Say Mộng Giang Sơn

Chương 1013

Cổ Trúc Đình theo Dương Phàm vào trong thành, dọc đường cúi gằm mặt, gương mặt đỏ ửng, không nói lời nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cổ Trúc Đình ngượng ngùng đến như vậy không phải vì nàng ta đã to gan nói những lời lẽ tình tứ ban nãy với Duơng Phàm mà bởi vì trên đường về Dương Phàm đã đổi ngựa cho nàng ấy, nhường cho Cổ Trúc Đình cưỡi con Đại Thực bảo mã. Cổ Trúc Đình cưỡi lên con ngựa quý, mừng rỡ hỏi một câu:

- A Lang, con ngựa này đã có tên hay chưa?

Dương Phàm đáp:

- Nó tên là Mỹ nhân!

Sắc mặt của đám người Nhiệm Uy đột nhiên trở nên kỳ quái, Cổ Trúc Đình biết là Dương Phàm đang trêu trọc cô giữa đám đông, vậy nên mới ngượng ngùng đến như vậy. Cổ Trúc Đình không hề biết rằng Đại Thực bảo mã được người dân địa phương gọi là “Mỹ nhân”. Câu bông đùa của A Bặc Đỗ Lạp thật là làm hại người khác mà.

Lúc sắp vào đến thành, đường đi trở nên vô cùng hỗn loạn. Trong thành đang sửa chữa lại con sông vây thành, trên bờ chồng chất những đống bùn đen sì chưa kịp dọc đi chỗ khác. Bước vào trong thành thấy chỗ nào cũng đang sửa chữa, người người đông đúc hỗn loạn, có những đoạn đường vô cùng nhỏ hẹp, bọn họ chỉ còn cách xuống ngựa mà đi.

Lúc dắt ngựa đi Dương Phàm có tiến lại gần sánh vai cùng Cổ Trúc Đình, áp sát má của nàng ấy hạ giọng nói:

- Một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi gặp một người.

Cổ Trúc Đình thấy giật mình một cái, nhất thời cảm thấy vô cùng hồi hộp. Nàng ấy đương nhiên biết Dương Phàm định đưa mình đi gặp ai. Lúc đó Cổ Trúc Đình quả thật là lo lắng bất an tựa như một nàng dâu xấu xí phải đi ra mắt bố mẹ chồng vậy. Dương Phàm nhìn thấy gương mặt trắng bệch sợ hãi của Cổ Trúc Đình thì có chút không nhìn được cười thầm nói:

- Nàng sợ cái gì, nàng ấy đâu phải là con hổ ăn thịt người!

Cổ Trúc Đình lặng lẽ nút một ngụm nước bọt:

- Nô gia… Nô gia không gặp nàng ấy có được không?

Dương Phàm nói:

- Nàng ấy không thường xuyên được xuất cung, lần này cơ hội hiếm có. Tiểu Man và A Nô cũng đều gặp mặt nàng ấy cả rồi, bọn họ đối xử với nhau rất hòa thuận. Nàng làm quen với nàng ấy thì có gì mà sợ chứ. Tính cách của nàng ấy ôn hòa, rất dễ nói chuyện. Nàng tránh mặt được lần này, về sau lẽ nào không phải gặp. Hơn nữa nàng ấy cũng rất muốn gặp mặt nàng.

Cổ Trúc Đình lắp bắp nói:

- Nhưng Nô gia… Nô gia chỉ biết có quyền cước công phu, không hiểu chút gì về thơ từ, đứng trước… trước mặt nàng ất chỉ e là chẳng có gì mà nói chuyện.

Dương Phàm không kìm được cười lớn, điệu bộ của tiểu nữ tội nghiệp này thật khiến cho người ta phải thương. Dương Phàm giọng điệu an ủi nói:

- Nàng yên tâm đi, nàng ấy chẳng phải là một tiên sinh cổ lỗ sỹ đâu. Lúc ở cạnh ta cũng không bao giờ ngâm thơ vịnh từ hết cả. Chẳng phài nàng biết đá bóng hay sao, nàng ấy cũng là một cao thủ đá bóng đó, nàng hãy đá bóng cùng nàng ấy là được rồi.

- Uhm!

Cổ Trúc Đình nhận lời, cùng Dương Phàm đi qua cây cầu tạm bắc qua một cái hố ở trên đường, không kìm lòng được lại hỏi:

- A Lang à, thiếp lần đầu gặp nàng ấy, nên… mua chút quà gì phải không?

