Edit: Hà Thu
Cung nhân của Phi Sương điện đi phía trước dẫn đường, Tống lục nương cùng Vương thập nương khoác tay nhau đi phía sau.
Tống lục nương cúi thấp đầu, dính sát vào Vương thập nương. Vừa nãy nàng mới uống nửa chén rượu hoa cúc xong, bây giờ bụng bắt đầu cảm thấy hơi cồn cào. Vương thập nương cảm giác được cơ thể nàng khẽ run lên, muốn an ủi nàng hai câu nhưng bọn họ chỉ đi cách cung nhân kia có một bước. Nàng đành phải âm thầm vỗ vỗ mu bàn tay Tống lục nương để trấn an.
Hai người đi rất chậm, người cung nhân của Phi sương điện kia cũng không thúc giục. Bởi vì Phi Sương điện cách Thái Hoà điện cũng chỉ có một đoạn đường đó thôi, cho dù các nàng có lề mề cỡ nào thì chốc nữa cũng phải đi tới.
Sau khi tới nơi, cung nhân dẫn đường kia đứng nghiêm chỉnh ở ngoài cửa lớn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Mời hai vị lương đệ đi vào.
Tống lục nương biết Thái tử phi còn đang cùng Hoàng hậu và các vị trưởng công chúa dự yến tiệc, lúc này không thể tới kịp được nên đành phải căng da đầu mà đi vào. Cũng may mà có Vương Thập nương đi cùng nàng, nếu không lúc này chỉ sợ là tay chân nàng đã mềm nhũn hết cả rồi.
Bên trong Phi Sương điện màn che buông kín, đèn đuốc chập chờn, hương khói bay bay, xem lẫn giữa mùi hương thơm là một cỗ mùi tanh nhàn nhạt. Hai người vừa mới bước vào đã xém chút bị bun cho ch4y nước mắt, nên cả hai không tự chủ được mà cùng nín thở.
Vương thập nương rất giỏi về mùi hương, nàng ngửi một chút liền nhận ra đây là hương của phu nhân Sương Đế Tuyên Hoa sáng chế, và còn trộn lẫn những tạp chất khác. Giống như hương nhưng không phải hương, giống như thuốc nhưng cũng không phải thuốc. Nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng được.
Bất thình lình có một giọng nói vừa lười biếng vừa sắc bén vang lên từ sâu bên trong màn che truyền tới:
- Ngươi đến rồi? Sao còn chưa chịu tiến vào? Trong giọng nói hình như còn mang theo chút khó chịu.
Tống lục nương giật mình trong lòng. Nàng vốn đã không khỏe, lúc này chỉ cảm thấy hình như bị chuột rút rồi, bụng còn quằn quại khó chịu nữa.
Vương thập nương siết chặt tay của nàng, dắt nàng bước nhanh về phía trước.
Quách hiền phi gọi người đến, nhưng chính bản thân vẫn còn lười biếng nằm trên giường.
Hai vị lương đệ đứng cách tấm bình phong đá vân hướng bà hành lễ:
- Thần thiếp bái kiến Hiền phi nương nương, mong nương nương an khang.
Quách hiền phi không mặn không nhạt mà "hừ" một tiếng, cũng chẳng trả lời mà lại nói với cung nhân:
- Đỡ ta ngồi dậy.
Tiếp đó là có bóng người lắc lư bên trong bình phong. Một lát sau, Hiền phi nói:
- Các ngươi vào đây.
Hai vị lương đệ đứng dậy đi vòng qua bình phong, liền nhìn thấy Hiền phi kiều diễm vô lực đang tựa ở đầu giường, một tay để lên đùi, tay còn lại đang vu0t ve một chuỗi hương châu, toàn thân mềm oặt giống như không xương.
Người mặc một chiếc áo dài tay rộng màu đỏ của hoa râm bụt, bên dưới là chiếc váy xanh biếc tơ vàng có gắn lông chim. Tóc mai tán loạn, mí mắt hơi sưng, hai má ửng hồng, hai mắt to tròn ướt át. Bà chỉ nhỏ hơn Trương hoàng hậu ba tuổi, nhưng hai người lại giống như tới từ hai thế hệ khác nhau.
