Edit: Hà Thu
Đảo mắt một chút đã tới trước yến hội một ngày.
Sau khi Thẩm Nghi Thu dùng bữa xong, liền sai người dời chiếc trường kỷ bằng trúc trước hành lang đến cạnh bụi hoa sơn trà phía trước, nàng dựa người vào ghế nhàn nhã đọc sách.
Nửa tiếng sau, nha hoàn Tố Nga liền bưng một hộp đựng thức ăn tới.
Sau khi nàng ấy đến gần, Thẩm Nghi Thu nghĩ một chút liền hỏi:
- Là ai gửi tới?
Tố Nga đến gần, hạ giọng nói:
- Tiểu nương tử dự liệu như thần, đúng là Bát nương tử sai người gửi đến.
Thẩm Nghi Thu cong cong khoé miệng.
Bát đường muội đến từ Tứ phòng này sinh ra đã thiếu sự dạy dỗ, tính tình lại hẹp hòi nên nếu được chọn một người thì Thẩm tứ nương cũng không ngốc tới nỗi tự mình đi làm. Ứng cử viên thích hợp nhất để làm việc này đương nhiên là Bát đường muội.
Tố Nga đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ, mở nắp ra, Thảm Nghi Thu liền nhìn thấy là một đĩa bánh anh đào Tất La.
Nhân bánh có hương vị của quả anh đào vừa ngọt lại vừa thơm, mơ hồ kèm theo một chút kem hạnh nhân không quá rõ ràng.
Quả anh đào Tất La là một loại quả nổi tiếng, không biết đã sử dụng công thức bí mật gì mà khi luộc chín vẫn có màu đỏ tươi, vẫn có mùi thơm và vị ngọt của trái cây tươi, một quả trị giá một lượng vàng.
Thẩm Nghi Thu đời trước là Hoàng hậu cao quý, cuộc sống quá mức xa xỉ, ăn ở xa hoa bao nhiêu cũng vẫn thấy không đủ.
Cũng chính vì cuộc sống sung túc nên đối với tỷ muội lúc nào cũng dốc hết vốn liếng.
Thẩm Nghi Thu yêu thích nhất món này, không khỏi có chút tiếc nuối nói với Tố Nga:
- Chậc chậc, ngươi đúng là có lộc ăn.
Tố Nga chưa từng khách khí với nàng, cười đắc ý:
- Đa tạ tiểu nương tử ban thưởng.
Thẩm Nghi Thu giả bộ tức giận nói:
- Đi đi, đừng ăn ở trước mặt ta, để ta tĩnh tâm.
Tố Nga cười cười, đi phân phát điểm tâm. Mấy ngày nay nàng đại khái cũng đã đoán được ý đồ của Thẩm Nghi Thu, tuy rằng không hiểu tại sao tiểu thư không muốn gả cho thái tử, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.
Trong toàn bộ Trinh Thuận viện này, chỉ có nàng là được Thẩm Nghi Thu mang từ Tây Bắc tới nên tình cảm và sự ăn ý của hai người là vô cùng sâu sắc.
Nàng biết tiểu nương tử làm như vậy nhất định là có lý do của nàng.
Sau khi Tố Nga rời đi, Thẩm Nghi Thu lấy từ trong túi thêu ra một bọc giấy nhỏ. Nàng mở giấy ra, lấy ra khoảng một góc móng tay nhỏ bột hạnh nhân, cho hết vào trong chén trà rồi uống một hơi cạn sạch.
Nàng đương nhiên sẽ không động vào những quả anh đào Tất La tẩm thuốc đó, nếu không nắm chắc được phân lượng tối thiểu thì có thể gây chết người đấy!
Nàng đời này chỉ muốn tránh Uất Trì Việt chứ không phải muốn đánh mất tính mạng của mình.
Sau khi uống trà pha hạnh nhận xong, Thẩm Nghi Thu liền yên tâm nằm nghỉ, chờ gió thổi và dược liệu phát tác.
