Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 32

Sau khi cửa phòng chờ mở ra, tất cả học sinh dự thi đều không hẹn mà cùng sững lại, lôi điện dữ tợn che kín toàn bộ tầm mắt, núi lửa màu đỏ nâu trong ánh điện quang trông thực quỷ mị, lóe sáng ngời trước mắt bọn họ.


"Cư nhiên lại là Lôi Bạo tinh..." La Thành hiếm khi mà lộ ra thần sắc ngưng trọng.


Dưới tình huống như vậy, con mắt thứ ba của Địch Cảnh chỉ nhìn thấy vô số đoàn năng lượng hỗn loạn, muốn phân biệt ra đâu là tinh thần lực con người, hơn nữa còn muốn tìm ra nhược điểm, không phải khó khăn bình thường, có khả năng còn tạo thành thương tổn cho mắt.


Còn có Diệp Tố, mới học lái cơ giáp không lâu, tuy rằng thiên phú rất cao, nhưng cũng không có khả năng đã học tới chuyên sâu, muốn linh hoạt mà tránh né lôi điện dày đặc này là quá khó khăn.


Trên cơ bản, địa hình này liền phế bỏ hai người trong đội ngũ La Thành.


Cơ giáp La Thành dẫn đầu bước lên trước, vọt vào khu vực mưa bão sấm chớp, vừa lúc một tia chớp thô như cánh tay giáng xuống.


La Thành mặt không đổi sắc, điều khiển cơ giáp linh hoạt tránh né, tránh né xong, chưa kịp để hắn thở một hơi, ba bốn tia chớp điện lại giáng xuống, đôi tay vội vàng ấn xuống mấy cái phím, đáp xuống một nơi tương đối thưa thớt lôi điện, lúc này mới cảm thụ được một luồng năng lượng điện lưu thật nhỏ truyền qua.


"Ra ngoài đi, không khác nhiều so với năng lượng lôi điện bình thường, cẩn thận một chút."


Có La Thành thăm dò trước, những người khác mới lục tục tiến vào bản đồ Lôi Bạo tinh. Địch Cảnh điều khiển cơ giáp đại bàng càng dễ dàng thu hút sấm sét, không dám bay quá cao, gần như phải bay là là sát mặt đất.


Diệp Tố ngẩn ra thật lâu, đấu trường này đánh thật sâu vào tâm trí hắn, phảng phất như ngoài cánh cửa kia là một thế giới khác, khoa học kỹ thuật tiên tiến khiến hắn kinh ngạc cảm thán không thôi. Nếu có thể vận dụng ở thế giới hiện thực thì tốt rồi.


Ý nghĩ này vừa nảy lên liền bị vứt ra sau đầu, khoa học bị thời đại hạn chế, không thể chỉ dựa vào lý luận là có thể thúc đẩy khoa học kĩ thuật tiến bộ. Bất quá nếu có cơ hội, Diệp Tố vẫn muốn đem khoa học kỹ thuật tiên tiến của nơi này đưa tới hiện thực, chỉ cần hắn có thể vận dụng một chút da lông, là đã có thể thúc đẩy văn minh nhân loại tiến một bước dài.


Trải qua huấn luyện ma quỷ trong khoảng thời gian này, Diệp Tố điều khiển cơ giáp đã không còn nơi nơi va đập đi không nổi khiến người xem kinh hồn táng đảm nữa. Nhưng khi hắn vừa tiến vào khu vực sấm chớp mưa bão liền giật mình một cái, một tia chớp không sai lệch mà đánh trúng đỉnh đầu cơ giáp, tính dẫn điện của tài liệu cơ giáp khiến toàn bộ thân thể run rẩy lên.


Diệp Tố cảm thấy ngón tay mình cũng tê rần.


Diệp Tố mới sững lại một giây, một tia chớp nữa lại đánh xuống, hắn vội vàng tập trung, khống chế cơ giáp tránh né, bất quá né xong tia chớp, cơ giáp lại thất tha thất thểu thiếu chút nữa là té ngã.


