Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời

Chương 52

Sau khi tắm rửa lần nữa, cuối cùng nam nhân đã an phận hơn rất nhiều.

“Nếu nàng buồn ngủ, vậy hãy ngủ thêm một chút.”

Cằm Lục Tu Lương đặt trên đỉnh đầu nàng, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ nàng ngủ.

Mơ mơ màng màng, đau đớn trên người được hắn vuốt ve cũng dần dần tiêu tán, qua không bao lâu nàng lại mê man.

Lục Tu Lương rũ mắt xuống ngửi thấy mùi thơm ngát trên tóc nàng, hắn cười thỏa mãn.

Quả nhiên thật mệt mỏi với nàng.

Hắn ôm nàng, cứ lặng lẽ nhìn như vậy.

Phó Nguyệt Linh lại tỉnh dậy, trong không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn.

Nàng cố gắng chống đỡ định ngồi dậy nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nam nhân bên cạnh.

Lục Tu Lương chỉ mặc một bộ tẩm y, tư thái lười biếng tựa vào đầu giường.

“Tỉnh rồi.”

Hắn buông cuốn sách trong tay xuống, cúi đầu hôn lên trán nàng.

Nguyệt Linh một ngày không ăn không uống, giờ phút này đã đói bụng, nàng nhìn thấy Lục Tu Lương thì lại thấy giận sôi máu.

Kéo chăn đắp lên đầu, nàng không muốn nói chuyện với hắn.

“Xin lỗi, là ta quá phóng túng, làm nàng mệt mỏi.”

Lục Tu Lương cười đến sung sướng, trong miệng nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại không có nửa phần áy náy.

Hắn kéo chăn xuống, cong ngón tay chạm vào mũi nàng, “Nàng dậy ăn gì đó đã.”

Giọng nói của cô nương khàn khàn, “Đang là giờ nào rồi?”

“Vừa qua giờ Dậu.”

“?”

Nàng đã ngủ một ngày… Ai oán nhìn hắn một cái sau đó lại để hắn đỡ mình dậy, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang cười vui vẻ, trong lòng buồn bực thầm than một tiếng, sau đó cắn lên cổ hắn.

Một ngày trôi qua, nàng thậm chí còn không rời giường, giờ phút này khí lực nổi giận cũng không có.

Lục Tu Lương thở dài, hắn trấn an vỗ vỗ lưng nàng, bờ môi mỏng phủ bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Ta đã nói, chớ trêu chọc ta, bởi vì ta sẽ không nhẫn nại nữa.”

“…”

Thân thể Phó Nguyệt Linh cứng đờ, nghe hắn tiếp tục nói: “Giáo huấn vừa rồi chưa nhớ kỹ sao?”

Hai tay nàng dùng sức đẩy người ra, còn mình quấn chăn lui sang một bên, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn.

Lục Tu Lương bưng chén cháo trở lại bên giường, hắn ôm nàng vào trong ngực, đút từng ngụm cho nàng ăn.

Cháo nóng xuống bụng, khí lực rốt cục đã trở lại một chút.

Nàng nhìn cái thìa đút đến bên miệng cuối cùng cũng không ăn nổi nữa liền nghiêng đầu, trán kề vào cổ hắn.

Lục Tu Lương tiện tay đặt chén sang một bên, bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ đầu nàng.

Cô nương xấu hổ, buồn bã nói: “Mọi người sẽ cười nhạo thiếp.”

“Sẽ không có ai dám cười nàng.”

“Họ không nói, không có nghĩa là trong lòng bọn họ không nghĩ gì.”

Thật đáng xấu hổ.

Kể từ khi đại hôn xong, nàng chưa bao giờ ra khỏi phòng.

Vẻ mặt Lục Tu Lương thản nhiên, “Người bên ngoài chỉ biết hâm mộ tình cảm phu thê ta rất sâu đậm, ân ái phi thường.”

Thôi, không thể nói được với hắn.

Hai người lại ở trên giường ngán ngẩm một hồi, Nguyệt Linh duỗi thắt lưng, “Thiếp muốn xuống giường đi dạo một chút.”

Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy trời tối.

“Đi đâu?”

“Ôi… Không thể đi dạo được.”

Gãi gãi mái tóc lộn xộn, nàng vươn hai tay, “Chàng ôm thiếp!”

Trên người chỉ có một bộ tẩm y, bây giờ theo động tác của nàng trở nên lỏng lẻo.