Đến chạng vạng tối, trên người nàng thực sự bắt đầu mẩn ngứa, vài nốt đỏ lẻ tẻ bắt đầu xuất hiện.
Nàng chờ đến lúc dùng cơm tối xong, trống phố gõ vài chục lần, cửa thành đã đóng chặt mới sai nha hoàn báo cho tổ mẫu biết.
Bên trong Thanh Hoè viện, Thẩm lão phu nhân đang ngồi dưới ánh đèn xử lý sổ sách, nghe tin cháu gái sinh bệnh, bà tức giận đến mức ném luôn bàn tính trong tay đi, chữ Xuyên* giữa hai đầu lông mày cau chặt lại. Tỳ nữ truyền tin đứng bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh.
* Chữ Xuyên: 川
Sau khi đã hiểu rõ ngọn ngành, Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm như sắp chìm xuống dưới nước nói:
- Hai đứa không có đứa nào khiến cho người khác bớt lo.
Bọn hạ nhân đứng đó đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chỉ có Hải Đường mạnh dạn mở miệng:
- Không biết Thất nương tử đã xảy ra chuyện gì, để nô tỳ đi Trinh Thuận viện xem sao?
Thẩm lão phu nhân lại cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Thôi cũng được, ngươi đi xem một chút đi.
Một lúc sau Hải Đường quay lại nói với Thẩm lão phu nhân:
- Thất nương nổi mẩn đỏ ở khắp mặt và cổ, người nóng bừng, toàn thân cũng rất nóng.
- Cửa thành đã đóng lại, trong phường lại không có y quán, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai đi mời đại phu, hoa yến lần này chỉ sợ là không đi được.
Thẩm lão phu nhân lại cười một tiếng:
- Đúng là trùng hợp thật.
Hải Đường nói tiếp:
- Nô tỳ cẩn thận nghe ngóng, Thất nương tử hai ngày nay không ăn uống cái gì khác thường. Nô tỳ cũng đã đặc biệt căn dặn đồ ăn của Trinh Thuận viện mấy ngày nay đều là do phòng bếp nhỏ đưa tới.
Thẩm lão phu nhân nâng mí mắt lên:
- Nói như vậy, đích thực là tại đĩa bánh anh đào Tất La kia?
Hải Đường cúi đầu xuống trả lời:
- Nô tỳ không dám nói bậy.
- Ngươi không cần cẩn trọng như vậy. Bọn họ làm ra chuyện như vậy còn sợ bị nói hay sao?
Thẩm lão phu nhân đặt bút mực trong tay xuống, cầm lấy khăn ướt của nha hoàn đưa tới, vừa lau tay vừa nói:
- Mẫu thân của Bát nương đúng là không có mắt.
Ánh mắt Hải Đường khẽ động. Bát nương tử tính tính quái gở lại lỗ m4ng, hạ thuốc bên trong đồ ăn như thế này cũng không phải là việc nàng ta có thể nghĩ ra được.
Về phần là ai nghĩ ra, trong lòng nàng cũng đã đoán được và đương nhiên cũng không thể qua được ánh mắt tinh tường của Thẩm lão phu nhân.
Quả nhiên, Thẩm lão phu nhân nói:
- Người cầm dao là người ngu xuẩn, Nhị phòng kia chưa chắc đã thông minh, về phần người thông minh thực sự kia...
Thẩm phu nhân giễu cợt mà cười một tiếng:
- Cặn bã không thể dạy, mẹ như nào thì con cũng như vậy. Ta dạy dỗ nuôi nấng mấy năm nay, nhưng vẫn vô dụng như thế. Hôn sự của nó ta sẽ không nhúng tay vào nữa, để cho người Cữu Cữu của nó tự trù tính đi.
Sau đó bà lại hạ lệnh nói:
- Ngươi đi gọi Tam nương tới đây.
