Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 75


Edit: Daisy
Cái, cái gì?
Ôn Nhuyễn ngẩn ngơ mà nhìn Kỷ Duyên, giống như là không nghe rõ, cậu ta......!cậu ta biết chính mình đang nói cái gì sao?
Cậu ta, thích mình?
Sao có thể a?
Tương phản so với Ôn Nhuyễn còn đang kinh ngạc.
Kỷ Duyên lúc ban đầu trong lòng còn đang rất khẩn trương, giờ phút này lại trở nên nhẹ nhàng  rất nhiều, đại khái là đã đem lời khó nhất đã nói ra, những lời kế tiếp liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều, mồ hôi trong lòng bàn tay đã ngừng đổ, sống lưng cứng đờ cũng giống đã giản ra.
Kỷ Duyên cúi đầu nhìn Ôn Nhuyễn, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: “Anh biết em rất giật mình, anh cũng biết  trong lòng em còn có Lâm Thanh Hàn......!Anh không ngại, cũng không để bụng.”
“Anh chỉ là muốn nói với em, anh thích em.”
“Còn có ——” cậu ta dừng một chút, giọng điệu chân thành, sau đó quyết đoán nói, “Về sau, anh sẽ bảo hộ em.”
Bên tai là lời nói như chém đinh chặt sắt của Kỷ Duyên, Ôn Nhuyễn từ đang kinh ngạc  chậm rãi khôi phục lại như bình thường, cô nhìn Kỷ Duyên, không có lập tức nói chuyện, mà là nhìn cậu ta thật lâu, đột nhiên cười một cái.
“Em...em cười cái gì?”
Kỷ Duyên cau mày, môi mỏng cũng nhẹ nhàng nhấp lên, ngay cả giọng nói cũng hạ xuống, “Em không tin lời anh nói?”
Ôn Nhuyễn lắc lắc đầu, trả lời: “Tôi tin.”
“Vậy em ——”
Lông mày Kỷ Duyên chau lại, nhìn Ôn Nhuyễn, giọng nói rất nhẹ, “Cười cái gì.”
Lúc Kỷ Duyên nói chuyện thì cúi đầu xuống, mũi chân nhẹ nhàng ma sát mặt đất, cặp môi bị vô số truyền thông giới giải trí đưa tin “Đôi môi muốn hôn nhất” gắt gao nhấp lại, giống như muốn nói “Tôi đang không vui”.
Trên ghế dài ở hành lang, Ôn Nhuyễn nhìn cậu ta một lúc rồi bước tới ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Kỷ Duyên cũng ngồi, Kỷ Duyên cũng đi tới ngồi xuống.
Lúc này Ôn Nhuyễn mới mở miệng hỏi: “cậu thích tôi, là chuyện khi nào?”
Ôn Nhuyễn giọng nói như bình thường, thần sắc trên khuôn mặt cũng vậy, giống như đang tâm sự chuyện bình thường với Kỷ Duyên.
Kỷ Duyên xem thấy cô như vậy, càng thêm không vui.
Đây là lần đầu tiên cậu ta tỏ tình, không nghĩ tới đối phương một chút cũng không có thẹn thùng, ngược lại còn rất trấn tĩnh, ít nhất không hề khiếp sợ, nhìn dáng vẻ giống như là đã trải qua rất nhiều lần như vậy.
Bất quá nghĩ đến Ôn Nhuyễn từ nhỏ đã được yêu thích.
Kỷ Duyên mím môi, tâm trạng đang không hề vui vẻ gì, mở miệng trả lời, “Ở tại Italy, anh đã thích em, em rất chăm sóc anh, cũng rất quan tâm anh, em cũng sẽ không quản anh......”
“Em là người thứ nhất dám đối với anh như vậy.”
“Sau đó, anh lại biết......” Kỷ Duyên  đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Nhuyễn, dừng một chút, không nói tiếp.
Ôn Nhuyễn lại trực tiếp hỏi: “Biết cái gì?”

