Võ Tắc Thiên rất thấu hiểu được sự ba hoa chích chòe của những bà tám vùng thôn quê, nhớ lại năm bà mười ba tuổi, chỉ có điều dung mạo xinh đẹp, diện y phục trang hoàng một chút, lại rất thích a ngoài chơi, không biết có biết bao nhiêu người đàm tiếu sau lưng, nói ra những điều không thể chấp nhận được! Những chuyện phong lưu không cẩn thận mà truyền ra nhân gian, chẳng biết là sẽ bị người ta bóp méo thành chuyện xấu xí không chịu nổi rồi!
Làm sao xử lý Uyển nhi những bước tiếp theo, là chuyện cấp thiết nhất, bà phải làm rõ rốt cuộc có phải là Uyển nhi bị người khác dụ dỗ, trở thành tai mắt bên cạnh bà, như thế mới có thể phô bày chân tướng của chuyện này một cách công khai thì sao? Đó mới là mấu chốt, Võ Tắc Thiên chấp chính bao lâu nay, nhanh chóng chiếm thế thượng phong, mỗi lần phải phân rõ việc chính yếu và thứ yếu, bà không hề bị tình cảm chi phối!
Võ Tắc Thiên trầm ngâm hồi lâu, giọng điệu từ từ ôn hòa lại: - Chuyện này.cũng là lỗi của trẫm, ngươi ở bên trẫm từ lúc lên mười bốn tuổi.
Bao nhiêu năm nay trẫm đều xem ngươi là tâm phúc, thậm chí đối đãi với ngươi như chính con gái ruột của mình, thế nhưng trẫm đã bỏ sót một điều, người đã là thiếu nữ trưởng thành, cũng cần đàn ông rồi!
Võ Tắc Thiên bùi ngùi thở dài nói: - Chuyện hoang đường này, trẫm không muốn truy cứu nữa, nhưng phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết hậu quả. Ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu mà việc này truyền ra ngoài, không chỉ danh tiết của ngươi không còn, mà thể diện của cung đình cũng không còn nữa!
Thượng Quan Uyển nhi vội vàng lau vết máu trên mặt, mừng rỡ ngạc nhiên hướng về phía Võ Tắc Thiên, nàng biết là tất cả những gì mà mình chuẩn bị, có thể sẽ không làm cho hoàng đế nghi kị, không thế dẫn đến động cơ giết người của hoàng đế, nhưng thật không ngờ lại có thể nhận được sự khoan dung của Võ Tắc Thiên dễ dàng đến vậy!
Thượng Quan Uyển nhi vui mừng đến phát điên, cuống quít khấu đầu lạy tạ: - Đa tạ thánh thượng từ bi, Uyển Nhi nghe theo sự sắp đặt của Thánh thượng!
Võ Tắc Thiên cười nhạt, nói: - Bảy tháng, đích thực là không thể hủy được đứa con, nhưng mà thái y viện có nhiều thần y như vậy, có lẽ sẽ không làm tổn thương đến thân thể của ngươi, hủy đứa con đi, ngươi có thể bị bệnh tĩnh dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng, sáu đó về lại bên trẫm, sẽ không có ai biết được việc này!
Thượng Quan Uyển nhi biến sắc, hoảng sợ lắc đầu: - Không, Uyển nhi làm không được, thánh thượng khai ân, Uyển nhi phải hạ sinh đứa trẻ này!
Mặt Võ Tắc Thiên biến sắc, trầm giọng nói: - Ngươi đến cha của đứa trẻ còn không thể xác định chính xác, vậy cần đứa bé này làm gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nức nở nói: - Thánh thượng, mặc kệ cha của đứa trẻ là ai, dầu sao nó cũng là cốt nhục của thần mà!
Võ Tắc Thiên không vui: - Hồ đồ! Nếu mà để ngươi bình an sinh đứa trẻ này ra đời, làm sao mà có thể giấu được tai mắt của người trong thiên hạ, trẫm đã có ý xá tội cho ngươi, ngươi đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!
Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Thần nguyện gánh thêm tội, chẳng sợ thánh thượng cách chức làm nô tỳ, chỉ cầu xin thánh thượng để cho thần hạ sinh đứa bé này!
Võ Tắc Thiên phất tay áo nói: - Truyền thái y!
- Không, thánh thượng, Uyển Nhi van xin người!
Thượng Quan Uyển nhi vội vàng lê gối tới trước án thư, khàn giọng nói: - Thánh thượng! Uyển nhi nhận sự chỉ giáo của thánh thượng, nhận sự sủng ái của thánh thượng, trong lòng Uyển nhi thánh thượng là quân vương cũng là mẫu thân, ân trọng như núi! Lời của thánh thượng thần không dám không nghe, nhưng đứa trẻ này là cốt nhục của thần, là máu mủ của thần, nếu mà thánh nhân muốn giết chết đứa trẻ này, thần sẽ hận người cả đời này!