Khuôn mặt của Thái tử cũng không quá giống bà. Nếu không nói hai người là mẹ con, thì chắc cũng chẳng ai nhận ra được.
Tống lục nương cùng Vương thập nương chưa từng nhận được "ân sủng" nên cũng chưa hiểu chuyện nam nữ, chứ nếu không nhìn qua là sẽ biết ngay chuyện gì vừa xảy ra. Hai người có chút không hiểu rõ nội tình, nhưng cũng đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Vương thập nương chưa từng nhìn thấy một người có thể uốn éo thành mười tám dáng nằm như vậy nên trong lòng không khỏi hiếu kì. Còn Tống lục nương thì đem đầu chôn sâu xuống ngực, chỉ mong có thể sớm đi ra ngoài.
Hiền phi quét mắt nhìn lướt qua hai người một chút, ánh mắt dừng lại trên người Vương thập nương:
- Hai người các ngươi giống như hình với bóng nhỉ?
Vương thập nương thản nhiên nói:
- Thần thiếp chưa từng tới vấn an nương nương, bây giờ lại không mời mà tới. Mong nương nương thứ lỗi.
Quách hiền phi hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi có hết lòng hầu hạ Thái tử không?
Vương thập nương nói:
- Hồi bẩm nương nương. Chúng thần thiếp đều đang cố gắng hết sức phụng dưỡng Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi, không có một ngày nào dám lười biếng.
Tống lục nương cũng thấp giọng nói:
- Không dám lười biếng.
Quách hiền phi lại hỏi:
- Thái tử phi đã bao giờ nổi giận với các ngươi chưa?
Tống lục nương cùng Vương thập nương cùng lắm cũng chỉ là những thiếu nữ mới mười mấy tuổi, làm sao nghe được ý ở ngoài lời của bà. Chỉ nghĩ rằng Quách hiền phi sợ bọn họ thê thiếp bất hòa, sẽ trách tội lên đầu bọn họ, nên vội nói:
- Thái tử phi đối với chúng thần thiếp như tỷ muội ruột thịt trong nhà, nên chúng thần thiếp cũng sẽ lấy tâm báo đáp, chăm chỉ phụng dưỡng nàng.
Quách hiền phi nhếch miệng, trong đông cung vốn có tai mắt của bà. Bà sớm đã nghe nói hai người này suốt ngày chạy tới Thừa Ân điện, cũng chẳng biết hầu hạ Thái tử thế nào, chỉ nhăm nhe lấy lòng Thái tử phi. Bà đúng thật là không tài nào hiểu nổi.
Theo quan điểm của bà, những người đã chung chồng, cùng hầu hạ một phu quân thì cũng không hoàn toàn là không đội trời chung, nhưng không có khả năng không có chút cãi vã nào. Giống như bà với Trương hoàng hậu vậy, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng sau lưng lại âm thầm thấy ngứa mắt lẫn nhau. Vừa tranh sự sủng ái của phu quân, rồi lại tranh nhau nhi tử hiếu tâm.
Vợ cả cùng thiếp thất thân nhau như tay với chân, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Mục đích mà hôm nay bà gọi Tống lương đệ tới Phi Sương điện chính là muốn xem xét tình hình. Chính là như bọn hạ nhân nói, bà muốn giết gà dọa khỉ. Bà không thể động vào Thái tử phi, chẳng lẽ còn không thể trừng trị một vị lương đệ nho nhỏ sao?
Quách hiền phi không nể mặt nói:
- Các ngươi là thiếp thất của Thái tử điện hạ, điều quan trọng nhất đó chính là vì điện hạ khai chi tán diệp*.
*
Sinh con. Hai vị lương đệ giờ mới hiểu, Quách hiền phi không thích bọn họ thân thiết với Thái tử phi.
Hai người họ trong lòng đều không phục, nhưng cũng chỉ có thể nói:
- Xin nghe theo lời dạy của nương nương.
Quách hiền phi lại nói với Tống lục nương với giọng điệu không mấy thân thiện:
- Có biết vì sao ta gọi ngươi tới đây một mình không?
