Say Mộng Giang Sơn

Chương 1065.2

Lý do của Trương Giản Chi mặc dù bà không cho là đúng, nhưng thái độ Trương Giản Chi lại chính là thái độ của bà, bởi vậy Võ Tắc Thiên im lặng không nói. Lập tức Ngụy Nguyên Trung liền nhanh chóng bước ra, râu tóc đều dựng đứng, thần sắc mãnh liệt mà nói:

- Đột Quyết lòng muông dạ thú, thay đổi thất thường, sao có thể hòa thân.

Mặc Xuyết lấy nữ nhân hòa thân, lại kiêu ngạo, ngông cuồng chỉ định nhất định phải gả cho Hoàng thái tôn, thật quá buồn cười. Hoàng thái tôn là Thái tử trong Thái tử, tương lai là thiên tử, nếu lấy nữ nhân nước ngoài làm chính phi, thì tương lai thiên tử liền có huyết thống ngoại quốc, hỗn loạn huyết thống hoàng gia, bệ hạ không thể chấp nhận.

Chu Lợi Dụng kỳ quái mà nói:

- Lần trước Mặc Xuyết khúm núm tự nhận là nghĩa tử của bệ hạ, lại hướng bệ hạ hòa thân, bệ hạ nhớ lại chuyện cũ, phái Hoài Dương Vương Võ Diên Tú đến Đột Quyết đón dâu. Từ xưa đến nay người lấy nữ hòa thân, đều là chủ động đưa thân cho nước kia, nào có đạo lý Vương tử đích thân đón chào, bệ hạ lễ ngộ như thế, đủ thấy ân đức. Kết quả như thế nào, Đột Quyết lại tạm giữ Hoài Dương Vương, hủy hôn phản bội, cho tới nay còn chưa từng thả Hoài Dương Vương, triều đình ta hiện giờ sao có thể cùng Đột Quyết hòa thân.

Đột Quyết sứ tiết tên là Mạc Hạ Can, có một mắt đôi lợi hại, một cái mũi ưng, trên môi không thể bỏ qua hai chòm râu, giống như hai thanh loan đao, vừa nhìn đã thấy có khí chất âm độc.

Các đại thần liên tiếp giáp mặt chỉ trích, Mạc Hạ Can vừa không tức cũng không giận, chỉ mang theo một tia mỉm cười chẳng hề để ý, điềm tĩnh đứng ở đằng kia. Chờ mấy người kia nói xong, Mạc Hạ Can ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:

- Triều đình của ta luôn luôn chỉ nhận hoàng tộc Lý Đường, lần trước thỉnh cầu hòa thân, cũng nói rành mạch, muốn cùng hoàng tộc Lý Đường hòa thân.

Võ Diên Tú tuy là thân vương, lại không phải hoàng tộc Lý Đường, chuyện này, thực là quý quốc đuối lý, Công chúa nước ta lúc ấy vốn đã trang phục lộng lẫy, lòng tràn đầy vui mừng chờ được gả, kết quả quý quốc lại lấy giả tôn thất lừa hôn, Công chúa ta khóc lóc đau lòng. Giam Võ Diên Tú, thật là vì đòi lại công đạo.

Đột Quyết Công chúa ta quả là ái nữ của Khả Hãn, luôn luôn đươc sủng ái nhất, quý quốc đại thần coi khinh ngoại quốc, coi thường không thèm để ý, đây là đạo lễ nghĩa đãi khách chi bang sao? Ngày xưa Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ quý quốc từng có nói 'Từ xưa đều chỉ có Trung Hoa là thứ nhất, di tộc chỉ là giống loài ti tiện, duy nhất trẫm thứ nhất. Bọn ngươi luôn nói Hoa Hạ và man di khác biệt, lại là đạo lý gì?

Mạc Hạ Can tiến lên hai bước, lại hướng Võ Tắc Thiên ngạo nghễ chắp tay, nói:

- Bệ hạ, ngoại thần lúc đến, Khả Hãn từng chính mồm giải thích, nếu quý quốc đồng ý kết hôn, thì Hoài Dương Vương Võ Diên Tú sẽ được trả về. Một khi bệ hạ đồng ý kết hôn, không cần quý quốc Hoàng thái tôn thân đón dâu • Khả Hãn sẽ thân đưa ái nữ đến biên cảnh, đấy chẳng phải là thành ý của quốc gia ta sao?

- Nay Mạc Hạ Can phụng chỉ mà đến, đại biểu quốc thể của Đột Quyết Hãn quốc, nhưng đại thần quý quốc dưới triều đình châm chọc khiêu khích, lớn mật bài xích, đủ loại như thế, nhục nhã cũng không phải Mạc Hạ Can ta, mà là Đột Quyết Hãn quốc do Mạc Hạ Can ta đại biểu!