Nàng thấy thần sắc nam nhân lại có biến hóa thì vội vàng kéo chăn, vẻ mặt cảnh giác, “Chàng đừng hiểu lầm! Chàng chỉ cần ôm thiếp xuống, đặt ở trong sân là được, những chuyện khác không cần làm!”

Nàng thực sự không thể nữa, bây giờ toàn bộ cơ thể đều bủn rủn vô lực, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời giường.

“Được rồi.”

Lục Tu Lương đáp ứng rất nhanh, Nguyệt Linh không khỏi nghi ngờ độ tin cậy trong lời này của hắn.

Nàng hồ nghi nhìn hắn, “Chớ được lừa gạt thiếp, chàng thật sự sẽ an phận thủ thường sao?”

Từ sau khi nàng nhìn thấy thực lực của nam nhân này thì đã biết trước kia hắn có bao nhiêu ẩn nhẫn khắc chế.

Hiện giờ rốt cục cũng danh chính ngôn thuận, cũng trong giai đoạn tân hôn, hắn có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy sao?

Huống hồ đêm qua hắn cũng nói không làm, kết quả vẫn không nhịn được, nam nhân quen biết chút hoa ngôn xảo ngữ, nàng xem như đã lĩnh giáo qua, nói cái gì mà sẽ rất nhanh tốt thôi, không chạm vào nàng nữa, lần cuối cùng, đều là giả.

Giả!

Nguyệt Linh xoa xoa chỗ đau nhức trên người, nàng tức giận nói: “Quên đi, thiếp vẫn nên nằm xuống, thế nhưng chàng phải tránh xa thiếp ra một chút, nếu lại giày vò thiếp, vậy chàng hãy đến thư phòng ngủ đi!”

Lục Tu Lương không nhịn được cười, xem ra hắn thật sự đã làm nàng sợ hãi.

Thấp giọng dỗ dành: “Ta đảm bảo tối nay không giày vò nàng, nàng muốn ra ngoài thì ta ôm nàng xuống, ta giúp nàng mặc y phục trước.”

Dứt lời hắn liền lấy y phục của nàng đã được mang đến từ sáng sớm, chuẩn bị động thủ.

Phó Nguyệt Linh kinh hãi thất sắc, “A Niệm đâu! Thiếp có thị nữ! Hãy để A Niệm đến đây còn chàng không được đụng vào thiếp!”

Lục Tu Lương ném y phục sang một bên, hắn cười nhạt, “Trong phòng ngủ này của ta không cho người khác vào, nàng ấy có thể đến cũng chỉ có tịnh thất và gian ngoài, nàng xác định nàng muốn đi ra với bộ dạng này sao?”

“Huống hồ, nếu ta ôm nàng đến tịnh thất, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới hồi ức nào đó, đến lúc ấy, nếu ta muốn ôn lại thì nàng cũng không ngăn được ta.”

“Chàng! Chàng chàng…”

Nguyệt Linh tức giận run rẩy ngón tay chỉ vào hắn, Lục Tu Lương nắm chặt ngón tay nàng rồi lại cầm xiêm y lên, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, nàng có thể coi ta như thị nữ của nàng, ta sẽ mặc y phục cho nàng, nàng không cần gọi người khác nữa.”

Dừng một chút, ánh mắt hắn dần dần thâm sâu, “Ta cũng không cho người khác chạm vào nàng.”

Ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, hắn càng ngày càng không che dấu.

Nhưng, nàng thích.

Thấy nàng không nói gì, hắn bắt đầu mặc y phục cho nàng.

“Ta mặc sai ở đâu thì nàng nói cho ta biết.”

Hơi thở của nam nhân phả vào tai khiến nửa người nàng tê dại.

“Ừm.”

Thấy nàng xấu hổ, hắn thì thầm.

Sau này, mỗi ngày sẽ lặp lại hạnh phúc của ngày hôm nay, chỉ cần nghĩ đến, trong người đã tràn ngập hy vọng chờ mong.

Mặc y phục rồi bế nàng lên, hắn đưa nàng vào sân viện.

Trong viện không có một người, rất thanh tịnh.

“Tại sao ở đây vẫn luôn trống vắng vậy?”

Kiếp trước cũng như thế, trong phủ của hắn ít người lui tới vây quanh, như vậy sẽ không bất tiện sao?

