Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 111


Uất Trì Việt cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mời Binh bộ thị lang, Hồng Lư tự thiếu khanh và các quan đang ở bên ngoài vào trong trướng nghị sự.
Hắn liếc mắt nhìn lướt qua các quan viên tùy hành, dừng lại trước một thân ảnh mặc áo trắng:
- Ninh đãi chiếu, ngươi cũng vào cùng đi.
Ninh Ngạn Chiêu khẽ giật mình.

Dù Thái tử thỉnh thoảng có triệu hắn tới đánh cờ nói chuyện phiếm, nhưng dù sao hắn vẫn chưa được ban chức quan nào, cũng không có địa vị, bàn chuyện chính sự cũng không có tư cách được nói.
Thái tử bỗng nhiên chỉ điểm hắn, không chỉ có hắn lấy làm kinh hãi, mà những quan viên khác cũng lộ ra vẻ do dự.
Uất Trì Việt giải thích nói:
- Ninh đãi chiếu có rất nhiều kiến giải về chuyện biên giới, có thể cùng nhau thảo luận được.
Có người hiểu ra, Thái tử là đang muốn bồi dưỡng vị trạng nguyên khoa tiến sĩ này, để hắn trở thành tâm phúc của mình.
Ninh Ngạn Chiêu cũng nhanh chóng định thần lại, không kiêu ngạo không tự ti mà hành lễ, trầm giọng nói:
- Tuân mệnh.
Uất Trì Việt khẽ gật đầu, lại nói với đệ đệ:
- Ngũ lang, ngươi cũng vào nghe.
Một đoàn người trở lại trong doanh trướng, tướng quân bên cạnh Uất Trì Việt thuật lại tình hình ngắn gọn:
- Đột Kỵ Thi có mười vạn binh mã, một vạn quân nhu binh.

Một vạn là do Nhị hoàng tử Thổ Phiên làm thống soái, còn lại đều là kỵ binh của Đột Kỵ Thi, chủ tướng là Diệp Hộ Hoạch A Sử Na Di Chân, vượt qua núi Hạ Lan phía Bắc sang xâm chiếm nước ta.

A Sử Na Di Chân là con của Ất Bì Đốt Lục Khả Hãn, lúc nhược quán từng bị phụ thân phái tới Trường An làm túc vệ.
Cái gọi là vào triều làm túc vệ chính là bị sung làm con tin.
Số lần chư thần bên trong gặp qua người này cũng không ít, đa số đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vị A Sử Na Di Chân này lúc còn ở Trường An luôn sống buông thả ăn chơi, hàng đêm sênh ca, nhìn thế nào cũng thấy giống một vị công tử ngoại bang, bị sự xa hoa tiền bạc tha hóa đến tận xương tủy.
Hồng Lư tự thiếu Khanh thở dài:
- Bộc đã từng có mấy lần gặp mặt với người này.

Khi đó mỗi lần Thánh nhân tổ chức ăn uống tiệc rượu, liền đem người này gọi đến, mệnh hắn hầu rượu, soạn nhạc, thậm chí còn bảo hắn giả vờ làm vũ nữ người Hồ nhảy múa mua vui.

Vậy mà bộc thấy người này chẳng có vẻ gì là giận, thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Có thể chịu đựng được những thứ người bình thường không thể chịu được, tâm tư đúng là không đơn giản.
Hắn cười khổ một cái:
- Bộc đã từng khuyên nhủ Thánh nhân, người này là con trai của Khả Hãn, có thể giết nhưng không thể làm nhục.

Đã coi hắn là trò hề, vậy thì tuyệt đối không thể thả hổ về rừng...!Đáng tiếc...
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra, nhưng những người có mặt đều biết rõ, về sau Ất Bì Đốt Lục Khả Hãn đã dùng một ngàn con ngựa, năm ngàn dê đầu đàn cùng một thanh bảo kiếm chém đứt tóc để đem nhi tử đổi trở về.
Quần thần đều cố gắng thuyết phục, nhưng Hoàng đế lại vô cùng hài lòng trước sự nhẫn nhục chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời của A Sử Na Di Chân.

Tiết Hạc Niên và những người khác bị A Sử Na Di Chân mua chuộc, nên cũng nói chuyện thay hắn, rằng:
- Cái gì mà thảo nguyên toàn là sói, đến thánh chủ Đại Yến anh minh của chúng ta rồi, cũng phải trở thành con chó ngoan thôi.
Sau khi A Sử Na Di Chân về nước vẫn ngoan ngoãn nghe lời như khi còn ở Trường An, hàng năm vẫn cống nạp đồ cho sứ triều không dứt.