Kỷ Duyên nhấp miệng, do dự rất lâu, vẫn là nói, “Biết khi còn nhỏ em là người chăm sóc, quan tâm anh.” Giống như đang giải thích, “Lúc ấy anh bệnh đến mơ mơ hồ hồ, có thể nghe thấy có người nói chuyện với anh, lại không biết người kia là ai.”
“Em lại chưa từng nói với anh chuyện này nên anh cho rằng......!Cho rằng Tô Lam Lam là người quan tâm chiếu cố cho anh.”
Rốt cuộc là chính mình nhận sai người.
Nơi này không chỉ có sai lầm của Tô Lam Lam, cũng có vấn đề do cậu ta  không biết nhìn người, đôi tay Kỷ Duyên gắt gao nắm lại, biểu tình trên mặt giống như đang tự trách mình, ánh mắt lại không có sai nữa ly vẫn như cũ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn, nói: “Em yên tâm, Tô Lam Lam đã bị đưa đi, cô ta về sau sẽ không trở về nữa.”
“Không có người có thể khi dễ em nữa.”
“Anh cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”
Từ trước,
Ôn Nhuyễn là ô dù của cậu ta, là ánh sáng trong sinh mệnh của cậu ta.
Như vậy về sau, đến lượt cậu ta sẽ bảo vệ cho Ôn Nhuyễn  .
Nghe xong tất cả, những nghi hoặc tích góp trong lòng Ôn Nhuyễn  đã được sáng tỏ, ví dụ như vì sao từ nhỏ Kỷ Duyên và Tô Lam Lam không hề gặp nhau, sau khi năm 12 tuổi Kỷ Duyên bị bệnh về sau lại trở thành bạn tốt.
Lại ví dụ như vì sao lúc trước ở sân bay, Kỷ Duyên  uống trà về sau lại lộ ra biểu tình như vậy.
Trong lòng nghi hoặc đã sáng tỏ.
Ôn Nhuyễn nhìn Kỷ Duyên, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười, nhưng  trong mắt cô lại không có một tia tình yêu nam nữ, nếu nói có tình cảm nào không thì chắc chắn là có, nhưng cái loại tình cảm này giống như tình bạn hoặc là tình thân.
Đồng dạng.
Ôn Nhuyễn cũng phát hiện, kỳ thật trong mắt Kỷ Duyên cũng không có tình yêu nam nữ.
Mặc dù trong miệng cậu ta nói thích, nhưng cảm xúc trong mắt lại sạch sẽ và trong suốt.

Cô tin những lời nói của Kỷ Duyên, cậu ta thích, cậu ta sẽ bảo vệ đều là thật sự, chỉ là loại thích này không phải tình yêu.
“A Duyên.”
Ôn Nhuyễn gọi cậu ta.
Đây là sau khi lớn lên,  lần đầu tiên cô gọi cậu ta như vậy, lúc này Kỷ Duyên đã ngây dại.
Ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn, không đợi cậu ta lên tiếng, Ôn Nhuyễn liền tiếp tục nói: “Cậu nói cậu thích tôi, vậy lúc cậu nhìn thấy tôi có muốn ôm, muốn hôn tôi không?”
Kỷ Duyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là đỏ mặt rồi chậm rãi lan tràn đến lỗ tai.
khuôn mặt cậu ta như bị thiêu đốt đến lợi hại.
Ánh mắt né tránh, không dám nhìn Ôn Nhuyễn, ngay cả giọng nói cũng trở nên ậm ừ, “Anh, anh......”
Ôn Nhuyễn cười trả lời thay cậu ta: “Cậu không nghĩ tới, lại có lẽ phải nói, cậu chưa từng suy nghĩ qua như vậy.” Ôn Nhuyễn duỗi tay, muốn sờ sờ đầu Kỷ Duyên, khi còn nhỏ, cô thường xuyên làm như vậy.
Có thể lúc trước động tác dễ như trở bàn tay, theo thời gian trôi đi, cũng trở nên khó hơn rất nhiều.

