Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 23

"Tôi vẫn tin La Sát sẽ thắng, cuối cùng thì thực lực đặt ở đó, đồng đội hắn cũng là một đám không dễ chọc. Đáng tiếc, bọn họ không hòa đồng; nếu không hợp tác cùng mấy người Christine, Phương Trí Duy, Diệp Sùng Tuyết, lần trước chưa chắc đã thua trường quân đội Liên Bang."


"Tôi thấy thực ra thua cũng không sao, nhưng nếu để La Sát đại diện trường chúng ta thì cũng thực mất mặt."


"Đừng nói chuyện đâu đâu nữa." Có người không kiên nhẫn nói, "Nhìn dáng vẻ đội rùa Thần, có vẻ sắp không kiên trì được nữa."


*đội này có thật nhiều nickname, hình như tên thật là đội rùa Thần, nickname số 1: Ninja rùa, nickname số 2: Vương bát.


"Chưa chắc. Mỗi lần đội rùa Thần đối chiến đều trông thực vô lực, bởi vì tất cả mọi người đều muốn tốc chiến tốc thắng, ngay từ đầu đã công kích mãnh liệt. Nhưng thường thì đội rùa Thần đều có thể chống đỡ đến cuối, ngược lại, đối phương lại quân lính tan rã bởi tiêu hao tinh thần lực quá độ. Các cậu xem, hiện tại không phải vẫn lặp lại từng bước của những lần đối chiến đó sao?"


Thảo luận nóng bỏng trên thính phòng không ảnh hưởng gì tới những người trên đấu trường.


Đội Vương bát kiên nhẫn khống chế cơ giáp nửa ngồi xổm sau lá chắn, sáu đài cơ giáp hình người tựa lưng vào nhau mà chống đỡ, phân tán bớt công kích cuồn cuộn không ngừng, cho dù có chút lung lay cũng chỉ như lạch trời thượng sạn đạo*, thực sự an toàn.


*cầu gỗ bắc ngang qua trời


La Thành không dao động, cơ giáp của hắn đạp một chân lên một trong những lá chắn đó, một tay không ngừng vung đao, nếu đao này không phải do tinh thần lực hóa thành, có lẽ sẽ va chạm ra vô số tia lửa, khiến khung cảnh sáng rực lên.


"La Thành, thị giác trung tâm tọa độ (52, 24, 66)" Địch Cảnh bỗng nhiên nói.


La Thành không do dự chút nào, đao xoay giữa không trung, hướng tọa độ Địch Cảnh thông báo mà hung hăng chém tới.


Phanh — xác quỷ phòng thủ kiên cố sinh ra chấn động thật lớn, ngay cả mặt đất làm từ vật liệu đá cứng cỏi cũng bị chấn đến bay ra mảnh vụn.


Sao xẹt đầy trước mắt đội trưởng đội Vương bát, trong đầu cứ như có chuông lớn đang kêu, hoảng hốt một lúc lâu mới mắng: "Mẹ nó, ông đây mới lơi lỏng một chút đã bị phái hiện, con mắt thứ ba quả nhiên danh bất hư truyền."


Bị một kích này làm cho tê dại da đầu, đội trưởng đội Vương bát vội vàng chỉ huy đội viên đưa tinh thần lực vào tấm chắn, đề cao giá trị phòng ngự khoảng 20%.


"Tăng độ phóng thích tinh thần lực! Bọn họ không thể duy trì được công kích cường độ cao trong thời gian dài."


Nhưng nhược điểm trước sau gì cũng có, La Thành, Kỷ Gia Duyệt, Trương Diêu Phong công kích không dừng lại lúc nào, giá trị thương tổn của lá chắn không ngừng tăng lên.


Hai bên, một thủ, một công, thi đấu đã giằng co gần nửa tiếng đồng hồ.


"Phá vỡ cho tôi!" La Thành quát, trường đao chếch lên, mơ hồ thay đổi một góc độ rồi sắc bén đâm vào tiếp điểm giữa các lá chắn. (Sự thật là chưa bao giờ thấy truyện đam mỹ nào nhiều từ giao điểm tiếp điểm trung điểm rồi còn nguyên tử cation anion các loại từ khoa học, thỉnh thoảng còn có chút địa lý chen vào. Lần đầu tiên edit đã thế này, cảm thấy thực bất lực.)


Ầm ầm một tiếng, sáu mặt lá chắn vốn kín kẽ giờ lắc lắc rung rung, phảng phất như núi đá sắp vỡ vụn.