Hoàng đế còn thường xuyên đi khoe khoang rằng ở phương Bắc, ông có một người con hiếu thuận hiểu chuyện.

Uất Trì Việt nhớ lại những việc này, càng cảm thấy bực mình hơn.

Hắn nhéo nhéo mi tâm nói:
- Đừng nói lung tung, việc cấp bách nhất bây giờ là phải nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Lại chuyển hướng sang Lý Huyền Đồng:
- Theo ý kiến của Lý khanh, thành Định Viễn có thể giữ được mấy ngày?
Đám người nghe Thái tử nói như thế, trong lòng đều chùng xuống.

Hắn không hỏi có thể giữ vững hay không, mà lại hỏi là có thể giữ được mấy ngày, chính là tin chắc rằng thành Định Viễn sớm muộn cũng sẽ thất thủ.
Định Viễn có bảy ngàn binh mã đóng quân tại đó, là tuyến phòng thủ đầu tiên ở biên ải.

Nếu thất thủ, quân địch sẽ tiến quân thần tốc, Tân Bảo cùng Hoài Viễn sẽ rất khó để ngăn chặn được quân tiên phong, tiến thêm về phía trước nữa chính là Linh Châu.
Lý Huyền Đồng nhíu chặt lông mày, dụi dụi mi mắt, phân tích nói:
- Thủ vệ thành Định Viễn là Chung Hạ Lương dũng mãnh thiện chiến, năm đó chinh phạt bộ tộc phản loạn Cát La Lộc của Đột Quyết, từng mang ba ngàn quân tân binh đi giết hai vạn địch.

Theo ý kiến của bộc, có thể giữ vững được ba ngày.
Mọi người ở đây nghe xong, tất cả đều giật mình.

Những binh sĩ tinh nhuệ cường tráng như vậy mà chỉ có thể giữ được ba ngày? Nhưng Lý Huyền Đồng đã làm Chưởng binh bộ nhiều năm, suy đoán của hắn chắc chắn không thể sai.
Uất Trì Việt lại lắc đầu:
- Phỏng đoán của Lý khanh đúng là quá lạc quan rồi.

Chung Hạ Lương giỏi tấn công chứ không giỏi phòng ngự, chinh phạt chính là sở trường của hắn.

Còn Đột Kỵ Thi chỉ có một vạn quân nhu binh, chắc chắn cũng không mang theo nhiều lương thực.

Định Viễn là thành đầu tiên, chúng nhất định sẽ dốc toàn lực tấn công, cướp đoạt lương thực cùng vũ khí quân sự.
Hắn ngừng một chút lại tiếp:
- Thứ cô lo lắng hơn chính là Linh Vũ.

La tướng quân dẫn binh tiến về Tây Châu, còn thừa lại hai vạn binh lực do Đậu Phấn thống lĩnh.

Người này chí lớn nhưng tài mọn, lại rất thích tranh đấu tàn nhẫn.

Có La tướng quân chỉ huy điều khiển, thì chính là mãnh tướng hùng mạnh.

Còn nếu để cho hắn tự mình làm chủ, chỉ sợ...
Lý Huyền Đồng im lặng một lát, nặng nề gật đầu:
- Điện hạ đúng là mắt sáng như đuốc.
Uất Trì Việt nói:
- Nếu tính đến tình huống xấu nhất, thì lúc này ước chừng quân Đột Kỵ Thi đã tới Linh Vũ rồi, ít ngày nữa thôi sẽ dẫn binh tới thành Khánh Châu.
Thanh âm của hắn bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai mọi người lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Một vị quan viên Hộ bộ hoảng sợ nói:
- Linh Châu là cửa ngõ của Tây Bắc Đại Yến ta, nếu như để cho bọn hắn cầm quân xuống Linh Châu, đi về phía nam là một đường bằng phẳng, hoàn toàn không có núi cao hiểm trở, đánh thẳng tới Trường An cũng không phải là điều không thể...

Uất Trì Việt đưa mắt nhìn Ninh Ngạn Chiêu:
- Ninh đãi chiếu, ngươi có cao kiến gì không?
Ninh Ngạn Chiêu nói:
- Thần vốn là người trong giới văn sĩ, không biết nhiều về sự tình biên cương, nên luôn cố gắng đọc thêm nhiều sách sử.

Bắc Địch xâm lấn biên giới, thường thường là vì cướp lương thực của cải cùng dân đinh.

