Sâu Lười

Chương 11

Thể theo nguyện vọng của các nàng mà cũng là để giải oan cho anh công, ta quyết định làm phiên ngoại này còn hai cái khác thì cứ từ từ tính tiếp nha (≧∇≦)/

Đôi môi anh đào màu đỏ của nữ nhân giờ tái nhợt, hai mắt xinh đẹp trắng dã hướng về phía trước, gáy ngọc duyên dáng thon dài bị một bàn tay nam nhân gắt gao kháp trụ, vẻ mặt cầu xin trông động lòng người, mặc dù sắp mất đi sinh mệnh vẫn là hoa dung xinh đẹp đả động lòng người, đáng tiếc hung thủ lại không có lương tâm.

Tần Kinh Thiên nắm chặt tay mình, trong tay là nữ nhân hắn từng hôn môi qua nhưng giờ khắc này cũng không dậy nổi một chút thương hại nào của hắn, kẻ thứ 99 cũng là kẻ cuối cùng.

Nữ nhân cuối cùng thở một hơi cuối cùng, vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã mê hồn như cũ nhưng giờ cũng chỉ còn là cái xác không hồn.

Chậm rãi chà lau hai tay, sau đó sát thủ đem chiếc khăn lụa trắng ném tới mặt nữ nhân cũng che đi ánh mắt không cam lòng. Tần  Kinh Thiên không có khoái hoạt, không có thống khổ, không có kích động. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn thuộc hạ bốn phía xung quanh, từ giờ phút này trở đi, hắn- Tần Kinh Thiên đã trở thành tối ẩn mật, tối khổng lồ, tối quyền thế thủ lĩnh của tổ chức “Vô”

Không là có. Đây chính là tín điều mà “Vô” thờ phụng. Nhưng trăm ngàn lần không thể hiểu lầm rằng tổ chức này không coi trọng tiền tài cùng quyền thế chỉ là một tổ chức thanh giáo đồ. Hoàn toàn tương phản với ý niệm trên, “Vô” buôn lậu thuốc phiện, mại ***, giết người,….. mà tóm gọn một câu chỉ cần có tiền gì cũng làm. Tài sản khổng lồ cũng tạo nên thế lực hùng mạnh, nhưng không giống như Mafia mà thế nhân đều biết, tổ chức được ẩn giấu ở đủ loại công ty, xí nghiệp, ẩn thân trong mọi ngành nghề. Là tổ chức hắc ám bí ẩn, chân chính độc thủ.

” Vô ”  ở đây ý là nhân tài không có thất tình lục dục, lãnh khốc tới cực điểm mới xứng là cường giả chân chính. “Vô” không chỉ định người thừa kế, sau khi thủ lĩnh trước qua đời, hội nghị trưởng lão sẽ lựa chọn ra 100 người khiêu chiến, tự do cạnh trạnh để chọn ra kẻ mạnh nhất, rồi kẻ cuối cùng ấy sẽ đăng cơ vi vương. Mà quá trình lựa chọn này bắt đầu từ khi mới sinh ra phù hợp với yêu cầu của tiền nhiệm thủ lĩnh, Tần Kinh Thiên chính là bị lựa chọn như vậy.

100 đứa trẻ trưởng thành, sống, thụ huấn, sau đó là chém giết, kẻ sống sót cuối cùng chính là người chiến thắng. Đương nhiên “Vô” chọn lựa là thủ lĩnh chứ không phải là sát thủ cho nên cũng không chỉ cần người được đề cử đi ám sát mà là đưa cho mỗi người 1 triệu đô để bắt đầu kinh doanh, qua 5 năm cuộc chiến mới bắt đầu. Kẻ có thể phát triển thế lực của bản thân, sử dụng thuộc hạ tiêu diệt đối thủ, giúp kẻ đó mặc lên hoàng bào mới chính là ý nghĩa chân chính nhất của cuộc chiến này.