Dương Phàm nghe xong lại muốn cười, suy nghĩ của Cổ Trúc Đình thật trẻ con. Thái Bình và Uyển Nhi thì không nói làm gì, ngay cả đến Tiểu Man và A Nô, một người từ nhỏ đã ở bên cạnh Đô úy nội vệ của Thiên tử, một người thì là người hầu thân cận của Thế gia Công tử. Bọn họ được tiếp xúc nhiều thứ, toàn thân đều tỏa ra khí phách của một đại hộ gia tộc.

Cổ Trúc Đình để lại ấn tượng cho Dương Phàm là một nữ sát thủ máu lạnh vô tình, ra tay không chờn, đày khí phách của một nữ nhi giang hồ phóng khoáng, nhưng thực ra bên trong tâm cam vẫn là một người phụ nữ nhỏ bé. Gương mặt này của nàng ấy thì chỉ có một mình Dương Phàm biết mà thôi.

Dương Phàm vốn định khuyên nàng ấy nên từ bỏ ý định đó, nhưng sau đó lại nghị hà tất phải bắt nàng ấy chuyện gì cũng phải phục tùng theo ý của mình. Vốn dĩ nàng ấy đang cảm thấy có chút lo lắng bất an rồi, nên để cho nàng ấy cảm thấy tự tin hơn một chút. Nghĩ tới đây, Dương phàm bèn thay đổi ý định, bèn nói:

- Cùng là do nàng suy tính được chu đáo. Chúng ta cùng đi tới Phố Đông mua một món quà ưng ý.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※

Trong hai phố của thành Trường An, vì Phố tây cách xa Tam Đai Nội (Tây Nội Thái Cực Cung, Đông Nội Đại Minh Cung, Nam Nội Hưng Khánh Cung), xung quanh có rất nhiều nhà cửa của thường dân. Vì thế ở đó hầu như chỉ buôn bán những vật phẩm hàng ngày thường dùng như y phục, đèn dầu, bánh thuốc v.v… ồn ào náo nhiệt hơn Phố Đông nhiều lần nhưng lại gần như toàn là hàng hóa phổ thông.

Phố Đông gần Tam Đại Nội hơn, xung quanh là nơi ở của Hoàng thân quốc thích và quan lại giàu có. Vậy nên hàng hóa được bày bán trong các cửa hàng cũng đều là những thứ thượng phẩm đắt giá. Lượng khách hàng không nhiều nhưng đều bán những hàng hóa xa xỉ, đâu đâu cũng thấy những báu vật đắt giá. Quả đúng là “Ba năm không mở cửa bán hàng, Mở cửa bán hàng sống được ba năm”.

Ở Phố Đông này, hai trăm hai mươi gian hàng, hàng hóa đa dạng phân cấp, báu vật bốn phương đều tụ tập ở nơi này.

Cố đô Trường An sầm uất giàu có, An Lạc Công chúa hứng khởi đi du ngoạn trên phố, cảm thấy thật không uổng cho chuyến đi này.

Thành Trường An lấy Phố Chu Tước làm ranh giới, thành phía Đông thuộc Huyện Vạn Niên, thành phía Tây thuộc Huyện Trường An. Phố Đông thuộc về Huyện Vạn Niên quản lý. Huyện úy mới nhậm chức của Huyện Vạn Niên, Hoàng Kiếm Vũ, mặc thường phục dắt theo một đám bổ đầu lão luyện trà trộn vào trong đám đông để âm thầm bảo vệ đoàn người của An Lạc Công chúa.

Hôm nay năm người con của Tương Vương đến thành Trường An, quan sĩ thành Trường An đều ra nghênh đón, Võ Sùng Huấn vì là đến trước một hôm nên cũng phải đi nghênh đón. Lúc này mối quan hệ giữa hai dòng họ Võ và Lý đang khá tốt đẹp. Cũng là do hai vợ chồng Lý Hiển sau khi kết thông gia với Võ thị đã cố gắng ra sức vun vén bồi đắp tốt đẹp. Cộng thêm với sự trỗi dậy của Trương thị khiến cho hai nhà Võ-Lý đều cảm thấy mối nguy hiểm tiềm ẩn, quan hệ giữa bọn họ đương nhiên cũng vì vậy mà thân mật hơn.

Đặc biệt là sau khi những lời sàm tấu của Trương Xương Tông đã hại chết Võ Diên Cơ, Lý Trọng Nhuận và Lý Tiên Huệ. Vì Võ Diên Cơ là người nhà họ Võ, Lý Trọng Nhuận là người nhà họ Lý, Lý Tiên Huệ là con gái họ Lý và là con dâu họ Võ nên càng khiến cho hai nhà Võ-Lý càng trở nên thân thiết vì cùng có chung kẻ thù.

