Editor: Ngọc Nguyệt
Đôi mắt người nối tiếng xẹt qua tia quỷ dị, hắn nhìn thẳng vào lãnh mâu của Lãnh Loan Loan.
"Được, nhưng ta muốn lưu lại nàng."
Ngón tay chỉ thẳng Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần, tiểu nữ oa này không thú vị bình thường. Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài kia cư nhiên có tư thái cao quý, thật sự không thể không làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Có lẽ để nàng ở bên người sẽ là một chuyện rất thú vị.
"Cái gì?"
Lạc vương nghe yêu cầu của người nổi tiếng liền sửng sốt, hắn muốn trừ bỏ yêu nữ tiểu thái tử phi kia. Hắn nghĩ chỉ cần tiểu nữ oa kia còn, việc báo thù của mình sẽ bị trở ngại lớn. Mười mấy năm trôi qua, hắn đã không còn kiên nhẫn chờ đợi. Hắn muốn cho người kia nhìn thấy hắn đoạt lại giang sơn...
"Không được, nàng nhất định phải chết." Lạc vương lắc đầu, điều kiện gì cũng được. Nhưng không thể lưu lại nàng.
"Ngươi nợ bổn vương một điều kiện, hiện tại bổn vương muốn giết bọn họ, một người cũng không tha." Đôi mắt thâm thúy nhìn người nổi tiếng.
Người nổi tiếng tao nhã xoa xoa huyệt thái dương, thật là khó. Hắn đã hứa đương nhiên sẽ không nuốt lời, nhưng hắn cũng cảm thấy tiểu oa nhi hứng thú a.
"Muốn mạng chúng ta, ngươi cho là các ngươi có bản sự đó sao?"
Lãnh Loan Loan không nói gì đột nhiên mở miệng, người nổi tiếng này thật đúng là cuồng vọng, cho dù là giáo chủ tà giáo lớn nhất trên giang hồ thì sao? Đối với nàng mà nói, còn không phải chỉ cần giơ tay là giải quyết được chuyện. Chính là tính tình kia làm cho nàng không thoải mái, cuồng vọng sao? Đã có nàng, sao đến lượt hắn cuồng vọng.
"Cửu Nhi..."
"Thái tử phi..."
Dạ Thần cùng Ninh Phong Cách cũng không dám thả lỏng cảnh giác với người nổi tiếng. Hiện tại nghe được Lãnh Loan Loan khiêu khích bọn họ, trong lòng có chút lo lắng. Năm kia có những đại môn phái liên hợp để tiêu diệt Hỏa Ảnh giáo, lại không thu được thành quả gì. Mà nghe nói người nổi tiếng rất tàn nhẫn.
"Xin nhờ, các ngươi là nam nhân. Không cần để người khác thêm chí khí, diệt uy phong của mình."
Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ Thần đi ra, thân mình nho nhỏ trên mặt đất răn dạy hai người. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lạc vương cùng người nổi tiếng.
"Cho các ngươi ba cơ hội, nếu các ngươi không thể giết bọn ta, bản thái tử sẽ không khách khí."
"Ha ha a..."
Người nổi tiếng đột nhiên nở nụ cười, hóa ra oa nhi này chính là sáu tuổi tiểu thái tử phi nổi tiếng kia. Quả nhiên không giống như suy nghĩ, khuôn mặt phấn nộn lại có vẻ lạnh như băng, còn thân hình nho nhỏ phát ra khí thế kinh người, hoàn toàn là tư thế một tiểu nữ vương, quả nhiên thật sự thú vị.
Lạc vương thấy người nổi tiếng vô cớ bật cười, trong lòng trầm xuống. Tuy mình đã cứu người nổi tiếng một mạng nhưng tính tình hắn hỉ nộ vô thường, van nhất hắn đột nhiên thất tín, mình cũng không có biện pháp. Nhưng hắn là tấm ván gỗ duy nhất, không thể buông tha.
"Giáo chủ..." Hắn (Lạc vương) nhìn hắn (Người nổi tiếng), hy vọng người nổi tiếng có thể nhớ kỹ hứa hẹn của hắn.
Người nổi tiếng, y phục phiêu phiêu, trên nền hoàng hôn, sáng mờ. Mắt híp lại, mang theo tia quỷ dị nhìn thẳng ánh mắt Lãnh Loan Loan.
"Không hổ danh là thái tử phi, khí thế thực kinh người. Vậy bản giáo chủ liền lĩnh giáo các vị."
Vừa dứt lời, bóng dáng đỏ rực chợt lóe, như một ngọn lửa, cánh tay duỗi ra, hướng tới Lãnh Loan Loan, ý định bắt nàng.
Lãnh Loan Loan cười lạnh, giương tay áo, lửa từ tay áo ra, ánh sáng lóa mắt, khuôn mặt phấn nộn đầy vẻ châm chọc.
Dạ Thần cùng Ninh Phong Cách đều khẩn trương, Dạ Thần duỗi tay, ôm Lãnh Loan Loan ôm vào ngực. Tử đồng nhìn đến người nổi tiếng cũng tản ra sát khí.
Nhưng hắn và Ninh Phong Cách còn chưa kịp làm gì thì một bóng dáng màu trắng đã nhảy ra. Hai người nhìn lên, là tuyết lang.
"Ngao..."
Tuyết lang như một mũi tên nhọn, nhảy lên nghênh hướng người nổi tiếng. Tiếng gầm như sấm. Huyết đồng lóe ra tia thị huyết, hai chân trước hướng tới ngực người nổi tiếng.
"Giáo chủ cẩn thận."
Lạc vương thấy tuyết lang hung hãn, lên tiếng nhắc nhở.
Người nổi tiếng lấy ra từ hông một nhuyễn kiếm, chém về chân trước của tuyết lang, như muốn chặt đứt.
Huyết đồng của tuyết lang hiện lên tia khinh miệt, thân hình nhoáng lên một cái, né công kích của người nổi tiếng, lại một lần nữa công kích hắn. Nếu không phải không sử dụng phép thuật, sao hắn lại phải đối phó một phàm nhân mà mệt như vậy. Chỉ cần một ngón tay cũng đủ để giết chết tên này.
"Thật là một chú sói hung hãn, bản giáo chủ lại càng muốn ngươi phục tùng."
Tuyết lang hung hãn chỉ làm nổi lên tính săn mồi của người nổi tiếng, tia bất đắc dĩ trong mắt chợt tắt, mỗi chiêu trở nên mau lẹ, hung ác.
Nhìn không ra nhân loại này thật sự muốn chết.
Tuyết lang không thể dùng pháp lực, chỉ có thể tránh đi công kích mạnh mẽ của người nổi tiếng.
"Thật sự là lãng phí thời gian."