Bọn họ đều trưởng thành, Kỷ Duyên cũng rất cao.
Cô chỉ có thể đổi thành chụp bờ vai của cậu ta.
Theo Kỷ Duyên quay đầu, Ôn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chậm rãi nói: “Cậu nói cậu thích tôi, cậu muốn bảo vệ tôi, tôi đều tin, nhưng Kỷ Duyên, cái này không phải tình yêu......”
“Không tình yêu nào có thể cho phép  người thứ ba tồn tại.”
“Nếu cậu thật sự thích tôi, vậy cậu tuyệt đối sẽ không cho phép tôi còn tình cảm với Lâm Thanh Hàn, cũng không có khả năng không để bụng thái độ của tôi đối với cậu.”
Kỷ Duyên nhìn Ôn Nhuyễn, sự thẹn thùng trên mặt một khắc này tất cả đã tản hết, cậu ta nhấp môi, há mồm muốn nói “Anh chính là thích em, anh chính là yêu em, anh muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau”.
Nhưng cậu ta lại phát hiện.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú mà ôn nhu của Ôn Nhuyễn như vậy, một câu phản bác cậu ta cũng không nói nên lời.
“Cậu muốn đóng bộ phim này ——”
Ôn Nhuyễn không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hướng về kịch bản cậu ta nắm trong tay, mở miệng hỏi: “Là bởi vì tôi sao?”
Vừa rồi Ôn Nhuyễn  đứng ở ngoài cửa nghe thấy những lời này, Tiểu Mạch cũng ở đó, so với biểu hiện kinh ngạc của cô thể hiện ra bên ngoài, Tiểu Mạch là một siêu cấp duyên fans, tự nhiên càng thêm kinh ngạc.
Còn có thái độ hôm nay của Bách Phi, những lời nói của chị Nacy.
Ôn Nhuyễn không thể không liên tưởng, Kỷ Duyên nhận  bộ phim này, có lẽ là vì mình......!Kỷ Duyên tuy rằng so với cô chỉ nhỏ hơn một tuổi, thậm chí đã lang bạt nhiều năm ở giới giải trí, nhưng tâm tư của cậu ta còn rất thuần túy.
Đối với cậu ta mà nói, bảo hộ một người, biện pháp tốt nhất chính là ở bên người đó.
Đích xác.
Lấy vị thế bây giờ của Kỷ Duyên, nếu có cậu ta trong tối ngoài sáng chiếu cố Ôn Nhuyễn, chỉ sợ ai cũng không dám làm gì cô.
Nhưng Ôn Nhuyễn  lại không thích như vậy.
Nhìn Kỷ Duyên nhấp chặt môi, còn có gương mặt căng chặt, tựa hồ cũng không muốn trả lời vấn đề này, Ôn Nhuyễn cười cười, tiếp tục nói: “A Duyên, tôi thực cảm ơn cậu vì tôi làm những việc này.”
“Nhưng tôi không hy vọng cậu làm như vậy.”
“Tôi hy vọng ——”
Ôn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Kỷ Duyên, giọng nói ôn nhu, ánh mắt bao dung, “Cậu có thể tỏa sáng ở sân khấu của chính mình, mà không phải vì người khác đi làm việc mình không thích.”
Kỷ Duyên từ đầu đến cuối đều không có nói qua một câu, cậu ta  nhấp môi, nhìn Ôn Nhuyễn, thần sắc quật cường lại bất lực.
Kỷ Duyên không biết có phải Ôn Nhuyễn nói ra những việc này vì không muốn cho cậu ta hy vọng, nhưng cậu ta đã hiểu một chuyện, Ôn Nhuyễn không cần cậu ta bảo vệ, cũng không muốn phát sinh quan hệ vượt mức tình bạn với cậu ta, hốc mắt có chút nóng lên, thậm chí còn có một ít chua xót.
Tay Kỷ Duyên  nắm chặt kịch bản.
Ngày thường cậu ta thao tác trên phím đàn, giờ phút này gân xanh lại nổi lên, giống như đang cố gắng khắc chế cái gì đó.
Nhìn Kỷ Duyên như vậy.

