỏ lại cực kỳ ưu tú, làm gì cũng rất tốt, dần dà, bà Bạch Diễm và ông Vưu Minh đều cảm thấy mình không có đất dụng võ.

Vì thế chỉ đơn giản cung cấp đầy đủ vật chất và tinh thần rồi nuôi thả.

Lúc trước Vưu Lương Hành nói đăng ký học tại đại học A, nói đi là đi, bà sợ đứa nhỏ ở không được thuận tiện cho nên đã cố ý mua một tòa chung cư, nhưng dù cho chu cấp đầy đủ về vật chất nhưng khác hoàn toàn với lúc còn ở cùng nhau, từ khi lên đại học đã 2 năm rưỡi rồi, bây giờ bà Bạch lần đầu tiên nghe được tin tức tỉ mỉ về Vưu Lương Hành.

Bà muốn nghe, tất nhiên Khang Thánh Triết biết gì nói nấy, vừa vặn không phải vuốt mông ngựa, mà là đặc biệt thổi phồng, đặc biệt thổi phồng Vưu Lương Hành, ngữ khí kia, biểu tình kia cực kỳ chân thành.

Hơn 10 phút sau, bà Bạch nghe mà tâm tình cực tốt, cầm lấy tay Khang Thánh Triết nói liên tục:

"Đúng không, đúng không, Tiểu Lương còn tham gia ngày 11-11 sao, ta còn nghĩ đứa nhỏ này giống ba nó, không thích nơi nào nhiều người."

Khang Thánh Triết nói:

"Cũng không có biện pháp nha, như Lương Lương loang loáng như vậy, đi đến đầu đều có nhiều người chú ý."

Bà Bạch nói: "Ai dà, đứa nhỏ này ~~~ Thật biết cách nói chuyện."

Mẫu thân đại nhân bị người dỗ dành tươi cười như hoa, Bạch Dao thấy vậy mà xem thường, cô chen vào nói:

"Mẹ, Khang Thánh Triết trước mặt mẹ nói dễ nghe vậy thôi chứ bên ngoài toàn dỗi con không à, đồ hai mặt, phì!"

Bà Bạch nắm lấy trọng điểm:

"Vậy à, nguyên lai con cũng thân quen với Kháng Triết như vậy sao."

Bạch Dao cao giọng nói:

"Mẹ, mẹ nghe đi đâu vậy, con nói là tên này dỗi con a!"

Bà Bạch nói: "Chỉ trêu đùa mà thôi, hiện tại mấy đứa trẻ bọn con không phải hay đùa giỡn như vậy sao."

Bạch Dao trừng lớn mắt hạnh nói: "Mẹ!"

Ông Vưu xen vào:

"Dao Dao, đừng nói chuyện lớn tiếng với mẹ con."

Bạch Dao bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

Tính cách của bà Bạch ai cũng không care, không thèm liếc mắt nhìn Bạch Dao, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm với Khang Thánh Triết, càng trò chuyện càng càng thấy, tuy rằng vóc dáng của hắn cao một chút, thể trạng thô một chút, nhưng bộ dạng cũng xinh đẹp, con người cũng không tồi, từ khi vào cửa, mỗi 10s Tiểu Lương đều liếc nhìn hắn một cái, vừa thấy đã rõ ràng cảm tình của hai người.

Nghĩ nghĩ, bà Bạch lại bị Khang Thánh Triết chọc cười.

"Thánh Triết thật thú vị, này gọi là gì nhỉ, bề ngoài đẹp....."

Ông Vưu nói tiếp: "Linh hồn thú vị."

Khóe môi bà Bạch cong lên, cười rộ lên với hành vi của trượng phu không có lúc nào không lấy lòng bà.

Ngay lúc này, Vưu Lương Hành buông đũa xuống, nói:

"Khang Thánh Triết, cậu lại đây."

Khang Thánh Triết sửng sốt, thấy biểu tình Vưu Lương Hành trở nên lãnh đạm, ánh mắt là một mảnh khói mù, hắn nhăn mày lại, vừa muốn đi qua thì bỗng nhiên bà Bạch giữ chặt hắn, đồng thời ông Vưu Minh nói:

"Biến sắc mặt làm gì?"

