Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 183

Hàn Nghiệp có chút mệt mỏi, mấy ngày nay tới giờ, hắn vẫn luôn căng chặt tinh thần, mặc dù người ngoài thấy hắn bên ngoài bình tĩnh, nắm chắc thắc lợi thế nào, nhưng Trùng triều nổ ra sớm chỉ mang cho hắn áp lực càng nhiều hơn người khác, một chút cũng không để hắn lơi lỏng.


Không gian vũ trụ bị càn quét sạch sẽ trước mắt cuối cùng cũng làm hắn thoáng giảm bớt một chút áp lực, sau khi phân phó mấy người chú ý, lần đầu Hàn Nghiệp trở về phòng của mình trên quân hạm ngủ, cũng không thay quần áo cởi giày, trực tiếp nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, tạm thời nghỉ ngơi.


Phòng rất an tĩnh, chỉ có hô hấp của hắn phập phồng rất nhỏ, hắn đã tiến vào giấc ngủ.


Bỗng nhiên, hô hấp dồn dập một tiếng, Hàn Nghiệp bỗng nhiên mở to mắt, cơ bắp toàn thân co rút một cái. Giây lát sau, ánh mắt ngưng tụ của hắn chậm rãi tản ra. Bất quá là cảm quan sai lệch thường thấy trong giấc ngủ, người thường xuyên sẽ bị cảm giác không trọng lực trong lúc ngủ mơ khiến cho bừng tỉnh, tim đập nhanh sẽ chân thật xuyên thấu từ trong mộng tới hiện thực, khiến người sinh ra một tia ảo giác bất an.


Vẫn là do áp lực quá lớn. Hàn Nghiệp một lần nữa nhắm mắt lại, duỗi tay xoa ấn đường.


Quang não cùng tiếng chuông cửa kêu vang, khiến Hàn Nghiệp một lần nữa bừng tỉnh, hắn khởi động nửa người trên, thấy cửa chính an an tĩnh tĩnh đứng lặng nơi đó, tiếng chuông một bên khàn cả giọng xao động bất an.


Giờ khắc này, cảnh trong mơ giao điệp cùng hiện thực.


"Cục trưởng, phân đội một bị Trùng tộc mai phục tập kích!"


Quân hạm từ bốn phương tám hướng chạy tới địa phương phân đội một bị tập kích.


Hàn Nghiệp ở khoang truyền tin nhìn thấy tin tức cuối cùng Nhiếp Tiểu Phàm truyền đi: Số lượng Trùng tộc vượt quá ngàn vạn, Tằng Tây hộ tống Diệp Tố rời khỏi vòng vây.


Nhưng hiện tại Hàn Nghiệp liên hệ Tằng Tây không được, liên hệ Diệp Tố không được.


Mỗi người phân đội một, hắn đều không liên lạc được.


Tay Hàn Nghiệp run rẩy nhỏ tới mức không phát hiện ra, sắc mặt căng chặt, hỏi người thủ vệ vẫn luôn ở trong khoang truyền tin: "Có nhận được tin tức tức thời của Nhiếp đội trưởng hay không?"


Người nọ đáp: "Không có, sau khi Nhiếp đội trưởng phát tín hiệu cầu cứu liền rốt cuộc không liên lạc được."


Tình huống kế tiếp đều không kịp báo cáo lên, chỉ có thể thuyết minh, tình huống khẩn cấp vượt quá tưởng tượng, Nhiếp Tiểu Phàm căn bản không có thời gian dư ra. Mãi cho tới lúc Tằng Tây hộ tống Diệp Tố rời đi, Nhiếp Tiểu Phàm mới bớt thời giờ truyền tới một tin tức thứ hai, cũng là tin tức cuối cùng.


Hơn một ngàn vạn Trùng tộc, bọn họ đã bị buộc tới nước chỉ có thể để Diệp Tố đào tẩu trước.


Người không ở hiện trường căn bản không thể tưởng tượng đến tột cùng bọn họ gặp phải cái gì, tại sao lại có hơn ngàn vạn Trùng tộc giấu giếm được tra xét trước đó của Hàn Nghiệp, tại sao tận tới lúc ngàn vạn Trùng tộc tới gần, Nhiếp Tiểu Phàm mới phát hiện chúng nó?


Bất an Hàn Nghiệp càng thêm dày đặc.


Quân hạm phi như bay, hận không thể trực tiếp vượt qua một đoạn khoảng cách này. Nhưng cũng tận một ngày sau, quân hạm Hàn Nghiệp mới đuổi tới địa điểm xảy ra chuyện.