Mạc Hạ Can vung tay chém ngang quyết liệt, kiêu căng mà nói:

- Lãnh thổ quốc gia Đột Quyết ta mấy vạn dặm, các dị tộc tây bắc tranh nhau! Quy thuận cung thủ tám mươi vạn chúng! Cũng có Mặc Xuyết Khả Hãn anh minh đứng đầu, dưới trướng tướng tài vô số kể, nay nếu chịu nhục, Khả Hãn tất nảy sinh ý muốn dẫn quân rửa nhục, đến lúc đó hai nước bất hoà, tứ bề bất ổn, ai gánh chịu được?

Trên kim điện lập tức xôn xao, số ít người bị lời nói tám mươi vạn cung thủ dọa sợ. Những lời của Mạc Hạ Can kỳ thật có chút khuyếch đại suy đoán rồi, binh mã Đột Quyết nhiều nhất không hơn ba mươi vạn, hơn nữa diện tích lãnh thổ mở mang, nơi chốn cần thủ vệ, cảnh nội yếu địa và Vương trướng trung tâm triều đình càng cần tinh binh bảo vệ xung quanh, đều phải phân mỏng binh lực, huống chi bọn họ còn muốn đề phòng mười họ bộ lạc Tây Đột Quyết, cho nên Mặc Xuyết cái gọi là dẫn quân tiến đánh tối đa cũng sẽ không vượt qua hai trăm ngàn người.

Nhưng cũng không phải từng đại thần cũng hiểu rõ tình thế Đột Quyết, rất nhiều văn thần chỉ hiểu biết nội chính, thậm chí chỉ tinh thông đạo làm quan, bọn họ cũng không biết rõ Đột Quyết đến tột cùng có bao nhiêu binh mã, cũng chỉ biết binh lực phòng thủ bổn quốc chỉ có khoảng bốn trăm ngàn, vừa nghe tám mươi vạn binh mã tự nhiên lâm vào hoảng hốt.

Võ Tắc Thiên tuy chỉ là một người phụ nũ sống ở thâm cung, nhưng bà cũng hiểu rõ người hàng xóm mạnh mẽ này, nên cũng không bị những lời của Mạc Hạ Can hù sợ. Nhưng mặc dù không có cái gì tám mươi vạn cung thủ, chỉ hơn mười vạn Đột Quyết Binh cũng đủ để các nơi Đại Chu dấy lên chiến hỏa rồi, huống chi còn có Thổ Phiên hô ứng lẫn nhau.

Võ Tắc Thiên lạnh nhạt nói:

- Hòa thân không được thì dùng vũ lực, đây là phong phạm của đặc phái viên quý quốc hay sao? Đại Chu ta có binh lực gấp bội Đột Quyết! Đại Chu cũng có năm ngàn vạn dân chúng, mặc dù là quân đội đánh hết, bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể lại xây dựng một đội quân, ai cũng đừng mơ tưởng dùng vũ lực đe doạ cho trẫm! Quý sứ đường xa mà đến, nhận sứ mệnh hòa bình, lại luôn mồm đánh đánh giết giết, đây là ý tứ của ngươi, hay là ý tứ của Mặc Xuyết?

Võ Tắc Thiên nói thì thản nhiên, nhưng giọng điệu càng ngày càng là nghiêm túc, càng về sau đã thanh sắc đã trở nên mãnh liệt, Mạc Chi Can nóng ruột vội xoa ngực nói xin lỗi:

- Ngoại thần biết tội, ngoại thần chỉ là bởi vì đã bị đại thần quý quốc sỉ nhục liên tiếp, sinh lòng phẫn uất, lúc này mới nói vài câu ngông cuồng, xin bệ hạ thứ tội!

Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hòa thân không phải chuyện giây lát, ngươi hãy lui ra sau đi, việc này bàn sau.

Mạc Hạ Can muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Võ Tắc Thiên sắc mặt lạnh lùng, y chung quy cũng không nói thêm gì. Mạc Hạ Can vừa đi, Trương Giản Chi, lại đứng lên, đám người Ngụy Nguyên Trung, Diêu Sùng, Chu Lợi Dụng liền một loạt mà lên, mồm năm miệng mười cướp lời nói:

- Bệ hạ...

Võ Tắc Thiên đem tay áo vung lên, chán ghét mà nói:

- Trẫm đã biết, các ngươi không cần nói nữa. Việc này trước tiên kéo dài, chờ khi thế cục chiến trường có chuyển cơ thì nói sau.

Tin Đột Quyết cầu hôn rất nhanh truyền ra trong thành Trường An, vài cô nương phủ Tương Vương không cần hỏi thăm liền biết được tin tức, tâm thành hoảng sợ nói:

- Không nghĩ tới Đột Quyết cũng tới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn đe dọa nói, một khi triều đình của ta không đáp ứng hòa thân, bọn họ lập tức phái binh xâm lấn.