"Không ổn." Đội trưởng đội Vương bát thầm kêu một tiếng, vội vàng hạ mệnh lệnh, "Cụ tượng hóa!"


Rầm rầm, giá trị thương tổn của lá chắn đã đạt tới cực hạn, vỡ thành mai rùa đen rơi rớt tan tác. Nhưng khi tấm chắn vừa vỡ vụn, lồng phòng hộ một lần nữa lại khởi động, chặn một đao tiếp theo của La Thành.


Thần chi đội đã mất một cơ hội rất tốt.


"Quả nhiên, đội Vương bát vẫn là đỉnh cao trên phương diện phòng ngự." Trên thính phòng có người vỗ đùi, không biết là thở dài hay tán thưởng.


Cục diện trên sân đấu nháy mắt đã thay đổi, đội Vương bát dựa vào lồng phòng hộ bảo vệ lại một lần nữa lấy ra sáu lá chắn bề mặt hoa văn phức tạp, xem tính chất có vẻ năng lực phòng hộ cao hơn mấy tấm trước nhiều.


Một trận ồ vang lên, "Đội rùa Thần lấy đâu ra nhiều học phân để đổi lá chắn như vậy? Thế này thì đánh kiểu gì?"
"Hắc hắc." Những người không liên quan liền vui sướng khi thấy người gặp họa, "Dù sao học phân đổi xong thì cũng hết, phỏng chừng bọn họ phải đập nồi, bán sắt, cầu cha, cầu mẹ mới đổi được sáu lá chắn này. La Sát có lẽ thua rồi, đội rùa Thần chỉ vì thắng họ mà đem cả nhà cả cửa ra đánh cược."


"Nhưng không, không thể một lần như vậy liền thắng được La Sát."


Đám người La Thành thấy tình cảnh này, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ sớm đã biết đội Vương bát lén giao dịch với Christine.


Nên chém tiếp tục chém, nên bắn tiếp tục bắn, nên chui tiếp tục chui, nên bất động... tiếp tục bất động.


Diệp Tố cứ như một người ngoài cuộc mà lẳng lặng bàng quan, nhưng kì thật lòng bàn tay đã không tự giác được mà nắm chặt đến toát mồ hôi hột, có lo lắng, cũng có khẩn trương. Có lúc nhìn lên sân đấu, lại không nhịn được mà nhìn bàn điều khiển trong khoang cơ giáp, lại nhịn không được mà xem mấy cái nút bị La Thành bôi đỏ, hơn nữa đánh số phía trên, từ 1 đến 9, trình tự rõ ràng.


Cả tối hôm qua hắn đã luyện tập động tác này vô số lần, cũng một lần nữa thể hiện thiên phú của hắn với cơ giáp, cho dù chưa bao giờ học qua xạ kích cũng vẫn có ngộ tính phi phàm. Nhưng thi đấu lần này, La Thành ôm chờ mong quá lớn với hắn, Diệp Tố sợ sai lầm, khiến bọn họ mất đi cơ hội tiến vào vòng sau.


"Tiếp tục." Địch Cảnh nhàn nhạt nói, chỉ ra nhược điểm đối phương.


Thi đấu một lần nữa tiếp tục giằng co, nhưng trên thính phòng đã bắt đầu vang lên tiếng nói cười, thi đấu trước mắt mất đi lạc thú lớn nhất của nó — trì hoãn.


Mai rùa đen cứng rắn dưới công kích cường hãn của Thần chi đội vẫn bất động như núi.


"Ha ha ha!" Đội trưởng đội Vương bát thoải mái cười to trong khoang điều khiển, "La Sát, chuẩn bị từ bỏ tên tuổi người số 1 của đại học Hoa Đô đi, còn thủ đoạn gì cứ dùng hết đi, chúng tôi đều tiếp!"


Thực mau, lại một giờ qua đi, sắc mặt La Thành có điểm trắng bệch, càng miễn bàn tới các đội viên khác có tinh thần lực kém hơn hắn. Chiến thuật kéo dài của đội Vương bát càng lúc càng có tác dụng.


Ngày cả Địch Cảnh cũng phải gia nhập hàng ngũ công kích, cơ giáp đại bàng thỉnh thoảng lại phun ra một tia laser từ miệng, vũ khí của cơ giáp loại này có lực công kích thực yếu, chỉ có một ngàn lăng, cho dù tinh thần lực tăng phúc hết cỡ cũng chỉ nâng lên được 1300 lăng.