Giết chết đối thủ cuối cùng, An Kỳ- cũng là nữ hài tử xinh đẹp như Thiên sứ cùng lớn lên với Tần Kinh Thiên. Nàng không phải là đối thủ mạnh nhất nhưng là người phụ nữ đầu tiên và cũng là cuối cùng của hắn. Tần Kinh Thiên không muốn tiếp tục nhìn cái xác An Kỳ nằm trên đất kia nữa, giết nàng như thế cũng coi như là hắn đã nhân từ. Vậy là những đồng bạn khác của hắn đều đã chết, hiện tại hắn đăng cơ trở thành thủ lĩnh thứ 99 của tổ chức “Vô”, không biết là trùng hợp hay không, Tần Kinh Thiên là người được đề cử thứ 99.

Sau lưng truyền tới âm thanh “Đùng”, lại một đối thủ cũng là đồng bạn hôi phi yên diệt (tan thành mây khói) Có một số kẻ không bao giờ tự tay giết người, đặc biệt là những người có quyền lực khổng lồ như Tần Kinh Thiên vì sợ ô uế tay mình. Nhưng 99 đối thủ này đều do tự tay Tần Kinh Thiên giết, đó là một loại tôn kính hắn dành cho họ

Tần Kinh Thiên đối mọi thứ đều không có dục vọng nên hắn cũng không có nhược điểm, mà phàm những kẻ như vậy là đáng sợ nhất. Sau lưng là đại hỏa ngập trời, xa xa vang lên những tiếng chuông cảnh báo chói tai, Tần Kinh Thiênkhông nhanh không chậm thong thả bước dọc theo ngã tư, có quyền lực trong tay cũng không khiến hắn cao hứng, trở thành thủ lĩnh của “Vô” cũng đồng dạng vô vị như vậy. Nếu đổi là người khác trong giờ phút quyền lực trong tay này chắc đã sớm mở tiệc chúc mừng, nhưng Tần Kinh Thiên mặt không chút thay đổi mà trong mắt vẫn là lãnh khốc vô tình, tối đen không chút gợn sóng.

12h, thời khắc đỉnh cao của màn đêm, ở trong đêm gió lạnh, Tần Kinh Thiên tán bước với một tâm hồn trống rỗng. Loại cảm giác này vô cùng khổ sở, kẻ phải chết đều đã chết, những thứ cần đều đã đạt được, hắn- một kẻ luôn xay quanh mục tiêu vào giờ phút mọi thứ đều đạt thành này lại có một loại mất mát, mờ mịt và thất thố. Sự kiểm soát của “Vô” dù là Tần Kinh Thiên cũng không phải ngoại lệ, hắn tuy chỉ muốn đi một lát trong đêm gió thôi nhưng 100m quanh ngõ nhỏ cũng đã bị những cảnh vệ đoàn trông giữ, nhìn thì tưởng như không một bóng người kỳ thật trọng binh phòng bị đến ruồi bọ cũng không thể lọt qua.

Trong gió đêm bỗng truyền đến một làn hương hoa thơm ngát đặc biệt, nhất là dưới nền trời đêm, thị giác bị trói buộc, khứu giác càng thêm nhạy cảm khiến mùi hoa càng thêm nồng đậm. Tần Kinh Thiên dừng bước chân, đi theo mùi hoa vào trong một ngôi nhà nhỏ. Cả một đình viện là chói mắt sắc hoa trắng muốt đang nở rộ. Nói nó chói mắt không phải vì nó thực sự phát sáng mà là cả biển hoa hợp lại, dùng sinh mệnh mở ra những đóa hoa quỳnh trắng muốt làm cho người ta có một loại cảm giác chói mất, thần bí khó lường.

Tần Kinh Thiên lần đầu tiên bị những đóa hoa hấp dẫn, dù sao hắn là người chứ cũng không phải thần, ở cái ngày đại công cáo thành, tiêu diệt đối thủ cuối cùng, tình cảm của hắn cũng có chút yếu đuối. Mặc dù không giống người khác đắc ý vênh váo, nhưng cũng là một thứ cảm xúc mà hắn không thể khống chế được. Ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian mà đi theo hương hoa rồi bị hấp dẫn tại đây. Rồi hắn chú ý đến bên cạnh những đóa hoa có một người.

