Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 105


Tiếng nói bên tai rất thấp, gần như là thì thầm, nhưng lại đi thẳng vào tim.

Hô hấp của Thẩm Nghi Thu dần trở nên dồn dập khó hiểu, trong lòng có chút mất tự nhiên.

Uất Trì Việt cảm nhận được phản ứng của người trong ngực, đầu óc nóng lên, liền nói:
- Tối nay đừng đi.
Thẩm Nghi Thu ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy một trận vui mừng từ trong đáy lòng tràn ra.

Cánh tay hắn căng cứng, lặng lẽ ôm chặt lấy nàng, sau đó lập tức buông ra, âm thanh hơi khàn nói:
- Chờ ta.
Sau khi Thái tử đi, nhịp tim đang đập dồn dập của Thẩm Nghi Thu chậm rãi bình phục, quay đầu nghĩ lại, chỉ cảm thấy có chút không ổn.

Lời đồn Thái tử đồng tính luyến ái, lúc này thật sự được chứng thực rồi.
Nhưng lúc nãy đã lỡ gật đầu, lúc này hối hận nuốt lời cũng không hay.

Nàng cười khổ một cái, sau đó gọi cung nhân tiến vào hầu hạ tắm rửa thay quần áo.
Tắm rửa hoàn tất, lại thay áo ngủ xong xuôi, thời gian cũng vẫn còn sớm.

Uất Trì Việt thẩm vấn Tào Bân thì một lát không thể về ngay được, Thẩm Nghi Thu liền phân phó cung nhân mài mực bày giấy, lấy văn tự Thiên Trúc ngày hôm trước bọn hắn sao chép được, đối chiếu với kinh văn tìm thấy trong Tào phủ, bắt đầu giải mã chữ viết.
Việc này không hề đơn giản, người chưa từng tiếp xúc qua loại văn tự như thế này mà nhìn thì chỉ thấy trên giấy là một chuỗi trùng điệp nét mực lộn xộn, mỗi một chữ cơ bản đều giống nhau, thực sự rất khó phân biệt.

Cũng may văn tự Thiên Trúc được bắt nguồn từ chữ Thổ Phiên, nên Thẩm Nghi Thu làm cũng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.

Chỉ là hai bên so sánh với nhau vô cùng mất thời gian, sức lực.

Nhất là lúc mới bắt đầu, có khi phải lật toàn bộ đống kinh văn nên mới tìm được một chữ.
Bất tri bất giác thời gian đã trôi qua được hơn một canh giờ, ngọn nến cạnh bàn đã cháy gần hết, vậy mà nàng chỉ mới giải được một đoạn ngắn ngủi.
Uất Trì Việt thẩm vấn Tào Bân cùng mấy tên thuộc hạ xong, lúc trở lại trong viện đã là canh ba sáng*.
* Từ 23 giờ khuya ngày hôm trước đến 1 giờ sáng ngày hôm sau.
Hắn tưởng là Thẩm Nghi Thu đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng khi bước vào trong viện, lại nhìn thấy ánh nến vàng mờ nhạt xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ.
Trái tim Uất Trì Việt khẽ rung động, bước nhanh tiến về phía trước.

Hắn vén màn cửa lên xem xét, liền thấy Thẩm Nghi Thu đang ngồi trước thư án.

Sách vở, kinh thư, giấy mực bày đầy khắp sàn nhà.

Trong tay nàng đang cầm bút ống, tầm mắt cúi thấp xuống, đôi mi thanh tú cau lại, ánh mắt chăm chú, giống như đang tìm gì đó bên trên quyển kinh.
Màn cửa khẽ động, một trận gió nhẹ thổi vào trong phòng.

Ánh nến lung lay, bóng dáng của nàng cũng theo đó mà hơi chập chờn, tâm thần của Thái tử cũng run rẩy theo.
Lông của áo lông chồn khẽ lướt qua gò má trắng như sứ của Thẩm Nghi Thu, đầu quả tim của Thái tử cũng là một trận ngứa ngáy.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy hành lễ, dụi dụi hai mắt nói:
- Điện hạ.
Nàng lại không biết trên tay mình dính bao nhiêu mực, đuôi mắt lem nhem một đoạn mực dài.
Bộ dáng kia vừa buồn cười, vừa có chút mê hoặc người ta.