“Nàng có muốn ta đưa nàng lên mái nhà xem không.”

“Được!”

Hắn ôm nàng, chân khẽ chạm một cái liền phi thân, hai người đã lên nóc nhà.

Hắn ôm nàng ngồi trên mái nhà, sợ nàng ngại cộm lên hắn để nàng ngồi trên đùi mình.

“Từ nhỏ ta sống một mình đã quen, có rất nhiều chuyện đều là tự mình ra tay, cho nên ta không cần người hầu, huống hồ ta cũng không thích người khác dễ dàng tiến vào lãnh địa của ta.”

Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn hắn, à, ý thức lãnh địa thật mạnh.

Nó giống như cái gì…

Nàng đã đọc qua trong một cuốn sách, ban ngày giống như hổ lớn, nhưng ban đêm hắn lại hoá sói.

Lục Tu Lương thấy nàng xuất thần thì cũng lẳng lặng nhìn nàng, chỉ nhìn như vậy nhưng trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.

Đêm trăng yên tĩnh, có nàng làm bạn, cuộc sống này đã quá đủ rồi.



Ngày hồi môn, Nguyệt Linh nghe Thẩm thị nói về chuyện Thái Tử nạp phi.

“Thái Tử muốn nạp phi?”

Nguyệt Linh đang cắn một nửa điểm tâm trong miệng, thiếu chút nữa nàng bị nghẹn cổ.

Tiếp nhận trà của Lục Tu Lương rót một hơi cạn sạch, nàng thuận khí xong vội vàng hỏi: “Đây là chuyện khi nào mà con không biết? Sao đột ngột vậy? Tình cảm của Thái Tử và Nhạc Dao không tốt lắm sao? Hắn làm sao vậy, sao lại muốn nạp phi? Nhạc Dao làm sao bây giờ! Nàng ấy còn sắp sinh hài tử!”

Thẩm thị bất đắc dĩ thở dài, “Tin tức mới truyền ra, nhưng tin tức của Đông Cung từ trước đến nay đều rất kín, chuyện này sợ là đã được một thời gian.”

Nguyệt Linh trừng mắt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, không để ý bánh ngọt trên tay mình mà kéo lấy cổ áo hắn, “Chàng có biết biết việc này không?”

Khóe mắt Thẩm thị co rút, bà xoa nhẹ lên trán, cái này cũng quá vô pháp vô thiên, mới có mấy ngày mà đã kiêu căng thành bộ dáng này.

Sắc mặt nam nhân không gợn sóng, hắn rút khăn tay ra thay nàng lau sạch ngón tay, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Chàng hãy kể tỉ mỉ cho ta!”

Nguyệt Linh vội vàng đấm thẳng hắn, “Sao chàng lại không nói cho thiếp biết, còn muốn gạt thiếp sao!”

Lục Tu Lương ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, “Nàng cũng rất mệt mỏi, không cần phải lo lắng cho chuyện bên ngoài.”

“…”

Trong phòng trong nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

Mặt Phó Nguyệt Linh đỏ bừng đáp một tiếng, người cũng an phận.

Sau một lúc, nàng thì thầm, “Vậy chàng nói cho ta những chuyện đã xảy ra.”

Lục Tu Lương cự tuyệt không mở miệng, hắn chỉ chuyên tâm lau ngón tay cho nàng, ánh mắt Nguyệt Linh liếc hắn, tức giận đến phồng má.

Phó Dật Lãng thấy hai người này cũng thú vị, mắt thấy tiểu muội muốn trở mặt thì tiếp nhận lời nói.

“Nghe nói vị Thôi cô nương kia ở ngoài cửa Đông cung ngăn cản Thái Tử cùng Thái Tử phi hồi cung, nói là có việc phải bẩm báo. Thái Tử giận dữ trách cứ cung nhân vì sao không đuổi người không liên quan ra ngoài. Thôi cô nương lộ ra vẻ mặt bi thiết quỳ gối bên ngoài Đông cung, Thái Tử phi sinh lòng không đành, khuyên hắn nghe xong lời Thôi cô nương nói.”

“Thôi cô nương theo Thái Tử vào thư phòng, về sau không quá mấy ngày liền có tin tức Thái Tử coi trọng Thôi cô nương, muốn nạp nàng làm phi, nhưng các triều thần đều bán tín bán nghi, dù sao thái độ lúc trước của Thái Tử rất kiên quyết. Huống hồ tin tức của Đông Cung từ trước đến nay luôn nghiêm mật, tin đồn bây giờ độ có tin cậy không cao.”