Nhiệt lượng đạn ánh sáng còn lại chưa tiêu tán, không gian tràn ngập mùi tanh lửa đạn pháo, thi thể Trùng tộc rách nát nổi lơ lửng, mấy khối hài cốt cháy đen trong quân hạm có vẻ vô cùng thê lương. Không có người, không có thi thể, cũng không có người sống.


Bọn họ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đều biết nơi này đã xảy ra chiến đấu thảm thiết, Nhân tộc toàn quân bị diệt, thi cốt vô tồn.


Hàn Nghiệp im lặng nhìn cảnh tượng quen thuộc này, một màn tàn phá trước mắt này giống như trong lòng, hóa thành bối cảnh đêm tối.


"Tiếp tục tìm kiếm." Hàn Nghiệp khô khốc hạ mệnh lệnh.


Đội quân hạm tách ra tứ phía, lấy địa điểm phát sinh sự việc làm tâm điểm mà tiến hành tìm kiếm ở các hướng khác nhau. Những hạm đội khác cũng lục tục tới rồi, đầu óc mỗi người đều ngây ra, phân đội một toàn quân bị diệt, Diệp Tố rơi xuống tình huống sinh tử không rõ? Vừa mới cảm nhận được hợp lực vĩ đại của bảy người, lại đột nhiên truyền tới tin dữ như vậy, không khác rơi từ thiên đường thẳng xuống địa ngục là mấy.


Mấy chủng tộc khác vẫn luôn chú ý tới Nhân tộc cũng cảm giác được không khí khác thường, vừa điều tra, mới biết được thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy. Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng ngồi không yên, hơn ngàn vạn Trùng tộc vô thanh vô tức mà vây khốn một vạn Nhân tộc, nếu nói chống cự chính diện không được cũng không chủng tộc nào cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng ngay cả chạy trốn cũng không kịp, dường như là truyện nghìn lẻ một đêm. Kia chính là hơn ngàn vạn Trùng tộc, quy mô thật lớn, hẳn có thể dò xét ra từ khoảng cách rất xa. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lúc trước bọn họ cũng đưa máy dò xét vào khu vực kia, không phải cái gì cũng không phát hiện sao?


Phát hiện này khiến bọn họ lạnh cả sống lưng, sự cố lần này không chỉ là bất hạnh của Nhân tộc, càng là điềm báo tai nạn cần Vạn tộc chú ý.


Thực mau, Hàn Nghiệp nhận được báo cáo, phát hiện một nơi khác có dấu vết chiến đấu. Hắn lập tức chạy đến, thấy được một khối cơ giáp màu ngân bạch, đây là hài cốt cơ giáp Tằng Tây. Hàn Nghiệp dường như không đứng thẳng nổi, sau khi xem xét tiểu chiến trường này xong, cũng không phát hiện hài cốt thuyền cứu nạn.


Phát hiện này cũng không làm Hàn Nghiệp cảm thấy dễ chịu một chút, thuộc hạ tử vong, Trùng tộc đánh lén, Diệp Tố mất tích, đều khiến tinh thần thể xác hắn mệt mỏi. Huống chi, Diệp Tố khác với người thường, sẽ đột nhiên không chịu khống chế mà lâm vào giấc ngủ, một người chạy trốn đối với hắn không phải là tin tức thật tốt.


Mà hiện tại... cách lúc Diệp Tố mất tích đã một ngày, Hàn Nghiệp căn bản không dám nghĩ Diệp Tố ngủ rồi sẽ thế nào.


Tìm kiếm vẫn tiếp tục, rất nhiều người cục Hành quân đau thương vì đồng bạn, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ cần Diệp Tố còn sống, những tổn thất đó... chính là đáng giá.


...


Diệp Tố điều khiển thuyền cứu nạn chạy rất xa, đầu óc mơ mơ màng màng rốt cuộc bình tĩnh được một chút, tạm thời ép áy náy cùng khổ sở xuống, nỗ lực nghĩ tới thường thức tự cứu trong vũ trụ Hàn Nghiệp đã từng dạy hắn trước kia, trước hết tìm một tinh cầu dừng chân, nếu không năng lượng tinh hạm sớm muộn sẽ tiêu hao sạch sẽ, khi đó, hắn thật sự phải chết không thể nghi ngờ.


Nhưng không đợi hắn tìm được tinh cầu có thể dừng chân, một đám Trùng tộc lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.