Diệp Tố xấu hổ sờ sờ mũi, thực mất mặt.


Địch Cảnh bọn họ không chê cười Diệp Tố, có thể đạt đến trình độ này trong thời gian một tháng đã là điều không tưởng, mà Diệp Tố còn chưa tiến hành qua huấn luyện đặc biệt về tránh né chướng ngại vật, thiên phú tiếp đó liền phát huy tác dụng, càng tránh né càng thuần thục, quen tay mà làm.


"Đi nhanh lên." La Thành mở máy rà quét của cơ giáp lên, mặt trên biểu thị 12 đội ngũ khác đã tiến vào bản đồ, khoảng cách giữa mỗi đội đều rất xa, "Chúng ta phải tìm được Christine trước khi các đội ngũ khác liên hợp lại, nhanh tay giải quyết hắn!"


Christine tuyệt đối là uy hiếp lớn nhất với La Thành trong bản đồ này, vũ lực thực ra là thứ yếu, hắn am hiểu nhất chính là xúi giục người khác đối phó La Thành, mượn đao giết người, ngư ông đắc lợi.


La Thành dẫn đầu mở đường, máy rà quét chỉ biểu thị vị trí của các đội ngũ khác, không hiển thị thân phận, cũng chỉ có thời điểm ban đầu mọi người mới biết đội ngũ từ cửa nào tiến vào đấu trường. Cho nên hiện tại La Thành muốn xác nhận tình huống của Christine, tìm được hắn, có thể giải quyết hay không lại là một câu truyện khác, nhưng ít nhất phải luôn giữ hắn dưới mí mắt, nếu không một khi hắn chạm mặt các đội ngũ khác, máy rà quét căn bản không phát hiện được, Christine làm động tác nhỏ gì đó, uy hiếp liền tăng lên.


Mạo hiểm một hồi đi qua lôi điện, La Thành bỗng phát hiện đội ngũ thiếu mất một người, quay đầu nhìn lại, cơ giáp Diệp Tố run rẩy di động ở tít phía sau, tốc độ quả thực chậm đến mức khiến người ta giận sôi.


La Thành mạnh mẽ ép xuống xúc động muốn chửi ầm lên, hắn biết địa hình này quá khó đối với Diệp Tố.


Diệp Tố bị điện giật đến hai tay đều tê dại, cố gắng run run rẩy rẩy mà khống chế mấy cái nút, càng lúc độ chính xác càng thấp, thường xuyên không tránh được tia chớp, càng giật lại càng run, lại càng mơ hồ không tránh được, lâm vào tuần hoàn ác tính.


Diệp Tố thấy năm cơ giáp phía trước đều đứng lại chờ mình, khẩn trương lên, điều khiển cơ giáp tiến đến phía trước, thiếu chút nữa lại bị điện giật.


Kỷ Gia Duyệt che mắt: "Trận đấu này nhất định là nhằm vào chúng ta, từ đầu đến cuối không gì không làm chúng ta khó xử!"


Diệp Tố vẫy vẫy tay, cảm thấy tố chất thân thể người nơi này hẳn phải rất cao, bị giật điện như vậy mà chỉ tê dại phát ngứa mà thôi, hắn nghĩ nghĩ nói: "Các cậu đi trước đi, tôi đi từ từ, dù sao tôi đi theo cũng không giúp các cậu được gì, làm không tốt lại còn có thể kéo chân sau."


Trương Diêu Phong hô với máy liên lạc: "Cậu đi một mình rất nguy hiểm, nếu nửa đường gặp phải đội ngũ khác..."


Lôi điện ảnh hưởng làm âm thanh máy liên lạc liên tục bị đứt quãng.


Diệp Tố nói: "Cùng lắm thì bị loại, tôi hiện tại một bước cũng khó đi, bị loại cũng không có gì ghê gớm."


