Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 72

Diệp Tố gấp không chờ nổi mà lao ra ngoài phòng thí nghiệm, lúc này mới thấy sắc trời bên ngoài không biết đã tối đen từ lúc nào, đèn khu thực nghiệm chiếu xuống ánh sáng lạnh lẽo.


Diệp Tố sửng sốt, sau đó lại cười hả hả, vừa cười vừa chạy vào màn đêm.


Đi phía sau hắn là nhóm học bá hệ hóa học, thấy vậy liền khiếp sợ, người dẫn đầu vừa thấy, liền nhận ra đây là nhân vật phong vân gần đây ở đại học Hoa Đô - Diệp Tố, hắn lẩm bẩm: "Xem bộ dáng hắn hưng phấn như vậy, chẳng lẽ phát hiện ra cái gì ghê gớm? Đừng đoạt nổi bật ở hệ cơ giáp rồi lại tới đoạt của hệ hóa học chúng ta."


Đồng bạn hắn hiển nhiên cũng có chút lo lắng, bọn họ đều biết Cảm Thái Diệp Tố là tinh tế, hơn nữa còn được thiếu tá Hàn Nghiệp khen ngợi là cực độ thuần túy, điều này rất có ích đối với thực nghiệm hóa học, "Tôi thấy hắn bởi vì quá hưng phấn mà quên đóng cửa phòng thí nghiệm, nếu không chúng ta đi vào xem một cái, xem hắn làm gì cả ngày trong phòng thí nghiệm?"


"Vậy không được ..." Học bá yên lặng rối rắm một hồi, sau đó nói: "Chúng ta đây chỉ xem một cái?"


Hai người ăn nhịp với nhau, láo liên quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có người mới lập tức chui vào phòng thí nghiệm Diệp Tố chưa đóng cửa.


"Tại sao lại không có dấu vết thí nghiệm nào?" Học bá kinh ngạc, phòng thí nghiệm sạch sẽ đến kỳ cục, hắn đi đến máy xử lý cặn, phát hiện ngay cả cặn cũng không có, "Không khoa học, chẳng lẽ hắn ngủ ở phòng thí nghiệm sao? Sao ngay cả cốc chịu nhiệt cũng chưa bị di động?"


Đồng bạn nhíu mày suy tư một chút, luận thuyết âm mưu: "Cậu nghĩ có thể hay không, trước khi đi Diệp Tố đã cố ý sửa sang phòng thí nghiệm sạch sẽ, không để người khác phát hiện manh mối? Đây càng thêm chứng thực hắn muốn che giấu chuyện gì đó!"


"Đúng." Học bá cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, "Nhưng mà người ta muốn giấu thì liên quan gì đến chúng ta?"


"Cậu ngu hay không ngu đấy?" Đồng bạn nói, "Chỉ có đồ vật không thể đưa ra ngoài ánh sáng mới cần che giấu, đồ vật không thể ra ngoài ánh sáng hoặc là thứ không tốt, hoặc là thứ siêu tốt, sau thì chưa nói, nhưng nếu là loại trước, nguy hại có thể to lắm, vạn nhất hắn muốn nổ trường học thì làm sao bây giờ? Không được, chúng ta phải đi ngăn cản hắn!"


Học bá chỉ số thông minh để hết vào học tập liền cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy thực có lý, hệ cơ giáp gồm toàn phần tử bạo lực, không thể đối đãi như người thường, hắn hạ giọng hỏi đồng bạn: "Ngăn cản thế nào đây?"


Đồng bạn vuốt cằm, lộ ra tươi cười cao thâm khó đoán: "Ngày mai lại nói, chúng ta đi ăn cơm đã."


Diệp Tố chạy như bay về tiệm cơm Kỷ gia, Kỷ Gia Duyệt ngồi trên bàn cơm vừa định mở miệng liền ngậm lại, Diệp Tố đã chạy như bay lên lầu, cửa phòng leng keng một tiếng rồi đóng lại gắt gao.


Ông chủ Kỷ khen ngợi gật gật đầu, dạy dỗ con trai: "Con hẳn nên học tập Diệp Tố một chút, dù là môn tự chọn cũng nên hướng đến mục tiêu điểm tuyệt đối mà không phải thỏa mãn với điểm vừa đủ tiêu chuẩn."


