Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 7

Quân hạm Hắc Ưng im lặng di chuyển giữa vũ trụ, tốc độ làm Diệp Tố kinh ngạc cũng không gây bất kỳ gợn sóng gì cho sao trời.


Đảo mắt, ba ngày trôi qua.


Nơi này là khoang điều khiển của quân hạm, phía ngoài mặt kính pha lê thật lớn là vũ trụ bao la, tinh quang không bị che chắn gì mà đập thẳng vào mắt. Diệp Tố có chút nhập thần mà mê muội nhìn cảnh vũ trụ trước mắt.


Trừ tình huống khẩn cấp, quân hạm đều ở hình thức tự động lái, đại đa số thời gian khoang điều khiển chỉ có một người trực. Không gian ở đây rộng rãi, Diệp Tố cùng Nick, Triết Tu lúc rảnh rỗi đều thích tới khoang điều khiển. So với màn hình điện tử trong phòng chủ quân hạm thì từ đây nhìn ra vũ trụ cũng không có gì khác biệt cả. Nhưng cảm giác không giống nhau, tựa hồ như tinh thần chân chính của vũ trụ đã bị tiêu hao mất một ít trên đường truyền qua một đoạn sóng điện tử tới màn hình kia, chỉ có ở đây mới nhìn được tinh quang chân thật mạnh mẽ, khiến người ta cảm nhận được vũ trụ thật rộng lớn bao la.


Tâm tư hỗn độn của Diệp Tố đều được gột rửa sạch sẽ, có thể tập trung mà thưởng thức, hoặc tập trung mà suy ngẫm.


Diệp Tố đang suy ngẫm.


Ba ngày này hắn ở trên quân hạm, phần lớn thời gian đều dùng để thí nghiệm, đi qua đi lại giữa 2 thế giới. Diệp Tố mỗi lần ngủ đều ôm chờ mong, hy vọng lần này có thể không mơ thấy thế giới tinh tế kỳ quái này nữa, nhưng mà vừa mở mắt lại là quân hạm nghiêm túc màu sắc lạnh băng, làm hắn thập phần phiền muộn, có vẻ như, cơ bản là không thể thoát khỏi giấc "mộng" đáng sợ này.


Diệp Tố còn đặt đồng hồ báo thức lúc nửa đêm, sau khi xác định đồng hồ báo thức vang lên có thể đánh thức mình bất cứ lúc nào thì mới yên tâm, tuy rằng không thể không tiến vào thế giới "trong mơ" này nhưng muốn rời đi thật ra rất dễ dàng.


Tựa hồ giấc "mộng" này ngoại trừ quá mức chân thật thì cũng không quấy nhiễu gì tới sinh hoạt của Diệp Tố, một khi đã vậy, vậy coi nó là một giấc mộng cũng được. Cũng đỡ phải mơ một giấc mơ kỳ quái khác nhau mỗi ngày xong lại phải giả thiết khác nhau, mệt chết não.


Nick cùng Triết Tu thấy Diệp Tố nói ngủ liền ngủ, thậm chí đôi khi không nói tiếng nào giữa ban ngày liền ngủ, liền cảm thấy thập phần sầu lo, vốn đã thất học lại còn lười, thế sao được!


Diệp Tố có một phát hiện ngoài ý muốn, thời gian của hai thế giới không giống nhau. Khi hắn đi ngủ lúc 7 giờ tối ở thế giới này, thì sẽ tỉnh lại lúc 7 giờ sáng ở thế giới thực; mà khi hắn đi ngủ lúc 7 giờ tối ở thế giới thực, thì nơi này mới là rạng sáng 5 giờ. Có một lần Diệp Tố đang ăn cơm trên quân hạm, bên này vừa lúc là chính ngọ 12 giờ, lập tức bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhìn di động liền thấy thời gian vừa rạng sáng. Diệp Tố tính toán, hắn ngủ một giờ trong hiện thực tương đương với 1 giờ 15 phút trong mơ. Mà hắn tỉnh một giờ ở hiện thực, thời gian trong mộng sẽ thay đổi tùy theo thời gian lúc nào hắn tỉnh lại. Nói tóm lại, Diệp Tố có thể điều tiết quan hệ giữa hai thế giới tương đối ổn.


"Nếu đã vậy rồi, thì cứ coi như đây là một trò chơi mà chơi thật vui thôi." Diệp Tố chấp nhận số phận mà nghĩ thầm.