Con người luôn đối mặt với thời khắc sinh tử thì thường có một cảm giác hết sức sâu sắc, Tần Kinh Thiên từ khi bước vào đã phát giác có người tồn tại, nhưng kẻ này lại không có tính uy hiếp. Tần Kinh Thiên dù sao cũng đã trải qua muôn vàn sóng gió, một thân đăng phong tạo cực (làm nên cơ nghiệp), hắn cũng không đem đối phương để vào trong mắt. Mà trọng binh bố phòng cũng đảm bảo không kẻ nào can đảm ám sát hắn cho nên Tần Kinh Thiên thực bình tĩnh đi qua, cúi đầu ngắm hoa, ngay cả một cái liếc mắt nhìn đối phương cũng không thèm. Yên lặng chờ đối phương hỏi hoặc hét chói tai nhưng là cái gì cũng không có.

Tần Kinh Thiên chỉ cảm thấy đối phương thẳng tắp nhìn hắn, cái loại ánh mắt này thực khiến người ta không thoải mái. Đó không phải là ánh mắt bỉ ổi, ti tiện hay cừu hận mà là khát vọng, cực độ khát vọng khiến không ai có thể bỏ qua. Cuối cùng Tần Kinh Thiên xoay người đánh giá kẻ kia. Đó là một nam nhân, không đẹp đến mỹ lệ cũng không xấu xí nhưng lại vô cùng đặc biệt. Trên cổ nam nhân nhìn qua còn tưởng đang đeo khăn quàng cổ nhưng nhìn kĩ lại té ra là một xâu bánh nướng áp chảo. Tần Kinh Thiên theo bản năng cho rằng mình hoa mắt nhưng không phải, đó xác thực là bánh nướng Sơn Đông, mà chính xác hơn là một vòng bánh nướng (gặm luôn đỡ phải cầm, bệnh lười từ bé a =.=)

Cái vòng đã bị cắn mất không ít, dựa vào ngọn đèn dưới mái hiên lại càng có thể thấy được rõ ràng. Sau đó ánh mắt kia hắc hắc tròn tròn lượng lượng (nước ý) mang theo cực độ khát vọng, cầu xin lóe lên ý muốn Tần Kinh Thiên giúp đỡ. Tần Kinh Thiên không nhúc nhích chỉ lẳng lặng quan sát. Hai người cứ thế ở giữa đêm khuya giằng co, một người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp mà không bối rối, một người lại là nhìn thấy kẻ xâm nhập mà không sợ hãi. Một người là lặng yên quan sát, một người lại là cầu xin nhìn đối phương.

Hoa quỳnh đóng nụ, chân trời nổi lên những tia nắng đầu tiên, trời đã sáng.

Tần Kinh Thiên không nhúc nhích mà nam nhân đeo vòng bánh kia cũng đồng dạng không nhúc nhích. Hai nam nhân yên lặng đánh giá đối phương mãi cho đến khi ánh mặt trời chiếu đến nơi đây thì khuôn mặt nam tính của Tần Kinh Thiên bỗng nở nụ cười.

“Ngươi muốn cái gì?”

“Nước” đôi môi khô khốc của nam nhân phun ra một chữ (ヽ(`▭´)ノ hai bố đấu mắt cả đêm chỉ vì thế thôi sao?)

Quay đầu nhìn khoảng mười bước đến một bàn nhỏ dưới mái hiên, bên trên có đặt một ấm trà cùng một cái cốc. Tần Kinh Thiên chạy đến xem, bên trong ấm đầy nước trà, nhìn ấm lại nhìn nhìn nam nhân, Tần Kinh Thiên lần đầu tiên trong cuộc sống cảm thấy có hứng thú. (=.= quái nhân bị hấp dẫn bởi quái nhân a)

“Cho ngươi” bỏ qua cái cốc, Tần Kinh Thiên trực tiếp đưa cả ấm trà cho nam nhân.

