Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 27

[Edit] hihie01

Ngày hôm sau.

Ôn Nhuyễn sau khi kết thúc chương trình học, liền trực tiếp xách giỏ chạy lấy người.

Lão Trịnh đã chờ sẵn ở dưới lầu, cô lên xe thông báo địa chỉ, tính toán trước tiên đi lấy quà sinh nhật cho Kỷ Hề.

Cuối cùng xe ngừng lại ở một cửa hàng trang sức cao cấp, cô dặn lão Trịnh chờ một chút, rồi liền trực tiếp đi vào cửa hàng, thời điểm này cửa hàng khá vắng khách, chỉ có vài nhân viên công tác tươi cười đứng ở quầy, thấy cô đi vào liền cùng cô chào hỏi, "Ôn tiểu thư tới."

"Vâng."

Ôn Nhuyễn cười lên tiếng, "Tôi hôm nay tới lấy châm cài ngực bữa trước đã đặt được chứ?"

"Đã xong hết rồi ạ, tôi tưởng ngài hôm nay không tới nên đang tính gọi điện cho ngài nhắc nhở chút ạ." Nữ nhân viên cùng cô nói vài câu, sau đó liền kêu người mang chiếc châm đã sớm chuẩn bị tốt ra, "Đây là do chúng tôi đã nhờ vị chế tác tốt nhất trong tiệm làm ra."

"Kỳ thật với giá này mà nói, ngài đều có thể ở trong cửa hàng chúng tôi chọn được hai ba cái, bất quá..."

Nữ nhân viên tiếp nhận hộp quà, đeo bao tay, thật cẩn thận mà mở hộp quà ra, hướng cô cười nói: "Lúc chúng tôi nhìn thấy vật thật liền cảm thấy cái giá này quá đáng giá, ngài thiết kế quá độc đáo cũng rất hoàn mỹ, một phần lễ vật như vậy thật không thể dung tiền mà đong đếm được."

Hộp quà được mở ra.

Một chiếc châm cài ngực hình con bướm được đính vô số đá quý, cánh dùng hoàng kim để đúc thành, khiến ta có cảm giác dày nặng rõ ràng, lại bởi vì thiết kế độc đáo làm cho nó thoạt nhìn thập phần khinh bạc, phảng phất như chính con bướm đang vỗ nhẹ cánh mình ở bụi hoa mà bay múa.

Mà đằng trước được khảm bạch kim càng là như vẽ rồng giống nhau.

Ôn Nhuyễn rất vừa lòng, cười gật đầu: "Rất đẹp, giúp tôi chuyển lời cảm ơn nhà chế tác của cửa hàng các cô."

Nữ nhân viên vội lên tiếng, phân phó người đi đóng gói lễ vật lại, phảng phất nửa đùa nửa thật nói một câu, "Tay nghề này của Ôn tiểu thư, ngài nếu là đi theo nghề thiết kế này, chỉ sợ lúc đó sẽ có rất nhiều nhà thiết kế không có cơm ăn nha, chế tác của chúng tôi vẫn luôn hỏi thăm ngài, có thể hay không đem ngài lại đây đào tạo."

"Cái này chỉ sợ không có biện pháp."

Ôn Nhuyễn cười một cái, thanh âm vẫn là nhu hòa.

Nữ nhân viên biết cô tiến vào giới giải trí sẽ không có nhiều thời gian rảnh, cũng liền không nói tiếp nữa, cười tiếp tục cho cô đi xem lễ vật đang được đóng gói.

Ôn Nhuyễn vừa nói xong lại chợt nghĩ tới, Văn Gia Hứa đã rất lâu rồi không có liên hệ với cô, tài khoản thì vẫn đúng hạn chuyển tiền vào, vài hôm trước cô còn thu được một số tiền khổng lồ.

Nghĩ nghĩ.

Cô gọi cho Văn Gia Hứa một cú điện thoại, bên kia vẫn là truyền đến tiếng nhắc nhở tắt máy.

Thật ra có cách khác để liên hệ đến với anh ta, bất quá nghĩ lại Văn Gia Hứa cứ cách một khoảng thời gian sẽ mất tích như thói quen vậy, Ôn Nhuyễn cũng liền kiềm chế lại, phỏng chừng anh ta có chuyện gì đi.

Vừa đúng lúc lễ vật đã đóng gói xong, cô đem điện thoại cất vào túi xách, lại gật đầu cám ơn một tiếng rồi mới rời đi.

Tiệc sinh nhật, 7 giờ tối mới chính thức bắt đầu, Ôn Nhuyễn lại về nhà thay một bộ lễ phục khác, trang điểm đơn giản lại, sau đó mới nhờ lão Trịnh đưa cô tới Kỷ gia.

