Sau buổi trưa, trên con phố lớn sầm uất Chu Tước có hai con thanh ngưu to khỏe đang kéo một chiếc du bích khinh xa chậm rãi thong dong đi trên đường.
Chiếc cửa sổ được che bởi mành trúc, từng đợt từng đợt ánh sáng lọt qua khe mành trúc chiếu vào trong xe, chiếc xe đang từ từ lăn bánh giữa một con phố ồn ào náo nhiệt.
Một đôi giày gấm hoa sen được đặt ngay ngắn trước giường, Cổ Trúc Đình chỉ đi một đôi tất trắng, người nàng cuộn tròn như một con mèo nằm trên giường, thân thể của nàng được bao bọc bởi quần áo chỉ để lộ đôi chân nõn nà, đôi chân mảnh mai này luôn luôn có phản ứng co giật do đôi tay thô kệch của Dương Phàm cứ sờ mó kích thích nàng.
Hai người vừa làm một đôi vợ chồng đúng nghĩa, đang lúc son rỗi nhưng mà Cổ Trúc Đình lại xấu hổ mẫn cảm dễ bị kích thích, nhưng đối với hắn lại không có một chút kháng cự nào cả, nên hắn rất thích “Ức hiếp” nàng, nhìn nàng vừa xấu hổ vừa sợ nên hắn càng lấn tới .
Con phố Chu Tước này là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Trường An, nhưng đằng sau đó là một thế giới huyền bí và độc lập với vẻ ngoài của nó, nghe những tiếng chào mua bán bên ngoài khiến nàng vui vẻ nhưng bên trong đó ẩn chứa rất nhiều chuyện thú vị hơn nhiều.
- Đừng... Đừng làm như vậy, A Lang...
Cổ Trúc Đình bỗng dưng rên lên, thân mình co rúm lại, căng như dây đàn, những đường nét của bờ mông căng đầy mềm mại hiện rõ dưới lớp váy mỏng, đôi tay nõn nà giữ chặt đôi tay thô kệch của hắn, nhẹ nhàng năn nỉ cầu xin:
- Hành động của chàng ngày càng quá đáng rồi đấy, chúng ta đang ở giữa đường phố đông đúc đó.
Nàng thật sự xấu hổ không chịu được nữa.
Dương Phàm vỗn dĩ chỉ muốn trêu đùa nàng, chứ không muốn giữa thanh thiên bạch nhật hoang dâm vô độ, hắn ha ha cười lớn vì đã đạt được mục đích, tha cho một người mà hắn chỉ coi như là một nữ hiệp đáng thương, hắn đưa tay kéo sợi dây màu tím bên thành xe khiến không gian trong xe bỗng bừng sáng, những tiếng chào hàng vọng vào trong càng rõ ràng hơn.
Dương Phàm dựa vào thành xe rồi thở phào một cái thật dài.
Hôm nay hắn đến “thăm” Võ Sùng Huấn.
Hôm nay Vi Đỗ và rất nhiều gia tộc ở Quan Lũng làm chủ tổ chức yến tiệc tại lầu Phù Dung, mời rất nhiều nhân vật quan trọng như Tương Vương Ngũ tử, Võ Sùng Huấn, Trương Xương Tông, Thượng Quan Uyển Nhi, còn có cả Công bộ, Hình bộ, Hộ bộ, Đại Lý Tự và rất nhiều quan chức trước đây của Trường An. Lúc này Võ Sùng Huấn không có trong phủ nên hắn nhân cơ hội này đến thăm Võ phủ.
Lần này hai đại gia tộc Vi Đỗ đúng ra tập hợp những thân sĩ có mặt mũi ở thành Trường An mở tiệc chiêu đãi quan viên quyền quý ở kinh thành tới, cũng đồng nghĩa với việc công khai thái độ chào đón Hoàng đế dời đô, Võ Sùng Huấn, Tương Vương ngũ tử, Trương Xương Tông, Trần Đông, Hồ Nguyên Lễ đều đã đến dự, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không đến.
Từ khi đến Trường An Uyển Nhi rất ít lui tới tiết lập mối quan hệ với những người quyền cao chức trọng trong triều, phản ứng của nàng cũng không có gì bất ngờ, vì nàng là một nữ quan trong cung, tuy cũng có thanh danh, địa vị thậm chí cả quyền lực, tầm ảnh hưởng không chỉ có bên trong cung. Nhưng từ góc độ thân phận và chức vụ thì nàng chỉ là một quan nữ lục phẩm. Quan trong triều và quan địa phương có mối quan hệ mật thiết là rất mẫn cảm đấy, nhất là hiện giờ nàng không ở bên Thiên tử, nên phải tránh chút hiềm nghi.
Dương Phàm cũng không có trong danh sách khách mời, vì hắn là võ tướng, mà võ tướng có ảnh hưởng không lớn trong triều, các thân sỹ trong triều không cần để ý kết giao, hơn nữa kết giao với võ tướng và nội thần hết sức nhạy cảm, rất dễ gây ra thị phi, nên hắn không có trong danh sách khách mời.