Nam nhân không nhận lấy mà tiếp tục dùng cặp mắt không tròn, không lớn lại ngoài ý muốn lóe lên loại ánh mắt của chó nhỏ mèo nhỏ vô tội đáng thương nhìn Tần Kinh Thiên. Tần Kinh Thiên nhướng mi, nếu là cấp dưới của hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, loại động tác nhỏ này tuyệt đối không thể xuất hiện trên mặt Tần lão đại a.

Tần Kinh Thiên nhất ấm trà lên, nam nhân phối hợp mở rộng miệng để nước trà từ từ chảy xuống. Nam nhân lại tựa như kẻ đói khát trong sa mạc liều mạng uống từng ngụm nước cho dù bị nghẹn ho khan vẫn mở rộng miệng không chịu buông tha cho một giọt nước nào.

Nước một giọt không dư thừa đều đổ vào miệng nam nhân, mà y còn chưa thấy đủ liếm trước môi, muốn đem những hạt nước bên môi vào cái miệng đã cơ khát hồi lâu.

Ánh trăng dần nhạt đi, chân trời phía đông đã là một mảnh đỏ rực, thái dương đang lên cao, từng rặng mây đỏ đầy trời giống như chiếc khăn voan hồng của tân nương, khăn voan hạ là khuôn mặt quốc sắc thiên hương, là thái dương thần anh tuấn.

Không biết là ánh sáng mờ làm nổi bật hay nước trà dễ chịu, đôi môi nam nhân tươi nhuận, đỏ hồng động lòng người, Tần Kinh Thiên cảm thấy tim mình đập tựa như trống bỏi, đây là lần thất thường thứ ba. Thái dương như tân nương thẹn thùng, dương quang nóng cháy đem rặng mây đỏ lui xa, ánh bạch quang chiếu rọi thiên địa, cũng làm cho chút thất thường của Tần Kinh Thiên khôi phục bình thường, thủ lĩnh của “Vô” không thể yếu đuối.

Phút tiếp theo, ánh mắt Tần Kinh Thiên âm trầm đi xuống, trên người lộ ra sát khí, một cỗ hắc ám nồng đậm bao phủ trên người hắn. Ánh mắt sâu thẳm như vực sâu không đáy, làm lòng người nảy sinh sợ hãi. Mà nam nhân lại không một chút giật mình vì biến chuyển của hắn, càng không như người bình thường sợ hãi mà giống như trẻ con không biết sợ hãi ngại ngùng, vươn hai tay đòi ôm.

Nếu là hài đồng thiên chân, y thực sẽ khiến cho người khác thương yêu nhưng là đối với hắc ám đế vương Tần Kinh Thiên mà nói hắn chính là không chịu nổi loại hành động tượng trưng cho yếu đuối này. Đem nam nhân đứng lên không chút do dự. Trong mắt nam nhân có thiên chân nhưng không phải là loại không rành thế sự mà là trong thiên chân đã nắm giữ được hết thảy, không gì không làm được. Đó là một loại từ bi của thần Nói Jesus có thể chịu đinh giá chữ thập khổ hình để thức tỉnh thế nhân thì thần cũng là từ bi nhưng không như người thường dễ dàng bị giết chết như vậy. Mà ánh mắt y là một loại tự tin thiên chân, thiên chân cho một tâm hồn thuần khiết, tự tin cho một bản lĩnh cao cường.

Nam nhân lại chấp nhất nhìn Tần Kinh Thiên, hai tay cũng kiên trì vươn lên phía trước, y muốn Tần Kinh Thiên ôm y vào nhà! Hai người lại giằng co, Tần Kinh Thiên chưa bao giờ né tránh ánh mắt người khác chỉ có kẻ khác là phải cúi đầu nhưng sự kiên trì trong ánh mắt nam nhân lại làm hắn mềm lòng. Đúng vậy, kia không phải hai con sư tử đang giằng co mà chỉ là một con mèo nhỏ thực đáng thương cầu xin sự thương sót của chủ nhân, hoặc là đứa nhỏ khát cầu vòng tay của mẫu thân mà nó tự tin mẫu thân sẽ không tổn thương nó, cũng sẽ không bỏ qua yêu cầu của nó, cho nên mới dùng ánh mắt thiên chân mà lại tự tin nhìn hắn (anh bị so sánh với mụ mụ ohaoahaoha=))))))))))))))))))) Mà ở địa vị chủ nhân hay mẫu thân ngươi không có cảm giác khó chịu nào vì ngươi ở địa vị cường giả, không thể không để ý tới kẻ yếu đuối hơn kia. Tần Kinh Thiên hiện tại chính là loại cảm giác này, bản thân tựa hồ có chút dao động.