Lý Hoa Uyển nói:

- Hoàng thái tôn Trọng Tuấn đã bị hoàng bà nội hành hình bằng gậy đánh tới chết rồi, hiện giờ hoàng Thái Tử chỉ có ba con trai, Bình Ân Vương Trọng Phúc, Nghĩa Hưng Vương Trọng Tuấn, Bắc Hải Vương Trọng Mậu đều là con vợ kế, nay vị trí Hoàng chưa quyết định. Triều đình nếu muốn hứa hôn, cũng chỉ có thể định ra Hoàng thái tôn, Hoàng bà nội nhất định không chịu gấp gáp quyết định vị trí Hoàng thái tôn, nên cũng chỉ có thể đáp ứng Thổ Phiên hòa thân, trước tiên xử lí một cường địch đã.

Hoắc Quốc bĩu môi nói:

- Ta sớm nói Dương Phàm người này không đáng tin rồi, Thập nương tìm hắn hỗ trợ, cũng không phải là càng giúp càng gấp sao.

- Này! Ngươi nhìn thấy rồi đúng không?

Lý Cầm Doanh nhéo lấy cái mũi mềm nhỏ của nàng, nói:

- Có phải nghe nương ngươi nói, không ai quan tâm người nào đó xuất giá cũng không tới phiên ngươi, lại nóng nảy rồi, lại không định nịnh bợ tỉ tỉ nữa, ừ? Ta hiện tại tìm hắn đi!

Thanh Dương thở dài nói:

- Thôi, Thập nương, ngươi tìm hắn có tác dụng gì đâu, ta sớm nói, loại chuyện này hắn cũng bất lực thôi.

Lý Cầm Doanh tức giận mà nói:

- Ta... Ta tìm hắn tính sổ sách được không? Nếu hắn không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn thừa nhận đi, tại sao phải gạt chúng ta nói hắn để nghĩ biện pháp? Hắn nếu đáp ứng người ta rồi, thì nên làm được. Một lời nói một gói vàng, mất đầu cũng không thay đổi! Một tiểu nữ tử như ta đều hiểu được đạo lý, hắn tại sao lại không hiểu?

Lý Cầm Doanh tức giận xoay người rời đi, khi nàng đã trở lại phủ Tương Vương lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa thẳng đến Long Khánh phường, những nữ nhi của Tương Vương cảm tình thắm thiết, xưa nay thường xuyên đi lại, Tương Vương nghe nàng nói đi tìm vài vị Vương huynh, cho nên hỏi cũng không hỏi gì, Lý Cầm Doanh nhanh như gió bão đuổi tới Long Khánh phường, muốn cầu kiến Dương Phàm.

Mạc Huyền Phi trước đây đã được Dương Phàm chỉ bảo, vừa thấy vị Thập nương này lại tới nữa, khẩn trương nói:

- A Lang chúng không ở nhà, tiến cung đi trực rồi.

Lý Cầm Doanh nhướn mày, xoay người định đi, bỗng nhiên thấy vài thị vệ đứng bên cạnh phủ tướng quân bộ dáng như sắp phải đi ra ngoài, trong bọn họ có người dắt hai con ngựa, trong đó một là Ô Vân Cái Tuyết, con ngựa này toàn thân đầu đuôi đen thùi như nước sơn, duy chỉ có bốn đầu gối trở xuống trắng như tuyết.

Lý Cầm Doanh ban đầu ở trong cung từng gặp Dương Phàm cưỡi con ngựa này, chủ nhân đương nhiên không phải tùy ý đổi mới vật cưỡi, nàng lập tức nghi ngờ, lại nghĩ đến hôm nay không phải lâm triều, vị trung Võ Tướng quân này tám chín phần mười là chưa vào triều, tức thì nàng giận giữ, hai tay chống nạnh bày ra tạo hình như một ấm trà lớn.

Dương Phàm tránh ở mặt sau bức tường âm thầm may mắn, vừa rồi hắn đang muốn đi ra Đại Vân tự thăm hỏi Tiết Hoài Nghĩa, nhìn thấy tiểu ma đầu xuống xe ngựa, may mắn hắn lẩn trốn nhanh, không bị nàng thấy.

Dương Phàm đang âm thầm may mắn, chợt nghe bên ngoài một thanh âm con gái giòn giã quát lên:

- Dương Phàm! Ngươi đi ra ngay! Dương Phàm, ngươi đi ra...

Cửa chính quý phủ An Nhạc công chúa mở rộng, hơn mười nô bộc che chở một chiếc du bích khinh xe ra cửa, dọc hồ Long Khánh tiến về phía trước, tiếng la trước cửa Dương phủ truyền đến, trong xe một thanh âm trong trẻo dễ nghe đột nhiên chỉ bảo:

- Dừng xe!

Bình Luận (0)
Comment