Đầu tiên, ít nhất phải có hiểu biết cơ bản đối với thế giới này. Diệp Tố ngồi xổm nhìn sao trời huyền ảo, thở dài một hơi, thật đúng là gánh nặng đường xa. Mặt khác, Diệp Tố cũng không định theo Nick và Triết Tu đi học, nằm mơ mà còn phải đi học thật sự quá đau khổ. Quan trọng là, tuy rằng hắn hiện tại dư dả thời gian, nhưng nhiều lắm cũng chỉ đủ để hắn chơi đùa ở cái thế giới tinh tế này mà thôi, không đủ để nghiêm túc học hành. Hơn nữa hắn cũng không biết khi nào mình sẽ không mơ cái giấc mộng này nữa, vạn nhất lúc đó đột nhiên mất tích khiến mọi người lo lắng thì cũng không tốt lắm, Diệp Tố tự giác mình là một thanh niên ba tốt không gây phiền toái cho người khác.


Diệp Tố quyết định, chờ quân hạm đến nơi, hắn sẽ để lại một phong thư, rồi dứt áo ra đi.


Giải quyết xong bối rối mấy ngày nay, Diệp Tố thoải mái đứng lên định rời đi, ai ngờ ngồi xổm lâu quá, chân trái đã tê rần.


Cửa khoang điều khiển vừa lúc mở ra, một cánh tay thon dài hữu lực đỡ Diệp Tố đang xiêu xiêu vẹo vẹo.


"Cảm ơn thiếu tá." Diệp Tố thấy rõ bộ dáng người kia, vội nói. Kể từ sau lần đo lường tinh thần lực lúc trước, đây là lần đầu tiên Diệp Tố nhìn thấy Hàn Nghiệp. Vẫn đẹp trai đến lóa mắt như thế, là cái loại đẹp trai hòa nhã.


Hàn Nghiệp khách khí cười với hắn rồi xoay người đi về phía người trực ban điều khiển.


Người điều khiển chưa từng nói chuyện với Diệp Tố một câu khiến hắn cứ tưởng người đó bị câm. Người đó lập tức cúi chào Hàn Nghiệp rồi theo lệ thông báo một loạt số liệu của quân hạm, tốc độ nói nhanh mà rõ ràng.


Hàn Nghiệp gật đầu, lại đi đến trước đài điều khiển, nhìn chăm chú vũ trụ phía ngoài.


Diệp Tố đã rời khỏi khoang điều khiển nhưng vẫn tò mò liếc nhìn một cái. Trong một khắc cửa khoang tự động đóng lại, xuyên qua khe cửa hắn thấy được Hàn Nghiệp đứng giữa sao trời, mờ ảo khôn cùng.


......


Sau khi tỉnh lại, nghĩ đến cảnh trong mơ Diệp Tố tạm thời lấy lại tinh thần, cầm một đống tư liệu đi đến tòa nhà thực nghiệm chuyên dụng của giáo sư, định xử lý chuyện hạng mục nghiên cứu của mình.


Bạn cùng phòng hắn hai mắt thâm quầng nhìn theo bóng hắn đi xa dần, thở dài nhẹ nhõm một tiếng: "Cuối cùng nó cũng thoát khỏi bóng ma tâm lý rồi, hại tao mấy ngày nay không dám ngủ."


"..." Bạn cùng phòng Ất, "Liên quan gì đến việc mày không dám ngủ?"


"Mày không thấy hai ngày nay cứ 7 giờ là nó đi ngủ sao? Càng đáng sợ chính là nó cứ đặt báo thức lúc nửa đêm!"


"Mày lo nó luẩn quẩn trong lòng nên nửa đêm dậy đi tự sát?"


"Không, tao sợ nó kéo chúng ta chôn cùng."


"......"


Ánh nắng ấm áp, Diệp Tố một thân tinh thần phấn chấn lại bị bảo an cản lại: "Này, bạn học, giấy thông hành của cậu đâu?"


Dụng cụ trong tòa thực nghiệm của giáo sư vô cùng tiên tiến và mắc tiền, đầy đủ thiết bị, cho nên cấm tất cả các sinh viên các khoa ra vào. Tình huống đặc biệt có thể xin giấy thông hành, nếu nhận được sự đồng ý của giáo sư có thể tự do ra vào mà không cần phải xin giấy phép. Diệp Tố buồn bực, bảo an này mới tới sao? Hắn nhìn lại, vẫn là ông chú bảo an trước kia, "Chú, chú không nhớ rõ con sao?"