“Sâu lười biểu ca, sâu lười biểu ca” Khi vầng thái dương lên cao xóa đi hắc ám, một giọng nữ thinh thanh thúy từ xa vang lên.

“Sâu lười biểu ca, ngươi trả lời một tiếng đi a, ngươi làm sao vậy?” Thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, thanh âm nữ hài tử có chút bối rối. Vương Á Nam có chút thầm oán than thở cha mẹ Lại gia, cũng không phải không biết con mình lười thành cái dạng gì, cư nhiên để bạn học báo cho nàng một tiếng rồi liền bỏ của chạy lấy người. Đã thế còn tìm cái đứa bạn học hay quên, khi nàng nhận được tin thì đã là 24h sau, này kẻ kia không người quản một đêm, sâu lười biểu ca của nàng sẽ không lười mà chết chứ? (vâng, nỗi lo rất chính đáng =.=)

Càng nghĩ càng sợ hãi, Vương Á Nam cơ hồ là chạy vọt vào sân “A! Không chết!” Thấy nam nhân ở trong viện không sao, gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được đặt xuống.

“ha ha ha cáp!” Vừa thả lòng thần kinh, Vương Á Nam lại nhìn đến cái vòng bánh nướng áp chảo bị gặm không đồng đều trên cổ biểu ca, thật sự không nhịn được cười to ra. Trên lưng đeo túi sách, ôm bụng cười nếu không sẽ chết vì nghẹn tử mất, nàng nghĩ loại tiết mục này chỉ có chuyện xưa bịa đặt ra thật không ngờ hôm nay lại thật sự được tăng thêm nhận thức.

Nam nhân không vì bị biểu muội nhạo báng mà tức giận, ánh mắt lại chuyển hướng về phía biểu muội, hai tay lại như cũ vươn lên. Một huynh trưởng lớn tuổi lại hướng biểu muội nhỏ tuổi hơn đòi ôm!

Vương Á Nam cười đủ, cũng không bởi hành động này của biểu ca mà tức giận, nhấc chân bước qua, đem hai tay của biểu ca thả xuống, vỗ vỗ hai má có chút ướt át, có chút vui mừng lầm bầm “Còn tưởng lười chứ, lần này cư nhiên tự mình đi tận 10 bước uống nước”

Cúi đầu xuống ở ghế nằm ấn xoay, phía dưới ghế dựa liền xuất hiện hai cái bánh xe lớn, Vương Á Nam một bên nói chuyện một bên giúp biểu ca vào phòng, từ đầu tới đuôi đều không phát hiện còn một kẻ khác ở đây.

Tần Kinh Thiên nhìn nam nhân kì quái kia, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu. Khi thấy y cũng hướng về phía cô gái kia đòi ôm, trong lòng bất giác khó chịu, khi thấy ánh mắt y chấp nhất, lại có chút dao động, mà giờ phút này nhìn khuôn mặt y ngủ say, trong lòng lại là một mảng bình tĩnh cùng an tường khó nói nên lời. Nam nhân kì quái, bản thân mình còn kì quái hơn.

Vươn tay muốn giết y nhưng nửa đường lại rụt trở về, cùng lúc hắn biết nam nhân lười biếng này tuyệt sẽ không cho hắn đắc thủ (hành động, thành công) dễ dàng như vậy, còn về phương diện khác, hắn còn có hứng thú quan sát một chút.
Bình Luận (0)
Comment