Kỷ Gia Duyệt trợn trắng mắt nhìn hắn: "Ông muốn điểm tối đa hay muốn một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, khỏi cần trả lời đi."


Ông chủ Kỷ:......


Hắn khụ hai tiếng, hóa giải xấu hổ mà đi hai bước đến cửa tiệm cơm, thấy nơi xa đều là phòng ốc đường phố. Đôi mắt hắn hơi nheo nheo lại, phảng phất như bộ dáng lười biếng cơm đủ rượu no.


Đã không còn cảm giác bị nhìn trộm mấy ngày trước, cũng không có sóng điện từ rà quét khiến thân thể không thoải mái.


Kỷ Xuyên lại chậm rãi đi dạo bước nhỏ trở về, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là muốn con trai trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh sống tốt đều hơn thứ quỷ điểm số đó."


Khi Diệp Tố tỉnh lại trong thế giới hiện thực, đã là chính ngọ, hắn lờ đi ánh mắt tò mò điều tra của đông đảo mọi người, lập tức chạy về phía phòng thí nghiệm thi đấu.


Hắn đi đến cửa khu thực nghiệm mới nhìn thấy màn hình lớn ghi điểm ngày hôm qua, sau tên mình treo một cái "10 điểm" lóe mù mắt người, kể cả Diệp Tố là người được lợi cũng không nhịn được yên lặng phun tào đoàn giám khảo: Thật đúng là đoán không nổi.


Chuyện thứ nhất sau khi hắn tới phòng thí nghiệm là hướng phía chủ sự xin chi viện dụng cụ khác, trước khi thi đấu, dụng cụ hắn chọn đều phù hợp với thực nghiệm lúc trước, dùng để tổ hợp máy phân tích điện từ nguyên tố thì hiển nhiên xa xa không đủ.


Khi chủ sự phái người hỏi muốn bổ sung thiết bị nào, bị những danh từ Diệp Tố liên tiếp phun ra khiến cho trợn mắt há mồm.


Nhân viên công tác thật cẩn thận hỏi: "Những thứ này đều thôi, còn lại cho cậu một ít?"


Diệp Tố kỳ quái nhìn hắn: "Tôi cần những món tôi vừa nói đó, một cái cũng không thể thiếu."


"Cậu biết mình đã nói bao nhiêu dụng cụ sao? Còn hầu như đều là loại hình tinh vi mới nhất của Anh quốc, Mỹ quốc, đúng rồi, có phải cậu đã quên mất yêu cầu dụng cụ sẽ bị trừ điểm, một cái cốc chịu nhiệt đã bị trừ năm điểm, rốt cuộc cậu biết mình yêu cầu bao nhiêu thiết bị lớn không? Cậu có nghĩ tới sẽ bị trừ bao nhiêu điểm hay không?"


Diệp Tố xác thật không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại hắn thuận tiện suy nghĩ, thi đấu đối với hắn cũng không quan trọng như vậy, tìm ra cái nguyên tố này mới là quan trọng nhất, có thể đơn giản hoá máy phân tích điện từ nguyên tố của Glenn mà đưa tới thế giới này cũng rất cần thiết. Tuy rằng hiện tại hắn đang giữ vị trí dẫn đầu, theo khuôn phép cũ mà làm thực nghiệm có khả năng sẽ thắng, nhưng hắn không muốn mất đi cơ hội khó có được lần này, phải biết rằng, rời khỏi hòn đảo này, muốn dùng nhiều dụng cụ tiên tiến tinh vi như vậy sẽ thực khó khăn, kể cả Lý Hoằng Hậu cũng không có biện pháp.


Diệp Tố kiên quyết nói: "Tôi quyết định tốt, các ngài nhanh đưa dụng cụ lại đây đi, tôi cần dùng gấp."


Nhân viên công tác không hiểu nổi mà liếc hắn một cái, sau đó thực hiện chức trách của mình, đưa danh sách dụng cụ cho người giao hàng, thuận tiện đem khiếp sợ truyền xuống theo.


Khi mấy chục xe vận tải cỡ lớn tiến vào khu thực nghiệm, tạo ra một phen oanh động không minh bạch.


Phóng viên duỗi dài cổ cũng không thấy được cái gì, tóc sắp bạc đến nơi: "Phỏng vấn xong cuộc thi này, tôi phải già đi chục tuổi."