Thành tây của Kỷ gia cùng Lâm gia khá giống nhau, đều là mấy thế hệ tích lũy thanh danh cùng tài phú mà thành.

Sinh nhật Kỷ Hề hôm nay được tổ chức ở nhà cũ của Kỷ gia, lúc Ôn Nhuyễn đến đã có không ít siêu xe đã đậu ở đó, thấp thì có xe thương vụ có hạn trên toàn cầu, cao thì trực tiếp chạy xe thể thao đến đây.

Lão Trịnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều siêu xe như vậy.

Ông nơm nớp lo sợ mà lái xe, sợ chính mình không cẩn thận đánh sai tay lái, đem những cái siêu xe đó mà đâm hỏng, cuối cùng vẫn có thể đem xe ngừng ở cửa, mồ hôi ông cũng ướt cả người.

Lau lau một phen mồ hôi trên mặt, nói, "Ôn tiểu thư, đến, tới rồi."

"Vâng."

Ôn Nhuyễn lấy bao tay cùng với hai chỉ hộp quà, thời điểm xuống xe, cô cùng lão Trịnh nói một câu, "Ông không cần chờ con, đi về trước đi, tí nữa sẽ có người đưa con trở về."

Tiệc tối còn không biết khi nào mới kết thúc, không cần thiết bắt ông ấy chờ.

"Được."

Lão Trịnh gần như thở phảo một hơi.

Thời điểm Ôn Nhuyễn xuống xe đã có không ít người đang nhìn cô, cũng hoặc là...... Xem xe của cô, trong một đống siêu xe trước mặt này chỉ có mỗi cô đi chiếc xe bảo mẫu của công ty, thật có chút không đủ.

Người tới tham gia tiệc tối hôm nay đều đang đoán xem ai lại được mời đến đây.

Vừa lúc tiệc tối còn chưa có bắt đầu, bọn họ cũng liền đơn giản nghỉ chân nhìn lên, thời điểm nhìn thấy Ôn Nhuyễn xuất hiện, bọn họ đều sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ tới Ôn Nhuyễn sẽ đến.

Tuy rằng trận này, tin tức của Ôn Nhuyễn không ít, nhưng lại chưa xuất hiện ở trước mặt đại chúng đại.

Tất cả mọi người ở suy đoán cô bị Lâm Thanh Hàn "Vứt bỏ", khẳng định thật sự rất thê thảm, bằng không như thế nào lại muốn vào giới giải trí hỗn loạn này đi kiếm tiền.

Chính là...

Hiện tại Ôn Nhuyễn lại xuất hiện ở bọn họ, thân một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc búi thành một cái búi tóc, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn giống như thiên nga, trên cổ không có đeo vòng cổ, chỉ đeo một bộ hoa tai.

Ưu nhã.

Thong dong.

Hiện tại sắc trời đã đen.

Kỷ gia đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn hai bên đường sáng rực như ban ngày, mà Ôn Nhuyễn đi ở trên đường, mặc dù bị mọi người đánh giá, cũng như cũ cười đến thong dong lại ôn hòa.

Không có vẻ buồn bực không phấn chấn sau ly hôn, cũng không có đau khổ đáng thương như trong tưởng tượng, không có Lâm Thanh Hàn bên người, không chỉ không có hiện ra một tia ảm đạm, ngược lại cô còn trở nên càng sặc sỡ loá mắt.

Trước kia khi Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn ở bên nhau.

Người đầu tiên được chú ý tới khẳng định là Lâm Thanh Hàn, sau đó mới là Ôn Nhuyễn.

Mà hiện tại...

Hào quang bên người cô không bị Lâm Thanh Hàn che lấp đi, mỗi người đều là chú ý đến cô đầu tiên, so với nhóm danh viện vừa rồi, Ôn Nhuyễn là người mang đến ấn tượng sâu nhất với người khác. 

Hôm nay tới tham gia tiệc tối đều là dĩ vãng thời trước, Ôn Nhuyễn không chủ động, cũng không bị động, lúc tiếp xúc với ánh mắt ai, liền cong mặt mày, lộ một nụ cười khéo léo.

Thái độ không khiêm tốn cũng không cao ngạo, thực dễ dàng làm người sinh ra hảo cảm.

Cô từ nhỏ liền sinh hoạt ở thành phố, khi đó Ôn gia như mặt trời ban trưa, cô chính là công chúa trong mắt mọi người, không biết có bao nhiêu người thích cô, mặc dù sau khi tới Lâm gia như cũ cũng có không ít người ái mộ cô, hiện tại thấy cô với bộ dáng quang thai đi đến, có không ít người nhẹ giọng nói: "Cô ấy như thế nào vẫn đẹp như vậy a, tôi thật muốn đuổi theo cầu cô ấy."

