Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 86

Trong không gian toàn tức, Diệp Tố đang hỗn độn bỗng nhiên cảm thấy kinh hồn táng đảm, đôi mắt hắn nhanh chóng rời đi xếp gỗ mà nhìn xung quanh, nhưng mà nơi con mắt nhìn tới, toàn bộ là một mảnh trắng xóa, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.


Nhưng mà, càng nhìn không thấy, đáy lòng càng thêm hoảng.


Tim Diệp Tố đập mạnh mấy cái.


Ngay sau đó, đau đớn kịch liệt đánh úp tới, tinh thần lực Diệp Tố phảng phất như bị một tầng dầu nóng bao phủ, sợi mỏng tinh thần lực không tiếng động mà hoảng hốt, từng sợi nhanh chóng cuộn tròn.


"A -" Diệp Tố đau đến kêu thảm thiết một tiếng, đau đớn này tới không hề có dự liệu trước, hắn không có bất luận chuẩn bị tâm lý gì, thậm chí giảm bớt đau đớn tinh thần lực hắn cũng không có sức.


Thân thể hư không, tinh thần lực cực độ đau đớn, khiến Diệp Tố trong nháy mắt mất đi ý thức, trước mắt một mảng đen nhánh. Đánh thức hắn là ý thức lại một lần nữa đau đớn, phảng phất như lợi kiếm mang theo lạnh lẽo ngàn năm, hung hăng mà đâm vào tim hắn, còn mang theo hơi thở rét lạnh, khiến máu hắn đều đông lại!


Diệp Tố vô ý thức phát ra kêu cứu, đôi tay trong không gian tinh tế lung tung bắt lấy, ý đồ bắt được rơm rạ cứu mạng hắn - không có. Không có ai có thể cứu hắn.


Chỉ có chính mình.


Diệp Tố lúc này mới ý thức được mình tồn tại, hắn phải bảo vệ chính mình, phải phản kích!


Dưới hoảng loạn cùng đau đớn không thể chịu đựng nổi, Diệp Tố nghiêng ngả lảo đảo mà tìm được tinh thần lực của mình, nhanh chóng bày ra tư thế phòng vệ, nhưng lồng phòng hộ hắn không có kết cấu, trăm ngàn chỗ hở, dưới hai tinh thần lực thân kinh bách chiến đều là cấp A do Moka tìm tới, phòng vệ của Diệp Tố như một đứa nhỏ yếu ớt giơ hai tay lên chắn. Đặc biệt, thời gian hiện tại là buổi chiều, Moka cố ý chọn thời gian cấp bậc tinh thần lực Diệp Tố không cao để lắm tiến hành công kích.


Dường như không dừng lại chút nào, hai luồng tinh thần lực sắc bén đâm thủng lồng phòng hộ của Diệp Tố, đem tầng phòng hộ này xé đến rách nát.


Phảng phất như một ngọn lửa cháy lan đến đồng cỏ lớn, nháy mắt liền thiêu hủy cỏ dại khô khốc, ngay cả tro bụi cũng không kịp thổi bay.


Đau đớn lại từ trên trời trút xuống.


"Hắn sắp tỉnh lại!" Moka đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Tố đang run rẩy kịch liệt trên sô pha, "Hắn còn có thể tránh thoát máy cảm ứng sao?"


Diệp Tố đang nhắm mắt, bày ra thần sắc vô cùng thống khổ, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa. Hai tay hắn nắm chặt sô pha, hai chân duỗi đến thẳng tắp, toàn thân đau đến run rẩy kịch liệt, tựa hồ tùy thời sẽ thoát khỏi không gian toàn tức.


Moka cùng Hàn Nghiệp vội vàng tới bên người Diệp Tố.


Hàn Nghiệp sờ khuôn mặt hắn một chút, thấm mồ hôi, lạnh đến dọa người. Đau đớn tinh thần lực trong nhận tri của nhân loại, là cấp bậc đau đớn nhất. Mà Diệp Tố, phải thừa nhận công kích của hai người, có thể đoán được thống khổ hắn phải. Trên mặt Hàn Nghiệp hiện ra một tia không đành lòng.