Thân thể Tống lục nương run lên một cái, vội vàng quỳ rạp xuống đất, hai đầu gối chụm lại một chỗ, lắp bắp nói:
- Xin nương nương dạy bảo.
Quách hiền phi cười lạnh một tiếng, quay qua cung nhân liếc mắt ra hiệu một cái. Cung nhân kia liền đem một hộp văn kiện nâng lên trước mặt Tống lục nương.
Quách hiền phi nói:
- Tống lương đệ, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Tống lục nương nhìn kĩ lại, đây chính là kinh thư nàng chép thay Quách hiền phi. Nàng cẩn thận nói:
- Hồi bẩm nương nương, là thần thiếp thay nương nương cầu phúc... chép kinh.
Quách hiền phi bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, đập mạnh chuỗi hạt hương trong tay xuống bàn, chuỗi hạt hương ngay lập tức bị nứt mất mấy viên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống lục nương trắng bệnh, run rẩy nói:
- Nương nương... thiếp không biết...
Quách hiền phi nói với cung nhân kia:
- Lấy ra cho nàng ta nhìn một cái.
Cung nhân mở hộp văn kiện ra, lấy ra một quyển trục kinh, mở ra đưa tới trước mặt Tống lục nương.
Tống lục nương đưa tay nhận lấy nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt sợ hãi, không thể định thần lại được. Ánh mắt nàng đảo quanh trên quyển kinh, nhưng hai mắt đẫm lệ khiến nàng chả nhìn rõ được gì.
Vương thập nương tiến lên nhìn thoáng qua thì không biết nên khóc hay nên cười. Tống lục nương làm việc từ trước tới nay luôn có chút cẩu thả, lúc chép kinh cũng chẳng chú tâm nên quyển kinh này mới chỉ chép được một đoạn ngắn. Ai ngờ Quách hiền phi cẩn thận như thế, kinh văn cầu phúc thôi mà cũng kiểm tra cẩn thận từng chữ không bỏ sót.
Là bọn họ đánh giá thấp Quách hiền phi rồi. Ngay cả việc bọn họ được hoàng hậu ban thưởng gấm vóc, mệnh phụ tặng quà trong những ngày lễ, bà đều cho cung nhân tới kiểm tra rõ ràng từng li từng tí một. Nếu có chút gì đó không trong sạch, bà sẽ âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Vương thập nương chỉ ra chỗ thiếu sót thì Tống lục nương mới hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào, nhờ đó nàng cũng âm thầm thở phào một hơi. Cùng lắm cũng chỉ là chép thiếu một đoạn kinh văn thôi, thực ra cũng không thể coi là chuyện gì quá lớn được. Nàng vội vàng nói:
- Là thần thiếp bất cẩn, xin nương nương thứ tội.
Quách hiền phi nghiêm mặt không nói lời nào, cung nhân trung niên đứng bên cạnh bà nói:
- Hai vị lương đệ có chỗ không biết rồi, ngày hôm trước quyển kinh này được đưa vào điện. Đêm hôm đó nương nương liền tái phát bệnh tim...
Quách hiền phi cười lạnh nói:
- Nếu đã không có tâm thì việc gì phải vẽ vời thêm chuyện, thành ra khiến Phật tổ trách tội ta. Cũng chẳng biết đây là thay ta cầu phúc hay là đang nguyền rủa ta...
Tên mặt Tống lục nương vừa có chút huyết sắc, nhưng nghe xong những lời này mặt mũi lại tái nhợt, môi run run, không nói được lên lời. Bên trong cung cấm kị nhất là vu cổ nguyền rủa, Quách hiền phi lại nói lời này rất thương tâm, khiến cho việc nhỏ biến thành việc lớn.
Vương thập nương lúc nãy mới gặp phụ nhân này, thấy bà làm mình làm mẩy đã ôm một bụng giận dữ rồi, lúc này máu nóng dâng lên, nhướng mày nói:
- Nương nương xin nói cẩn thận. Chép thiếu kinh văn đúng là do chúng thần thiếp bất cẩn, nhưng Tống lục nương tuyệt đối không có ý xấu gì. Thần thiếp có thể lấy mạng mình ra thề với trời.