"Chú nhớ." Bảo an gật đầu, "Nhưng phó viện trưởng đã quyết định chỉ cho phép cậu sinh viên tên Kế Vi Thường tự do ra vào, những người khác muốn đi vào thì phải có giấy thông hành."


Diệp Tố xuy xuy khóe miệng, "Thật keo kiệt. Quên đi, không cho mình làm thực nghiệm vậy đi uống rượu thôi."


"Rượu hả?" Ông chủ quán vẻ mặt đạm nhiên, "Sáng nay muốn dọn dẹp giá rượu một chút, không cẩn thận trượt tay làm vỡ hết mấy chai rượu rồi."


Diệp Tố nhìn theo hướng lão bản giơ giơ cằm, trong góc tường có một đống mảnh vỡ pha lê, tức khắc biểu lộ thực đáng tiếc nhưng lại thập phần không có thành ý: "Thật tiếc nuối, thôi cho ly trà sữa trân châu đi, không thêm trân châu." (đây là 1 tội ác, lúc nào tui cũng phải gọi 2 3 phần trân châu)


Ông chủ đặc biệt săn sóc mà cho Diệp Tố thêm hai muỗng trân châu to, cố ý chọn ly trà sữa màu hồng phấn rồi đưa trước mặt hắn, thuận tay liền cầm đi một đống tư liệu báo cáo của Diệp Tố, "Cậu vẫn còn giữ thứ đồ bỏ này sao?"


"Cũng khó khăn lắm mới làm ra nó đấy." Diệp Tố hút miếng trà sữa, hút hai viên trân châu mềm mại vào miệng, hắn thập phần vừa lòng mà nhấm nuốt, đôi khi nói mát với ông chủ quán ngạo kiều lại có thể thu được hiệu quả bất ngờ nha.


"Nhưng mà trường không cho dùng phòng thí nghiệm." Diệp Tố nói, "Không cho thì thôi, vốn dĩ vẫn định học ở đây, nhưng coi bộ chuyển đến trường đại học khác mở rộng tầm mắt cũng không tồi."


Chủ quán nhướn lông mày một cái, lật lật bản báo cáo, tất cả đều là công thức hóa học, "Trường học tốt hơn trường này về phương diện hóa học cũng không có nhiều..."


Không phải không có nhiều, quả thực có thể nói là không có. Chuyển đến trường học khác liền đồng nghĩa với việc từ bỏ giảng viên cùng thiết bị tiên tiến nơi này.


"Bỏ đầu lân cũng không làm đuôi phượng. Đặc biệt là loại phượng hoàng bị nhổ lông đuôi này, không có lời." Diệp Tố mấy ngụm liền uống sạch trà sữa, cầm bản báo cáo về, cảm thấy mỹ mãn mà cáo biệt ông chủ quán: "Rượu chỗ ông không tồi, mà trà sữa cũng ngon."


Chủ quán lông mày nhướn lên còn chưa có hạ xuống, Diệp Tố đã bước ra khỏi cửa, rẽ một cái đã không thấy tăm hơi, "Cũng không để tôi nói xong."


Sắc trời dần buông xuống, bây giờ hẳn là thời gian tuyệt vời cho buổi trà chiều, đại học nồng hậu bầu không khí học thuật đang nghênh đón một chiếc xe hơi màu đen xa hoa lại điệu thấp. Xe sản xuất có hạn khiến số đông sinh viên bình thường không nhận ra sự sang quý của nó, chỉ cảm thấy nhìn thật thuận mắt.


Kế Vi Thường đi xuống, vòng đến bên kia xe mở cửa: "Cha, tới rồi."


Kế Thiên chậm rãi nhìn bốn phía, "Rượu Garpo ở chỗ này?"


"Ở ngay một quán bar nhỏ phía trước." Kế Vi Thường nói, dẫn đường cho Kế Thiên.


"Rượu ấy hả?" Lão bản nhắc lại lời đã nói với Diệp Tố lần nữa, "Sáng nay dọn dẹp giá rượu một chút, không cẩn thận trượt tay, tất cả chai rượu đều vỡ nát. Mấy người mua trà sữa không?"


Coi Kế Thiên khí chất cao nhã phú quý cùng sinh viên tuổi trẻ ngu đần không khác biệt gì nhau.


"Chúng ta nguyện ý mua với giá cao." Kế Vi Thường rõ ràng không tin, bốn chai có thể bán được 83 vạn ai sẽ trượt tay làm vỡ? Nếu trượt tay thật thì tay kia hẳn là bị phế đi.


Ông chủ ném menu trà sữa, chỉ vào góc tường tức giận nói: "Bột phấn còn ở kia, tin hay không thì tùy."