Dựa vào đó mà Võ Sùng Huấn càng nên phải ra Thập Lý Đình mà nghênh đón, nhưng còn An Lạc Công chúa lại không đi cùng. Vốn dĩ thân phận là con dâu nhà họ Võ, nàng ta không bắt buộc phải đi nghênh đón những Hoàng thân quốc thích khác, chỉ cần có phu quân của nàng ấy ra mặt là được rồi. Nhưng nàng ta đồng thời cũng là con gái nhà họ Lý, lần này tới đây đều là anh em họ của nàng ta, vậy mà không đi nghênh tiếp thì xem chừng có chút thất lễ.

Trong những suy đoán của mọi người, bọn họ cho rằng hành động đó của Lý Khỏa Nhi là nhằm tránh điều tiếng. Tránh điều tiếng để cho mọi người cho rằng hai họ Võ-Lý liên thủ với nhau. Đặc biệt là Trương Xương Tông đang ở trong thành Trường An . Nhằm không để cho Trương thị sinh nghi nên thân phận mẫn cảm như nàng ấy mới lựa chọn tránh mặt.

Kỳ thực thì Lý Khỏa Nhi chảng suy tính được nhiều đến như vậy. Nàng ta không đi nghênh đón chỉ có một lý do mà thôi. Nàng ta cơ bản không coi những vị huynh đệ ấy ra gì, ngay cả đếm huynh đệ ruột thịt nàng ấy cũng lạnh lùng. Sinh được một đứa con trai xong bèn quăng nó cho nhũ nương, bản thân mình thì đi đến Trường An cùng phu quân, một con người như vậy thì làm gì có tình thân với mọi người trong gia tộc?

Đi cùng với An Lạc Công chúa hầu như là những mệnh phụ phu nhân, đàn ông chỉ có một người là Đỗ Văn Thiên.

Hành động “Nghĩa hiệp hãm phanh cuồng mã” hôm qua của Đỗ Văn Thiên có thể được xem như là trong họa có phúc. Trước tiên là nhận được sự quan tâm của Võ Sùng Huấn, kế đó lại xảy ra một chuyện khác khiến cho Đỗ Văn Thiên lại càng thân thiết hơn với vợ chồng Võ thị.

Vì khi Võ thị bắt đầu hưng thịnh thì Võ Tắc Thiên đã ở Lạc Dương, nên Võ thị không có bất cứ cơ sở nào ở Trường An, lại càng không tính đến chuyện có phủ đệ gì hết. Vậy Liễu Tuẫn Thiên nhất thời chuẩn bị cho hai vợ chồng bọn họ một nơi ở. Sau khi tiệc tùng xong, bọn người Liễu Tuẫn Thiên bèn đưa hai vợ chồng Cao Dương Quận Vương đến nơi ở.

An Lạc tới chỗ đó thì thái độ rất không vui. Ngôi nhà đó cũng thật đẹp và được trang trí tinh xảo, chỉ là diện tích có nhỏ một chút. Ngôi nhà theo kiến trúc Tam Tiến cũng được coi là một nơi nhất thời tuyệt vời rồi. Nhưng tính cách An Lạc ưa thích hư danh, yêu thích xa hoa. Nàng ta tự phụ cho rằng thân phận Công chúa của mình là tôn quý nhất, lại chỉ được bố trí một căn nhà nhỏ như vậy thì thật thiệt thòi quá.

An Lạc Công chúa bày tỏ thái độ không hài lòng trước mặt mọi người khiến cho Liễu phủ lệnh ngượng ngùng hết chỗ nói. Đỗ Văn Thiên nhanh chóng giải vây mời hai vợ chồng bọn họ đến phủ đệ của Đỗ gia trong thành Trường An. Bởi vì sự kiện hắn hãm phanh cuồng mã giải nguy mà Võ Sùng Huấn có chút ấn tượng tốt nên ngay lập tức nhận lời. Đỗ Văn Thiên vui mừng ra mặt, vội vàng rước vị nữ thần của hắn về phủ của mình.

Đêm hôm đó, vì là ở cùng một phủ nên Đỗ Văn Thiên trằn trọc suốt cả một đêm không ngủ được, cứ như thể vì vậy mà hắn đã có được một mối quan hệ đặc biệt với vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương này. Chỉ có điều hắn chỉ có thể nghĩ lung tung như vậy thôi. Hắn tuy là tên háo sắc, nhưng cũng không dám nhòm ngó đến Công chúa.