Lại là Trùng tộc! Diệp Tố nhìn thấy đám dòi bọ đáng giận đó, vừa hận lại vừa sợ, không có Nhiếp Tiểu Phàm, không có Tằng Tây, tinh thần lực của hắn lại cơ hồ tiêu hao sạch sẽ, lấy cái gì đi đối phó chúng nó.


Diệp Tố chuyển hướng tinh hạm, chạy trốn, đám Trùng tộc lại như có ý thức mà đuổi theo không bỏ. Thuyền cứu nạn nhỏ bé nhanh nhẹn cho Diệp Tố một cơ hội thở dốc, nhưng hắn biết bị Trùng tộc đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn, với tinh thần lực không còn lại bao nhiêu của hắn, cũng không có khả năng triệu hồi vạn tiễn xuyên tâm, hắn dường như cùng đường.


Lúc bi phẫn bất lực, Diệp Tố nhìn thấy một tinh cầu thuần trắng, cũng mặc kệ chuyện gì, chuẩn bị đáp thuyền cứu nạn xuống. Khi sắp đổ bộ, Diệp Tố mới phát hiện đây là một tinh cầu băng, nơi nơi đều bao phủ sông băng thật dày, núi băng liên miên trập trùng, nhiệt độ thấp tới dọa người. Diệp Tố lập tức điều chỉnh độ ấm trang phục vũ trụ cao một chút, tuy rằng vẫn lạnh tới phát run như trước, Diệp Tố cũng không nghĩ tới mau rời đi, địa hình nơi này có lợi với hắn.


Diệp Tố cùng Trùng tộc một chạy một đuổi. Thuyền cứu nạn của Diệp Tố linh hoạt chuyển động giữa các núi băng, Trùng tộc không ý thức việc này, chỉ có thể trực tiếp ăn sạch núi băng xong lại đuổi theo, Diệp Tố tốt xấu cũng kéo dãn được một chút khoảng cách với Trùng tộc. Nhưng Diệp Tố thực mau phát hiện, mặc kệ hắn vứt Trùng tộc tới nơi nào, chúng nó đều tiếp tục đuổi theo, chưa bao giờ từ bỏ truy đuổi.


Một lần lại một lần, đều không thoát khỏi Trùng tộc được, Diệp Tố càng lúc càng hoảng loạn, năng lượng thuyền cứu nạn cũng còn đủ, nhưng sắp tới thời gian hắn tỉnh!


Nếu hắn đột nhiên ngủ mất lúc này, không khác gì đưa chính mình lên miệng Trùng tộc, không còn khả năng được cứu trợ.


"Không thể tỉnh! Không thể tỉnh!" Diệp Tố lẩm bẩm, hy vọng có thể dùng tinh thần lực nơi này thôi miên bản thân, lúc này ngàn lần vạn lần không được tỉnh!


Thôi miên tựa hồ nổi lên chút tác dụng, nhưng tác dụng thực mỏng manh. Ánh mắt Diệp Tố dần dần tan rã, thần trí không thanh tỉnh, chỉ có thể theo bản năng mà điều khiển tinh hạm, xuyên qua núi băng hiểm trở. Hắn không hoàn toàn ngủ mất, nằm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, hai thế giới đều cách hắn rất gần, rồi lại rất xa, linh hồn hắn tựa như đang phiêu phiêu đãng đãng, không nơi dựa vào.


Diệp Tố... Diệp Tố...


Diệp Tố như nghe thấy ai đang gọi mình, nhưng hắn không còn năng lực suy nghĩ, không phân biệt được đó là thanh âm của ai, hai mắt hắn đăm đăm, đôi tay máy móc mà thao tác.


Cuối cùng, thanh tỉnh sót lại của hắn hoàn toàn đánh mất, nhắm mắt lại, đôi tay rũ xuống, tinh hạm không người điều khiển ầm vang một tiếng rơi xuống, vô số mảnh vụn băng tuyết vẩy ra, Trùng tộc vây quanh lên, bao phủ tinh hạm nho nhỏ kia.


...


Khi Hàn Nghiệp phát hiện ra tinh cầu băng gần địa điểm phát sinh chuyện này, cũng ôm kỳ vọng khẩn trương cuối cùng, hắn biết rõ thân thể thói quen tư duy cùng suy nghĩ của Diệp Tố, nếu không tìm được Diệp Tố ở nơi này, trên cơ bản có thể kết luận, Diệp Tố gặp nạn...