Hải Đường âm thầm thở dài một hơi. Tứ nương tử xúi giục Bát nương tử hạ thuốc Thất nương tử. Kết quả lại là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhường cho cháu gái Tam nương được lợi.
Mọi người đều nói vị Tam nương tử kia là cái đầu gỗ, nhưng hiện tại xem ra vị này mới thực sự thông minh.
Ngày hôm sau Thẩm Nghi Thu tỉnh dậy, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết tổ mẫu dẫn cháu đích tôn của bà là Tam tỷ đi dự hoa yến.
Vị Tam tỷ này trong đầu lúc nào cũng đầy rẫy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hành động thì không đứng đắn. Tuy không quá thích hợp để vào cung nhưng chắc cũng không dám gây phiền phức cho gia đình.
Giải quyết xong nỗi lo lắng lớn nhất, Thẩm Nghi Thu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng cũng bởi vì đang bệnh nên nàng cũng không bước ra khỏi giường.
Nàng ngả người tựa lên thành giường uống một bát sữa đặc thêm nhiều quả mơ khô. Uống xong nàng lau miệng rồi lại nằm xuống giường, hài lòng mãn nguyện ngủ tiếp.
————
Vườn Phù Dung bên hồ Khúc Giang.
Khúc Giang một vùng địa thế rộng rãi thoáng đãng, cây xanh râm mát, liễu rủ ven hồ, rừng ngân hạnh rộng lớn. Lúc này đang là mùa hoa hạnh trĩu cành, mọc rủ như mây tầng tầng lớp lớp, trắng như tuyết cả một khoảng. Những toà nhà, phủ đệ rằm rải rác trong đó như được bao quanh bởi một làn sương mù nhẹ, nhìn qua có cảm giác không giống nhân gian.
Thời điểm Thẩm Nghi Thu đang nằm trong chăn ấm áp ngủ một giấc thoải mái thì Uất Trì Việt đang đứng bên bờ Khúc Giang đón gió mát.
Mới đầu tháng ba, không khí đã ấm áp chứ không lạnh. Yến hội này như mở đầu cho mùa xuân năm nay bắt đầu. Uất Trì Việt đứng ở trên lầu Tê Vân, dựa vào cây cột màu đỏ, nhìn ra bờ hồ nhìn ngoài kia thấy người dân, nữ tử mặc đầy những y phục rực rỡ.
Tề Vân lâu là là nơi cao nhất trong toàn bộ cung điện hoa viên phù dung của hồ Khúc Giang. Đứng ở nơi này Uất Trì Việt mới cảm nhận được cái lạnh khi đứng ở trên cao.
Hắn không biết tại sao ma xui quỷ khiến thế nào mà khiến cho hắn chọn một bộ y phục màu tím nhạt để mặc, áo xuân màu tím vừa sáng vừa nhẹ nhàng, đứng trong gió thì rất ưu nhã. Nhưng thật đáng tiếc, bộ y phục vừa sang trọng vừa thanh nhã này lại quá mỏng để chống cự được với cái se lạnh đầu xuân.
Bỗng một cơn gió thổi qua, Uất Trì Việt không khỏi rùng mình một trận.
Hắn đứng trong gió gần nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy Thẩm Nghi Thu tới.
Đời trước không biết nàng đến lúc nào? Là đi cùng vị trưởng bối nào tới?
Uất Trì Việt đăm chiêu suy nghĩ, nhưng không có ấn tượng gì, chỉ có thể mờ mịt tìm kiếm bóng dáng của nàng trong đám người.
Hôm nay Trương hoàng hậu tổ chức yến tiệc linh đình, rất nhiều phủ đệ đã được xây dựng để phục vụ gia quý nữ quyến nghỉ ngơi.
Hoàng hậu thích náo nhiệt, cung điện Khúc Giang cũng được trang trí bằng những bức tranh thêu hoa gấm sặc sỡ lộng lẫy.