Sáng sớm hôm nay, Đám người Võ Sùng Huấn đi nghênh đón năm người con của Tương Vương, nhưng vì hôm qua Đỗ Văn Thiên bị thương nên Võ Sùng Huấn căn dặn nên ở nhà tĩnh dưỡng. Đỗ Văn Thiên nhân cơ hội đó mà ở lại. Theo như hắn suy tính thì An Lạc Công chúa là con gái của Hoàng Thái tử, chỉ cần kết thân với nàng ta là sẽ có được mối liên hệ cới Lý gia.

Mặt khác An Lạc công chúa là con dâu của Võ gia. Nếu như Lý gia có thất thế, Võ gia lên làm chủ thiên hạ thì An Lạc Công chúa, người mà hắn đang cố làm thân, lúc đó sẽ là Hoàng Thái tử phi. Thân phận như vậy chắc chắn là hơn xa năm người con của Tương Vương.

Hắn hoàn toàn không ý thức được rằng kỳ thực là hắn muốn có được cơ hội gần gũi vị mỹ nhân tuyệt sắc này. Cho dù biết rõ là chẳng có cơ hội để gần gũi yêu thương, nhưng chỉ cần lại gần một chút thôi, được nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của nàng ấy thì trong lòng hắn đã vui mừng lắm rồi. Chính vì vậy mà hắn theo cùng An Lạc đi dạo.

Những nơi mà An Lạc du ngoạn đều là những cửa hàng bán những món đồ châu báu quý giá và những tiệm bán quần áo đắt tiền. Chỉ cần nàng ta đứng ngắm hơi lâu một chút, hoặc cầm lên xem thử hơi lâu một chút là Đỗ Văn Thiên, kẻ đứng bên cạnh quan sát nét mặt của nàng sẽ biết ý mà ngoan ngoãn thanh toán. Lúc này những người đi theo hầu đằng sau đã mang vác đầy người rồi, tất cả đều là những món đồ của Công chúa điện hạ mua sắm.

Dáng vẻ anh hùng của Đỗ Văn Thiên trong sự kiện hãm phanh cuồng mã hôm qua đã khiến cho An Lạc Công chúa ưng ý lắm, lại cộng thêm với việc hắn cho vợ chồng Công chúa ở trong phủ đệ hào hoa của mình càng làm tăng thêm ấn tượng tốt của Công chúa với hắn. Hôm nay hắn lại biết điều chi tiêu phóng khoáng như vậy càng khiến cho An Lạc Công chúa vui mừng. Nhìn kỹ thì thấy tuy rằng mũi hắn bị thương phải dán cao trông có chút buồn cười, nhưng thân hình hắn cao ráo, phong độ ngời ngời, tướng mạo anh tuấn, trong lòng Công chúa càng thêm mừng rỡ.

Công chúa càng lúc càng thân thiết hơn với hắn, cười đùa vui vẻ, tình ý nồng nàn khiến cho Đỗ Văn Thiên ngây ngất đến hồn bay phách lạc. Suốt cả chặng đường hắn như đang bay trên không, xương cốt dường như đã mất dần trọng lượng. Có được một ánh nhìn, một nụ cuời rạng rỡ của mỹ nhân đã khiến cho hắn sung sướng đến quên hết mọi lễ nghi phép tắc rồi.

An Lạc dường như nửa phần đời trước đó đã sống cuộc sống nghèo khoo đến nỗi phát hoảng rồi. Nay lại về triều làm Công chúa một nước, nhũng thứ yêu thích nhất chính là nhà cao cửa lớn, mỹ vị, châu báu và y phục xa hoa, dường như muốn bù đắp tất cả những vất vả khổ sở mà trước đây đã phải chịu đựng. Vừa nhìn thấy đằng trước có một cửa hàng bán trang phục to lớn sầm uất bèn cất bước đi tới.

Lúc này Dương Phàm đang dắt ngựa sánh vai bước đi cùng Cổ Trúc Đình. Dương Phàm biết trong lòng nàng ấy đang lo lắng vì chuyện gặp Uyển Nhi, nên dọc đường chỉ tìm những đề tài nhẹ nhàng để nói chuyện vui với nàng ấy. Cổ Trúc Đình cũng dần dần thấy thoải mái hơn, gương mặt đã hé lộ ý vui cười.

Lý Khỏa Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người bọn họ đang cười nói chuyện với nhau. Nam thanh nữ tú, Lang tài nữ sắc. Trong lòng Lý Khỏa Nhi thất vừa giận vừa hận. Nàng ta ưỡn ngực đi về phía hai người bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment