Say Mộng Giang Sơn

Chương 1055.2

Võ Tắc Thiên hơi ngẩn người một chút, sau đó liền đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói:

- Cho dù Trẫm là một nữ chủ nhân trong gia đình thì việc gả con gái cùng không phải là một chuyên nhỏ, suy cho cùng thì cùng phải bàn bạc với nữ nhi, để xem trong gia đình ai mới là người thích hợp nhất cho hôn sự này. Quý sứ mới đến Trung thổ, không cần phải vội vàng, hôm nay cứ thư thả thưởng thức âm nhạc, việc này để sau bàn tiếp.

Luận Di Tát không còn cách nào khác, chỉ biết tạ long ân mà lui xuống. Tiếp theo đó trên điện lại tấu lên khúc tứ phương, Luận Di Tát ngồi ngay ngắn xem, phó sứ của y thì lại ngó nghiêng khắp nơi, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một người. Lặng người một hồi lâu rồi chạy ra thì thầm to nhỏ vài câu với Luận Di Tát, rồi mắt y cũng sáng bừng lên và cũng mỉm cười một cách bí ẩn, hai người lại lập tức thì thầm với nhau, thi thoảng còn liếc mắt nữa.

Võ Tắc Thiên cũng nhận ra bộ dạng lén lút của hai người này không nhịn được liền cất lời:

- Quý sứ đang nhìn gì vậy?

Luận Di Tát vội cúi người xuống và thưa:

- Ngoại thần xin mạo muội hỏi bệ hạ, vị tướng quân ngồi đối diện kia có phải là họ Đường không ạ?

Võ Tắc Thiên theo hướng tay của y, đích thực vị võ tướng mặc thường phục kia mặt có chút quen nhưng lại không thể nào nhớ tên được, liền ra hiệu gọi người kia lên điện. Vị đó chính là Đô đốc Lương Châu Đường Tu, vì đúng lúc hồi triều, dựa theo phẩm cấp mà được tham gia vào buổi yến tiệc cung đình hôm nay.

Sau khi Đường Tu khai báo thân phận, Luận Di Tát như bừng tỉnh và thốt lên:

- A, quả nhiên là Đường tướng quân.

Võ Tắc Thiên ngạc nhiên thốt lên:

- Quý sứ và Đường Tu quen biết nhau?

Luận Di Tát vội thanh minh:

- Nước chúng thần không tự biết lượng sức mình, từng mạo phạm thiên uy thượng quốc, trong trận Hồng Nguyên, ngoại thần từng tận mắt chứng kiến Đường tướng quân dũng mãnh vô địch, lấy ít địch nhiều, đánh bại quân đội Thổ Phiên chúng thần, ngoại thần ấn tượng sâu sắc với vẻ oai vũ của tướng quân đây.

Võ Tắc Thiên nghe vậy cực kỳ vui mừng, quay đầu liền hạ giọng nói với Thượng Quan Uyển Nhi đang hầu hạ bên cạnh:

- Khanh hãy ghi nhớ tên của người này, trẫm muốn trọng thưởng cho hắn ta.

Dương Phàm không tin rằng luận Di Tát với thân phận là một sứ giả, trong yến tiệc hôm nay một chút sơ hở cũng không có, đến người dày dạn kinh nghiêm như Võ Tắc Thiên cũng phải dè chừng con người y, e rằng y để mắt tới Đường Tu và cả việc tự y nói ra việc nước y đại bại dưới tay Chu quốc đều là do y cố tình làm.

Luận Di Tát này khúm núm thật đấy, thậm chí còn tự kể xấu mình, đầu tiên y nói y là một người chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sau lại kế việc nước y bị Đường tu đành bại, một chút xấu hổ cũng không có, y làm đủ mọi chuyện như vậy chỉ là để cầu thân thôi sao?

"Chí điểu tương kích ti phi liễm dực. Mãnh thú tương bác, nhị nhĩ phủ phục." Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới câu nói này, trong lòng không trành khỏi bất an liền vội vàng lui xuống dưới điện nói với đội cảnh vệ vài câu rồi mới trở về chỗ cũ.

Thân là Tông chủ, có rất nhiều việc hắn không phải đích thân ra tay, chỉ cần hắn cảm thấy có gì không ổn là hắn có thể sai thuộc hạ đi làm ngay, cũng như việc vừa nãy, Dương Phàm có chút nghi ngờ là lập tức sai thuộc hạ đi điều tra. Nhưng sự việc quan trọng lần này, hắn không thể nào tùy tiện giao trọng trách này cho mấy tên gia nhân, hay tùy tùng trong phủ được.

Ngoại trừ Dương Mộc và Thẩm Mộc ra, trong triều không ai có được cái quyền lực này cả, nhưng sự việc lần này vẫn còn nhiều điểm hoài nghi, chưa thể thuyết phục được triều đình xuất quân tiến hành điều tra, với lại quan phủ làm việc thì lại quá chậm chỉ sợ chưa điều tra được chân tướng thì đã quá muộn rồi.