Quách hiền phi lúc đầu cũng chỉ là muốn chuyện bé xé ra to, vì thấy Tống lục nương nhát gan nên muốn dọa nàng một chút. Đại ý là giơ cao nhưng đánh khẽ, nhưng không ngờ Vương lương đệ này lại dám chống đối bà, lúc này bà thực sự nổi giận:
- Mặc kệ cố ý hay là vô tình, nhưng đã làm Phật tổ không vui khiến ta tái phát bệnh tim rồi. Chẳng lẽ là giả sao?
Vẻ mặt Vương thập nương lạnh như băng:
- Theo thần thiếp nghĩ, Phật tổ sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu.
Quách hiền phi biết đây là nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, ý nói mình lòng dạ hẹp hòi. Bà lại càng giận dữ hơn:
- Thái tử phi dạy bảo các ngươi như thế nào vậy? Bất kính với ta thì đã đành, lại còn không để Thái tử điện hạ vào trong mắt. Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai ngươi đâu.
Giọng bà the thé:
- Đi vào Phật đường bên trong quỳ cho ta, quỳ cho tới khi Phật tổ tha thứ cho lỗi lầm của các ngươi mới thôi.
Bà không thể động tới Thái tử phi, nhưng phạt quỳ hai người lương đệ hai ba canh giờ cũng chẳng có người nào dám xen vào. Cho dù Thái tử có tới, cũng không thể không nể mặt bà.
Vương thập nương cùng Tống lục nương biết tai kiếp khó thoát, đang muốn đi nhận phạt thì chợt nghe thấy bên ngoài bình phong có tiếng bước chân, tiếp đó là nhóm cung nhân cùng nhau quỳ gối:
- Bái kiến Thái tử phi nương nương.
Ánh mắt hai người sáng lên, nhưng rồi lại thêm lo lắng, sợ mình sẽ liên lụy đến Thái tử phi.
Đang khổ sở suy nghĩ thì Thẩm Nghi Thu đã đi vòng qua bình phong, nhìn về hướng hai người một cái.
Chỉ một cái nhìn này thôi, nước mắt Tống lục nương liền rơi xuống, thầm gọi một tiếng "a tỷ". Vương thập nương cũng nuốt lại nỗi lo lắng vào trong bụng.
Thẩm Nghi Thu không nhìn hai người nữa, hướng Quách hiền phi hành lễ:
- Bái kiến Hiền phi nương nương. Gần đây nương nương có khỏe không?
Lông mày Quách hiền phi dựng ngược lên:
- Ta đang muốn cho người tới mời Thái tử phi tới đây. Nay ngươi đã tới, ta cũng phải hỏi xem một chút là hai vị lương đệ này đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong liền đem quyển kinh văn Tống lục nương chép sai ra, rồi chuyện Vương thập nương mở miệng "chống đối". Đem hết tội trạng ra liệt kê từng cái một lần.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Là con dâu không quản giáo nghiêm. Lát nữa trở lại Đông cung, con nhất định sẽ dạy bảo lại hai vị lương đệ.
Dứt lời liền quay sang hai người:
- Các muội còn không mau qua bồi tội với Hiền phi nương nương đi.
Quách hiền phi dơ tay lên nói:
- Không cần bồi tội với ta, nếu muốn bồi tội thì cũng nên bồi tội với Phật tổ.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu khẽ động:
- Bọn họ mắc sai lầm, nói cho cùng cũng do lỗi của con. Nương nương muốn phạt bọn họ quỳ bao lâu? Con sẽ quỳ thay bọn họ.
Hai vị lương đệ khẽ giật mình, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, nước mắt khẽ tràn mi.
Quách hiền phi nghẹn họng. Bà có thể xử lý lương đệ của Thái tử nhưng không thể bắt Thái tử phi phạt quỳ được. Trong lúc nhất thời cũng biết đã đâm lao thì phải theo lao, bà bĩu môi nói:
- Thái tử phi thân phận tôn quý, ta làm sao dám nhận. Bây giờ cho dù Phật tổ giáng tội cho ta chết vì bệnh, ta cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Hiền phi nương nương là cát nhân thiên tướng, Phật tổ chắc chắn sẽ phù hộ nương nương sống lâu trăm tuổi.
