Edit: Hà Thu
Chó săn nhỏ ngã vào trong hồ nước liền chìm ngay xuống dưới.
Con thỏ kia cũng kinh ngạc nhảy lên một cái, ngơ ngác nhìn con chó rơi xuống nước, ngay cả chạy trốn cũng quên luôn.
Uất Trì Việt đứng phắt dậy chạy nhanh tới chỗ con chó bị rơi xuống.
Thẩm Nghi Thu thấy thần sắc lo lắng của Thái tử, biết hắn là lần đầu tiên nuôi chó, liền theo sau khuyên nhủ:
- Điện hạ đừng lo lắng, chó con trời sinh biết bơi...
Lời còn chưa dứt, liền thấy một cái đầu nhỏ đen sì ngoi lên khỏi mặt nước, vẫy vẫy bọt nước, ngẩng cổ lên, tứ chí đang hoạt động ở trong nước.
Quả nhiên là đang bơi vòng tròn ở trong hồ.
Thẩm Nghi Thu cười nhìn Uất Trì Việt, nhưng thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn không những không giảm đi, mà còn kêu lên với với con chó săn kia:
- Chó, lên bờ!
Chó săn nhỏ bình thường luôn được nhóm thái giám cùng cung nhân gọi là "tiểu Nhật tương quân", nên cũng không biết cái từ "chó" mà điện hạ nói kia là để gọi mình.
Nó vẫn bơi ở dưới nước như cũ, bơi được một hồi, nói lại ngụp đầu vào trong nước, được một lúc lại nhô đầu ra khỏi mặt nước.
Uất Trì Việt nhờ thái giám dùng mực đậm tô lên vệt trăng non trên đầu nó, cho dù có gặp mưa nhỏ xối xuống thì trong nửa khắc đầu cũng không thể lộ ra được.
Thế nhưng, làm sao chịu được thời gian dài ở trong nước lập đi lập lại như vậy chứ.
Uất Trì Việt không thể nhảy vào hồ nước túm nó ra, chỉ có thể đứng im nhìn xem.
Chỉ chốc lát sau, vết mực trên trán nó liền hòa tan vào trong nước.
Nhưng cũng may là mực chưa tan hết, lại có lông mày xoắn ốc ở dưới làm nền nên hình trăng non màu trắng kia vẫn chưa bị lộ tẩy.
Chỉ là một túm lông mao nay đã biến thành màu xám than.
Thẩm Nghi Thu lúc đầu còn vô cùng hứng thú đứng nhìn chó săn nghịch nước, nhưng nhìn được một lúc lại thấy túm lông mao trên đầu chó săn có chút kì quái.
Vẫn còn đang thắc mắc, muốn tiến lên chăm chú nhìn cho rõ ràng thì Uất Trì Việt lại ngăn trước người nàng:
- Đừng để ý tới con chó ngu ngốc vụng về kia, lại đây ta dạy nàng cách săn thú.
Dứt lời liền nhặt cung tên lên, lại lấy một mũi Điêu Linh tiễn từ bên trong ống tên ra, giương cung cài tên, đang muốn nhắm vào con thỏ ngốc đứng ở bên bờ xem náo nhiệt kia, Thẩm Nghi Thu đột nhiên nói:
- Điện hạ chờ chút.
Uất Trì Việt nhìn thấy đôi mi thanh tú của nàng đang cau lại, biết nàng động lòng trắc ẩn, liền để cung tên xuống:
- Thôi, hôm nay thời tiết trong lành yên tĩnh như vậy, bây giờ để nó trở thành gió tanh mưa máu cũng hơi đáng tiếc.
Hôm nay không bắn nữa.
Thẩm Nghi Thu âm thầm thở phào một hơi thay cho con thỏ ngốc kia.
Còn con thỏ kia dường như cũng khôi phục lại tinh thần, nhảy nhót về phía bụi cỏ.
Đúng lúc này, chó săn nhỏ trong hồ phát ra động tĩnh.
Nó nhìn về phía bờ, phát hiện con mồi đã không từ mà biệt, vội vàng nhanh chóng bơi vào bờ.
Lên tới bờ cũng chẳng kịp lắc hết nước trên người đi, đã vội vàng chạy vào trong rừng.
Chó săn nhỏ lao đi nhanh như chớp, Thẩm Nghi Thu có thể mơ hồ nhìn thấy có hai sinh vật sống màu xám đang bay nhảy đánh nhau ở trong bụi cỏ.
Chốc lát sau, chó săn nhỏ đã ngậm con thỏ ở trong miệng rồi chạy về phía bọn họ.