"Tiêm thuốc mê cho hắn!" Moka hạ nhẫn tâm, nói, "Hắn tránh thoát liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"


Căn bản không đợi Hàn Nghiệp đồng ý, Moka liền nhanh chóng cầm thuốc mê tới, Hàn Nghiệp nhìn thoáng qua, ánh mắt run rẩy, ngầm đồng ý.


Thuốc mê thông qua động mạch nhanh chóng đến các dây thần kinh, thân thể Diệp Tố cứng còng run rẩy bỗng nhiên mềm xuống, hai chân hai tay vô lực rũ xuống, lưng cũng dựa vào ghế sô pha, đầu ngoặt một bên, gân xanh nổi trên cổ cũng nghẹn trở về.


Nhưng mồ hôi lạnh hắn vẫn ròng ròng chảy, đảo mắt đã hội tụ thành một dòng suối nhỏ, tẩm ướt một mảng lớn sô pha.


Diệp Tố như một khối thi thể vớt ra từ lòng sông.


Nhưng thi thể đã chấm dứt khổ sở, mà Diệp Tố lại lâm vào hoàn cảnh càng thêm tuyệt vọng.


Thống khổ trên tinh thần hắn thậm chí không còn cơ hội phát tiết qua thân thể giãy giụa, hoàn toàn bị vây trong không gian toàn tức nho nhỏ, trốn cũng không thoát. Tinh thần lực hắn đã bị xuyên thành cái sàng, hắn phảng phất như bị ném vào chảo dầu, bị ném vào núi băng, bị thiên đao vạn quả!


Đây nhất định là địa ngục! Diệp Tố tuyệt vọng nghĩ, tinh thần lực bộc phát trước mắt hắn nổ tung như pháo hoa, đâm mù mắt hắn.


Đau đớn cực độ do bị không ngừng công kích, Diệp Tố rốt cuộc không thể phản kháng, tâm trí bị động lâm vào hoảng hốt, hỗn loạn một mảnh.


Cứu tôi! Diệp Tố phát ra kêu cứu không tiếng động.


Hàn Nghiệp nhìn sóng ngắn tinh thần lực Diệp Tố kịch liệt dao động trên màn hình, phảng phất như điên cuồng run rẩy chạy trốn, muốn chạy khỏi màn hình vuông vức kia, nhưng không có khả năng, không có lối thoát. Hàn Nghiệp nắm chặt quyền.


Diệp Tố trong không gian toàn tức đã sắp hỏng mất, thân thể do tinh thần lực hình thành vô lực mà tê liệt ngã xuống.


Hai người đang công kích kia ngừng lại, bọn họ không biết Diệp Tố còn có thể thừa nhận công kích hay không, nói thật, bọn họ cũng thực giật mình, dưới tình huống bị động mà Diệp Tố còn kiên trì được lâu như vậy.


Một lần dừng lại như vậy, cho Diệp Tố cơ hội thở dốc. Dư quang khóe mắt hắn liếc thấy trong sương mù dày đặc có hai bóng người.


Chính là hai người công kích hắn trong bóng tối! Chính là hai người kia hãm hại hắn thống khổ không chịu nổi, sống không bằng chết!


Phẫn nộ Diệp Tố nồng đậm xưa nay chưa từng có, hắn có bao nhiêu đau, liền có bấy nhiêu cừu hận!


Hắn muốn hai người kia phải trả giá đắt!


Phảng phất như thông đạo tắc nghẽn bị lửa đốt mở, một vật xa lạ nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc hùng hổ lao tới, rít gào hướng hai người kia!


Không thể ngăn cản!