"Các cậu đi nhanh đi, đây là thi đấu, lại không phải tình cảnh nguy hiểm gì, còn muốn chung hoạn nạn à." Diệp Tố thấy bọn họ đứng im, lại khuyên nhủ lần nữa.


Mày rà quét hiển thị hai đội ngũ đang di chuyển tốc độ cao, dựa theo lộ tuyến hẳn sắp chạm mặt, một đội trong đó đúng là Christine.


Tình huống khẩn cấp, làm màu xác thật không để làm gì.


La Thành điều khiển cơ giáp, hướng phía Christine lao nhanh đi.


Kỳ thật, người giống Diệp Tố run run rẩy rẩy đều không ít, lôi điện thực sự quá dày đặc, hơn nữa sắc trời tối tăm, núi lửa còn không ngừng phun trào, thực sự ảnh hưởng tầm nhìn. Ngoại trừ số ít người cấp S giống La Thành, Christine, những người khác cứ thỉnh thoảng lại bị lôi điện đánh cho run rẩy.


Khán đài nhìn thấy dưới mưa lôi điện, một đám người nhảy đến thập phần ma tính, đều bị chọc cười vang.


Có người trường ngoài cười nói: "Cái này là cái gì? Đại học Hoa Đô đã lưu lạc đến mức để người tiếp xúc với cơ giáp chưa đến một năm tới dự thi sao?"


Bọn họ phần lớn đều bắt đầu tiếp xúc với cơ giáp từ tiểu học, cho dù những người có điều kiện gia đình kém hơn thì đến trung học cũng đã bắt đầu, tay mới giống Diệp Tố thực sự rất khó tìm.


Mỗi học sinh đại học Hoa Đô hầu như đều biết Diệp Tố, nguyên bản cho rằng làm giả học tịch nên nháo đến ồn ào huyên náo, kết quả thế nhưng lại là học sinh dự thính, một hồi náo nhiệt liền đầu voi đuôi chuột mà kết thúc. Lúc này, bọn họ thấy biểu hiện vụng về của Diệp Tố, không khỏi kinh ngạc: "Người như vậy cũng có thể trở thành học sinh dự thính của đại học Hoa Đô chúng ta? Không phải có gì khó nói sau màn đi?"


Đặc biệt là nghe thấy người ngoài trường thảo luận, lại càng tối tăm mặt mũi.


Kỳ hiệu trưởng thở dài một hơi: "Lôi Bạo tinh từ trước đến nay đều là yếu điểm của Nhân loại chúng ta, trong chiến tranh tinh tế đã ăn mệt rất nhiều."


Thân thể nhân loại gầy yếu, cần mượn sức cơ giáp và chiến hạm. Nhưng để chế tạo chiến hạm uy lực lớn đều phải sử dụng kim loại cứng rắn, tính dẫn điện đều rất mạnh, quan trọng hơn là tài liệu không dẫn điện thì khả năng dẫn tinh thần lực cũng kém, không phát huy được ưu thế của nhân loại, cho nên quân đội Nhân tộc một khi tiền vào Lôi Bạo tinh liền nơi nơi bị áp chế.


Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, nói: "Nghe nói viện nghiên cứu Liên Bang đang suy nghĩ biện pháp tạo một tầng cách ly, tựa hồ có hi vọng thoát được khốn cảnh này."


Kỳ hiệu trưởng: "Đám người viện nghiên cứu kia đều đã suy nghĩ đến mấy vạn năm, vẫn chẳng làm nên trò trống gì, so với thứ này, tôi càng mong tin tức tốt từ cục phụ trợ Minh Viện." Hắn có thâm ý khác mà nhìn Hàn Nghiệp.


Hàn Nghiệp mặt không đổi sắc cười nói: "Vô luận là viện nghiên cứu hay cục phụ trợ, đều là vì Nhân tộc, vì đều là Nhân tộc."


Kỳ hiệu trưởng ha ha cười, đang định nói điều gì liền thấy trên màn hình đã có hai đội ngũ gặp mặt.