Đột Kỵ dẫn mười vạn đại quân xâm lược biên cảnh, lợi dụng quân chủ lực của Sóc Phương đi Tây Châu, thừa dịp lúc vắng mà tiến vào.

Chỉ cần đại quân trở về cứu viện, thì cũng không có gì phải sợ.

Theo ý kiến ngu dốt của thần, mục tiêu của bọn họ chính là linh, muối chư châu.
- A Sử Na Di Chân cấu kết với Nhị hoàng tử Thổ Phiên, chủ yếu là muốn ngăn cản Đại Yến ta cùng Thổ Phiên kết liên minh.

Tốt nhất là điện hạ trong cơn nóng giận giết luôn Đại hoàng tử Thổ Phiên, như vậy Đại Yến với Thổ Phiên sẽ khai chiến.

Quân Sóc Phương ở Tây Châu cùng hai mươi vạn đại quân ở Hà Tây bị Thổ Phiên kiềm chế, không thể trở về cứu nguy cho Linh Châu.

Như vậy thì người của Đột Kỵ Thi có thể ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi, từng bước xâm chiếm bờ cõi của Tây Bắc biên quan nước ta.

Tiện thể tiến thẳng tới Trường An, trở thành mối họa không lường.
- Còn nếu như điện hạ không mắc mưu, quân Sóc Phương trở về ứng cứu, bọn hắn sẽ cướp sạch linh muối chư châu, rồi lập tức rút lui trở về.

Quân Đột Kỵ Thi đều là Kỵ binh, một khi đã trở lại thảo nguyên rồi thì rất khó có thể đuổi theo.
Uất Trì Việt tán thưởng gật đầu:
- Góc nhìn của Ninh đãi chiếu cũng trùng khớp với cô.
Lý Huyền Đồng cũng vuốt râu tán thưởng:
- Đúng là hậu sinh khả uý*.
*
Trong Hán Việt từ điển giản yếu của Đào Duy Anh, từ hậu sinh (后生) được giảng như sau: "Người sinh sau - Người trẻ tuổi (postérité, jeunes gens)".

Còn từ úy (畏) được giảng là: "Sợ - Lòng phục theo".
Vì vậy, hậu sinh khả úy có nghĩa là giới trẻ, lớp người sinh sau thật đáng tôn kính và "đáng sợ".

Lưu ý, chúng tôi [Quang Nguyễn] đặt chữ đáng sợ trong ngoặc kép theo nghĩa tích cực; tức là câu hậu sinh khả úy vốn là một lời khen của tiền bối dành cho lớp hậu bối (thế hệ sau, thế hệ trẻ, thế hệ nối tiếp), ám chỉ lớp hậu bối này quá giỏi, có thể vượt qua được thế hệ trước.

Ninh Ngạn Chiêu cũng không quan tâm hơn thua, chỉ là ánh mắt so với bình thường có sáng hơn một chút.

Hắn cúi đầu nói:
- Tiểu tử chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho thiên hạ thôi.
Uất Trì Việt nói:

- Ninh đãi chiếu không cần quá khiêm tốn.
Hắn trầm ngâm chốc lát nói:
- Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ còn cách lập tức phái quân đến đồn Bân Châu cứu viện, đồng thời điều quân chủ lực Sóc Phương đi hồi cứu.

Quân Sóc Phương lúc này chắc hẳn là đã tới Sa Châu, còn cách Linh Châu hơn ba ngàn dặm.

Như vậy cho dù có hành quân gấp gáp, cũng phải mất thời gian hai tuần.

Vậy nên phải mệnh cho thủ tướng Bân Châu lập tức đem hai vạn quân đi cứu viện cho Linh Châu, tiện thể cung cấp lương thực cho các châu phủ ven đường.
Lý Huyền Đồng gật gật đầu:
- Để bộc đi truyền lệnh xuống dưới.
Dứt lời mặt lại lộ ra thần sắc lo lắng:
- Quân Sóc Phương phụng mệnh Thánh nhân tiến về Tây Châu, phái Trung quý nhân đi cùng giám sát.

La tướng quân chưa chắc có thể làm chủ được...
Sắc mặt Uất Trì Việt tối sầm lại, cởi bỏ cá phù bên hông của mình xuống, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh của cô, lập tức lệnh cho La tướng quân dẫn binh trở về Linh Châu.

Nếu có bất cứ kẻ nào dám cản trở, lập tức giết không tha.
Trong lòng Lý Huyền Đồng khẽ động.

Chém giết giám quân do Hoàng đế đích thân sai khiến, nói nhẹ thì là tát vào mặt Hoàng đế, còn nói nặng hơn thì chính là mưu nghịch.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm nói:
- Lý khanh cứ truyền lệnh đi, hết thảy hậu quả sẽ do một mình cô gánh chịu.
Lý Huyền Đồng nghiêm nghị nói:
- Bộc tuân mệnh.
Dứt lời liền đi truyền lệnh xuống dưới.
Uất Trì Việt cho quần thần giải tán hết, chỉ giữ lại Uất Trì Uyên ở lại trong trướng.
Ngũ hoàng tử nói:
- A huynh có tin tức của a tẩu chưa?
Uất Trì Việt khẽ lắc đầu.

Dưới ánh nến, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy.
Uất Trì Uyên chưa bao giờ thấy huynh trưởng mình suy yếu giống như bây giờ, trong lòng cũng trầm xuống, nhưng vẫn giả vờ thoải mái mà khuyên giải nói:
- Có Chu tướng quân ở đó, nhất định sẽ hộ tống tẩu tẩu ra khỏi thành an toàn.

Chắc là tin tức vẫn đang trên đường tới thôi.
Uất Trì Việt nghiêm nghị nói:
- Linh Châu là một nửa cố hương của tẩu tẩu ngươi.
Uất Trì Uyên khuyên nhủ:
- A tẩu có ở lại cũng vô ích, nàng chắc chắn sẽ lấy đại cục làm trọng.
Lời còn chưa dứt, đã có thị vệ đến báo có thư khẩn cấp của Chu tướng quân gửi đến.
Thái tử đứng phắt dậy, cơ hồ là giật lấy phong thư, không kịp chờ đợi mà mở bì thư ra, nhìn lướt qua, lập tức như trút được gánh nặng, nói với Ngũ hoàng tử:
- A tẩu ngươi ba ngày trước đã rời khỏi Linh Châu, đi theo đường cũ trở về Trường An rồi.
Uất Trì Uyên cũng thở phào một hơi:
- Ta nói rồi mà, a tẩu nhất định sẽ không khăng khăng đòi ở lại đâu.
Uất Trì Việt gật đầu, trên gương mặt đã có chút huyết sắc, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có một tia bất an khó hiểu.
————
Tháng tư ở Linh Châu chính là thời điểm chim bay cỏ mọc, nhưng mà tháng đầu tiên của mùa hạ năm nay, ở trong thành không phải là hương khí trong xanh tươi mát của cỏ cây hoa lá, mà lại là mùi tanh ngọt ngai ngái và mùi hôi thối của thi thể đang phân hủy.
Vùng bị bỏ hoang ở thành Bắc bị máu tươi nhuộm đỏ, sau đó ngưng tụ thành màu đỏ nâu, giống như một cây cỏ dại khổng lồ đang nhảy múa.


Đám kền kền bay quanh quẩn trên không trung, thỉnh thoảng sà xuống mổ thịt thối trên thi thể.
Dưới ánh nắng đỏ rực như máu, Tạ thứ sử cùng một đám phụ tá đứng bên trên tường thành, nhìn quân Đột Kỵ Thi không biết mệt mỏi đang công phá thành.

Dù trong lòng lo lắng như lửa đốt, nhưng cũng không còn cách nào.
Đây là ngày thứ tư thành Linh Châu bị công phá, người Đột Kỵ Thi vốn không giỏi tấn công thành, nhưng chủ tướng A Sử Na Di Chân đã từng ở Đại Yến mấy năm, hắn khác với những tướng lĩnh bình thường của Đột Kỵ Thi.
Sống ở Đại Yến mấy năm, hắn đã học trộm binh pháp của Đại Yến.

Đặc biệt là binh pháp công thành, hắn hiểu rất rõ cấu tạo đặc điểm và cách sử dụng các phương tiện công thành như xe công thành, hào kiều và xe ném đá.
Tới dưới thành Linh Châu, hắn đổi thành một bộ mặt khác với lúc ở Đại Yến.

Thay vì vội vã tấn công, trước hết hắn cho đại quân đóng trại tạm thời ở ngoài thành trước, sau đó tìm tìm chỗ phòng thủ yếu nhất của thành Linh Châu, rồi lệnh cho dân phu chất đất đá lên, chặt cây cối dựng thành thang mây, nhổ hết cọc buộc ngựa ngoài thành đi.
Tạ thứ sử là người chỉ biết viết văn, làm sao biết cách thủ thành như thế nào.

Thêm một đám phụ tá "cùng đường mới đi ôm chân Phật" đọc binh thư, càng xem càng thấy hồ đồ.

Chỉ có thể hạ lệnh cho các binh sĩ cố gắng phòng thủ, chờ viện binh tới.
Ngày thường Linh Võ bên kia sông đều do đại quân Sóc Phương trấn giữ, binh lính châu phủ trong thành Linh Châu được đảm bảo an toàn tuyệt đối, nên căn bản chẳng ai có kinh nghiệm đánh giặc.

Nghe hai ngàn tàn quân Sóc Phương nói quân binh Đột Kỵ Thi đáng sợ vô cùng, đến chút nhuệ khí cơ bản của một chiến binh cũng tan thành mây khói.
Quân địch lấp đầy chiến hào, dựng cầu hào lên, giống như từng đợt thủy triều liên tiếp ập tới, chuẩn bị vượt qua tường dương mã.
Quân châu phủ thành Linh Châu chưa bao giờ thấy thế trận như vậy, lập tức rối loạn trận cước.

Cũng may hai ngàn quân Sóc Phương kia cũng có kinh nghiệm đánh giặc, họ mở cửa thành ra, lấy bức tường dương mã để yểm hộ chém giết cùng quân địch, ngăn cản mấy đợt tấn công.

Sau ba ngày, đã tổn thất quá nửa.
Tạ thứ sử dù không rành binh pháp nhưng cũng biết ít nhất phải mười ngày nữa quân cứu viện mới chạy tới được, mà quân Sóc Phương chỉ còn không đến một ngàn, những tinh binh có đầy kinh nghiệm chinh chiến sa trường không được nghỉ ngơi tiếp sức, ngã một người là mất đi một người, lại phải luân phiên giao chiến, sớm đã kiệt sức không chịu nổi, rất nhanh đã không chống đỡ nổi nữa.
Thế tiến công của quân địch càng lúc càng ác liệt, ngoại trừ binh lính bao vây nhiều vô tận như đàn kiến bên ngoài, còn có bó đuốc, tảng đá lớn, xác chết từ trên sườn núi ném vào trong thành.
Khi trái tim của người dân trong thành đao động, trái tim của những người lính cũng vậy.
Trong đầu rất nhiều người đều có một ý niệm đang quay cuồng, có một phụ tá rốt cục nhịn không được nữa, nói thẳng ra khỏi miệng:
- Sứ quân, không thể thủ được đến lúc viện quân tới cứu, không bằng...
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, một chữ "đầu hàng" mang theo chút ý lạnh trong gió, nhẹ nhàng k1ch thích tâm hồn Tạ thứ sự.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua những tướng sĩ đang dáng giáp lá cà cùng quân địch ở dưới chân thành, những binh lính kia không biết đã trải qua bao nhiêu trận huyết chiến, gần như không còn sức để cầm nổi mạch đao trên tay nữa.
Hắn trông thấy một binh sĩ của quân Sóc Phương, ước chừng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nửa người toàn là máu.

Không biết là máu của hắn hay là của quân địch, mà có lẽ là đủ cả.
Hắn bị năm sáu kỵ binh của Đột Kỵ Thi vây vào giữa, một thanh trường nâu nhọn hoắt dâm thẳng vào ngực hắn.

Cùng lúc đó, một thanh loan đao cũng đồng thời chặt đầu hắn xuống.
Máu tươi tung toé được phản chiếu dưới ánh mặt trời đang lặn, giống như một tấm lụa đỏ chói mắt.

Mạch dao trong tay thiếu niên kia rơi xuống đất, thân thể cậu cũng nặng nề ngã xuống.
Tạ thứ sử chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra.

Trong ba ngày này, hắn nhìn thấy quá nhiều máu tươi không cần thiết, quá nhiều sinh mệnh tựa như lá khô tàn lụi mà bay đi.
Cái danh tội nhân thiên cổ này, để hắn tới làm đi.
Tạ thứ sử rốt cục cũng đưa ra quyết định đầu hàng, nhưng cổ lại giống như bị đông cứng, không sao gật đầu được.
Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên:
- Tạ sứ quân, đó là cái gì?
Không đợi hắn nhìn theo hướng phụ tá đang chỉ, liền nghe thấy tướng sĩ trên tường thành kêu khóc lên:
- Viện binh! Viện binh đến rồi!.

Bình Luận (0)
Comment