"Cậu vẫn là thanh tỉnh một chút đi, vợ trước của Lâm Thanh Hàn, liền tính dù có ly hôn rồi cũng chướng mắt chúng ta."

"Như thế nào liền chướng mắt? Lâm Thanh Hàn cũng chỉ là sự nghiệp thành công một chút, lớn lên soái một chút......" Người nọ càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể bĩu môi nói, "Tôi còn là cảm thấy Lâm Thanh Hàn không xứng với Ôn Nhuyễn, ngươi xem Ôn Nhuyễn sau khi rời khỏi anh ta, so trước kia càng thêm mê người."

......

Âm thanh nghị luận không lúc nào ngơi nghỉ.

Nhưng Ôn Nhuyễn đã thừa lúc mọi người chăm chú bàn tán, chậm rãi đi vào Kỷ gia, so sánh với bên ngoài, bên trong Kỷ gia còn muốn nhiệt liệt hơn, cả trai lẫn gái ăn mặc tinh xảo, tay cầm champagne, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu xuống, mỗi người thoạt nhìn đều rất lộng lẫy.

Các nhân vật nổi tiếng của thành phố này chỉ sợ đều có mặt ở đây.

Cũng trách không được có nhiều người đến tham gia yến hội như vậy.

Không biết là ai đã nói cái gì, một đám người vừa rồi còn đang nói chuyện sôi nổi quay đầu nhìn về phía Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn nhưng thật ra cũng không ngại, tùy ý bọn họ đánh giá, cô từ nhỏ đến lớn đã quen với việc bị người khác nhìn chăm chú, đã sớm sẽ không bởi vì bọn họ nhìn như vậy mà bị ảnh hưởng.

Cô hiện tại đang tìm Kỷ Hề.

Đáng tiếc người tới tham gia tiệc tối thật sự quá nhiều, cô nhìn không thấy Kỷ Hề ở đâu, nhưng lại thấy được thân ảnh của Kỷ phu nhân, vừa định đi tới chào hỏi, còn chưa có qua đi liền nhìn thấy hai cái thân ảnh.

Một cái là Kỷ Duyên.

Cậu ta hôm nay mặc một thân tây trang thật ra hiếm thấy, đầu tóc màu lam đen pha chút nâu, làm cho làn da đã trắng lại càng thêm trắng, trong tay của cậu cầm một ly champagne, xa xa nhìn lại như là quý công tử.

Chẳng qua...

Khuôn mặt kia như cũ nhàn nhạt, thậm chí còn có thể nói là xú.

Rõ ràng bị một đám người vây quanh, cậu ta lại giống vật thể cô lập, cùng những khuôn mặt tươi cười xung quanh thật đúng là trái ngược hoàn toàn.

Thời điểm nhìn thấy Ôn Nhuyễn xuất hiện.

Cậu ta cũng chỉ là không có gì biểu tình gì nâng mí mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại không có biểu tình gì thu trở về.

Một người khác là Hứa Chấp.

Anh ta mặc một thân tây trang màu trắng, không mang mắt kính gọng mạ vàng, trong tay cũng cầm một ly champagne, đang cùng người người giao lưu, không biết nói đến cái gì, cặp mắt đào hoa kia toát ra một ít ý cười, ở ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt lưu chuyển có vẻ thập phần rực rỡ lung linh.

Nghe được tên của Ôn Nhuyễn.

Hứa Chấp cười quay đầu, hướng cô gật gật đầu.

Ôn Nhuyễn cũng gật đầu đáp trả.

"Tiểu Nhuyễn!" phía xa truyền đến thanh âm của Kỷ Hề, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay, lại là đại tiểu thư Kỷ gia, thời điểm khách nhìn thấy cô thực tự nhiên tránh ra nhường đường, còn cười cùng cô, nói một ít lời chúc phúc.

Kỷ Hề kỳ thật thực phiền chán yến hội như vậy.

Đối cô mà nói, sinh nhật tìm mấy cái bạn tốt tụ họp cũng so với loại hình thức gặp mặt này tốt hơn nhiều, đáng tiếc không có biện pháp, trưởng bối trong nhà một hai phải tổ chức, cô cũng chỉ có thể nhận lệnh, cũng may Ôn Nhuyễn đến đây, bằng không hôm nay cô chắc sẽ nhàm chán đến chết.

Bởi vì sinh nhật.

Cô đem tóc nhuộm đen trở về, đen thẳng, tiêu chuẩn bộ dáng ngoan ngoãn trong mắt trưởng bối, tóc thuận theo khoác ở sau người, cô mặc một bộ lễ phục công chúa, dẫm lên giày cao gót, chờ đáp lại xong lời chúc phúc của bọn họ, cuối cùng chạy tới trước mặt Ôn Nhuyễn.

