Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 34

Trên chiến trường, Diệp Tố giải thích với La Thành: "Tôi bị sét đánh chịu không nổi, liễn nghĩ tới sử dụng tinh thần lực bọc cơ giáp lại, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, tại sao các cậu không bọc?"


La Thành:......


Hắn biết tinh thần lực của Diệp Tố thực thuần túy, lại không nghĩ rằng sẽ thuần túy đến mức này.


"Wtf, anh Diệp đây là muốn nghịch thiên sao!" Bàn Tử kêu vài câu, "Cầu ôm đùi!"


Diệp Tố khó xử nói: "Cậu giảm béo trước đã."


Cục diện hỗn chiến bởi vì Diệp Tố đột nhiên tới mà ngưng lại, Christine kinh nghi bất định mà nhìn chằm chằm Diệp Tố.


Norman nghiêng đầu nói: "Vị đàn anh này trông thực lạ mặt."


Diệp Tố hướng hắn hơi hơi mỉm cười: "Tôi là mới tới."


"Vậy anh muốn cùng tôi đánh La Thành không? Đánh bại hắn anh chính là người số một Hoa Đô, cho dù là mới tới cũng không ai dám khi dễ anh."


"Nhưng tôi là bạn La Thành." Diệp Tố nói, "Vẫn là đánh cậu thì tốt hơn, tôi không đau lòng."


Lời còn chưa dứt, Diệp Tố đã phóng ra súng laser, mắt hắn không mù, Christine, Phương Trí Duy cùng Norman ba người vẫn đang vây quanh La Thành, Địch Cảnh vẫn còn ở giữa không trung không nhúc nhích, tình cảnh thấy thế nào cũng hung hiểm.


"Đàn anh không thân thiện tí nào!" Norman tức giận nói, cơ giáp tránh né tránh tia laser xong liền ép sát Diệp Tố, đoạt súng từ cổ tay cơ giáp.


Cơ giáp Diệp Tố là loại hình viễn công, tính linh hoạt kém xa cơ giáp cận chiến, bị người sau cản trở rất nhiều.


Mấy ngày nay, La Thành đã dặn đi dặn lại hắn, ngàn vạn lần đừng để người khác lại gần, hắn nghe đến mức lỗ tai sắp mọc kén, lúc này, phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau.


Hắn không sợ lôi điện, Norman lại phải để tâm mà tránh tia chớp đột ngột giáng xuống, như vậy một lui một tiến, cho dù Norman điều khiển cơ giáp thập phần thuần thục, vẫn để Diệp Tố đào thoát.


Norman vừa đi, La Thành liền nhẹ nhàng hơn nhiều, không chút khách khí liền công kích Christine cùng Phương Trí Duy.


Diệp Tố...... Christine yên lặng niệm tên này, tập trung hoàn toàn tinh thần ứng phó La Thành, đồng thời âm thầm truyền âm cho Phương Trí Duy: "Lát nữa cậu cuốn lấy La Thành, tôi và Norman giải quyết Diệp Tố, hắn là tay mới, động tác lạ lẫm, ngoại trừ cấp bậc tinh thần lực ra thì hoàn toàn vô dụng."


"Được." Phương Trí Duy đáp, bất động thanh sắc mà trao đổi vị trí với Christine, để tiện hắn nhanh chóng rút lui.


"Đàn anh không than thiện, vậy để anh trai tới thương em nha, mau lao vào ngực anh nè."


Lại có người tới.


Theo thời gian trôi qua, các đội ngũ khác dần dần áp sát địa phương này.


Christine vừa nghe thấy giọng nói thập phần ẻo lả này cũng cảm thấy vui mừng.


Cơ giáp Mạc Duệ bay qua núi lửa một đường chạy như điên tới.


"Mạc ẻo lả tới." Bàn Tử thập phần sinh khí mà há miệng mắng, "Hắn cư nhiên nói, tớ còn ẻo lả hơn hắn, tớ muốn đánh gãy jj hắn! Hừ!"


Mạc Duệ điều khiển cơ giáp bước nhỏ đến bên cạnh Christine: "Thân ái, xin lỗi, để anh sốt ruột chờ lâu, người ta phải trang điểm xong mới dám tới gặp anh."


Christine co rút khóe miệng, còn không đợi hắn nói chuyện, Bàn Tử liền gào to kêu lên: "Mày cư nhiên bán mình cho Mạc ẻo lả!"