Kế Thiên biểu tình trăm năm bất biến khi nhìn thấy một đống mảnh vỡ chai rượu cho dù thành bụi cũng không mất đi tinh xảo liền run rẩy, lúc này mới cẩn thận đánh giá chủ tiệm trà sữa kia, nhưng lục toàn bộ ký ức cũng không tìm ra manh mối nào. Nhưng thương nhân từ trước đến nay vốn giảo hoạt, hắn mỉm cười đưa danh thiếp, "Tôi tìm kiếm rượu Garpo cũng đã lâu, nếu sau này tiên sinh biết chỗ nào có hãy báo cho tôi, tôi vô cùng cảm kích."


Chủ quán nâng mí mắt, cái tên trên danh thiếp như con thú đang nhe nanh múa vuốt. Lễ nghi có qua có lại, chủ quán lấy từ ngăn kéo một danh thiếp nhìn như tờ giấy ra đưa cho Kế Thiên, bên trên trừ cái tên ra cái gì cũng không có.


Kế thiên cười cười tiếp nhận, lại khách sáo vài câu mới rời đi.


"Chủ quán này là ai vậy cha?" Kế Vi Thường thấy thái độ cha mình ôn hòa như vậy, không ngăn được mà tò mò hỏi.


Ánh mắt Kế Thiên đảo qua cái tên trên trang giấy, nhỏ giọng nói: "Người pha chế rượu Garpo."


Kế Vi Thường tê một tiếng, "Vậy ông ta đến nơi này mở một quán bar nhỏ làm gì?"


"Chuyện riêng của người khác không ảnh hưởng tới con thì con đừng tò mò làm gì." Kế Thiên thập phần thất vọng với thiên phú của con trai mình ở chuyện thương nghiệp. Ví dụ như, khi hắn phát hiện ra rượu Garpo thì phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, chứ không nghĩ đến rượu này có thể đem đến giá trị và lợi ích thế nào cho Kế gia. Nếu Kế Thiên có thể lấy ra rượu Garpo vốn đã ngừng sản xuất 3 năm ra chiêu đãi trong bữa tiệc sắp tới, khách mời sẽ phải đánh giá lại thủ đoạn cùng thực lực Kế gia, khi đàm phán hắn có thể hư hư thực thực ném mấy chiêu, chiếm được thượng phong.


"Không cần tự cho là thông minh mà lôi kéo làm quen với hắn, tư tâm mưu kế của con trước mặt hắn chả là gì cả." Kế Thiên nói với Kế Vi Thường, làm tai Kế Vi Thường bất giác đỏ lên.


Lão bản đang được hai cha con này nghiêm túc đối đãi lại tùy ý mà ném danh thiếp của Kế Thiên sang một góc, cùng một đống khí than, hộp cơm hỗn độn trộn với nhau. Lấy di động ra, tìm kiếm một lúc trong danh bạ thấy được một cái tên quen thuộc.


"Về nước chưa?"


Thực nhanh liền nghe được câu trả lời, "Vừa về, có chút chuyện nên sẽ ở lại trong nước một thời gian. Ông thì sao, không phải đang ở Nga bán rượu sao? Tại sao cũng về đây?"


"A, hắn ở bên ngoài xuất quỹ còn muốn lão tử bán rượu cho hắn, mặt to hơn cả diện tích nước Nga, lười cãi nhau với hắn liền về nước chơi. Đúng rồi, cho ông xem thứ này này." Lão bản gửi qua mấy cái ảnh chụp bản báo cáo của Diệp Tố, "Nhìn thử xem có thể nâng đỡ người này không, nếu được thì nhìn trong đám đồ tử đồ tôn của ông, tìm người nào đấy giúp đỡ hắn đi, coi như nể mặt người bạn già này."


Lần này phải mất một lúc rất lâu bên kia mới trả lời: "Đây là hạng mục nghiên cứu của ai?"


"Một anh bạn có có duyên hợp mắt tôi." Ông chủ nghĩ nghĩ lại bổ sung hai cái thành ngữ văn vẻ: "Có tài nhưng không gặp thời, dáng vẻ hào sảng lại không tùy tiện."


"Nếu đây là nghiên cứu độc lập của hắn, mang hắn đến, tôi muốn tự mình nói chuyện với hắn."


"Ủ ôi." Ông chủ kinh ngạc thì thầm, "Thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh à nha, cư nhiên được cái tên siêu cấp bảo thủ này coi trọng."

Bình Luận (0)
Comment