Uất Trì Việt đối với sở thích của đích mẫu cũng không có ý kiến, nhưng để tìm người trong hoàn cảnh này thì đúng là một thử thách thị lực.
Huống chi những nữ tử kia không phải là đeo mạng che mặt thì là đội mũ trùm đầu, tuy nói đơn giản nhưng cũng là tăng thêm một phần độ khó.
Uất Trì Việt đột nhiên nhận ra, tuy hắn và nàng đã làm vợ chồng với nhau mười hai năm nhưng ánh mắt hắn rất ít khi dừng ở trên người thê tử. Từ sau khi biểu muội Hà Uyển Huệ tiến cung, phu thê bọn họ càng thêm hữu danh vô thực, lạnh nhạt tới mức hắn còn không nhớ thê tử của mình béo hay gầy chứ đừng nói tới việc bây giờ nhận ra nàng trong hàng trăm nữ tử trẻ tuổi dưới kia.
Uất Trì Việt chờ đợi trong bực bội, bàn tay gõ gõ lên bên trên đầu cột hoa sen. Hắn xoay người muốn đi về lầu các, nhưng lại có chút không cam tâm.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân mòn mỏi chờ đợi Thẩm thị.
Theo nhận thức của hắn, hắn không cần chờ đợi Thẩm thị. Từ ngày gả cho hắn, nàng vẫn luôn ở nơi đó. Giống như một vật trang trí nhìn mãi thành quen.
Khi hắn còn là Thái tử, nàng luôn ở Trường Xuân cung. Sau đó khi hắn lên ngôi, nàng liền chuyển đến Phượng Nghi cung. Nói tóm lại là chỉ cần hắn muốn gặp, không lúc nào là không thể nhìn thấy. Đương nhiên nếu hắn không có việc gì thì sẽ không bao giờ muốn gặp nàng.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Việt đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn. Hơn mười năm qua, Thẩm thị đã chờ đợi hắn biết bao nhiêu ngày đêm, nhiều lần thất vọng nằm thiếp đi dưới ngọn đèn loi cô đơn...
Thật là đáng thương. Uất Trì Việt thở dài một hơi, thôi thì đợi nàng thêm một lúc nữa vậy.
Đang đứng chờ đợi, hắn đã trông thấy nội thị Phùng mỗ bên cạnh Trương hoàng hậu đang vội vàng đi về phía mình. Hắn nói "Hoàng hậu mời Thái tử quay trở lại Huy Xuân điện".
Uất Trì Việt lúc này mới hồi tưởng lại, lần đầu tiên hắn gặp Thẩm Nghi Thu trong kiếp trước hình như là ở Huy Xuân điện.
Hắn một bên vắt óc nhớ lại tình cảnh gặp nhau của hai người ở kiếp trước, một bên lại không tự chủ được mà tăng tốc bước chân, dọc đường trải đầy hoa và liễu. Chỉ chốc lát sau hắn đã tới Huy Xuân điện.
Trong điện toàn người là người.
Ngoài Trương hoàng hậu còn có mẹ ruột của Uất Trì Việt là Quách Hiền phi, còn có mấy vị phi tần cùng các hoàng tử công chúa đang ở đó. Ngoài ra còn có một vài lão phu nhân dáng vẻ nhân hậu, bên dưới ngồi bảy tám nữ tử đội mũ trùm đầu.
Triều đại bây giờ cũng đã cởi mở hơn xưa rất nhiều, tư tưởng trọng nam khinh nữ chỉ còn tồn tại trong tư tưởng Nho gia. Kết hôn mù quáng lại càng hiếm, đối với hoàng tử và công chúa cũng không ngoại lệ.
Các nữ tử có mặt ở đây đều là các ứng cử viên cho vị trí Thái Tử Phi đã được thông qua sự lựa chọn của Trương hoàng hậu, gia cảnh cùng xuất thân đều thích hợp.