Dương Phàm vội vàng đi ra ngoài khiến cho Luận Di Tát chú ý, y nhìn Dương Phàm, không nhịn được bèn cười thành tiếng rồi lại to nhỏ vài câu với phó sứ. Từ sau khi Luận Di Tát nhập cung, đã mang theo hậu lễ vào bái kiến Thái Tử, Tương Vương và Lương Vương, kể ra thì cũng y và mấy người này cũng khá thân thiết. Hoàng thái tử Lý Hiển nhìn y rồi cười, tình cờ chạm ánh mắt của y:

- Hay là quý sứ và Dương tướng quân quen biết nhau?

Luận Di Tát cười nói:

- Đúng vậy, thần từ Thổ Phiên tới, lúc đi qua Ngũ Trượng Nguyên đã từng gặp qua vị tướng quân này. Dương tướng quân cũng có một con ngựa quý Đại Thực, thần đã từng ngỏ ý hỏi mua, đáng tiếc là Dương tướng quân là một người yêu ngựa, kiên quyết khước từ, thần đây còn đã từng có ý định lấy mỹ nhân Thổ Phiên đổi ngựa, nhưng Dương tướng quân càng không đồng ý, đúng là đáng tiếc mà.

Tương Vương Lý Đán nghe xong quay đầu lại liếc Dương Phàm một cái, rồi ngồi xuống cạnh người con trai trưởng Lý Thành Khí và nói:

- Dương Phàm yêu ngựa, Thổ Phiên muốn mua cũng không chịu, thì làm sao mà đồng ý cho phụ thân cho ái nữ lấy chồng ở xa, hôn sự của mấy muội muội con, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này.

Lý Thành Khí thấp giọng đáp:

- Phụ thân yên tâm, hài nhi đã xem xét tất cả những công tử con nhà quyền quý trong kinh thành để chọn ra người thích hợp nhất, chỉ mầy ngày nữa thôi con sẽ mời bọn họ đến phủ mình dự tiệc, để các muội muội có thể tận mắt quan sát, nếu ưng mắt người nào thì lập tức đính hôn.

Lý Đán gật đầu ra vẻ đồng ý, lúc đó tự nhiên Luận Di Tát lại nói rằng:

- Bổn sứ nghe nói, Tương Vương điện hạ có vài vị lệnh ái đã đến tuổi thành thân. Quốc vương chúng tôi vừa mới qua 30 tuổi, đúng độ tuổi trai tráng, sung sức, hơn nữa từ xưa đến nay rất mong muốn có thể thành thân với một cô nương ở Trung Quốc, không biết Tương Vương điện hạ có đồng ý cùng quốc vương của chúng tôi kết thân hay không?

Hoàng thái tử Lý Hiển liếc nhanh qua Lý Đán, rồi thay mặt trả lời:

- Quý sứ hà tất phải gấp gáp như vậy, bệ hạ chúng tôi chẳng phải đã nói rồi sao, hôn sự không phải là chuyện nhỏ, chuyện này nên để sau và bàn bạc thật kỹ càng.

Lý Đán thở dài và nghĩ bụng:

- Ngoài Nhị Trương đang gây sự, Võ Thị thì giương giương mắt hổ thị uy không ngờ rằng trong lòng huynh trưởng cũng có ý đề phòng ta.

Luận Di Tát cười nói:

- Vì vậy, bổn sứ mới hỏi Tương Vương, Lệnh của phụ thân, lời của mai mối, nếu như Tương Vương điện hạ đồng ý, tôi tin nữ vương bệ hạ sẽ ân chuẩn.

Lý Đán nói:

- Thông tin của quý sứ đúng là không nhanh nhạy cho lắm, thực không dám giấu, mấy lệnh ái của bổn vương tuy là thích hợp với hôn sự này nhưng sớm đã có hôn ước, gia thất, sính lễ của Văn Sính sớm đã mang đến nhà, trưởng nữ và thứ nữ đều đã thành hôn, tứ nữ, tam nữ thì đã có hôn ước.

Luận Di Tát liền truy hỏi:

- Tương Vương điện hạ không chỉ có bốn vị lệnh ái, không biết những lệnh ái khác thì sao?

Lý Đán nói:

- Bổn vương còn có thất lệnh ái nữa, nhưng nó mới 12 tuổi, quá nhỏ để nói tới hôn sự.

Luận di Tát nghe vậy liền đắc chí cười lớn:

- Tương Vương nói vậy là sai rồi, theo tập tục của Thổ Phiên, nữ nhi 6- 7 tuổi là có thể thành thân. Tương Vương điện hạ vẫn còn có một vị lệnh ái nữa, theo tôi nghĩ, Vì tình hòa hảo của hai nước Đại Chu và Thổ Phiên, Tương Vương điện hại chắc sẽ không cự tuyệt hôn sự này chứ?

Bình Luận (0)
Comment