Nguyệt Linh nghe được thì vô cùng suy tư, thế nào nàng cũng không tin Thái Tử thay lòng đổi ý.

“Mãi cho đến mấy ngày trước, có cung nhân nói nhìn thấy Thái Tử bị ngăn ở ngoài tẩm điện của Thái Tử phi, hỏi thăm mới biết, là Thái Tử phi không muốn gặp hắn, vẫn cự tuyệt hắn. Liên tiếp mấy ngày như thế, Thái Tử đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt cô đơn.”

“Cho đến hôm qua thân thể Thái Tử phi không khỏe, suốt đêm triệu tập thái y, có cung nữ nói, lúc ấy Thái Tử đỏ hốc mắt đứng ở ngoài cửa cả đêm.”

“Sao lại như vậy… Chuyện gì đã xảy ra với hắn thế này?”

Phó Nguyệt Linh đứng lên, “Nhạc Dao cũng sắp lâm bồn, sao hắn lại đối với nàng ấy như vậy!”

Lục Tu Lương trầm mặt, hắn không để ý mọi người ở đây mà ôm nàng vào trong ngực trấn an, hắn lạnh nhạt nhìn Phó Dật Lãng một cái.

Thẩm thị cũng mang tâm tình buồn bực, “Đế vương mà, làm sao có thể cầu được chân tình lâu dài chứ, cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.”

Nguyệt Linh vùi đầu vào ngực nam nhân, trong lòng phẫn uất thế nào cũng không tản đi được, nàng hít sâu một hơi cho đến khi trong mũi đều là hương vị của hắn.

Lẩm bẩm nói: “Nhạc Dao là một nữ tử nội tâm vô cùng kiên định, nếu nàng bị thương tâm, sợ là đời này cũng không muốn gặp lại Thái Tử.”

Lục Tu Lương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, hắn như có điều suy nghĩ.

Trên đường trở về, Phó Nguyệt Linh nằm trong lòng nam nhân, thần sắc ủ dột.

“Chàng nói… Tại sao Thái Tử đột nhiên thay đổi?”

Lục Tu Lương không nói gì, hắn không thích trong lòng nàng nhớ đến người khác quá nhiều, hôm nay đã có nhiều chuyện bên cạnh chiếm suy nghĩ của nàng.

“Ưm?”

Tại sao hắn lại đột nhiên hôn nàng? Rất nhanh, Nguyệt Linh không còn tinh lực để nghĩ đến chuyện Thái Tử nạp phi.

Xe ngựa bị dừng ở trong một con hẻm hẻo lánh, Lục Thất xuống xe rời đi.

Rèm xe hơi chuyển động, thân xe lắc lư, hồi lâu mới trở lại bình tĩnh.

Mãi đến khi mặt trời lặn, xe ngựa mới trở lại trước cửa Lục phủ.

Lục Tu Lương dùng áo choàng bao bọc Nguyệt Linh kín mít rồi ôm trở về phòng.

Hai vị chủ nhân Lục phủ từ sau khi trở về phòng liền không còn động tĩnh gì nữa.

A Niệm ôm đầu gối ngồi ở ngưỡng cửa tiền viện, nhàm chán đếm sao.

Từ khi tới Lục phủ, mỗi ngày nàng đều không có việc gì làm, tất cả mọi thứ về cô nương đều do công tử tiếp nhận, nàng muốn trở về làm sát thủ.

Đêm đã khuya.

Lục Cửu lặng yên không một tiếng động dừng lại trước mặt nàng, “Công tử tìm muội.”

“Ồ.”

A Niệm vỗ vỗ đất trên váy, nàng vừa mới xoay người đã nghe phía sau nói: “Ngày mai ta so kiếm với muội.”

“Phải không? Thật sao?”

Trong mắt A Niệm lóe lên ánh sáng, nàng thật đúng là nhàn rỗi đến phát hoảng.

“Đúng.”

“Được rồi! Một lời đã định!”

Trong nháy mắt vui vẻ hớn hở, nàng nhảy nhót đi vào nội viện.

Lục Cửu ngẩng đầu nhìn trời rồi ngồi xuống chỗ nàng vừa ngồi.
Bình Luận (0)
Comment