Đúng là La Thành chớp thời cơ trước khi Christine hội hợp với đội ngũ khác mà chặn đường hắn, đây là trận giao phong đầu tiên, tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Christine cũng không ngoài ý muốn, cười nói: "Tới thực mau, ồ, tại sao lại thiếu một người?"


"Đối phó chúng mày, năm người là đủ rồi." Trương Diêu Phong lập tức thốt ra lời châm chọc, khiêu khích bắn ra một mũi tên, ai ngờ mũi tên bị dừng lại nửa đường. Lôi điện to như cánh tay bổ xuống, mũi tên lập tức héo.


"Ha ha ha ha." Christine nhịn không được cười ha hả, nói: "Phương, nếu bọn họ đã tìm tới, chúng ta liền bỏ chút thời gian, giải quyết nhanh bọn họ."


"Được." Phương Trí Duy đáp, cơ giáp ca ca vang lên, bày ra tư thế công kích.


Trương Diêu Phong đen mặt mắng: "Lôi điện đáng chết này!"


La Thành nhanh chóng hạ mệnh lệnh: "Tôi tới ngăn Christine và Phương Trí Duy, Địch Cảnh phối hợp tác chiến với tôi, những người khác nhanh chóng giải quyết bốn tên tay chân kia."


Vừa dứt lời, La Thành tránh đi tia chớp, nhào về hướng Christine, còn không quên nã một phát súng về hướng Phương Trí Duy.


"Muốn đối phó hai ngươi bọn tao, La, mày quá xem trọng bản thân hay quá coi nhẹ bọn tao?" Christine bị thái độ coi khinh này chọc giận, lao lên nghênh chiến.


Oanh —— hai đài cơ giáp va chạm, kinh thiên động địa.


Phương Trí Duy vòng đi, dựa theo kế hoạch của hắn và Christine, hắn hẳn phải đi giải quyết Địch Cảnh, Kỷ Gia Duyệt, khiến La Thành hoàn toàn trở nên cô độc, nhưng hắn vừa trật một bước, La Thành mắt sắc lại bắn một súng laser tới, bức hắn không thể không quay lại.


Christine đen mặt, cư nhiên có thể dưới công kích của hắn mà vẫn bận tâm chuyện khác.


La Thành lớn tiếng nói: "Thật nhiều năm không đánh với mày, còn tưởng tao vẫn là La Thành ba năm trước đây sao?"


Phương Trí Duy cũng nổi giận: "Tao đây chống mắt chờ xem ba năm học này mày học được cái gì!"


Bỗng dưng, cơ giáp của Phương Trí Duy cũng hướng phía La Thành nhảy đến, cùng Christine hình thành thế giáp công.


Mà những người còn lại, Địch Cảnh điều khiển chiến ưng bay lên giữa không trung, một bên cẩn thận tránh né tia chớp cuồn cuộn không ngớt, một bên mở ra con mắt thứ ba. Vừa mở mắt, Địch Cảnh liền hoảng hốt, tất cả đều là năng lượng lộn xộn không ngừng biến động, hắn hơn nửa ngày mới thích ứng được, cau mày cố gắng phân biệt.


Bốn người còn lại trong đội Christine đều hướng Kỷ Gia Duyệt mà công kích.


Hầu như tất cả người trên khán phòng đều bị hai đội ngũ này hấp dẫn hết ánh mắt.


Rất ít người để ý, cơ giáp Diệp Tố vốn dĩ đang không ngừng run rẩy, bỗng nhiên dừng lại.


Một tia chớp thô như cái đùi đánh xuống vai trái cơ giáp, nhưng mà... Diệp Tố không chút sứt mẻ, dừng lại một chút, cơ giáp hắn bước đi như bay, hướng phía La Thành mà chạy, cả đường tia chớp ầm ầm càn quét, hắn cứ thế mà lù lù đi qua.


Động tác vẫn mang theo thô ráp vụng về của người mới, nhưng không bị lôi điện uy hiếp, tốc độ của hắn có thể nói là kinh người.

Bình Luận (0)
Comment