Hô hấp Moka đột nhiên trở nên dồn dập, trên màn hình, trong đám tinh thần lực rối rắm đột ngột phân hóa ra một sóng tuyến tinh thần lực thô to màu đen, cuồng phong xuất cốc mà hướng tinh thần lực màu trắng thổi quét tới.


Sóng tuyến màu trắng ban đầu luôn thuận lợi, nháy mắt liền bị buộc đến lùi lại từng bước, không sức phản kháng. Cảm thái "phá hư" bị nhốt lâu lắm, tại thời điểm chủ nhân tuyệt vọng lại phẫn nỗ, rốt cuộc bày ra lực phá hoại số một của nó!


Gặp thần sát thần, gặp ma giết ma!


Biểu tình hưng phấn của Moka không duy trì được lâu, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút kinh hoảng: "Mau! Mau cứu hai người bọn họ ra!"


Hắn cùng Hàn Nghiệp lập tức ý thức được có chuyện không tốt, vội vàng chạy tới bên hai người kia, giải trừ máy cảm ứng của hai người. Nhưng khi bọn hắn tới thì đã muộn - có nhanh mấy cũng không nhanh bằng tinh thần lực Diệp Tố phá hư. Khi tinh thần lực hai người kia chuẩn bị rời khỏi không gian toàn tức, vừa vặn bị tinh thần lực Diệp Tố công kích, thống khổ kịch liệt trong phút chốc khuếch tán, hai người khi tỉnh táo lại đều vặn vẹo mặt, cây dương chống trời bị lôi điện đột ngột giáng xuống chia năm xẻ bảy.


Moka nhanh chóng kiểm tra tình huống đồng tử tan rã của bọn họ, sau khi xác định không có nguy hiểm tới mạng sống, liền gọi điện thoại kêu người lại đây đưa bọn họ đi tĩnh dưỡng.


Hàn Nghiệp đã tới bên người Diệp Tố, cởi máy cảm ứng của hắn xuống.


Khuôn mặt Diệp Tố xám trắng thống khổ, dưới tác dụng của thuốc mê, có vẻ không còn sinh khí. Mí mắt hắn rung động, phí nửa ngày mới miễn cưỡng mở được một cái khe hở.


Từ khe hở lộ ra ánh mắt làm tâm Hàn Nghiệp cả kinh.


Đó là lốc xoáy hình thành do thống khổ cực độ chồng chất không có chỗ phát tiết, nhan sắc đồng tử dường như càng đen hơn bình thường, như hang tối, một tia sáng cũng không rọi đến.


"Diệp Tố......" Hàn Nghiệp cúi xuống ghé vào tai Diệp Tố gọi.


Thần trí Diệp Tố vẫn hỗn loạn không rõ, trong óc như có cái máy trộn bê tông thật lớn không ngừng đem tủy não, óc, tinh thần lực, ký ức, tư tưởng hắn toàn bộ nghiền nát.


Moka cầm dịch dinh dưỡng tiêm vào cơ thể Diệp Tố, hiệu quả thuốc mê nhanh chóng bị trừ khử.


"Diệp Tố......"


Thanh âm Hàn Nghiệp rốt cuộc xuyên qua nổ vang ù ù cùng thống khổ nghiền xương thành tro mà truyền tới tai Diệp Tố, bất quá, hắn cũng không nghe rõ nội dung, hắn chỉ biết có người ở đó, lại không giúp đỡ hắn.


Ánh mắt vô thần trống rỗng của hắn đột nhiên bộc phát ra lệ khí, muốn phá hư hết thảy.


"Diệp Tố, tỉnh lại!" Hàn Nghiệp quát một tiếng.


Lệ khí nhanh chóng lùi bước, thần trí Diệp Tố dần dần trở về, cùng trở về chính là đau đớn có thể cảm nhận được rõ ràng.


"A......" Diệp Tố kêu lên thảm thiết, đôi tay ôm đầu, thân mình vô ý thức cuộn tròn lại.


Moka mở mí mắt Diệp Tố: "Thần trí hắn đã khôi phục thanh tỉnh, có thể đưa tinh thần lực vào ôn dưỡng cơ thể."