Uất Trì Việt lặng lẽ đi vào đại sảnh, ánh mắt hắn quét qua hướng vào bên trong sảnh. Hắn chú ý đến một vị trưởng bối mặc áo lụa đỏ, gấm hoa văn trường thọ trên áo có chút giống với y phục của Thẩm Nghi Thu đến mấy phần khiến hắn không khỏi liếc nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh bà nhiều thêm một chút.
Qua tấm lụa mỏng, thiếu nữ kia như cảm nhận được ánh mắt của hắn nên xấu hổ cúi đầu xuống. Mặc dù cách tấm sa mỏng nên không nhìn rõ được thần sắc của nàng nhưng thái độ ngượng ngùng kia là không cần nghĩ ngờ thêm nữa.
Trái tim của Uất Trì Việt chợt lỡ một nhịp, giống như là có một bàn tay trắng nõn đang sờ so4ng khắp người hắn, nổi lên một tia gợn sóng.
Thì ra Thẩm thị đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên! Khó trách về sau tình yêu càng trở nên sâu đậm, sống chết cũng phải có nhau!
Đời trước hắn chưa từng để ý, bây giờ nghĩ lại liền nhìn thấy manh mối ở khắp nơi.
Trước mắt mọi người không thể cứ mãi nhìn chằm chằm vào một cô nương không rời mắt, hắn chỉ có thể thu hồi tâm tư, ngẩng cao đầu bước vào đại sảnh. Hắn cúi đầu hành lễ với Trương hoàng hậu cùng Quách hiền phi, sau đó tới ngồi bên cạnh Hoàng hậu.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Hôm nay những người ngồi ở đây đều là thân nhân thân thiết.
Vừa dứt lời liền giới thiệu với hắn rằng đây là một vị phu nhân nào đó, khi ngươi còn nhỏ còn từng tới bế ngươi, rồi tới vị muội muội của nhà nào đó, khi còn bé từng vào cung chơi,... Uất Trì Việt hướng từng người hành lễ.
Trương hoàng hậu lại chỉ vào vị phu nhân mặc áo đỏ nói:
- Con còn nhớ Thẩm lão phu nhân không?
Uất Trì Việt trong lòng thầm nghĩ quả nhiên vị lão phu nhân này là tổ mẫu của Thẩm thị, cho nên người ngồi ngay cạnh bà kia chắc chắn là Thẩm thị.
Trương hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt hắn như dính chặt lên vị tiểu thư Thẩm gia kia, không khỏi cười nói:
- Nói mới nhớ, bàn về bối phận con nên gọi một tiếng cô tổ mẫu, thật sự là người một nhà mà lại không biết.
Gần hai trăm năm sau khi thành lập vương triều này, chỉ có mấy gia tộc lớn tương thông với nhau. Nếu nghiêm túc suy nghĩ, bọn họ có thể có chút quan hệ với gia tộc Uất Trì.
Thẩm Nghi Thu cũng có thể coi như là biểu muội cách xa ba vạn dặm của hắn. Chỉ là so với biểu muội Hà Uyển Huệ thì độ gần và khoảng cách lại không giống nhau.
Vì vị trí Thái tử phi đã quyết định sẽ cho Thẩm thị làm nên Uất Trì Việt đối với Thẩm lão phu nhân lại càng thêm trịnh trọng hơn những người khác. Hắn bước tới trước mặt bà hành lễ:
- Tam lang bái kiến cô tổ mẫu.
Thẩm lão phu nhân vội vàng đưa tay ra đỡ hắn:
- Như vậy làm sao được chứ, điện hạ làm thế này lão bà này đảm đương không nổi đâu.
Trương hoàng hậu lại chỉ sang thiếu nữ bên cạnh Thẩm lão phu nhân:
- Đó là biểu muội Thẩm gia của con.