Thẩm Nghi Thu dò xét con thỏ kia, thấy nó ngửa đầu ủ rũ, bốn chân thỉnh thoảng giãy giụa hai lần.
Đúng là còn sống, cũng chưa chảy tí máu nào.
Chó săn nhỏ chạy đến trước mặt hai người, đặt con thỏ dưới đất.
Thỏ xám kia lăn một vòng, chân trước đột nhiên phi nước đại, trong nháy mắt đã nhảy ra rất xa.
Tốc độ của chó săn nhỏ lại nhanh hơn nó, lần nữa đuổi theo tóm gọn trong nháy mắt.
Uất Trì Việt thấy Thẩm Nghi Thu nhíu mày, níu lấy tay áo, liền nói với nàng:
- Nàng muốn con thỏ kia sao? Để ta bắt cho nàng.
Không đợi Thẩm Nghi Thu trả lời, hắn liền đi lên phía trước:
- Nhật...!chó con...!đem thỏ tới đây cho ta.
Chó săn nhỏ chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ hiếu kì đánh giá thỏ xám nhỏ.
Uất Trì Việt mất hết mặt mũi, càng che càng lộ mà hắng giọng một cái.
Có sự dạy bảo của lần trước, nó liền dùng chân trước nhấn con thỏ trên mặt đất, ve vẩy cái đuôi, hướng về con thỏ sủa hai tiếng.
Thỏ con không giãy dụa nữa, ngửa mặt lên trời cam chịu số phận.
Chó săn nhỏ nhìn chằm chằm nó một hồi, bỗng nhiên lè lưỡi, "xoạch xoạch" li3m lên lông thỏ.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, chỉ cảm thấy mặt mũi Thái tử đã bị con chó này quăng đi hết rồi.
Thẩm Nghi Thu lại hết sức vui mừng:
- Chó con của điện hạ đúng là rất thông minh.
Uất Trì Việt nói:
- Do Ngũ lang mang về, ta mới chỉ nuôi được hai tháng thôi.
Cái tính tình này của nó hơn phân nửa là học theo chủ nhân trước.
Chó săn nhỏ kia li3m hết con thỏ một lần, cũng không biết nên làm thế nào với nó nữa.
Thả nó đi thì không được, đành kêu lên ô ô với chủ nhân.
Uất Trì Việt cũng không đành lòng nhìn:
- Thôi, mang về nuôi rồi cho ở chung với nhau đi.
Nói xong, hắn rút đai lưng ra, giữ một chân thỏ lại rồi buộc vào một gốc cây đào.
Sờ so4ng thỏ xong, hắn mới nhớ ra thỏ rừng từ khi sinh ra tới nay chưa từng được tắm rửa.
Hắn chỉ cảm thấy trên cánh tay nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà, liền vội vàng chạy vào trong hồ nước rửa tay.
Khi hắn xong xuôi quay trở lại, đã thấy Thẩm Nghi Thu cầm khăn đang lau khô lông cho chó săn nhỏ.
Uất Trì Việt giật mình, đang định tiến lên ngăn cản nhưng cũng không còn kịp nữa.
Thẩm Nghi Thu đang lau lau trên đầu chó săn nhỏ, vết vằn trên đỉnh đầu lờ mờ hiện ra.
Mặc dù chưa khôi phục màu trắng nguyên bản, vẫn còn hơi bẩn, nhưng hình trăng non đã bị lộ tẩy.
Bàn tay cầm khăn của Thẩm Nghi Thu dừng lại, trên đời tuyệt đối không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Nàng nhớ lại lời Thái tử vừa nói, con chó này là hắn mới nuôi được hai tháng nay, đẩy về phía trước một chút, vậy vừa vặn là vào tầm sinh nhật nàng.
Vì sao hắn lại đi tìm con chó này? Vì sao gần đến ngày lại đổi thành món quà sinh nhật khác? Vì sao lại tốn công tốn sức mà che giấu hình trăng non kia đi? Trong chốc lát nàng hoàn toàn hiểu rõ.
Ánh mắt nàng khẽ động, ngước mắt lên nhìn Uất Trì Việt, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt vô cùng khẩn trương mà nhìn nàng.
Hốc mắt nàng có chút cay cay, liền vội vàng cúi đầu, vừa tiếp tục lau khô lông cho chó săn nhỏ, vừa nói:
- Trong cốc này tuy ấm áp, nhưng bên ngoài lại lạnh.
Cho dù là chó con thôi, nhưng bị lạnh cũng sẽ sinh bệnh.