Thương tổn tinh thần lực là thương tổn khó trị liệu và bù đắp nhất từ trước tới nay, cho dù là khoang ôn dưỡng tinh thần lực tốt nhất của khoa học kỹ thuật Nhân loại cũng vẫn có rất nhiều hạn chế, tỷ như người tiếp nhận trị liệu nhất định phải bảo trì thần trí thanh tỉnh, nếu không sẽ thực dễ dàng dẫn đến tinh thần lực bị lạc, gây ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn.


Moka đã sớm chuẩn bị tốt khoang ôn dưỡng, để ở một nơi khác trong phòng.


Hàn Nghiệp bế Diệp Tố đang không ngừng kêu to giãy giụa lên, đem hắn bỏ vào, Moka dán miếng dán cảm ứng lên cho hắn.


"Đừng!" Diệp Tố phản ứng mạnh đến kinh người, trong ánh mắt hắn lộ ra sợ hãi cực độ, "Đừng lại như vậy!"


"Yên tâm." Hàn Nghiệp nhẹ giọng trấn an hắn, "Đây không phải để hại cậu, là để giảm bớt thống khổ của cậu."


"Đừng....." Diệp Tố cầu xin nhìn Hàn Nghiệp, tư tưởng hắn không kịp suy nghĩ, chỉ có ấn tượng khắc sâu, trước khi tinh thần lực bị công kích cũng được dán lên miếng cảm ứng như vậy.


Moka tiếp tục dán, tay Diệp Tố quờ quạng quanh đầu, giãy giụa cự tuyệt!


"Đè hắn lại!" Moka nôn nóng nói.


Hàn Nghiệp cho dù có không đành lòng, nhưng vì tốt cho Diệp Tố, chỉ có thể một tay mạnh mẽ đè lại hai tay hắn, một tay cố định đầu hắn.


Diệp Tố hoảng sợ đến kêu to.


Moka lưu loát đem miếng cảm ứng dán lên các vị trí quan trọng trên đầu, ấn chốt mở khoang ôn dưỡng, nháy mắt, có dòng điện rất nhỏ truyền qua miếng cảm ứng truyền vào đầu Diệp Tố. Dòng điện kia mỏng manh, ôn nhu, như một bàn tay mát xa thân thể sức cùng lực kiệt, an ủi tinh thần lực đau đớn khó nhịn của Diệp Tố.


Diệp Tố không ngừng giãy giụa rốt cuộc cùng dừng lại, ngực phập phồng kịch liệt cũng bằng phẳng xuống.


Thấy hắn không giãy giụa nữa, Hàn Nghiệp buông lỏng hắn ra.


Đôi mắt Diệp Tố rốt cuộc hoàn toàn mở, thần thái bên trong cũng dần dần sáng ngời lên, có chút sinh khí.


"Nói chuyện với hắn, bảo trì thanh tỉnh." Moka nói.


Hàn Nghiệp gật đầu, để sát mặt vào trước khoang ôn dưỡng, nhẹ giọng hô: "Diệp Tố?"


Diệp Tố quay đầu nhìn hắn.


"Cậu có ổn không?"


Diệp Tố trầm mặc trong chốc lát, môi mới gian nan hé ra: "Không ổn."


Hàn Nghiệp cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nói nên nói cái gì mới phải.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Tố hỏi.


Hàn Nghiệp tràn ngập xin lỗi mà nhìn hắn, giải thích: "Vừa rồi, tinh thần lực của cậu bị người công kích ở không gian toàn tức."


"Ai?" Môi Diệp Tố khép mở, lại không có âm thanh phát ra, Hàn Nghiệp dựa vào phân biệt môi ngữ mà lý giải.


"Là tôi và thầy Moka an bài."


Đồng tử Diệp Tố đột nhiên phóng đại, chất vấn mà nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp: "Tại sao!"

Bình Luận (0)
Comment