Người đồng hành phụ họa: "Già chục tuổi cũng không sao, chỉ sợ già vô ích, tin tức gì cũng sờ không tới."


Đoàn giám khảo nhìn thấy từng đài từng đài dụng cụ dọn vào phòng thí nghiệm Diệp Tố, cũng bị dọa sợ rồi, vội vàng xem danh sách xin đồ của Diệp Tố, phát hiện thiết bị phía trên thực khó nói, khiến người ta không hiểu hắn định làm gì, liên hệ giữa các dụng cụ không lớn, trừ bỏ vài cái có thể nhìn ra là có quan hệ với quan sát điện từ, còn lại phần lớn đều khó có thể liên hệ tới hạng mục của Diệp Tố.


Có người hỏi Lý Hoằng Hậu: "Ông biết hắn muốn làm gì sao?"


Lý Hoằng Hậu cười khổ lắc đầu.


"Vậy tính điểm thế nào?"


"Cũng không biết hắn lấy những thiết bị đó là muốn làm gì, thì cứ theo lúc trước mà tính đi, một đài thiết bị trừ mười điểm."


Sau khi tính toán xong, trừ hơn một nghìn điểm. Điểm có thể đạt tới âm một ngàn, kỷ lục này rất khó bị vượt qua.


Diệp Tố chỉ huy nhân viên công tác sắp xếp theo ý mình, Diệp Tố đặt mình trong đó, phảng phất như về thế kỷ hai mươi, thời đại máy tính sơ kỳ, cỗ máy thật to lớn chặt chẽ chiếm cứ không gian, cồng kềnh như lão voi tập tễnh.


Khi đó, ai có thể tưởng được máy tính sau này có thể lớn nhỏ bằng tờ giấy, tùy thân mang theo. Hiện tại ngoài Diệp Tố, cũng không ai có thể biết được sự phối hợp của hơn trăm đài thiết bị không liên quan này có thể đạt tới trình độ khoa học kỹ thuật rất nhiều năm sau.


Diệp Tố đi vòng quanh nhìn những thiết bị đó từ đầu đến đuôi, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.


"Gió đông" chính là một bước phân tích điện từ nguyên tố cuối cùng, đối chiếu quỹ đạo điện từ với đặc tính nguyên tố.


Không có biện pháp khác để đối chiếu, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của hắn mà so sánh từng cái một.


Diệp Tố nghĩ đến lại phải đi ngủ, liền cảm thấy buồn nôn. Hắn do dự một hồi, vẫn nên hoạt động một lát đi, thuận tiện thử hiệu quả "Phiên bản lớn gấp bảy lần" của máy phân tích điện từ nguyên tố này.


Hắn từ một chỗ của phòng thí nghiệm lấy ra một ống nghiệm chứa khí, đây là một bước thực nghiệm cuối cùng của hắn chiết xuất ra, hắn biết trong đám khí này có chứa nguyên tố hắn cần tìm, chỉ là vô luận hắn tìm thế nào cũng không tìm được. Khi hắn đem ống khí này như bình dưỡng khí mà nén từ từ những chất khí có thể thăm dò ra ngoài, phát hiện tới cuối cùng, ống nghiệm gần như đã tiếp cận trạng thái chân không mà loại nguyên tố hắn tìm cũng không như hắn phỏng đoán mà còn sót lại trong ống, mà đã biến mất ở một phân đoạn hắn vô pháp lý giải nào đó.


Hắn đặt ống khí kia ở dụng cụ đầu tiên, tiến hành kiểm tra đo lường, sau đó nhanh chóng điều chỉnh máy móc kế tiếp.


Sau đó, trong phòng điều khiển, nhóm giám khảo liền thấy Diệp Tố nhảy nhót đùa bỡn những dụng cụ vô tội đó.


Nhóm giám khảo:...


"Từ từ!" Giáo sư chỉ đạo của Khải lợi bỗng nhiên kêu lên, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Những người khác thấy hắn để ý như vậy, cũng bắt đầu nhìn chằm chằm động tác của Diệp Tố. Bọn họ đều là những người đứng trên đỉnh giới hóa học, không thể tiên tri trước như Diệp Tố mà biết được tác dụng những dụng cụ rối loạn này, nhưng cũng có thể nhìn ra một số manh mối, đặc biệt là trình tự thao tác của Diệp Tố rõ ràng như vậy, bọn họ nhìn thấy tác dụng của đài dụng cụ này lại liên tưởng đến đài tiếp theo, thực mau có ý tưởng nổi lên.