"Cậu xem nếu cậu không tới, mình đây sẽ chán chết."

Kỷ Hề nắm tay Ôn Nhuyễn, đè nặng tiếng nói cùng cô ấy oán giận một câu, trên mặt vẫn là treo ý cười khéo léo, lại cùng người quanh mình nói vài câu, chờ đến Ôn Nhuyễn cùng mấy vị trưởng bối của Kỷ gia chào hỏi, cô liền lập tức lôi kéo người hướng trên lầu đi.

Mà khách khứa dưới lầu vẫn còn thảo luận.

Có nói về Kỷ Hề, bất quá vẫn là thảo luận về Ôn Nhuyễn.

"Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không tới."

"Cô ấy là bạn tốt của Kỷ tiểu thư, tất nhiên là sẽ đến, bất quá...... Tôi vốn đang cho rằng cô ấy sau khi ly hôn sẽ chưa gượng nổi đâu? Xem ra lời đồn đãi vẫn là khuếch đại."

"Tôi nhìn cô ấy còn có vẻ tự tại hơn trước kia."

Mấy người nói vài câu, đột nhiên có người hỏi: "Lâm Thanh Hàn sẽ không đến đây đi?"

"Anh ta sao có thể sẽ đến? Anh ta không thích nhất đó là kiểu yến hội này, hơn nữa tôi nhớ rõ anh ta không phải đi Đức rồi sao."

"Kia còn tốt......"

Có người thổn thức, "Bằng không đợi lát nữa này hai người gặp mặt, cũng không biết ai sẽ xấu hổ."

"Hứa tiên sinh, ngài cảm thấy đề nghị của tôi như thế nào?" bên người Hứa Chấp, có nam nhân thiển mặt hỏi.

Hứa Chấp kỳ thật căn bản không trả lời ra sao, bất quá anh ta từ trước đến nay có biện pháp như thế nào để mê hoặc những người khác, có chút bất đắc dĩ nắm di động, cùng người bên người nói nói: "Xin lỗi, tôi có cuộc điện thoại khẩn cấp, việc cậu nói......"

Người nọ vội nói: "Kia ngài mau đi."

"Xin lỗi." Hứa Chấp cúi người lộ lời xin lỗi, sau đó cầm champagne trong tay hướng ban công mà đi đến, chờ đến khi xung quanh không ai, anh mới dựa vào ban công gọi cho Lâm Thanh Hàn.

Không bao lâu, liền có người nghe máy, truyền đến giọng nói lãnh đạm của Lâm Thanh Hàn, "Chuyện gì?"

"Đã trở lại?"

Hứa Chấp nghe được bên kia "Ừ" một tiếng, cười nói: "Hôm nay sinh nhật Kỷ Hề, cậu cũng tới đi."

Lâm Thanh Hàn thanh âm mỏi mệt, lại thập phần mà lạnh nhạt: "Không có hứng thú." Nói xong liền tính toán quải điện thoại.

"A?"

Hứa Chấp cười ra tiếng, chuyển ly champagne trong tay, cười nói: "Ôn Nhuyễn ở đây, cậu cũng không tới?"

Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, mới truyền đến một câu, "...... Địa chỉ."

Sau khi nói địa chỉ nhà cũ Kỷ gia, điện thoại liền bị cắt đứt.

Hứa Chấp cầm di động, lại nhấp một ngụm champagne, mặt mày cong thành một độ cung, thoạt nhìn liền giống như một con hồ ly, anh ta đứng ở bên ngoài nhìn vào khung cảnh bên trong, xem ra thực nhanh liền có trò hay để xem.

***

Mà lúc này bên trong chiếc xe thương vụ màu đen.

Lâm Thanh Hàn nắm di động, nhìn biểu hiện nhắc nhở của giao diện WeChat, hai ngày, anh không có biện pháp thêm lại Ôn Nhuyễn, cũng không có biện pháp xem bằng hữu vòng của cô, thậm chí không có cách nào liên hệ với cô...... Ngay cả di động cũng gọi không được.

Chợp mắt, anh mở miệng, "Đi Kỷ gia."

Anh muốn gặp cô.

__________________

Tác giả có lời muốn nói: Vì nghiệm chứng kéo đen có phải hay không không thể thêm đối phương, ta yên lặng mà kéo đen cơ hữu của ta, sau đó ta hiện tại liều mạng cùng cơ hữu của ta nhận sai, ô ô ô, quá thảm, vì cái gì chồng trước khổ sở lại muốn ta tới chịu.

Ta thật sự không phải tra nữ a! ( thổ bát thử hò hét)
Bình Luận (0)
Comment