Edit: Hà Thu
Yêu cầu của Thái tử khiến Thẩm Nghi Thu không khỏi bất ngờ. Đời trước nàng đã may cho hắn hàng trăm bộ quần áo, từ khi nàng vào cung, quần áo y phục hắn thường mặc cơ hồ là do một tay nàng làm.
Uất Trì Việt rất sạch sẽ, quần áo toàn thân lúc nào cũng một màu trắng như tuyết. Mùa đông dùng vải gấp trắng của Tây Vực, xuân thu dùng vải Ngô lăng, mùa hè thì dùng vải xuân la cùng vải đay. Đây đều là những chất vải khó giặt tẩy, một bộ y phục chỉ giặt được tầm mười lần là sẽ cũ tới mức không mặc nổi nữa, lúc đó nàng lại hì hục may bộ đồ mới khác.
Nàng vốn không giỏi nói chuyện, từ nhỏ tới lớn lại được giáo dưỡng vô cùng nghiêm khắc, thế nên rất nhiều chuyện chưa từng nói ra khỏi miệng. Tâm ý dành cho phu quân, nàng đều dồn hết vào từng đường kim mũi chỉ. Để cho hắn mặc đồ được thoải mái hơn, nàng dùng lòng bàn tay dốc sức vò qua vò lại từng tấc vải mới lạnh lẽo thô ráp kia. Cũng không ngần ngại dành gấp đôi thời gian để khâu lại một lần nữa, giấu kín hết những đường may.
Sợi chỉ trắng được khâu trên tấm vải trắng, chăm chú nhìn hồi lâu sẽ khiến đầu váng mắt hoa. Ban ngày nàng bận rộng việc hậu cung, ban đêm lại thường xuyên ngồi đối diện với ánh nến để khâu vá. Ánh nến chói mắt, đêm đen đã rét vì tuyết lại càng thêm lạnh vì sương.
Đời trước, khi mới hơn hai mươi tuổi mắt nàng đã không còn được tốt nữa. Hơn phân nửa đều vì những bộ y phục này mà ra.
Chỉ vì lần đầu tiên ánh mắt hắn khẽ sáng lên khi nhận được y phục nàng may cho, còn nói một câu "Ta chưa bao giờ được ai may y phục cho cả", nàng liền chịu vất vả mệt nhọc may liền cho hắn sáu năm. Thẳng cho đến khi, nàng phát hiện giữa đống y phục của hắn có một chiếc áo, bên trong cổ áo có thêu một gốc huệ lan. Lúc đó nàng liền biết những đêm đốt nến thức trắng không ngủ tới mức hai mắt mờ đi kia, tất cả đều là nàng đơn phương tự chuốc lấy khổ.
Hà Uyển Huệ càng thông minh hơn nàng, biết rõ nên dùng sức ở chỗ nào. Nàng ta căn bản không cần phí sức lực đi làm mấy thứ kia, chỉ c4n sai cung nhân may quần áo rồi thêu lên đó một gốc huệ lan thôi.
Bây giờ Thẩm Nghi Thu nhớ lại bản thân mình năm đó, giống như đang dùng ánh mắt thờ ơ để nhìn một người xa lạ, trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào. Nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại có người ngốc đến như vậy cơ chứ?
Không nghĩ bây giờ sống lại một đời, người này lại dùng bút tích thực của "Lan Đình Tự" chỉ để đổi lấy một bộ y phục nàng may. Thật khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt người nam nhân kia, hắn thật sự đã biến thành người khác rồi sao?
Trên đời này không có việc mua bán nào có lời hơn thế này nữa. Nàng gật gật đầu:
- Điện hạ không chê tay nghề nữ công của thần thiếp vụng về là được rồi.
Uất Trì Việt thấy nàng một lời đã đồng ý, sự vui sướng trong lòng gần như muốn tràn cả ra ngoài. Hắn ôm nàng vào trong ngực, xoa nhẹ hai lần. Nhưng hắn lại ngay lập tức nghĩ tới việc thêu thùa may vá này sẽ khiến mắt bị tổn thương, tay bị đau, liền vội vàng nói thêm:
- Nàng không cần làm cả bộ đâu, làm một cái quần khố là được rồi. Cũng không cần vội vàng làm ngay, ta cũng chưa thiếu y phục để mặc.
Hắn suy nghĩ chu đáo tới mức này, Thẩm Nghi Thu cũng chẳng thể từ chối nữa, đành thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đa tạ điện hạ đã thông cảm. Thần thiếp tay chân vụng về, lại chưa từng may qua y phục nam tử bao giờ, để may xong chắc cũng cần tìm tòi một khoảng thời gian nữa.
Quần khố này là bắt buộc phải làm, nhưng cũng không thể làm quá tốt được. Nếu như hắn mặc rồi cảm thấy vừa lòng hợp ý, lại đòi may thêm cái khác nữa, vậy chẳng phải là tự kiếm chuyện cho mình sao.
Vì vậy nên nói chuyện xấu nhất trước, đến lúc đó đem lên mà không quá giống loại hắn yêu cầu, hắn cũng không bắt bẻ gì được.
Uất Trì Việt làm sao không biết là nàng đang muốn lựa chọn bậc thang để leo xuống. Đời trước nàng may y phục vừa nhanh lại vừa đẹp, một chiếc quần khố làm sao làm khó được nàng.
Nhưng khi nhớ tới những bộ quần áo mà kiếp trước mình từng mặc, hắn chỉ cảm thấy giờ phút này đòi nàng báo đáp ân tình, quả thực có chút chột dạ. Dựa vào những việc mà kiếp trước hắn từng làm, thì đến nhận một cái quần khố của nàng thôi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nếu không phải là nàng không biết gì về chuyện đời trước, thì vô luận như thế nào hắn cũng chẳng thể mở miệng nổi.
Hắn nhẹ nhàng vu0t ve lưng của Thẩm Nghi Thu, trầm thấp gọi một tiếng:
- Tiểu Hoàn.
Người trong ngực lên tiếng:
- Điện hạ có gì phân phó?
Khóe miệng Uất Trì Việt giật giật:
- Ngủ đi.
Đời này hắn sẽ làm hết tất cả để bù đắp lại cho nàng. Nhưng người mà hắn mắc nợ kia, với người đang ở trong ngực hắn, rốt cục có còn là một người nữa không?
——————
Sáng sớm hôm sau, sau khi từ giáo trường trở về, Uất Trì Việt liền sai thái giám tới Ninh phủ báo tin, mời Ninh Ngạn Chiêu tới Sùng Văn quán để xem bức thư pháp "Lan Đình Tự".
Ban đầu Ninh thập nhất lang vốn tưởng rằng câu trả lời của Thái tử hôm qua lúc ở trên Lân Đức điện chắc chắn là mấy lời thoái thác thôi, không ngờ hắn lại thực sự mời mình tới xem thư pháp. Vậy hắn thực sự tặng "Lan Đình Tự" cho người khác sao? Chủ nhân mới của bức thư pháp này sẽ là ai?
Đêm qua lúc buổi tiệc ở Lân Đức điện tàn đã là gần giờ hợi*, sáng sớm nay Thái tử đã sai người đến truyền tin. Vậy có thể nhận ra là bức thư pháp kia vẫn ở ngay trong Đông cung, vậy chủ nhân mới của "Lan Đình Tự" đương nhiên cũng ở trong Đông cung rồi. Vậy là...
*21h-23h
Ninh Ngạn Chiêu giật mình, ngay lập tức cảm thấy suy đoán này rất không hợp lý. "Lan Đình Tự" là bảo vật vô giá, nếu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thì, cũng không có khả năng Thái tử sẽ đưa nó tặng cho người vợ mà mình mới cưới không lâu. Cho dù người kia là nàng...
Ninh thập nhất lang không nghĩ thêm nữa, hắn thu hồi suy nghĩ, bài trừ hết tạp niệm rồi mệnh cho tôi tớ chuẩn bị ngựa, phủ thêm áo choàng rồi ra ngoài cửa.
Tới ngoài cửa Đông cung, nô bộc nhà Ninh gia đưa danh thiếp lên, sau đó liền có thái giám tiến đến dẫn Ninh Ngạn Chiêu tới Sùng Văn quán.
Thái tử đã ở trong quán chờ sẵn. Thấy hắn đến liền đứng dậy đón lấy, tự mình dẫn hắn vào ngồi ghế, rồi lệnh cho thái giám dâng trà:
- Ninh công tử, mời.
Ninh thập nhất hành lễ rồi ngồi xuống, bình tĩnh dò xét thái tử. Chỉ thấy hắn mặc trang phục văn nhân thường ngày, áo bào lam sẫm, không đội ngọc quan, tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định ở bên trên, giống như một văn sĩ bình thường. Nhưng mỗi động tác dơ tay nhấc chân, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay hậu duệ quý tộc.
Thần sắc hắn tuy mang vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng sắc bén như dao, sẵn sàng đả thương người khác.
Ninh Ngạn Chiêu luôn tự xưng là cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt, mặt vẫn không đổi sắc. Vậy mà bây giờ bị đôi mắt này nhìn chăm chú, trên lưng không khỏi cảm thấy rét lạnh.
Cùng lúc đó, Uất Trì Việt cũng đang thầm đánh giá Ninh Ngạn Chiêu. Hắn dù đã thi đỗ khoa tiến sĩ, nhưng vẫn chưa phong quan. Vẫn mặc một thân áo bào trắng, giống hệt một tên tiểu bạch kiểm mặt bôi phấn, mặt hắn so với cái áo choàng còn trắng hơn mấy phần.
Thái tử cúi đầu nhìn mu bàn tay mình một chút. Ngày nào hắn cũng tới giáo trường tập võ, rồi cưỡi ngựa đi đi về về giữa Đông cung, Thái Cực cung cùng Bồng Lai cung, không thể nào so sánh với người cả ngày không thấy ánh nắng mặt trời, chỉ ngồi ở phòng sách như Ninh thập nhất, trắng đến mức thái quá. Còn hắn màu da tuy không trắng nõn được như thế, nhưng vóc dáng thì người văn sĩ bình thường làm sao có thể so sánh được. Cho dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn cảm thấy mình hơn hẳn một bậc.
Nghĩ vậy, cơn buồn bực trong lòng Uất Trì Việt mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Hàn huyên qua lại vài câu, uống hết hai chén trà, Uất Trì Việt liền sai người dọn bàn trà, thay thành án thư, rồi mang "Lan Đình Tự" tới.
Chưa tới một giây đã có thái giám nâng hộp gỗ đựng văn kiện tới. Uất Trì Việt tiếp nhận từ tay hắn, đưa cho Ninh Ngạn Chiêu.
Ninh Ngạn Chiêu vội vàng hành lễ, trịnh trọng đưa tay nhận lấy rồi đặt ngay ngắn ở trên thư án. Hắn mở nắp hộp ra, chỉ thấy quyển trục đơn giản được đóng khung nằm lẳng lặng bên trong hộp gỗ.
Uất Trì Việt nói:
- Ninh công tử cứ xem tự nhiên.
Ninh thập nhất lang nói lời cảm tạ, rồi cẩn thận từng li từng tí lấy quyển trục từ bên trong hộp văn kiện ra, cởi bỏ dây buộc, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa đặt ở dưới tay, lúc này mới chậm rãi mở quyển trục ra.
Ánh mắt Uất Trì Việt rơi vào bên trên chiếc khăn lụa kia, chỉ thấy góc khăn có thêu một gốc hoa diên vĩ màu xanh tím. Hắn cảm thấy khá kinh ngạc, phần lớn nam tử dùng khăn lụa, đa số khăn sẽ thêu mây trời, hoặc là tùng bách, lá trúc, mây hạc các kiểu. Thêu hoa như thế này đúng là vô cùng hiếm gặp.
Ninh Ngạn Chiêu nhận thấy ánh mắt của hắn, cánh tay không khỏi run lên. Lúc trước hắn đem khăn trả lại cho Thẩm thất nương, cứ cho rằng bản thân có thể buông xuống. Vì dù sao thì bọn họ mới chỉ gặp mặt một lần, cho dù hắn có tình cảm với Thẩm thất nương, thì cùng lắm cũng chỉ là thứ tình cảm nhạt nhòa thôi.
Nhưng mà quả thực là hắn đánh giá quá thấp uy lực của ba chữ "cầu không được" này rồi. Ngày qua ngày hắn đều tiếc nuối không cam lòng, khuôn mặt trong trí nhớ chưa từng phai nhạt đi chút nào, mỗi nụ cười hay cái nhăn mày của nàng đều xinh đẹp chói mắt.
Cây hoa diên vĩ trong góc khăn đã trở thành ám hiệu của riêng mình hắn, bí mật trong lòng này khiến hắn vô cùng thống khổ, nhưng trong cái thống khổ này cũng ẩn giấu chút ngọt ngào.
Hôm nay hắn đi ra ngoài quá vội vàng, nên nhất thời chủ quan, quên không đổi khăn. Bí mật bị nhìn thấy, lại bị chính người không nên thấy phát hiện ra. Trong lòng Ninh Ngạn Chiêu vừa có chút bối rối, lại xen lẫn mấy phần sảng khoái.
Uất Trì Việt nhìn chằm chằm khăn tay của người khác, giờ lại bị người ta phát hiện. Hắn có chút xấu hổ, dứt khoát quang minh chính đại giương mắt đánh giá:
- Hoa văn của khăn tay này trông rất độc đáo.
Ninh thập nhất biết hắn không biết gì cả, chỉ âm thầm thở phào một hơi:
- Xá muội làm chơi thôi, để điện hạ chê cười rồi.
Uất Trì Việt không nghĩ ngờ gì, chỉ kiên nhẫn chờ Ninh Ngạn Chiêu tinh tế thưởng thức thư pháp.
Ninh thập nhất hành sự cẩn trọng. Ban đầu hắn cũng không cảm thấy có gì không yên tâm, nhưng bây giờ thư thiếp này đã là đồ của Thái tử phi, trên vai hắn tự nhiên phải gánh trách nhiệm, nhất định phải tự mình trông coi mới cảm thấy yên tâm.