"Kỳ diệu thật." Lý Hoằng Hậu tán thưởng một câu, "Đây mới là thi đấu tư duy."


Bọn họ dò đến một góc tác dụng của máy phân tích điện từ nguyên tố, cũng đã vì thế mà cảm thán kinh ngạc.


Rất nhiều người nổi danh sôi nổi tán dương gật đầu, sau đó nói: "Hắn làm như vậy thì có trợ giúp gì cho thí nghiệm của hắn?"


Lý Hoằng Hậu thế nhưng trong lúc nhất thời bị hỏi đến liền nghẹn lời, lại lần nữa cười khổ nói: "Tiếp tục xem đi."


Diệp Tố sau một vòng điều chỉnh, lại tiến hành một lần kiểm tra đo lường, đi đến vị trí một tổ dụng cụ cuối cùng, một đài máy tính tuyệt đối đứng đầu thế giới này, phía trên màn hình hiện ra hình ảnh 3D, thập phần phức tạp còn có chút mơ hồ, Diệp Tố nhìn chằm chằm những hình ảnh đó thật lâu, đây là một vài quỹ đạo vận hành electron của khí trong bình, rất sát với máy phân tích điện từ nguyên tố trong tương lai Tinh tế, tuy rằng độ chính xác không cao như vậy, bất quá đây đã là trình độ cao nhất của khoa học kỹ thuật hiện tại có thể đạt đến, để kiểm tra đo lường những nguyên tố hiện tại đã dư dả.


Diệp Tố vui mừng cười, gánh nặng đáy lòng cuối cùng cũng thả xuống, kể cả cuối cùng không tìm được nguyên tố hắn lý luận, có bộ phân tích nguyên tố này đã không uổng phí hắn nhiều ngày không nghỉ ngơi như vậy.


Nghĩ đến, Diệp Tố cư nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nên trở về đi ngủ, đi xem những bảng đối chiếu đó, đúng rồi, đừng quên cảm tạ cục trưởng cục Chấp hành một chút.


Diệp Tố lại lần nữa về sớm, chẳng qua lần này so với hai lần trước đã muộn hơn, dù sao... lúc hắn tới cũng muộn.


Giám khảo trong phòng điều khiển còn đang khó xử vì hình ảnh cuối cùng trên đài máy tính kia, bọn họ tạm thời không nhìn ra hình ảnh đó đại biểu ý nghĩa gì.


"Điểm Diệp Tố hôm nay tính thế nào?"


Lý Hoằng Hậu là giáo sư chỉ đạo của Diệp Tố, tất nhiên phải công chính khách quan, hắn ngẫm nghĩ nói: "Trước cứ trừ điểm đã, còn mục đích hắn mượn những thiết bị này có thể được cộng điểm hay không cứ đợi đến lúc thi đấu kết thúc lại xem xét đi."


Vì thế 10 giờ đêm đó, vô số phóng viên, các tuyển thủ đang ngồi canh, thấy được trên màn hình lớn, phía sau tên Diệp Tố bọn họ thực xem trọng là "—1020" nhìn thấy mà ghê người.


Mọi người ăn ý mà dụi dụi mắt, đờ đẫn nhìn chằm chằm màn hình lớn, lúc lâu sau, bọn họ phát hiện, điểm Diệp Tố là bốn chữ số không sai, phía trước có cái dấu trừ cũng không sai.


Đã có phóng viên nhanh trí gọi điện thoại hỏi phía chủ sự.


Nhân viên nghe điện phía chủ sự ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Không có sai sót, thống kê không bị lỗi, màn hình led cũng không hư hao, điểm của tuyển thủ Diệp Tố chính là âm một ngàn linh hai mươi, đúng, âm! Một ngàn linh hai mươi! Nguyên nhân cụ thể à, cái này thì không thể nói."


Phóng viên đờ đẫn treo điện thoại: "Diệp Tố này, phải làm nổ phòng thí nghiệm thì mới có điểm như thế."


Sau đó có người nói tiếp: "Điểm này của hắn, nếu không tạo ra đạn hạt nhân siêu cấp có thể oanh nổ địa cầu, phỏng chừng cũng không bù lại được."

Bình Luận (0)
Comment