Vưu Lương Hành thu liễm biểu tình lại, nghiêm túc nâng mặt lên nói:

"Con không nói giỡn!"

Ông Vưu: "Cái gì?"

Vưu Lương Hành nói: "Lời vừa rồi ở cửa, một chữ cũng không phải đùa cợt, con nghiêm túc."

Ông Vưu không mặn không nhạt hỏi:

"Con cảm thấy ta nói giỡn sao?"

Vưu Lương Hành không đáp được, hắn không hiểu vì sao cha mẹ bất thình lình lại thay đổi thái độ như vậy, không thể xác nhận rõ ràng cho nên hắn vô pháp ngồi an ổn ở đây, hắn nói:

"Con thích Khang Thánh Triết, dẫn cậu ấy về đây là muốn nói cho cha mẹ biết, con chọn người này, con sẽ cùng cậu ấy ở bên nhau, cậu ấy ngồi ở đây với tư cách không phải là bạn học, cũng không phải bạn bè mà là đối tượng kết hôn trong tương lai của con, con hy vọng mọi người có thể nghĩ kỹ....."

Khang Thánh Triết nhìn Vưu Lương Hành mà xuất thần, đôi mắt Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm vào phụ thân của mình.

"Cậu ta là nam."

Ông Vưu không trả lời mà hỏi lại:

"Con cảm thấy mắt ta không tốt sao?"

Vưu Lương Hành: "Không có ạ."

"Hay là thính lực của ta không tốt?"

"Không có ạ."

"Hoặc là trí nhớ của ta không được?"

Vưu Lương Hành hơi hơi tạm dừng, thong thả nói: "..... không có."

Ông Vưu:

"Vậy con nghi ngờ cha mẹ cái gì hả, con mang người về nhà, nói cho cha mẹ rằng đó là người con yêu, là bạn trai của con, là đối tượng con muốn kết hôn, cho nên cha mẹ đã dùng thái độ đối với người yêu của con trai, là đối tượng kết hôn của con trai để đối đãi như vậy con còn không hài lòng ở đâu? Con còn cảm thấy không tốt ở chỗ nào nữa!"

Cả người Vưu Lương Hành chấn động, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Tất nhiên hắn không phải không hài lòng đối với thái độ của cha mẹ mà chỉ là quá mức đột nhiên cho nên không thể tin được, trăm triệu lần hắn không nghĩ tới ông Vưu sẽ nói ra những lời này với hắn.

Đối mắt với cha, Vưu Lương Hành rất lâu mới có thể mở miệng hỏi:

"Vì sao ạ?"

Ông Vưu đề cao âm lượng:

"Bởi vì ta nuôi con từ nhỏ cho tới lớn, ta biết con nói một không nói hai, ta biết con dám làm dám chịu, những lời con đã nói ra không lời nào không làm được, một khi đã vậy thì vô luận sự chọn lựa của con là nam hay nữ, con đã nói ra như vậy làm cha làm mẹ chẳng lẽ còn không tin tưởng sự lựa chọn của con, không tôn trọng sự lựa chọn của con hay sao!"

Cả người Vưu Lương Hành cứng đờ, cha mẹ chưa từng nói với hắn như vậy, chỉ mấy câu đó thôi cũng đã động dung vô cùng, dĩ vãng hắn ở chung với cha mẹ đều là bình bình đạm đạm, chưa từng cảm nhận sự quan ái của cha mẹ lại tinh tường như vậy, nặng tựa ngàn cân, không có một khắc rời xa.

Vưu Lương Hành không nói lời nào nhưng sự tức giận của ông Vưu vẫn chưa giảm:

"Thất thần cái gì, xin lỗi đi!"

Trong phút chốc, Vưu Lương Hành khôi phục lại biểu tình, nói với bà Bạch Diễm:

"Con xin lỗi mẹ..... con không nên nói lớn tiếng với mẹ."

Bà Bạch vừa lòng cười: "Ngoan, mẹ biết con không phải cố ý."

Khang Thánh Triết: "......" emmmmm.

Hắn yên lặng nhủ thầm, hóa ra xin lỗi chỉ vì lớn tiếng sao????