Nàng ngửa đầu cười với Uất Trì Việt:
- Khi còn bé thiếp từng nuôi chó con.
Điện hạ bận rộn chính vụ, chắc là cũng không có thời gian chăm sóc.
Nếu điện hạ yên tâm, thì có thể cho nó tới Thừa Ân điện, thiếp sẽ thay người chăm sóc nó.
Uất Trì Việt biết nàng đã hiểu hết tất cả rồi, không khỏi có chút xấu hổ đỏ bừng mặt.
Hắn ngồi xổm xuống, xoa cái đầu hơi ướt của chó săn nhỏ:
- Tên của nó là Nhật tương quân...
Thẩm Nghi Thu hơi giật mình, lập tức nói khẽ với chó săn nhỏ:
- Tương quân.
Uất Trì Việt nắm đầu vai của nàng, hôn một cái lên thái dương nàng:
- Đừng buồn nữa, ta...
Thẩm Nghi Thu tựa đầu lên vai hắn:
- Thiếp biết rồi, đa tạ điện hạ.
Chó săn nhỏ thấy hai người chỉ lo đầu ấp tay gối với nhau, để nó cô đơn ở một bên, không cam lòng mà đi chém vào giữa hai người, lại bị Uất Trì Việt đẩy ra ngoài:
- Bẩn chết được.
Nhật tương quân vẫn kiên trì, tiếp tục đi vòng quanh giữa hai người.
Thấy chủ nhân không để ý đến nó, nó liền tới chỗ của chủ nhân mới nịnh nọt.
Nó dùng đâu cọ cọ vào mu bàn tay Thái tử phi, lại lăn lộn trước mắt nàng, ô ô kêu to rồi vẫy đuôi lấy lòng.
Bao nhiêu công phu thủ đoạn a dua nịnh hót đều được thi triển hết ra ngoài.
Quả nhiên Thẩm Nghi Thu bị nó lấy lòng, lấy thịt khô từ chỗ Uất Trì Việt rồi xé thành mảnh nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đút cho nó ăn từng miếng một.
Đợi bộ lông của nó khô hoàn toàn rồi, nàng đem nó ôm vào trong ngực, không nhịn được mà vuốt ve khắp nơi, không nỡ buông tay.
Thái tử bị vứt bỏ ở một bên, khuôn mặt đen thui.
Hắn liếc con chó săn mà hắn trăm phương ngàn kế tìm được, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát.
Hai người một chó ở trong sơn cốc tiêu dao nửa ngày, cũng không ai muốn rời đi.
Không biết sao mà quãng thời gian vui vẻ lại trôi qua nhanh như vậy, mặt trời đã bất tri bất giác ngả về hướng Tây, trong núi mơ hồ truyền đến tiếng cú kêu.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng lay Thẩm Nghi Thu đang gối lên cánh tay hắn ngủ gật:
- Tiểu Hoàn, đến lúc trở về rồi.
Tối nay Hoàng đế muốn thiết yến quần thần tại Tập Linh Đài, ban thưởng cho những người săn bắn xuất chúng, Thái tử đương nhiên cũng phải tham dự.
Thẩm Nghi Thu từ từ tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, trong lúc nhất thời cũng quên mất bản thân đang ở chỗ nào.
Đợi tới khi thấy rõ người bên cạnh cùng quang cảnh xung quanh, nàng mới nhớ ra mình đang ở trên núi.
Vừa rồi trong giấc mộng của nàng hình như có chuyện gì đó rất tốt xảy ra, dù không nhớ ra được, nhưng cảm giác ấm áp vẫn đọng lại trong tim lại rất lâu không tiêu tan.
Uất Trì Việt thấy nụ cười trong mắt nàng, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người đứng thẳng dậy, phủi sạch sẽ những nhánh cỏ cùng lá khô trên người nhau ra.
Sau đó dắt thỏ và chó đi về hướng sơn động lúc mới tới.
Đi đến của hang, Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà quay đầu nhìn lại.
Uất Trì Việt nói:
- Nếu nàng thích nơi này như thế, mùa đông năm sau ta lại mang nàng tới.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu.
Uất Trì Việt xích lại gần, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Lần sau nhất định phải đem theo khăn lược cùng y phục để thay.
Hai gò má Thẩm Nghi Thu đỏ bừng.
Uất Trì Việt nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn ráng đỏ của bầu trời hoàng hôn.
Hắn cảm thấy nàng còn đẹp hơn cả ánh hào quang trên kia.
Hai người đi xuyên qua sơn động, trở lại chỗ xuống ngựa.