Ôn Nhuyễn tâm tình kỳ thật cũng có chút không quá dễ chịu, cô  khe khẽ thở dài, sau đó vươn tay, chủ động cho Kỷ Duyên một cái ôm, nhẹ nhàng nói: “Kỷ Duyên, trên đời này có rất nhiều loại tình  bạn.”
“Trừ bỏ tình yêu, còn có tình hữu nghị, thân tình.”
“Tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dáng khi còn nhỏ cậu gọi tôi chị ơi, nếu cậu nguyện ý, tôi cũng nguyện ý làm người nhà của cậu.”
“......!Người nhà?” Kỷ Duyên khàn giọng, ánh mắt mơ hồ, thấp giọng mà nói lặp lại.
Ôn Nhuyễn cười nói: “Đúng vậy, người nhà, trên đời ai rồi cũng sẽ có lúc tách ra, chỉ có người nhà là vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tiểu Mạch đang từ một đầu khác của hành lang đi tới, Tiểu Mạch  vừa rồi đi theo Nacy muốn báo cáo hành trình kế tiếp, đột nhiên lúc này thấy tình cảnh như hiện tại liền ngây dại, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, miệng rộng đến độ có thể nhét một cái trứng gà.
Này ——
CP Kẹo mềm chẳng lẽ thật sự HE?
Bách phi vừa rồi vẫn luôn quan sát động tĩnh của Kỷ Duyên và Ôn Nhuyễn, cũng không chú ý Tiểu Mạch đi tới, thoáng nhìn qua mới thấy Tiểu Mạch đi đến, trong lòng anh ta mắng một câu "mẹ nó", lại có chút may mắn, cũng may không phải người khác.
Đang suy nghĩ có nên đem người kéo qua một bên hay không, vẫn là......
Ở bên kia Ôn Nhuyễn cũng đã đứng lên, “Tôi còn có việc, hôm nay liền đi về trước.”
Kỷ Duyên giống như còn đang thất thần, cúi đầu, không nói chuyện.
Ôn Nhuyễn do dự một chút, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Mạch và Bách Phi, nhìn thấy bọn họ đứng ở kia, diendan Ôn Nhuyễn tuy rằng có chút giật mình, nhưng cũng nói gì, thần sắc như bình thường mà bước qua, nói với Tiểu Mạch, “đã lấy được lịch trình?”
“A?”
Tiểu Mạch còn đang bị ngốc, hơn nửa ngày mới trả lời: “Lấy, lấy được rồi.”
Ôn Nhuyễn gật đầu, “Được, chúng ta đi thôi.”
“......!Vâng.”
Còn đang chờ thang máy, Bạch Phi đứng ở một bên vẫn luôn do dự mãi mới nói với Ôn Nhuyễn, “Rất xin lỗi.”
Lời nói không đầu không đuôi, bất quá Ôn Nhuyễn nghe vẫn hiểu, cô quay đầu, nhìn Bách Phi cười một cái, “Anh là vì Kỷ Duyên, không có gì phải xin lỗi.”Lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn hướng về Kỷ Duyên bên kia, lại nói: “Phiền anh chăm sóc tốt cho cậu ta, cậu ta kỳ thật vẫn giống như trước kia, giống như một đứa trẻ.”
“......!Được.”
Thang máy tới rồi.
Ôn Nhuyễn cũng không nói nữa, lập tức đi vào.
Tiểu Mạch vội vàng đi vào theo.
Đến nỗi Bách Phi, đứng ở tại chỗ thật lâu, nhìn cửa thang máy hoàn toàn đóng lại mới đi về phía Kỷ Duyên, anh ta còn đang do dự có nên hay không đi an ủi một thằng đàn ông tỏ tình bị cự tuyệt, không nghĩ tới lúc này Kỷ Duyên lại đứng lên.
Kỷ Duyên đem kịch bản trong tay ném cho bách phi, “Đi thôi.”
Hả?
Vậy cũng được?
Thật không nhận vai a?
Kỷ Duyên không để ý đến bách phi, cậu ta bước đi về phía trước, Ôn Nhuyễn nói đúng, trên đời này làm bạn có rất nhiều loại, yêu cũng có rất nhiều loại, diendan ngay cả bảo vệ cũng có rất nhiều loại, vì thích người khác mà đi cưỡng ép chính mình làm điều không thích, không cần thiết.
Tỏa sáng trong lĩnh vực của từng người, sau đó sóng vai đi cùng nhau, cũng là một loại  ý nghĩa khác của việc làm bạn và bảo hộ.
Hơn nữa.
Hiện giờ cô ấy......