Bầu không khí bữa cơm trầm mặc một cách vi diệu, từ khi nghe ông Vưu Minh nói, Khang Thánh Triết hiểu được nguyên do vì sao bà Bạch và ông Vưu lại thay đổi thái độ với mình, nhưng dù vậy, vẫn thấy thấp thỏm, luôn cảm thấy lát nữa hẳn là có thêm một cuộc nói chuyện đang chờ hắn.

Quả nhiên, sau khi ăn cơm không lâu, ông Vưu liền nói với hắn:

"Ra cửa tản bộ chút chứ?"

Vừa qua ngày 11-11, thời tiết bên ngoài đã chuyển lạnh, để ra cửa tản bộ quả thật là phải có dũng khí rất lớn, Khang Thánh Triết nào có thể chối từ:

"Vâng."

Ông Vưu cầm áo khoác, song song đi với hắn ra ngoài, đứng ở cửa không tới 3s, ông đã run rẩy nói:

".... Có chút lạnh."

Khang Thánh Triết nói: "Vâng."

Nhưng mà lão đại chính là lão đại, lạnh đến run người nhưng vẫn có thể mặt không đổi sắc, ông nói:

"Vừa đi vừa nói chuyện đi."

Khang Thánh Triết: "Dạ."

Hai người đi về phía trước, ngẫu nhiên quay đầu thấy cánh cửa còn không đóng lại, Vưu Lương Hành đang đứng ở cửa nhìn bọn họ, ông Vưu thở dài nói:

"Nói đến mức này rồi, mà còn không yên tâm, nó thật sự là rất thích cậu."

Khang Thánh Triết không dám nói tiếp, chỉ tùy thời đánh giá thần sắc ông Vưu, rất nhanh tầm mắt ông Vưu quay lại, thẳng tắp nhìn vào hắn:

"Cậu có biết chí hướng của nó không?"

Trong lòng Khang Thánh Triết nhảy dựng lên, hắn biết rốt cuộc khảo nghiệm cũng tới rồi, hắn trả lời:

"Anh ấy muốn kinh thương, muốn đưa công ty vào top 500 toàn cầu để giết thời gian."

Ông Vưu nói:

"Vậy trên con đường đó, cậu có thể làm gì cho nó?"

Trợ lực trong sự nghiệp, tự Khang Thánh Triết cũng biết là không thể làm được gì, tính tình hắn vốn lười nhác, cũng không hợp với cái gọi là hào môn, nhưng khi ông Vưu Minh hỏi, thần sắc của hắn không chút biến hóa, hắn trả lời:

"Cháu có thể làm cho anh ấy mỗi ngày đều cười nhiều hơn một chút."

Ông Vưu: "Dựa vào cái gì."

Khang Thánh Triết nói: "Bằng việc anh ấy không thiếu gì hết, chỉ thiếu một người lưỡng tình tương duyệt là cháu."

Ông Vưu nhìn hắn rát lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười không rõ nguyên do, tới cuối cùng ông nói:

"Rất tốt, vậy cậu thích nó không?

Khang Thánh Triết trả lời chắc chắn: "Cháu thích nhất."

Đáp án này đại khái làm cho ông Vưu rất vừa lòng, ông không hề nói thêm nữa, im lặng đi thêm khoảng mười mấy phút, hai người đều lạnh tới không chịu nỏi, ông mới nói:

"Được rồi, về đi."

Khang Thánh Triết yên lặng gật đầu, lúc này ông Vưu mới nhớ tới một vấn đề:

"Vậy tương lai cháu muốn làm gì?"

Khang Thánh Triết nói: 

"Kỳ thật, hiện tại cháu đang làm streamer rồi."

Ông Vưu nói: "..... Streamer?"

Trong phút chốc, trong đầu ông bỗng nhiên toát ra rất nhiều từ ngữ hỗn độn, trong đó có một từ cực kỳ khắc sâu đó là "tiềm quy tắc".

"Cậu là streamer trong công ty của A Lương sao?" A Lương ép buộc người này sao???

Khang Thánh Triết càng ngây ngốc hơn so với ông Vưu:

"Công ty của Lương Lương? Lương Lương có công ty sao ạ?"
Bình Luận (0)
Comment