Đoàn tùy tùng vẫn đứng rải rác trong núi, trông ngựa rồi nghỉ ngơi.
Thấy hai người đi ra, họ vội vàng dẫn ngựa tới đón.
Uất Trì Việt đem chó, thỏ cùng cung tiễn giao cho thái giám.
Hắn trở mình lên ngựa, lại nắm tay Thái tử phi rồi nhẹ nhàng nhấc lên, ôm lấy phần hông nàng nâng lên, đem nàng đặt vào trong lòng.
Thẩm Nghi Thu trước lạ sau quen, không còn kháng cự nữa.
Một đoàn người đi dọc theo đường cũ mà đi, trở về Tập Linh Đài dưới chân núi.
Uất Trì Việt không còn giục ngựa phi nhanh như lúc đến nữa.
Lúc này ngựa đang đi không nhanh không chậm, từng bước từng bước nhỏ thong thả trên đường.
Khó khăn lắm mới dỗ được nàng nguyện ý cùng hắn cưỡi ngựa, bây giờ hắn chỉ mong sao đoạn đường này càng dài càng tốt.
Hoàng hôn trong núi dần bao phủ, tia nắng dần tắt, sương mù ngập tràn.
Những dãy núi xanh biếc ở nơi xa đã dần chuyển sang màu tím, cung điện dưới chân núi cũng bừng sáng ánh đèn, sáng chói như những vì sao.
Gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh, Uất Trì Việt quấn chặt Thẩm Nghi Thu vào trong chiếc áo choàng của mình.
Thẩm Nghi Thu bị người nam nhân vây kín trong ngực, sau lưng dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, xung quanh tràn ngập một cỗ mùi trầm hương nam tính.
Một tấc vuông ở giữa này phảng phất như đang là mùa xuân, những cơn gió lạnh tháng chạp kia đều bị hắn ngăn lại hết ở bên ngoài.
Ngựa đi bước nhỏ trên con đường núi lắc lư xóc nảy.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, bất giác nằm tựa ở trong ngực Thái tử ngủ thiếp đi.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng hoảng hốt khi nghe thấy có người gọi nàng:
- Tiểu Hoàn, tuyết rơi rồi.
Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, lẩm bẩm nói:
- A da, đến nhà rồi sao...
Chợt nàng giật mình tỉnh lại, mở to mắt nhìn ra bên ngoài xem xét.
Chỉ thấy giữa trời chiều u ám, có những bông tuyết trắng mỏng như tơ đang bay lượn phất phơ trong gió.
Nàng quay đầu, ngẩng mặt lên hỏi Thái tử:
- Điện hạ, tới Tập Linh đài rồi sao?
Uất Trì Việt siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái:
- Ngay phía trước rồi.
Tới Tập Linh Đài, dạ yến còn chưa bắt đầu.
Hai người đi vấn an Hoàng đế trước.
Nhóm hoàng tử công chúa đã tới từ sớm, đang tụ tập ở chính diện khoe khoang thu hoạch của ngày săn bắn đầu tiên.
Vừa chèn ép vừa cười nhạo đối phương, cười đùa vô cùng vui vẻ.
Tứ công chúa vừa nhìn thấy hai người, lập tức cười nói:
- Hai người trốn đi đâu vậy?
Uất Trì Việt chỉ cười không đáp.
Ánh mắt Tứ công chúa lại dò xét nhìn hai người một lúc lâu.
Thẩm Nghi Thu bị nàng nhìn tới mức hai má đỏ bừng lên.
Dù trước lúc về nàng đã chỉnh trang lại quần áo, nhưng nếp gấp ở trên y phục làm như thế nào cũng không phủi thẳng ra được, búi tóc cũng có chút rối loạn.
Tứ công chúa là người từng trải, làm sao không nhìn ra được manh mối.
Mặt mày nàng lập tức hớn hở, tươi cười liếc nhìn Thái tử.
Nhị công chúa cũng lại gần:
- Tam lang hôm nay đi săn được gì vậy?
Uất Trì Việt dõng dạc nói:
- Một con thỏ.
Nhị công chúa cười nói:
- A nha, quả nhiên là thu hoạch không tệ.
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của nàng, đều bật cười.
Hoàng đế cũng không nhịn được mà nhớ lại cảm xúc thời niên thiếu của mình, nở một nụ cười hoài niệm.
Chỉ có một người đứng ở bên trong xó xỉnh, không chút vui vẻ, sắc mặt trầm tới mức như sắp nhỏ ra nước tới nơi..