Cơ giáp to lớn của Mạc Duệ bỗng nhiên làm ra bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng, hai chân xoắn lại, một tay che mặt: "Nói bán mình thật khó nghe, người ta là thật lòng yêu nhau!"


Diệp Tố xem đủ, nhưng động tác tinh tế như vậy, muốn thao tác cũng không đơn giản nha.


Ngay cả ánh mắt Phương Trí Duy nhìn Christine cũng thay đổi, vì tranh thủ chút trợ giúp của minh hữu mà thật sự không từ bất cứ giá nào.


"Tôi chỉ là đáp ứng kiếm cho hắn bộ trang điểm mới của Cecillin." Christine nghiến răng nghiến lợi nói.


Mạc Duệ tuy ẻo lả, nhưng năng lực là không thể nghi ngờ, lúc này năm đồng đội của hắn cũng lục tục kéo tới, đứng sau Christine, thái độ không cần nói cũng rõ.


Sáu người La Thành lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.


Địch Cảnh lúc này đột nhiên lên tiếng: "Tôi đã chuẩn bị tốt, trước tiên lui... Từ từ, minh hữu của chúng ta cũng tới rồi."


Trong lòng mọi người đều có sở cảm, nhìn về hướng bắc.


Chỉ thấy năm thân ảnh màu lửa đỏ nhảy ra từ núi lửa, giữa khói đặc, tia chớp, năm đài cơ giáp tạo cho người ta cảm giác thập phần thon dài thanh tú.


"Là súng và hoa hồng." (Hừm hừm có người thích Gun and Roses ở đây)


Đội trưởng của Súng và Hoa Hồng là Diệp Sùng Tuyết, được mệnh danh là mỹ nhân số một của Hoa đại, nhân vật cấp hoa hậu của giảng đường, cùng với sức chiến đấu của nàng, tên tuổi mỹ nhân đệ nhất càng bay càng xa, nghiễm nhiên vượt lên hoa thơm cỏ lạ của học viện nghệ thuật, trở thành mỹ nhân đệ nhất Hoa Đô tinh.


Diệp Tố hỏi: "Tại sao mới có năm người? Còn một cái nữa đâu?"


"Dưới mặt đất." Kỷ Gia Duyệt nhìn đất bĩu môi, chỉ thấy một đụn đất nhỏ không ngừng di động tới, "Là cơ giáp hình bọ cạp."


Đội Súng và Hoa Hồng tới khiến cục diện sắp sụp đổ của La Thành có cơ thay đổi.


Mắt thấy kế hoạch đuổi La Thành lại ngâm nước nóng, Christine ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu thư Sùng Tuyết, tới thật vừa khéo."


"Chỉ là vội vàng tới thôi." Giọng Diệp Sùng Tuyết sang sảng, cơ giáp màu đỏ lập tức đến bên cạnh La Thành, không một câu nhiều lời vô nghĩa.


Vào tai Diệp Tố, so với ngữ khí giả mù sa mưa của Christine thì dễ nghe hơn nhiều.


Christine kinh ngạc một lát, "Ngày thường còn không phát hiện ra tiểu thư Sùng Tuyết có giao tình với La Thành."


Diệp Sùng Tuyết mắt đầy ý vị mà nhìn Mạc Duệ: "Tôi cũng không biết cậu và Mạc ẻo lả có giao tình." Ngược lại ngửa đầu gọi Địch Cảnh, "Ba mắt, hiện tại có thể cho tôi nhìn con mắt thứ ba của cậu chưa?"


"Không nghĩ tới tiểu thư Sùng Tuyết còn có thể thăm dò tinh thần." Christine cười, "Không biết cô có lòng hiếu thắng hay không?"


"Đương nhiên là có. Việc giúp La Thành và trở thành quán quân không xung đột nhau, đúng rồi." Diệp Sùng Tuyết không thể hiểu được mà nhìn hắn một cái, lại chỉ chỉ Diệp Tố: "Tôi cũng cảm thấy thực hứng thú với cậu, tan học đừng đi, chờ tôi ở cổng trường, giúp tôi điền một bảng câu hỏi xong chị gái liền mời cậu ăn cơm. Còn trường hợp thứ hai thì có chút đặc thù, tôi chịu không nổi tính tình dong dài của anh trai tôi, cậu qua làm hắn lăn ra xa chút giúp tôi."