Phong cảnh đường phố lần lượt ẩn hiện qua khe mành trúc, tâm trí của hắn dần dần trầm tĩnh lại, hắn không dám chắc có thể tìm ra manh mối gì trong chuyến viếng thăm An Nhạc công chúa lần này, hắn phải tích cực điều tra vì việc này liên quan đến tính mạng của nữ nhân và đứa con của hắn, hắn phải làm rõ Lý Khỏa Nhi rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy hắn đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lý Khỏa Nhi, nhưng có rất nhiều việc Khỏa Nhi không cần đích thân ra tay giải quyết, cô ta chỉ cần định ra kế hoạch, sau đó dặn dò bọn thuộc hạ làm, hắn không thể giám sát hết các thuộc hạ của phủ công chúa. Đợi khi An Nhạc công chúa đích thân ra mặt thì mọi việc đã đâu vào đó rồi, rất khó để có thể ứng phó thay đổi kết quả.
Trên đường đi luôn có vệt sáng lọt qua khe hở kia chia gương mặt hắn ra làm hai, một bộ phận tối lại vì ánh sáng bị che bởi thành xe, một bộ phận là những vệt sáng tối đan xen nhau do ánh sáng chiếu qua cái mành trúc khiến khuôn mặt của hắn trông rất thần bí.
Hắn ngắm nhìn đường phố nhưng lòng hắn lại đang nghĩ đến âm mưu của An Nhạc, hắn muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết, hắn đang tính toán nếu hắn thất bại thì sẽ phải gánh vác hậu quả như thế nào, tính toán phản ứng của các thế lực và ảnh hưởng thời cuộc trong tương lai.
Thân phận địa vị của hắn, Uyển Nhi và cả Trương Xương Tông là nhân tố quyết định gây ra cuộc trả thù ân oán cá nhân này nên không thể lấy thành bại của cá nhân nào đó để kết thúc chuyện này. Cho dù việc này có xảy ra như thế nào thì không chỉ có gia đình hắn bị ảnh hưởng mà ảnh hưởng đến tất cả những người liên quan đến việc này.
Lúc này hắn mới thực sự hiểu được câu nói “hoàng đế vô gia sự”, hắn bây giờ như một ông vua không ngai vàng, mỗi bước đi của hắn đều rất quan trọng, chỉ cần một thay đổi nhỏ sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, nhất cử nhất động đều gây ra sóng gió, vui buồn cũng khiến thiên lôi nổi giận.
Cổ Trúc Đình gối lên đùi hắn, ngắm nhìn vẻ mặt tuấn tú của hắn một cách say đắm, trong mắt tràn đầy tình yêu si mê. Mới vừa rồi vì né tránh đôi tay thô kệch của hắn sờ vào chỗ nhạy cảm, thân thể của nàng cuộn tròn lại đến nỗi đôi mông sắp rơi khỏi giường, bây giờ mới lặng lẽ rụt mông vào, ngoan ngoãn như mèo con nằm trong lòng hắn.
Cổ Trúc Đình rất mãn nguyện và cũng quý trọng với tất cả những gì hiện tại nàng có. Không lâu trước đây nàng vẫn là một nô tỳ thấp hèn, một tên sát nhân máu lạnh, nàng không muốn đời sau lại lặp lại cuộc đời của nàng, nàng cũng đã đề phòng vận mệnh tương lai bi thảm của mình, nên nàng nhất quyết không xuất giá.
Nhưng bây giờ có hắn thương yêu nàng, có một gia đình êm ấm hạnh phúc, nàng không những có thể làm một người vợ hạnh phúc, mà còn có quyền làm mẹ, nàng quý trọng tất cả những thứ đó, người bên ngoài không hiểu được cảm giác hạnh phúc mãn nguyện lúc này như thế nào.
Những thiên kim tiểu thư khuê các sống trong an nhàn, ngủ trên giường đệm, có người hầu hạ chăm sóc chu đáo mọi mặt lại rất thích đọc tiểu thuyết truyền kỳ, họ rất ngưỡng mộ nữ hiệp sỹ tự do tự tại tung hoành trên giang hồ, trải qua rất nhiều ân oán, nhưng đối với nàng mà nói, cuộc sống hiện tại nàng có mới đáng để quý trọng gìn giữ.
Nàng vô cùng trân trọng tất cả mọi thứ đang có, nàng hiểu mỗi một người trong gia đình này đều là một phần hạnh phúc của nàng, nên nàng yêu tất cả mọi thứ, sẵn sàng hi sinh tất cả cho gia đình này. Tuy nhiên nàng cũng hiểu có một số việc không thể giải quyết dựa vào bạo lực. Nàng là một sát thủ, nàng biết rất nhiều cách giết người, biết cách ứng phó những thủ đoạn nham hiểm trên giang hồ, nhưng quy tắc đấu tranh trên triều chính khác hoàn toàn trên giang hồ, nàng không biết làm thế nào trong thế giới đầy quyền lực này.
Nàng không thể gánh vác chia sẻ cho hắn nên nàng không để hắn phải lo lắng cho nàng thêm nữa, luôn vui vẻ khi bên cạnh hắn, bảo vệ an toàn cho hắn. Nàng giống như con thuyền tìm được bến đỗ, nàng không bận tâm chuyện trên giang hồ nữa, cả thế giới của nàng bây giờ đang ở ngay cạnh nàng.