...Mặt trời đã qua đầu, khắp nơi nóng bức.
Bất tri bất giác đã đến tiết Đoan ngọ.
Đông cung, Lãnh Loan Loan nằm trên ghế, chân bắt chéo, hưởng thụ cung nữ bên cạnh quạt cho nàng. Bách hợp kia bị nàng xử lý, hiện tại đang ngoan ngoãn làm một nô lệ. Thái Hậu, Hoàng hậu cũng rất thức thời chưa tới quấy rầy nàng, nàng lại thấy rất nhàm chán.
"Thái tử trở về chưa?" Nhắm mắt lại, nàng đột nhiên hỏi một câu.
Cung nữ bị nàng đột nhiên hỏi một câu hoảng sợ, thiếu chút nữa trượt tay đánh rơi quạt. Sửng sốt một lúc lâu, thấy tiểu thái tử phi mắt sắc nhìn minh, nàng nhanh chóng trả lời:
"Hồi thái tử phi, thái tử còn chưa hồi cung."
Lãnh Loan Loan không hờn giận mím môi, buổi sáng Dạ Thần nói có việc đi ra ngoài. Hiện tại còn chưa hồi cung, để cho nàng ở trong này nhàm chán đến mốc meo.
"Không cần quạt."
Phất phất tay, cung nữ thức thời thu lại quạt. Ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi phân phó của nàng. Tuy rằng mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng các nàng biết tiểu thái tử phi, trăm ngàn lần không nên có ý đồ chống lại nàng, nếu không kết quả chỉ có một, các nàng tự tạo tai ương.
"A Dao, chúng ta xuất cung đi." Lãnh Loan Loan mở to mắt, ngồi dậy, nói với Thủy Dao ở một bên.
Thủy Dao nhìn thời tiết nóng cháy, mâu quang nhìn về phía Lãnh Loan Loan. Kỳ quái, không phải xà sợ ngày Đoan ngọ sao? Sao chủ tử tựa hồ một chút cũng không bị ảnh hưởng? Trong lòng nghĩ thầm, ngoài mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Được." Gật đầu, tóm lại chủ tử ở đâu, nàng sẽ ở đó.
"Đi thôi." Lãnh Loan Loan đứng lên, nói xong đi ra ngoài.
Ra sân, mặt trời kéo bóng bọn họ dài.
Thị vệ, cung nữ đều trợn tròn mắt, thái tử phi xuất cung? Nguy rồi, vạn nhất các nàng xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ bị thái tử lột da. Mọi người mắt thấy hai bóng dáng biến mất, lấy lại tinh thần.
Bọn họ có nên bẩm báo Hoàng Thượng không?
"Thật đúng là nóng."
Lãnh Loan Loan khó chịu, mặt trời làm mắt nàng không mở ra được.
Thủy Dao đảo cặp mắt trắng dã, nàng có biết không còn sớm sao?
"Thái tử phi cát tường."
Các cung nữ đi ngang qua thấy Lãnh Loan Loan đều chạy nhanh đến phúc thân.
"Ngươi, đi mang loan kiệu đến cho bản thái tử phi."
Lãnh Loan Loan chỉ vào một cung nữ, không khách khí nói. Tuy nàng có thể dùng pháp lực đi ra ngoài, nhưng hiện tại đã là thái tử phi, có quyền lực, hưởng thụ, làm gì phải ngược đãi mình, ngu ngốc mới không hưởng thụ.
"Vâng." Cung nữ phúc thân, chạy nhanh rời đi.
Một lát sau, cung nữ dẫn bốn tên thị vệ nâng loan kiệu tinh xảo vội vàng đi tới.
"A Dao, chúng ta đi cùng nhau."
Lãnh Loan Loan vẫy vẫy tay với Thủy Dao, đi trước vào trong kiệu. Cung nữ, thái giám nhìn Thủy Dao bằng ánh mắt hâm mộ.
"Đi, xuất cung."
Thị vệ sửng sốt, nhưng trong lòng biết không thể trêu vào. Chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài cung.
Trước cửa cung, thị vệ mang đao trên thắt lưng. Khi nhìn đến cỗ kiệu đi ra, hai thị vệ tiến lên trước:
"Đứng lại, là người nào muốn xuất cung?"
"Lớn mật, loan kiệu của thái tử phi các ngươi cũng dám ngăn."
Thái giám đi trước kiệu khiển trách thị vệ, Lãnh Loan Loan bên trong kiệu không khỏi che lỗ tai, chết tiệt, quả thực rất hại cho tai. Ai cho thái giám này đi theo, xốc rèm kiệu lạnh lùng nói với thái giám:
"Ngươi trở về cung cho bản thái tử phi."
"Thái tử phi..." Thái giám trợn tròn mắt, không nghĩ tới nàng lại cho mình lăn.
"Ân?" Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh như băng. "Ngươi dám phản kháng bản thái tử phi?"
"Nô tài không dám." Thái giám bị ánh mắt của nàng dọa sợ, lúc này hoang mang chạy về.
"Xuất cung."
Lãnh Loan Loan buông rèm kiệu, thân mình nhỏ nhỏ tựa vào tháp, nhắm mắt lại, thản nhiên nói với kiệu phu.
"Chậm đã." Thị vệ ngăn lại kiệu, tuy người trong kiệu là thái tử phi, nhưng bọn hắn chỉ nhận lệnh bài, huống chi nữ nhân trong hậu cung không thể một mình xuất cung.
"Thái tử phi, nô tài cả gan xin hỏi người có lệnh bài xuất cung không?" Thị vệ Giáp tiến lên từng bước, xoay người chắp tay hỏi.
"Không có."
"Thật xin lỗi, không có lệnh bài không thể ra cung. Thỉnh thái tử phi hồi cung." Thị vệ Giáp vừa nghe, khẩu khí cũng lớn hơn.
Trong kiệu Lãnh Loan Loan tà tà cười. Nực cười, nàng muốn xuất cung mà còn cần lệnh bài?
"A Dao."
Lạnh lùng gọi một tiếng, bóng dáng màu trắng nhanh như tia chớp từ trong kiệu đi ra.
Bọn thị vệ chỉ thấy một đạo bạch quang hiện ra, ngay sau đó mấy người chỉ nghe được vài tiếng ba ba, hai gò má nóng rát lại đau, mới hậu tri hậu giác phát hiện bọn họ cư nhiên bị đánh. Nhìn lên, thấy được bạch quang hóa ra là nữ tử xinh đẹp lạnh lùng kia. Mọi người hoảng sợ, xem ra là gặp được cao thủ.
"Thái tử phi..."
"Ngươi thật dài dòng." Không đợi thị vệ nói hết, Lãnh Loan Loan dùng tay bắn ra một đồng tiền bay tới vài chỗ trên người thị vệ.
Bọn thị vệ mở miệng, lại phát hiện không nói được, thậm chí thân mình cũng không động đậy được. Đứng yên ở đó như những bức tượng điêu khắc, ngây ngốc.
"A Dao, chúng ta đi."
Thủy Dao về loan kiệu, bọn thị vệ nâng lên cỗ kiệu nghênh ngang đi qua bọn thị vệ bị điểm huyệt.
Sau khi loan kiệu ra cung, Lãnh Loan Loan lại búng tay, vài thị vệ nháy mắt khôi phục, có thể nói chuyện.
Nhìn loan kiệu đã đi xa, sắc mặt thị vệ rất khó nhìn. Thị vệ Giáp nhanh chóng chạy đi, nói với vài thị vệ khác:
"Nguy rồi, thái tử phi xuất cung. Các ngươi cứ ở đây, ta đi bẩm báo Hoàng Thượng."