Lời này của nàng cũng không phải là giả. Đời trước, sau khi hoàng hậu nương nương chết, rồi tới Hoàng đế chết, Uất Trì Việt cũng chết, nàng cũng chết. Chỉ còn mỗi Quách hiền phi còn sống.
Quách hiền phi nói:
- Thái tử phi không cần nói lời dối trá để an ủi ta. Thân thể của ta, ta biết. Nói chung biết ngày nào hay ngày ấy thôi.
Bà liếc nhìn bụng Thẩm Nghi Thu một cái:
- Cũng không biết là liệu có phúc, sống được tới khi tôn nhi chào đời không?
Vị cung nhân trung niên đứng bên cạnh kia hành lễ nói:
- Khởi bẩm Thái tử phi nương nương. Từ lúc sang mùa thu tới nay, bệnh cũ của Hiền phi nương nương tái phát liên tục, nên người nói vậy cũng không phải là không có nguyên do.
Thẩm Nghi Thu đối với Quách hiền phi nói:
- Con không biết bệnh cũ của nương nương tái phát nên chưa từng vào cung phụng dưỡng, xin người thứ lỗi.
Quách hiền phi cười lạnh:
- Sao dám phiền Thái tử phi vất vả.
Dứt lời liền thở dài nói với cung nhân kia:
- Thiên gia ta không thể so sánh với gia đình bình thường được. Ta cùng lắm cũng chỉ là một người thiếp tầm thường, nào dám để Thái tử phi đút thuốc phụng dưỡng chứ. Cho dù là mấy lời hỏi han ân cần, ta cũng không gánh nổi đâu.
Thẩm Nghi Thu kiên nhẫn ngồi nói chuyện với bà hồi lâu, chính là để chờ câu nói này.
Nàng cong môi nói:
- Nương nương là mẹ ruột của Thái tử điện hạ, nàng dâu tất nhiên nên phụng dưỡng, thay điện hạ tận hiếu rồi.
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở trong điện đều cảm thấy ngoài ý muốn. Vương thập nương muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Nghi Thu lại hướng nàng liếc mắt ra ý, khẽ lắc đầu. Vương thập nương lập tức hiểu ý, đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.
Quách hiền phi cũng rất ngoài ý muốn, sửng sốt nói:
- Ngươi nguyện ý ở lại hầu hạ?
Thẩm Nghi Thu đáp:
- Đây là bổn phận mà con dâu nên làm.
Quách hiền phi nghĩ lại. Thái tử là bà hoài thai mười tháng sinh ra, cho dù là Trương hoàng hậu đi nữa cũng không có cách nào bắt Thái tử không nhận người mẹ ruột là bà. Thái tử phi thân phận cao quý thì đã sao? Chuyện phụng dưỡng mẹ chồng chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Bà đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn một chút:
- Thái tử phi đã có lòng như vậy, ta cũng không nên làm trái ý nguyện của ngươi.
Thẩm Nghi Thu quay đầu lại nói với Tống lục nương và Vương thập nương:
- Nương nương là người khoan dung độ lượng, hôm nay không tính toán với các muội nữa. Mau tạ ơn rồi lui ra ngoài đi.
Quách hiền phi gây khó dễ cho hai vị lương đệ vốn là muốn giết gà dọa khỉ, việc mà bà không vừa mắt chính là Thái tử với Thái tử phi tình cảm mặn nồng. Lần này bắt nàng ở lại phụng dưỡng cũng ít nhất phải mười ngày nửa tháng. Thái tử không thể sủng hạnh thê tử, rồi cũng sẽ nghe theo lời bà thôi. Việc thái tử trăm phương ngàn kế cưới nữ nhi của Thẩm thị này về đã làm bà bực rồi. Lại còn vì nàng ta mà lần đầu tiên chống đối với mình, bà làm sao cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.