Diệp Tố bị điểm danh:.....


Địch Cảnh điều khiển cơ giáp hạ thấp xuống, nói với Diệp Sùng Tuyết: "Điều kiện đã bàn tốt là tôi cho cô xem vũ khí cụ tượng hóa của tôi, Diệp Tố không nằm trong đó, nếu cô muốn biết thông tin cụ thể của hắn, trừ phi giúp chúng ta nhận được quán quân."


Trương Diêu Phong nói thầm: "Nói là mị lực nhân cách quả thực dễ nghe, còn không phải bán thịt sao."


Christine nghe dăm ba câu liền biết được giao dịch giữa Địch Cảnh và Diệp Sùng Tuyết, mọi người đều biết Diệp Sùng Tuyết có một người anh trai nghiện nghiên cứu đến nhập ma, Diệp Sùng Tuyết cũng hữu cầu tất ứng (có cầu thì có cung?) với yêu cầu của hắn, con mắt thứ ba của Địch Cảnh là đặc thù hi hữu, anh trai nàng muốn nghiên cứu không phải mới ngày một ngày hai.


"Tiểu thư Sùng Tuyết......"


Christine muốn nói cái gì, lại bị Diệp Sùng Tuyết không kiên nhẫn mà cắt lời: "Tại sao cậu lại phiền như vậy, còn phiền hơn anh trai tôi, tiểu Mễ, cắn hắn!"


Christine cả kinh, lập tức lui về phía sau mấy bước, sườn núi nhỏ phình phình trong lúc Diệp Sùng Tuyết nói liền cố sức chui từ dưới đất lên, một con bò cạp đỏ tươi lộ ra cái đuôi thon dài âm độc, một đoản tiễn từ đuôi nàng bắn ra.


"Không trúng." Tiểu Mễ tức giận mà trừng mắt liếc Christine một cái, tựa hồ oán trách: mày trốn cái gì mà trốn!


Trận doanh hai bên bắt đầu triển khai tư thế, Christine người đông thế mạnh, có ba người tinh thần lực cấp S, 15 người cấp A trở lên.


Mà La Thành bên này, chỉ có hắn và Diệp Sùng Tố là cấp S, cùng Diệp Tố...


Một tay mới không rõ nông sâu ra sao.


Christine âm thầm so sánh lực lượng hai bên, tự nhận có vài phần thắng thế, nếu thái độ Diệp Sùng Tuyết đã kiên quyết như vậy, hắn cũng lười nhiều lời, khi đoản tiễn tiểu Mễ nhẹ nhàng hoàn toàn chìm vào dung nham núi nửa, xu thế Christine lui về phía sau chậm lại, mạnh mẽ đổi hướng mà công kích La Thành, dẫn đầu cản trở.


La Thành phản ứng nhạy bén không bị đánh lén, trở tay đón chiêu. Phản kích của hắn như một tín hiệu, hai bên một lần nữa lao vào hỗn chiến.


Diệp Sùng Tuyết tuy là con gái, nhưng đội Súng và Hoa Hồng của nàng không sợ hãi rụt rè trước bất kỳ ai, trực tiếp vật lộn còn hung hãn hơn cả đàn ông. Tổng cộng 18 người bên Christine trong lúc nhất thời cũng không làm gì được 12 người La Thành.


"Đợi chút nữa tùy thời rút lui." Địch Cảnh thông báo nội bộ.


"Rút lui hướng nào?" Diệp Tố vẫn dựa vào ưu điểm không sợ lôi điện mà thoải mái ở ngoại vi tiến hành xạ kích, hiện tại cũng chỉ có hắn có thể rút ra một hơi để trả lời Địch Cảnh.


"Hướng Đông Nam." Con mắt thứ ba của Địch Cảnh rà quét thấy hướng đông nam ít người nhất.


"Lui thế nào?"


"Nhân lúc Diệp Sùng Tuyết và Christine thân thiết nóng bỏng, La Thành, chú ý đem Christine dẫn tới gần Diệp Sùng Tuyết."


Diệp Tố cẩn thận nuốt nước miếng, đây là tiết tấu muốn hi sinh Diệp Sùng Tuyết kéo dài thời gian sao, "Như vậy...cũng được sao?"