Dấu vết hoạt động của Trùng tộc trên núi băng khiến Hàn Nghiệp biết, Diệp Tố từng ở nơi này gian nan chạy trốn, Hàn Nghiệp không thể không oán trách bản thân, là hắn kéo Diệp Tố vào trách nhiệm vốn không phải của hắn, để hắn trải qua cực khổ cùng sinh tử. Nhưng để Hàn Nghiệp không thể quên là, mặc dù hắn biết mình đưa Diệp Tố vào ách nạn, hắn biết rõ điểm này! Nhưng hắn lại không có lựa chọn khác, nếu lúc này đây không tìm được Diệp Tố, Hàn Nghiệp sẽ vượt qua quãng đời còn lại trong hối hận vô tận. Nếu tìm được, Hàn Nghiệp vẫn phải tiếp tục đưa Diệp Tố lên chiến trường, sau đó lại lặp lại chuyện hôm nay, trừ phi Hàn Nghiệp tử vong, nếu không vĩnh viễn không được giải thoát.


Hàn Nghiệp nắm chặt quyền, để trên đài điều khiển kim loại cứng rắn, thân bất do kỷ, bốn chữ này dưới cảm xúc nôn nóng trầm trọng tiến vào máu hắn.


Máy dò xét bỗng nhiên kêu vang, phía trước có lượng lớn Trùng tộc!


Hàn Nghiệp thế nhưng cảm thấy sợ hãi, hô hấp hắn dồn dập lên, cấp dưới nhanh hơn hắn mà quay màn ảnh hướng về phía đó, tức khắc, màn ảnh một mảnh đen nghìn nghịt, Trùng tộc dày đặc, vây nơi đó chặt như nêm cối, ngoài Trùng tộc mênh mông cũng không nhìn thấy vật gì khác!


Trước mắt Hàn Nghiệp cũng là một mảng đen nhánh.


"Cục trưởng..." Tên cấp dưới kia quay đầu lại hoảng sợ, Hàn Nghiệp cứ như bị sốt rét phát tác, cực kỳ không bình thường.


Hàn Nghiệp gian nan xua tay, ý bảo không cần lo lắng, điều chỉnh hô hấp, bước nhanh tới, nói: "Tới gần, công kích!" Quân hạm sau khi tới gần, nhìn thấy càng thêm rõ ràng, Trùng tộc an tĩnh mà nằm sấp ở đó, thế nhưng cũng không nhúc nhích.


Hàn Nghiệp kinh ngạc, sau đó thấy được cảnh tượng khiến hắn thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, thuyền cứu nạn nho nhỏ kia thế nhưng lông tóc không tổn hại gì giữa vòng vây của Trùng tộc, xuyên thấu qua pha lê trước đài điều khiển có thể nhìn thấy được một bóng người nằm ngửa ở ghế điều khiển, đó là Diệp Tố!


Hàn Nghiệp thốt không ra tiếng mà hạ mệnh lệnh: "Mau nghĩ cách cứu viện Diệp Tố!"


Trùng tộc phảng phất như bị trúng ma chú câm lặng, không công kích Diệp Tố, dưới sự tiếp cận của quân hạm Hàn Nghiệp, ma chú mất đi hiệu lực, Trùng tộc mới hoàn hồn bừng tỉnh, một đám đen nghìn nghịt vặn vẹo quay cuồng, nhào tới Diệp Tố ở giữa.


Nhưng Hàn Nghiệp đã tới, sao có thể để bọn chúng đắc thủ, tinh hạm Hàn Nghiệp trực tiếp dừng bên cạnh thuyền cứu nạn, những hạm đội khác triển khai tiêu diệt Trùng tộc điên cuồng.


Hàn Nghiệp cầm súng nổ đám Trùng tộc đang bò lên thuyền cứu nạn thành bột phấn, lại mạnh mẽ đập vỡ pha lê chắn, hắn rốt cuộc thấy được Diệp Tố ở cự ly gần. Diệp Tố nhắm chặt hai mắt, biểu tình trên mặt có thống khổ lại có kinh sợ khủng bố, sắc mặt xanh lại, mồ hôi như mưa đổ. Nhưng trái tim hắn còn đập, hô hấp khi dồn dập khi đình trệ, hắn còn sống!


Hàn Nghiệp chậm rãi tiến lên, bỗng nhiên nửa quỳ bên cạnh ghế dựa Diệp Tố, kéo Diệp Tố vào lồng ngực.

Bình Luận (0)
Comment