"Lá chắn bọn họ có thể thừa nhận thương tổn mười lăm vạn lăng." Con mắt thứ ba của Địch Cảnh quét qua khu vực kia, ánh sáng đại diện cho lá chắn càng lúc càng ảm đạm.


La Thành nhe răng, tàn nhẫn nói: "Khai hoả!" (fire?)


Tức khắc khai hỏa toàn bộ hoả lực, tinh thần lực La Thành hăng máu mà ùa vào vũ khí cụ tượng hóa.


Đao, sáng đến chói mắt, như một vì sao bành trướng vô hạn.


Toàn lực vung lên, nhanh chóng chém xuống, tiếng xé gió vang lên.


Ca. Lá chắn lung lay sắp đổ.


"Toàn lực phòng ngự!" đội trưởng đội Vương bát gào rống, lồng phòng hộ lan rộng, trong mắt Địch Cảnh thấy được màu sắc nồng đậm đến mức gần như đen như mực, "Nốt vòng này, chúng ta liền thắng!"


Đám La Thành mềm nhũn cả người, không chỉ bọn họ, ngay cả người trên thính phòng đều có thể nhìn ra, những người cảm thấy nhàm chán lại một lần nữa tập trung chú ý, kết quả cuối cùng sắp định rồi.


Lúc này, Diệp Tố rốt cuộc động.


Cơ giáp của hắn đi vài bước, cách chiến trường rất gần.


Người chú ý tới hắn không nhiều lắm, bởi vì từ khi bắt đầu thì cảm giác tồn tại của hắn đã không lớn, hầu hết mọi người đều xem nhẹ hắn.


Nhưng Christine không phải một trong số đó, tại thời khắc Diệp Tố cử động, ánh mắt hắn chợt lóe, lại không ngoài ý muốn mà cười nói: "Xem ra La Thành thật sự đem kết quả cuối cùng để trong tay cái tên ngoại lai này, cũng không biết rốt cuộc thực lực của hắn ra sao. Quên đi, mặc kệ ra sao, kết cục đã định, đáng tiếc..."


Diệp Tố lắng đọng tâm tình, điều khiển cơ giáp. Động tác hắn phải làm nhìn qua thập phần đơn giản, nâng hai tay cơ giáp lên, từ khuỷu tay mở ra hai thanh laser, tinh thần lực phụ trợ, nhắm chuẩn, bắn.


Hắn chỉ là một người mới.


Lồng phòng hộ của đội Vương bát trông đáng thương hề hề giữa mưa bom bão đạn, đám La Thành, Trương Diêu Phong không lúc nào ngừng nghỉ mà oanh cuồng tiêu hao tinh thần lực của đội Vương bát.


"Dừng lại!" Cố chống cự thêm thì tinh thần lực sẽ bị hao tổn, phải mất ít nhất một tháng để khôi phục, mà lúc sau còn có thi đấu nữa.


Diệp Tố yên lặng chuẩn bị, ánh mắt ngưng lại, giờ phút này, Địch Cảnh gửi cho hắn một tọa độ.


Đưa tinh thần lực vào, Diệp Tố cũng gia nhập hàng ngũ cuồng oanh lạm tạc, sáu khu vực yếu ớt dao tương hô ứng, thừa nhận thương tổn cuồn cuộn không ngừng. khiến sáu mặt lá chắn khó có thể tiếp tục nối tiếp kín kẽ, thường xuyên có công kích bắn trúng cơ giáp bên trong.


Diệp Tố phảng phất chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà kia.


Đội Vương bát chống đỡ thật sự rất gian nan.


Cuối cùng, tấm chắn ca ca rung động, lá chắn phòng ngự thứ hai của đội Vương bát mất đi hiệu lực.


"La Thành vận dụng tinh thần lực thập phần có chừng mực, gần như không lãng phí chút nào." Phương trí Duy nói với Christine, "Bằng không đã sớm khô kiệt mà không phải có thể công kích mãnh liệt đến bây giờ."


Christine cười cười, "Hắn là một đối thủ đáng sợ, chỉ tiếc......"


Hắn vẫn cười đến cao thâm khó dò.


Người xem căng mắt nhìn, khi bọn họ tưởng rằng La Thành sắp thắng thì sự tình làm bọn họ rớt cả tròng mắt lại xảy ra.


Đội Vương bát cũng không tan rã quân lính, mà ngược lại, một lần nữa lấy ra sáu lá chắn, một lần nữa tạo thành mai rùa dầu muối không ăn.


Người xem ngây ngẩn cả người, đến cả bọn La Thành và Địch Cảnh đều tỏ vẻ không tin nổi.


Trong lòng mọi người chỉ có một nghi hoặc: Bọn họ lấy đâu ra nhiều học phân để đổi vũ khí như vậy! Phải biết rằng điểm đổi vũ khí cao đến dọa người, đội viên đội Vương bát cực khổ kinh doanh ba năm cũng chỉ đổi được sáu tấm, là sáu tấm hỏng đầu tiên kia. Lần thứ hai lấy ra sáu tấm còn có thể cho rằng họ mượn học phân khắp nơi. Nhưng lần thứ ba thì sao? Trừ phi bọn họ đánh cướp học phân của toàn bộ học sinh!"


Christine thế nhưng đem toàn bộ học phân đưa cho đội Vương bát!


La Thành giận đến không kiềm chế được.


Phương Trí Duy đang ngẩn người cũng nhanh chóng hiểu ra, nói khẽ với Christine: "Cậu cư nhiên đưa hết học phân cả ba năm cho bọn họ?" Cũng chỉ có Christine ôm đồm tất cả các thể loại đại quán quân trong thi đấu ở trường mới có thể lấy ra nhiều học phân như vậy. Phải biết rằng, thứ gọi là học phân này, rất quan trọng ở đại học Hoa Đô, ngoại trừ một đám La Thành não toàn gân, không ai không để bụng chuyện học phân. Christine không sao cả mà cong môi nói: "La, ba năm, hắn cũng chưa một lần để ý chút học phân, chúng ta cũng không cần thiết phải quan tâm như vậy."


Trong lòng Phương Trí Duy lại không thấy đúng, Christine luôn mồm nói La Thành thế nào hắn cũng phải thế nấy, nhưng nếu hắn thực sự không sợ La Thành thì việc gì phải sử dụng thủ đoạn lách luật như vậy. Xem ra thi đấu nhập học ba năm trước đây, La Thành thực sự để lại cho Christine bóng ma không nhỏ.


Không khí trên đài có chút cứng đờ.


Cơ giáp La Thành tựa hồ vô lực mà rũ hai tay, trừng mắt nhìn độiVương bát nhưng không biết phải làm gì.


"Mẹ nó!" Trương Diêu Phong mắng một câu, bắn một mũi tên đi cho hả giận, chỉ tiếc chút thương tổn nhỏ này chẳng ảnh hưởng gì tới đám lá chắn mới cả.


Người ngoài đều xem thường đội ngũ La Thành, kỳ thật mỗi đội viên bọn họ vẫn còn dư lại một chút tinh thần lực, nhưng số dư này xa xa không đủ để một lần nữa công phá phòng ngự của đội Vương bát.


Địch Cảnh im lặng một lát, con mắt thứ ba có chút mệt mỏi.


"Không đến lúc tinh thần lực khô kiệt, chúng ta nhất quyết không nhận thua!" La Thành tức giận trợn mắt lên, không quan tâm mà đem toàn bộ tinh thần lực cuối cùng đưa vào trong lưỡi đao, mũi đao bùng cháy lên.


Leng keng một tiếng, đội viên đội Vương bát cơ hồ tê dại toàn thân.


"Thật đáng sợ." Bọn họ thầm cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ đã chuẩn bị nhiều.


"Không thắng được cũng không để bọn họ ăn ngon ngọt." Mọi người bất chấp bất cứ giá nào, mặc dù tiêu hao tinh thần lực có khả năng để lại tổn hại. Tường đất, mũi tên nhọn, laser, đầy trời rơi xuống.


Diệp Tố sửng sốt một lúc rồi khổ sở trong lòng. Tính tình La Thành không tốt, nhưng phẩm tính không xấu, những người khác tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút kỳ quặc, nhưng cũng rất có lạc thú, không khí hiếm khi ồn áo nhốn nháo lại có điểm hòa hợp.


Bị bọn họ cảm nhiễm, Diệp Tố cũng thập phần tức giận mà tập trung toàn bộ tinh thần lực, mặc kệ có thể bắn chính xác hay không, chỉ là thuần túy muốn phát tiết cỗ lửa giận nghẹn khuất trong lòng.


Mặt trời vừa lúc lên đỉnh.


Thời gian, vừa lúc tới chính ngọ 12 giờ.

Bình Luận (0)
Comment