Hầu kết của Uất Trì Việt giật giật, quay đầu đi ho khan một tiếng:
- Sao còn chưa đi ngủ?

Lại nhìn thoáng qua thư án, lông mày cau lại nói:
- Việc này quá hao tâm tổn sức, cứ để đó nhường cho người khác làm.
Thẩm Nghi Thu biết "người khác" trong miệng hắn chính là hắn, việc này chỉ có người hiểu chữ Thiên Trúc hoặc chữ Thổ Phiên mới có thể làm được.

Cũng có thể những chứng cớ này là chuyện vô cùng trọng đại, nên hắn không yên tâm mượn tay dịch quan làm hộ.

Nhưng nếu bây giờ nàng không làm giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ chờ nàng ngủ say rồi lặng lẽ bò dậy, thâu đêm suốt sáng vùi đầu vào án thư.
Nàng vốn dĩ không cần vẽ vời thêm chuyện, nhưng mà lúc tối đã được xem hắn múa khiếm khí rồi, bây giờ coi như có qua có lại đi.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu lấp lóe:
- Thiếp chưa thấy buồn ngủ, rảnh rỗi không có việc gì nên bỏ mấy thứ này ra xem.
Làm sao Uất Trì Việt có thể tin được, nhíu chặt mày nói:
- Gạt người, ngày thường giờ này nàng đã ngủ từ lâu rồi.

Chưa nói mấy ngày nay bôn ba mệt mỏi như thế, làm sao có thể không buồn ngủ?
Thẩm Nghi Thu chớp chớp mắt, đột nhiên nhoẻn miệng cười, ranh mãnh nói:
- Hôm nay thiếp được chiêm ngưỡng dáng múa của điện hạ, không khỏi mất hồn mất vía, lơ đãng đến mức đêm cũng không thể ngủ say...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã ôm ngang nàng lên, đi về phía màn giường, thấp giọng nói:
- Tiểu Hoàn hư quá.
Thái tử đem nàng đặt ở trên giường, rồi bao phủ người lên, môi mỏng như gần như xa mà cọ xát trên môi nàng, không chịu rơi xuống đúng chỗ.
Cùng lúc đó, tay hắn xuyên qua áo lông chồn rơi xuống bên eo nàng, hơi hơi dùng sức, cách một lớp lụa mỏng manh chậm rãi x0a nắn.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn cách một tầng vải dệt truyền tới da thịt Thẩm Nghi Thu, nóng tới mức bỏng người.

Thẩm Nghi Thu cảm giác như trái tim mình bị cái móc câu nhấc lên.
Nàng khẽ hé mở đôi môi, hô hấp dần trở nên gấp rút.

Không biết tại sao, tối nay Thái tử không còn giống với trước kia nữa.

Trước kia tuy hai người cũng có những cử chỉ thân mật, nhưng Uất Trì Việt xoa bóp gọn gàng dứt khoát, không có quy luật gì, so với khi sờ Nhật tương quân cũng không khác là bao.
Nhưng tối nay lại có chút khác biệt, giống như hắn có vô vàn sự kiên nhẫn.

Một bên vừa cọ xát, một bên chuyển dời, dần dần đi xuống bụng dưới của nàng.
Bàn tay nam nhân giống như mang theo lửa nóng, mỗi nơi đi qua đều hun đến nóng bỏng, lại giống như gió xuân xua tan giá rét.
Gió nhẹ cuốn màn lụa lên, màn sa màu đỏ đung đưa chập chờn, ngọn nến dần tắt, dần dần tắt.
Trong nháy mắt ngọn nến tắt đi, người trên giường cũng khẽ phát ra một tiếng than nhẹ uyển chuyển.
Uất Trì Việt cơ hồ không kiềm chế nổi bản thân nữa, dùng hết khí lực chống thẳng hai tay lên, giọng nói khản đặc:
- Ta đi tắm, nàng ngủ trước đi.
Nói rồi kéo chăn qua quấn người nàng lại, lại khẽ hôm lên trán nàng một cái, liền xoay người xuống giường.
Đợi sau khi nam nhân rời đi rồi, Thẩm Nghi Thu trở mình ôm lấy chăn, thở phào một cái.
Rốt cục mấy ngày nay Thái tử ở Tào phủ đã xảy ra chuyện gì? Quả thực không dám nghĩ mà.
Lúc nãy Uất Trì Việt mang trái tim nửa tin nửa ngờ đem chiêu trò Ngọc Hoàng mới truyền thụ áp dụng thử một chút, không nghĩ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà vừa mới mở màn trận chiến đã báo cáo thắng lợi thế này rồi, trong lòng vô cùng kích động.
Nhưng mà để làm thêm mấy bước nữa thì hắn không có niềm tin lắm.

Ngọc Hoàng tiểu quan có nói qua, rằng cấu tạo cơ thể nữ tử phức tạp hơn nam tử rất nhiều.

Nếu nói nam tử là chày gỗ, vậy nữ tử chính là ổ khóa Lỗ Ban*, cửu liên hoàn**.

Còn chưa nói cơ quan cấu tạo của mỗi người lại có điểm khác nhau, phải thực hành thì mới có thể biết người đó thích như thế nào được.

Uất Trì Việt vẫn còn mù mờ, tự biết bản thân không có tay nghề nên cũng không dám tùy tiện làm việc.


Vạn nhất phát huy không tốt lại còn chọc giận đến nàng, chỉ sợ lần sau không mở miệng ra nổi nữa.
Hơn nữa, mới chỉ thi triển có hai ba chiêu mà đã đi tong nửa cái mạng của hắn rồi.

Nếu còn tiếp tục nữa, hắn chỉ sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi mất.
Nhất thời lại nghĩ tới bộ dáng Thái tử phi khẽ cắn môi tới mức đỏ bừng, tiếng than kia cũng giống như đang quanh quẩn bên tai khiến xương cốt hắn nhũn ra, cổ họng căng lên, tim đập liên hồi, quả thực muốn vỡ tan lồ ng ngực.
Thái tử vào tịnh thất vừa tắm rửa vừa cố gắng trấn tĩnh lại, bất tri bất giác ngây người ở đó hơn nửa canh giờ.

Tới khi quay lại giường ngủ xem xét, đã thấy Thẩm Nghi Thu ôm chăn ngủ say.
Hắn rón rén vén góc chăn lên, chui vào ổ chăn, đưa nàng ôm vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm trên cần cổ nàng.

Lúc này bốn phía tĩnh lặng, xuân triều rút đi, chỉ còn lại một loại yên tĩnh vui mừng ở trong rèm trướng lặng lẽ chảy xuôi.
—————
Nhóm người Thái tử ở lại phủ Khánh Châu hai ngày.

Uất Trì Việt sai người áp giải Tào Bân cùng đồng đảng hồi kinh, đem những quan viên không liên quan tới vụ án này thả trở về.
Đám người Tào phủ cáo mượn oai hùm, hạ nhân ỷ thế hiếp người, cướp mua lương dân.

Người môi giới Khâu Tứ, Khâu Lục và các huynh đệ bị luận tội bắt giữ, chỉ chờ quan lại thẩm phán xử lý.
Uất Trì Việt lại sai người đem mấy thiếu niên bị cướp mua tới trả về nguyên quán.

Còn những người sống trong chốn phong trần như Ngọc Hoàng thì trả lại khế ước bán thân, thả về quê hương.
Sáng sớm ngày khởi hành hôm đó, Uất Trì Việt sai người dẫn Ngọc Hoàng tới.
Ngọc Hoàng vừa trông thấy Uất Trì Việt liền "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, buồn bã nói:
- Nô gia tội đáng muôn chết...
Hôm đó ở trên yến tiệc biết được tên câm điếc sớm chiều ở chung với hắn vài ngày qua chính là Thái tử, quả thực sợ tới mức đứng ngồi không yên.

Nhớ tới mấy phát ngôn bừa bãi của mình trong mấy ngày qua, không khỏi kinh hồn bạt vía.

Hắn lo lắng thấp thỏm hai ngày, liền nghe nói Thái tử muốn triệu kiến mình, nghĩ rằng đại nạn sắp ập xuống đầu, khó mà giữ nổi tính mạng.

Lúc này nằm sấp trên mặt đất toàn thân run rẩy, cũng không dám thở mạnh một cái.
Uất Trì Việt lại nói:
- Người không biết không có tội, đứng lên đi.
Ngọc Hoàng cho là mình nghe lầm, cảm thấy như được đại xá, liên tục dập đầu:
- Tạ điện hạ đã tha cho nô gia một mạng, điện hạ có tấm lòng nhân hậu.

Đúng là cha mẹ tái sinh của nô gia.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm:
- Sự tình mấy ngày nay...
Ngọc Hoàng hiểu ý, vội vàng thề thốt:
- Điện hạ yên tâm, nô gia tuyệt đối không dám nói năng linh tinh.

Nếu có để rò rỉ ra một chữ, thiên lôi sẽ đánh thẳng lên đầu nô gia, chết không yên lành!
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Ngươi có tính toán gì không?
Ngọc Hoàng được Khâu Tứ mua về, bây giờ Khâu Tứ phải chịu tội trước pháp luật, khế ước bán thân của hắn trở về tay mình, bản thân bây giờ đã được tự do.
Thái tử lại nói:

- Bây giờ ngươi đã cầm được khế ước, không cần làm lại nghề cũ.

Cô sẽ cho ngươi chút tiền, ngươi có thể về quê tậu một ít ruộng đất, cưới vợ sinh con.

Hoặc là mở một cửa hàng nhỏ mà kinh doanh buôn bán.
Ngọc Hoàng sững sờ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Bọn hắn làm cái nghề này, thường xuyên gặp được mấy khách hàng có lòng nhân hậu, luôn thích khuyên người ta hoàn lương.

Hắn và đồng bọn thường xuyên lợi dụng những người này, chỉ cần bịa ra thân thế bi thảm một chút, liền có thể khiến những người đó bỏ ra cả đống tiền.

Không cần phí công phí sức cũng có thể kiếm được cả bộn tiền.
Không nghĩ Thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà cho dù là có cho hắn thêm mười lá gan nữa, hắn cũng không dám bịa đặt lừa gạt Thái tử.

Hắn ngẫm nghĩ, thật lòng nói:
- Hồi bẩm điện hạ, tổ tôn ba đời của nô gia đều làm công việc này, cũng không có gì không tốt cả.

Nô gia sẽ không trồng trọt, cũng không buôn bán, chỉ có thể tiếp tục làm nghề này thôi.
Con ngươi hắn đảo một vòng, thử thăm dò nói:
- Nô gia muốn cầu xin điện hạ ban cho một ân điển, xin điện hạ đừng trách phạt.
Uất Trì Việt nói:
- Nói đi.
Ngọc Hoàng đánh bạo nói:
- Nô gia có nghe qua Bình Khang phường vô cùng nổi tiếng ở Trường An, trong lòng vô cùng mong chờ.

Chỉ ước một ngày bản thân có thể có một chỗ đứng trong Bình Khang phường, như vậy sống cũng không uổng một đời này.
Uất Trì Việt mỉm cười, liếc hắn một chút:
- Nhìn không ra, ngươi lại có chí hướng như vậy.
Ngừng một chút lại nói:
- Việc này không khó, ta sẽ phân phó, ngươi có thể đi Trường An ngay hôm nay.

Ngọc Hoàng mừng rỡ, cuống quýt tạ ơn:
- Người ta nói không công không hưởng lộc, nô gia có tài đức gì...
Uất Trì Việt thầm nghĩ công lao của ngươi rất lớn.

Chỉ là lời này khó mà nói ra khỏi miệng, hắn chỉ đành hắng giọng một cái nói:
- Khó có được một lần gặp nhau mà.
—————
Sự tình ở Khánh Châu làm chậm trễ một đoạn đường, giờ mọi chuyện đã xong, dám người Thái tử lại tiếp tục lên đường.
Chuyện nghị hòa vốn là lửa sém lông mày, bọn họ ở Khánh Châu làm trì hoãn mất năm sáu ngày, thế nên hành trình lúc này càng trở nên gấp gáp hơn.
Uất Trì Việt không dám trì hoãn, một đường ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm nghỉ, sáu bảy ngày sau mới đi tới biển cạn.
Cái gọi là biển cạn là một mảnh sa mạc với diện tích rộng lớn vô cùng.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy toàn là cát vàng, không có sông suối hay sơn cốc, cũng không có bưu truyền cùng dịch quán.
Một đoàn người đi vào ban ngày, đến đêm thì ở trong biển cát xây dựng trại đóng quân, giống như những người chăn nuôi bình thường hay dựng lều để ở.

Bình thường Thẩm Nghi Thu tập võ còn sợ khổ sợ mệt, lúc đầu Uất Trì Việt cũng lo lắng nàng không chịu được những cái vất vả thế này.

Nhưng kể từ khi tiến vào sa mạc đến giờ, nàng chưa bao giờ kêu ca một câu nào cả.
Ngay đến nam tử còn không chịu được bão cát và nắng độc, nàng lại giống như chẳng hề để ý.

Ngược lại càng trở nên tràn đầy sức sống, phảng phất như ẩn dưới đống cát vàng kia cất giấu một dòng suối mát.
Uất Trì Việt rất nhanh liền hiểu được, so với Trường An thì Linh Châu càng giống như là cố hương của nàng hơn.
Vượt qua đỉnh núi Tích Thạch, chính là ranh giới phía Nam của Linh Châu.
Một đoàn người vượt qua Minh Sa, lại đi thêm mấy ngày, rốt cục hoàng hôn ngày mùng hai tháng ba cũng tới được thành Linh Châu.
Thành Linh Châu là cứ điểm giao thông của Tây Bắc, kề bên Hoàng Hà, gần ốc đảo trù phú ở Bình Nhưỡng, gia tộc Hồ Hạ Hách Liên thị cũng từng lập vườn trái cây ở đây.


Thành cũ ở phía trên dòng sông, nước theo thủy triều lên xuống, chưa bao giờ ngập lụt.
Nhóm người Thái tử đến đúng vào mùa xuân, đào mận trong thành đua nhau khoe sắc, liễu rủ bên bờ, danh xưng "Giang Nam Tây Bắc" quả đúng với thực tế.
Quan viên Linh Châu ra khỏi thành nghênh đón như thường lệ, đem một nhóm Thái tử đón vào phủ thứ sử.
Cha của Thẩm Nghi Thu từng nhận chức ở phủ thứ sử Linh Châu, phủ thứ sử đã từng là nhà của nàng.

Lúc này được về nhà đương nhiên là vui mừng hạnh phúc, nhưng cảnh còn người mất, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bi thương.
Nàng theo đám người đi xuyên qua tiền viện, đây là nơi a da đã từng xử lý chính vụ.

Phòng ốc về sau đã trải qua sửa chữa của hai vị thứ sử, so với hình dáng trong trí nhớ của nàng có một chút khác biệt.
Nàng còn nhớ rõ khi đó a nương bệnh nặng, a da sợ nàng ở hậu viện làm phiền mẫu thân, liền đem nàng đưa tới tiền viện, để nàng chơi ở trong thư viện của mình.

Mỗi khi nàng rảnh rỗi nhàm chán, sẽ ngứa tay vẽ lên sách của ông mấy con mèo con chó.

Ông thấy cũng chẳng tức giận, chờ làm xong chính sự liền ôm lấy nàng đặt trên đầu vai, một đường cõng nàng trở về hậu viện.
Thẩm Nghi Thu từng bước một đi tới, bước chân dần trở nên nặng nề.

Hồi ức càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng, đè ép nàng tới mức không thở nổi.
Còn đang mê man xuất thần, bỗng nhiên có thái giám đi tới bên người nàng, thấp giọng nói:
- Lâm đãi chiếu, mời đi theo nô.

Điện hạ cho mời.
Thẩm Nghi Thu không rõ nội tình, đành đi theo thái giám kia trực tiếp tiếp về phía trước, đi đến bên người Uất Trì Việt.
Thái tử nói một tiếng xin lỗi không tiếp được với quan viên Linh Châu đi cùng, sau đó nói khẽ với Thẩm Nghi Thu:
- Ta dẫn nàng tới chỗ này.
Thẩm Nghi Thu đi theo Uất Trì Việt xuyên qua hành lang, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc.

Thái tử chưa từng tới nơi này, thế nhưng hình như đối với đường đi lối lại của phủ thứ sử lại hiểu rõ trong lòng.
Bất tri bất giác đã đến trước một khoảng sân, Thẩm Nghi Thu cảm thấy hốc mắt đang nhức lên từng đợt.

Đây chính là chỗ ở của một nhà ba người bọn họ ngày xưa.
A nương nàng ngại chính viện phủ thứ sử quá lớn, phòng xá quá u ám.

A da liền thuận theo ý của bà, chuyển đến ở một thiên viện nhỏ sau hậu hoa viên.
Thẩm Nghi Thu đứng ngoài cánh cửa gỗ khép hờ, cảm giác lâu rồi không trở về quê, bây giờ về đến quê nhà thì lại thấy hồi hộp lo lắng, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Uất Trì Việt.
Thái tử gật đầu với nàng.
Thẩm Nghi Thu nín thở, vươn cánh tay vẫn còn hơi run rẩy ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, bản lề cửa phát ra tiếng ken két khe khẽ.
Nàng bước vào trong viện, bất giác che miệng lại, mở to đôi mắt ẩn ẩn chút lệ nhòa.
Ánh hoàng hôn chiều tà chiếu vào căn nhà nhỏ bé, trong đình có một gốc cây du to bằng hai người ôm, trên cây quả du to mọc chồng chéo lên nhau.

Trong viện có giếng nước hình bát giác, phòng xá thấp bé, dần dần trùng khớp với trí nhớ mơ hồ của nàng.
Nàng đi đến trước thân cây du, nhẹ nhàng vuốt v3 thân cây thô ráp, phảng phất như đang chào hỏi với một người bạn già lâu năm.
Thẩm Nghi Thu quên đi thời gian, như đang du hành trong miền hồi ức, những chuyện quá khứ tưởng đã sớm quên nay lại cuồn cuộn trở về.
Nàng rất nhanh liền phát hiện ra những phòng xá này mới được sửa sang lại, không có khoảng trống ở trên các bậc thang bằng đá như trong trí nhớ của nàng, cột trụ hành lang thứ ba tính từ phía đông sang cũng không có vết khắc nàng dùng dao nhỏ khắc lên.

Tiểu viện năm đó đã từng được người ta sửa sang trùng tu lại vẻ bề ngoài.
Còn về phần ai sẽ tốn công tốn sức để làm mấy việc này, nàng không cần nghĩ cũng rõ ràng.
Đúng lúc này, màn cửa đông sương khẽ động, một tỳ nữ già đi tới.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức nhận ra, nghẹn ngào nói:
- Ma ma?
Nhũ mẫu của nàng so với trí nhớ đã già nua hơn một chút, nhưng vẫn là bộ dáng nhân hậu từ ái kia, vừa thấy nàng đã khóc không thành tiếng:
- Tiểu nương tử...
Nói xong liền tiến lên ôm lấy nàng.
Thẩm Nghi Thu quay đâu, xuyên qua dòng nước mắt nhìn về phía Uất Trì Việt.

Nam nhân đang đứng cạnh cửa, trong mắt tràn đầy ý cười, yên lặng nhìn nàng.
Thứ nàng đã mất đi, ta sẽ thay nàng tìm trở về..

Bình Luận (0)
Comment