Ninh Ngạn Chiêu cũng có chút thức thời, xem được một khắc đồng hồ liền cẩn thận cuộn thư thiếp lại, phụ hồi lại nguyên trạng rồi thả vào hộp gỗ ban đầu, dậy kín nắp, trả lại cho Thái tử rồi bái lạy:
- Đa tạ điện hạ đã thành toàn cho tâm nguyện bao nhiêu năm nay của thần.
Uất Trì Việt cười nói:
- Ninh lang không cần khách sáo, ta chỉ là mượn hoa hiến Phật* thôi.
* Ý
nghĩa gần giống với câu "Của người phúc ta" Nói rồi tiếp nhận hộp đựng thư giao cho Lai Ngộ Hỉ:
- Cất vào trong tủ, bảo người đưa chìa khóa trả lại cho nương tử.
Trong lòng Ninh Ngạn Chiêu chấn động. Trên dưới Đông cung, người duy nhất được gọi là "nương tử" chỉ có một người thôi.
Không ngờ nhân mới của "Lan Đình Tự" thật sự là Thái tử phi!
Đủ loại cảm xúc từ trong lòng hắn bỗng dưng tuôn ra. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì.
Uất Trì Việt làm như không biết, mời hắn dời bước tới thư phòng:
- Ninh lang văn chương uyên bác, thông thạo binh hoán. Ta có rất nhiều vấn đề muốn tỉnh giáo ngươi đấy.
Ninh Ngạn Chiêu lấy lại tinh thần, liên tục nói không dám đảm đương.
Hai người ở trong thư trai quán uống trà nói chuyện phiếm. Mới đầu trong lòng Ninh Ngạn Chiêu còn có chút phòng bị, nhưng hàn huyên một hồi, hắn mới phát hiện Thái tử là người uyên bác, học rộng hiểu nhiều. Trong lúc nói chuyện đã gợi ra đúng đề tài, những kiến giải của Thái tử về chuyện triều chính không hẹn mà lại cùng trùng khớp với suy nghĩ trong lòng hắn.
Lại trò chuyện thêm một chút, hắn đối với Thái tử lại nảy sinh cảm giác vừa gặp đã thân, không nhận ra bản thân đã đem khúc mắc về chuyện của Thẩm Nghi Thu quên sạch sành sanh. Hắn cảm giác trong l0ng ngục đang sôi trào nhiệt huyết, không kịp chờ đợi mà ngay lập tức muốn vào triều làm quan ngay. Cùng vị trữ quân trẻ tuổi này tạo nên thiên hạ vĩ đại, kinh thiên động địa.
Đời trước Uất Trì Việt cùng Ninh thập nhất là quân thần vô cùng ăn ý, trước nay hắn cũng đều công tư phân minh rõ ràng. Cho dù hắn không thích khuôn mặt trắng nhỏ này của Ninh Ngạn Chiêu, nhưng đối với tài năng và sự thông minh của hắn cũng có chút tán thưởng.
Hai người trò chuyện vui vẻ, chưa phát giác ra đã trò chuyện hơn một canh giờ. Đúng lúc này, chợt có thái giám đi vào bẩm:
- Điện hạ, nương tử sai người đến hỏi. Trưa nay điện hạ có dùng bữa tại Thừa Ân điện không?
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn Ninh thập nhất, hơi lộ ra vẻ chần chờ. Gần đây chính vụ bận rộn, hiếm khi được rảnh rỗi nửa ngày, đương nhiên hắn muốn ở bên thái tử phi nhiều hơn. Nhưng giờ đã triệu kiến Ninh Ngạn Chiêu rồi, không giữ hắn ở lại dùng cơm trưa thì không được hay cho lắm.
Ninh thập nhất lang nhìn nước trà trong veo trong chén, yên lặng buông chén xuống, hành lễ, nói muốn trở về chăm sóc tổ phụ rồi cáo từ với Thái tử.
Uất Trì Việt thở phào một hơi, áy náy nói:
- Hôm nay nhiều việc bận rộn, ngày khác lại mời Ninh lang vào cung sau.
Dứt lời liền đứng dậy tiễn Ninh thập nhất ra ngoài Trường Thọ viện. Xong xuôi liền quay người bước nhanh về hướng Thừa Ân điện.
Ninh thập nhất đứng ở ngay bên cạnh tường, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Thái tử. Hắn ngẩng đầu nhìn ra phía xa ngoài kia, chỉ thấy những bức tường hòa vào vô số nóc nhà với mái hiên cao ngất.
Biết rõ sẽ không nhìn thấy gì ở phía sâu trong vườn Ngự Uyển, nhưng hắn vẫn đứng im ngóng trông trong chốc lát. Một lúc sau mới quay người lại nói với tiểu thái giám dẫn đường:
- Làm phiền.