Bà cũng lười nhác so đo với hai người lương đệ, nói thêm hai ba câu liền lấy cớ đuổi bọn họ ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu cười nhạt một tiếng. Đời trước nàng vì Uất Trì Việt nên cũng thực lòng coi Quách hiền phi như trưởng bối của mình mà đối đãi. Mỗi khi bà tái phát "bệnh cũ" nàng ngay lập tức sẽ vào cung thỉnh an, phụng dưỡng thuốc thang, không dám có một chút lười biếng. Nhưng Quách hiền phi lại thấy nàng mềm yếu dễ bắt nạt, liền làm mình làm mẩy lên. Biết nàng sẽ không tới kể khổ với Thái tử nên bà lại càng làm tới, luôn cố gây khó dễ cho nàng. Để cung nhân mặt nặng mày nhẹ tới nói lời mỉa mai nàng.
Thẩm Nghi Thu vốn cũng chẳng muốn so đo với bà. Nếu bà chỉ làm khó một mình nàng thì nàng cùng lắm là chống đối ngay tại chỗ, bị đuổi về nhà ngoại cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà bà hết lần này tới lần khác gây khó dễ cho người bên cạnh nàng, vậy chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Mà lưu lại đây hầu hạ đối với nàng cũng là nhất cử lưỡng tiện. Bây giờ nàng có thể một mình độc chiếm cả cái giường, ngủ được vài đêm ngon giấc rồi. Đợi tới khi nàng trở về Đông cung, nói không chừng Uất Trì Việt cũng đã quên thói quen ôm nàng ngủ mỗi đêm rồi cũng nên.
Nàng cũng chẳng lo lắng Quách hiền phi sẽ gây khó dễ cho nàng trong cuộc sống sinh hoạt ngày thường, vì dù sao nàng cũng có thân phận, Quách hiền phi cũng sẽ không mượn cớ ra tay ở chỗ này.
Uất Trì Việt đang ở Lân Đức điện với Hoàng đế, vương công và nhóm quan lại ăn uống tiệc rượu nên không tránh khỏi phải uống nhiều thêm mấy chén. Đến khuya tiệc tan, hắn được nội thị dìu đi ra bên ngoài điện. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn trời thì lại thấy có những bốn cái mặt trăng.
Lai Ngộ Hỉ nói:
- Điện hạ có cần nghỉ ngơi ở Bồng Lai cung không?
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Không cần, bãi giá về Thừa Ân điện.
Lúc này đã qua giờ hợi*, buổi tiệc của nhóm mệnh phụ sớm đã tan. Hắn nghĩ lúc này Thẩm Nghi Thu cũng đã sớm trở về Đông cung nên cũng không gọi người tới hỏi.
* 21h-23h
Hắn ở trong xe ngựa nghỉ ngơi chốc lát. Tới khi về đến Đông cung mới đỡ choáng váng hơn một chút.
Uất Trì Việt xuống xe, cảm thấy mùi rượu trên người quá nồng nặc nên đi tới nhà tắm, tắm táp rửa mặt, lại ngậm hương trà rồi mới đi tới Thừa Ân điện. Đi đến ngoài điện, chỉ thấy bên trong phòng ngủ đèn đuốc tối om, trực giác mách bảo hắn có gì đó không đúng lắm. Bình thường lúc ngủ, Thẩm Nghi Thu lúc nào cũng sẽ để lại một hai ngọn nến nhỏ. Bây giờ lại tối om thế này, giống như là trong điện không có người.
Hắn bước nhanh vào trong viện, liền có cung nhân tiến lên hành lễ.
Uất Trì Việt hỏi:
- Thái tử phi đi ngủ rồi sao?
Cung nhân kia lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Bẩm điện hạ, nương nương vẫn chưa về.
Vừa dứt lời liền có thái giám đi vào truyền lời:
- Khởi bẩm điện hạ, nương tử lệnh cho nô trở về bẩm báo lại điện hạ, Hiền phi nương nương lại tái phát bệnh cũ. Nương tử sẽ ở lại Phi Sương điện hầu hạ.
Thái tử ngay lập tức sa sầm mặt mày.