Thiếu nữ mềm mại đứng dậy hành lễ:
- Tiểu nữ bái kiến Thái tử điện hạ.
Thanh âm ngọt ngào giống như nhúng qua hũ mật.
Uất Trì Việt giật mình trong lòng, thanh âm kia với thanh âm trong trí nhớ của hắn tựa hồ có chút khác nhau.
Thẩm thị mặc dù giọng nói cũng êm tai, nhưng quả thực không thể gọi là uyển chuyển ngọt ngào. Thậm chí giọng điệu có chút cứng ngắc, nghe như là đang đọc tấu chương ở trên triều.
Xem ra là do đời trước hắn lạnh nhạt không để ý nên không phát hiện ra sự quyến rũ và tình cảm của thê tử.
Uất Trì Việt trong lòng nghĩ như vậy liền thoáng yên tâm.
Mắt thấy mọi người đều đã chào hỏi xong, Trương hoàng hậu lại liếc nhìn đám người trẻ tuổi trước mặt rồi nói:
- Huynh đệ tỷ muội các ngươi khi còn bé thường hay cùng nhau chơi đùa, đến khi trưởng thành rồi thì lại trở nên xa cách.
Hiền phi nương nương giống như là thiên lôi, Hoàng hậu chỉ đâu đánh đó, lập tức nói phụ họa theo:
- A tỷ nói rất đúng. Đều là người thân với nhau, nên qua lại nhiều một chút. Nếu không tới lúc huynh đệ tỷ muội nhà mình đứng ngay trước mặt lại không biết gì. Tới lúc đó không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Trương hoàng hậu hài lòng gật đầu, các nữ quyến quanh Thẩm lão phu nhân cũng theo đó mà chỉ bảo các thiếu nữ cởi bỏ mũ trùm xuống để "nhận người thân".
Các thiếu nữ dù sao da mặt cũng mỏng nên có chút chần chờ.
Uất Trì Việt đã sớm mong chờ khoảnh khắc này, mắt không khỏi lại liếc nhìn về thiếu nữ bên cạnh Thẩm lão phu nhân thêm nhiều chút.
Thiếu nữ kia sau một hồi lúng túng mới tù từ cởi mũ che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng như hoa phù dung.
Uất Trì Việt nhất thời lại cảm thấy có chút ngại ngùng nên vô ý thức dời mắt đi nơi khác.
Chỉ chốc lát sau, trong lòng hắn lại ngứa ngáy nên lại quay mặt về.
Cũng thật trùng hợp đúng lúc thấy " Thẩm thị " đang trộm nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa giao nhau, Uất Trì Việt lại vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Không ngờ Thẩm thị thường ngày nghiêm túc chững chạc cũng có lúc tỏ vẻ đáng yêu của thiếu nữ như vậy. Tình cảm mến mộ của nàng với hắn viết rõ ràng ngay trên mặt nàng.
Uất Trì Việt nắm tay ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ đứng đắn, thẳng tắp sống lưng.
Ở nơi đông người như vậy, Thẩm thị lại có thể ngang nhiên cùng hắn mắt đi mày lại. Cho dù bọn hắn đã từng là vợ chồng, nhưng như vậy cũng thật không ra thể thống gì.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng khoé miệng Uất Trì Việt lại bất giác nhếch lên.
Đúng lúc này, giọng nói của Trương hoàng hậu vang lên:
- Nếu ta nhớ không lầm, Tam cô nương Thẩm gia sinh vào tháng tư đúng không?
Tam nương tử Thẩm gia? Nụ cười của Uất Trì Việt khẽ tắt ngúm, hắn nhớ rõ Thẩm thị là Thất nương.
Hắn chăm chú nhìn lại, thì giống như bị người ta dội cho cho cả chậu nước, trong lòng hắn lạnh ngắt.
Hắn nhận lầm người! Người kia căn bản không phải Thẩm Nghi Thu!