"Cậu có tin hay không, lúc nữa khi chúng ta rơi vào thế hạ phong, Diệp Sùng Tuyết liền quay đầu cùng Christine công kích chúng ta?" Christine cũng đã tính đến điểm này, không ai sẽ vứt bỏ một cơ hội khiến đối thủ suy yếu, đặc biệt là đối thủ mạnh mẽ như La Thành.


"......" Diệp Tố, "Hoá ra hiệp nghị lúc trước của các cậu chỉ là trò đùa."


"Nếu cậu có thể bất cứ giá nào, hy sinh một chút sắc đẹp câu đẫn Mạc ẻo lả lại đây, cậu sẽ phát hiện, hắn và Christine cũng là đùa giỡn. Đây là thi đấu, không có minh hữu, chỉ có địch nhân."


"Được rồi." Diệp Tố trộm liếc mắt nhìn Mạc Duệ, phát hiện hắn cùng Bàn Tử mềm như bông, thời điểm công kích còn bớt thời giờ ném mị nhãn về phía mình, sợ tới mức run run, "Tôi trước tiên lùi về sau một chút, không cản đường các cậu."


"Nhìn xem sáu người cách đây 1km đang làm cái gì!" La Thành đang bị Christine cùng Phương Trí Duy giáp công đột nhiên hô.


Địch Cảnh cả kinh, lúc này mới phát hiện, lấy bọn họ làm trung tâm, cách 1km có sáu điểm hình thành một vòng tròn, vừa lúc đem bọn họ vây quanh.


Nói vây quanh thực buồn cười, bởi vì vòng vây chỉ có sáu người.


Nhưng bản thân sự kiện này đã không bình thường. Trên máy rà quét có thể thấy được, tại khu vực khác cũng có hơn mười hai mươi điểm sáng tụ vào nhau, hẳn là các đội ngũ khác oan gia ngõ hẹp. Sáu người đơn lẻ kia hẳn là một đội ngũ, các thành viên lại cách nhau thực xa, thực dễ dàng bị tiêu diệt từng bộ phận, bọn họ lựa chọn phương thức mạo hiểm như thế, không biết có mưu tính gì.


Không đợi Địch Cảnh tiếp tục suy đoán, mặt đất bắt đầu chấn động.


Không phải cơ giáp đối chiến khiến mặt đất chấn động quy mô nhỏ, mà phảng phất như đại địa phẫn nộ, toàn bộ mạch ngầm đều run rẩy.


Bụi núi lửa càng lúc càng dày đặc.


Hai bên đang đánh nhau kịch liệt tựa hồ đều cảm nhận được động tĩnh này, lại không có biện pháp nào ngừng tay để quan sát, ai dừng tay trước, đối phương sẽ có cơ hội tung một đòn trí mạng.


"Diệp Tố, đi xem tình huống!" Địch Cảnh vội nói.


"Được." Là người rảnh rỗi duy nhất, Diệp Tố vội vàng thoát ly chiến trường, Norman có ý muốn giữ hắn lại, nhưng lại bị Diệp Sùng Tuyết cuốn lấy, thoát thân không nổi.


Không bị lôi điện ngăn trở, Diệp Tố chạy như điên, đột nhiên một tòa núi lửa phía xa như bị kích thích, như lửa giận tìm được cửa phát tiết, màu đỏ xuyên trời mà phun ra vạn trượng, núi lửa bạo phát!


Đây chỉ là một điềm báo trước, một ánh sáng đỏ tiếp theo sau, lại có năm ngọn núi lửa khác cùng phun trào, toàn bộ bản đồ đều ánh lên sắc đỏ rực.


Sáu tòa núi lửa vừa lúc vây quanh chiến trường kịch liệt, năm đội ngũ đứng đầu đại học Hoa Đô cư nhiên bị dung nham cuồn cuộn cuốn đi như bánh trôi. Lao nhanh như hồng thủy vỡ đê, dòng dung nham cực nóng nháy mắt liền sâu hơn một thước, mà địa phương dung nham chảy qua khiến cho núi lửa ven đường liên tiếp bạo động, một tòa liên tiếp một tòa phun trào. Tựa hồ trong chớp mắt, toàn bộ thế giới đều là dung nham, ánh lửa tận trời.


Trên mặt đất dung nham bao phủ, trên bầu trời lôi điện tàn sát, nơi đây là địa ngục.

Bình Luận (0)
Comment