E rằng trên đời này chưa có người nào nói với Võ Tắc Thiên như vậy, ít nhất thì bà ta chưa có một chút ấn tượng nào cả, bà dùng một ánh mắt rất kỳ dị nhìn về Uyển Nhi, trầm giọng nói: - Bên cạnh ta, ngươi dưới một người, trên vạn người, ngươi tình nguyện rời bỏ những gì trẫm ban cho, chỉ để bảo vệ thai nhi này ư?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu kiên định nói: - Thần kiếp này đã đi đến bước này, muốn được làm một người phụ nữ, làm mẫu thân một lần, mong thánh thượng tác thành!
Thượng Quan Uyển Nhi dập đầu xuống đất, quyết không ngẩng lên, Võ Tắc Thiên nheo nheo mắt, lẳng lặng nhìn nàng, mặt như giếng cạn không gợn sóng, giống như vực sâu lạnh buốt ngàn năm nay không hề thay đổi. Qua một lúc lâu, Võ Tắc Thiên mới nói: - Nếu mà ngươi muốn bảo vệ bào thai này, vinh hoa phú quý quyền lực địa vị, tất cả mọi thứ của người đều bị cắt bỏ, vì thể diện của hoàng thất, còn bao gồm cả sự tự do của ngươi nữa! Trẫm có thể tha cho ngươi hạ sinh đứa trẻ, nhưng mà từ này ngươi phải bị giam trong lãnh cung, ngăn cách với thế gian, ngươi cũng bằng lòng chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe được có con đường sống, chỉ cần bảo vệ con của nàng, làm sao mà có thể boăn khoăn nhiều thế chứ, lia lịa gật đầu: - Thánh thượng từ bi, Uyển nhi cam tâm tình nguyện!
Võ Tắc THiên hướng mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt dần dần dịu dàng trở lại. Bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, cho nên cảm giác vì con cái của mình mà có thể vứt bỏ mọi thứ, bà không tài nào hiểu được: - Đó chỉ là một cục thịt vẫn còn chưa được sinh ra đời, thậm chí còn không thể tính đó là một người mà!
Bà đang nghĩ, nếu mà có người mạo hiểm theo đuổi Uyển Nhi, mục đích là muốn cướp đoạt quyền lực trong tay bà, nếu không mỹ nữ còn nhiều mà, ai mà lại dám cùng người thân tín bên cạnh hoàng đế nảy sinh tơ tình thế kia? Mà Uyển nhi cũng thế, nếu mà trong lòng nàng ta có tâm địa, mơ ước chiếm đoạt quyền lực của bà, nàng ta làm sao có thể từ bỏ cơ hội mà bà ban cho lần này cơ chứ?
Cho nên Võ Tắc Thiên lần này nhìn như nói lời khoan dung, nhưng sớm có ý giết người, nếu mà Uyển nhi muốn thuận tay đẩy thuyền tiếp nhận đề nghị của bà ấy, vậy nhất định phải giết chết Uyển nhi, cho dù là giết nhầm người, nhưng mà hiện giờ Uyển nhi lại vì đứa trẻ từ bỏ mọi thứ, Võ Tắc Thiên càng tin rằng nàng vô hại đối với bà ta.
Không biết tại sao, Võ Tắc Thiên chợt nhớ đến trưởng nữ của mình, lúc đó là năm Vĩnh Huy thứ mười lăm, một đứa bé đáng yêu, trong chớp mắt đã năm mươi năm qua đi, bà tưởng rằng có thể vĩnh viễn quên đi đứa con gái không bao giờ lớn được của bà, thế nhưng bây giờ hình hài của đứa con gái ấy lại hiện rõ ràng trong óc bà, làm xóa sạch ác khí của bà!
Trầm tĩnh hồi lâu, giọng nói trống rỗng lộ ra chút yên ổn của Võ Tắc Thiên thản nhiên vang lên giữa đại điện: - Uyển nhi, nghĩ chỉ, Chính thức ban bố với thiên hạ, nay trẫm dời đô về Trường An! Đãi Chế Thượng Quan Uyển Nhi đến Trường An trước, cùng Phụng Thần Thừa Trương Xương Tông giải quyết tất cả công việc chuẩn bị cho việc dời đô!
Thượng Quan Uyển nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, Võ Tắc Thiên tiếp tục nói: - Cao Oách, Lan Ích Thanh!
Hai nội vệ vẫn đứng ở màn che khom người nói: - Có thần!
- Hai người các ngươi hộ tống Uyển Nhi đi Trường An, bảo Trương Xương Tông an bài một chỗ bí ẩn an toàn, ít ai lui tới cho Uyển nhi!
Thượng Quan Uyển nhi hiểu được, mừng rỡ dập đầu nói: - Uyển nhi đa tạ thánh nhân, Thánh nhân ân đức!
Võ Tắc Thiên cầm gậy long đầu rời khỏi án thư, lúc đến bên Thượng Quan Uyển nhi, bà đặt long đầu xuống mặt đất một cách nặng nề, không nói một lời, hiên ngang bước đi.