Đôi mắt Kỷ Duyên hơi lóe, thầm nghĩ, hiện giờ Ôn Nhuyễn cũng đã kiên cường không cần người khác phải bảo vệ mình.
***
Trong xe.
Ôn Nhuyễn nhìn tin nhắn trên Weibo, vị fans nhỏ của cô đã trở lại:
- 【 chỉ cần là em thích, vậy hãy trải nghiệm thử.


Ôn Nhuyễn nhìn tin nhắn, mi mắt cong cong, đột nhiên tắt di động, do dự nói: “Tiểu Mạch, em có tin tưởng......!người trên Internet không? Chính là cái loại  trước nay chưa từng thấy mặt nhau, chỉ dựa vào tán gẫu trên internet, em thậm chí không biết anh ta là kiểu người như thế nào?”
Tiểu Mạch vốn đang suy nghĩ “CP Kẹo mềm có phải hay không là sự thật”.
Đột nhiên bị hỏi, hơi sửng sốt, bất quá rất mau, em ấy liền phản ứng lại, vội vàng trả lời: “Tin tưởng a.”
Tiểu Mạch nói được rất chém đinh chặt sắt, trên mặt còn nở nụ cười tràn đầy.
“Em từ khi theo đuổi idol quen được rất nhiều chị em, cũng tham gia qua rất nhiều hoạt động offline, tuy rằng chúng em trước kia chưa từng biết mặt nhau, nhưng bởi vì lúc trước vẫn luôn trò chuyện tán gẫu, cho nên khi gặp mặt cũng sẽ không cảm thấy lạ lẫm.”
“Thậm chí còn có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.”
Tiểu Mạch nói đến chuyện này, miệng liền dừng không được, “Phía trước em đi tham gia buổi biểu diễn của Duyên Thần gặp được vài chị em trong vòng này, các chị em này đều đặc biệt đáng yêu, cho dù đến bây giờ, chúng em cũng vẫn luôn  liên hệ, trong đó còn có một chị sắp kết hôn, chúng em còn hẹn nhau tham gia hôn lễ chị ấy.”
Tiểu Mạch  lẩm nhẩm nói nửa ngày, bất tri bất giác mặt có chút  đỏ.
Xấu hổ nói: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, em có phải hay không nói  quá nhiều a.”
Ôn Nhuyễn cười lắc đầu, “Không, chị rất thích em nói những việc này.”
Ôn Nhuyễn trước kia cũng không tin chuyện trên mạng, nhưng cùng vị fans này tán gẫu lâu như vậy, diendan từ lúc xa lạ ban đầu đến bây giờ đã quen thuộc, cũng làm cô có cảm giác  chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Ôn Nhuyễn  hiện tại thậm chí lúc muốn chia sẽ việc vui, người thứ nhất nghĩ đến sẽ là anh ta.
Cách internet, cô cũng không biết đối phương là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, nhưng mỗi lần cùng anh ta nói chuyện, cô đều cảm thấy rất an tâm, đối với cô mà nói, anh ta không chỉ là fans, càng như là bạn bè của mình.
Bên tai.
Tiểu Mạch còn đang tiếp tục nói.
Mà Ôn Nhuyễn nghe Tiểu Mạch nói những việc này, ngón tay nhẹ nhấn màn hình, do dự một lúc lâu, vẫn là nhấp môi gửi một câu, 【 anh......!anh ở nơi nào? 】
- 【 thành phố kế bên.


Thành phố kế bên?
Thế nhưng lại cùng thành phố với mình?
Ôn Nhuyễn vừa kinh ngạc lại có chút cao hứng, cô cầm di động, do dự một lúc, lại gửi qua một câu.
- 【 kia......!Anh có muốn gặp nhau không? 】.

Bình Luận (0)
Comment