Say Mộng Giang Sơn

Chương 107

Lúc Tam Giới đại sư đi vào thiện phòng, bên trong đã có một đám lão hòa thượng, xem ra tuổi cũng không thấp, mỗi người đều có bộ dạng của người tu hành cao thâm, vừa thấy Tam Giới đại sư tiến vào, các tăng nhân đang nói chuyện với nhau liền đứng dậy thi lễ vấn an, Tam Giới nhất nhất đáp lễ, tươi cười chân thành.

Đại phương trượng Hoài Nghĩa đang dựa trên chiếc giường La Hán uống rượu, thấy Tam Giới tới, mắt say lờ đờ, mông lung liếc y, vẫy tay nói:

- Tam Giới hòa thượng, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ngồi xuống đây, cùngnhau nghĩ biện pháp.

Huyền Trang năm đó thu rất nhiều đệ tử, trong đó quan trọng nhất với ông là tiểu đệ tử Biện Cơ, Biện Cơ là một vị tăng nhân học vấn nổi danh nhất thành Trường An mà Huyền Trang thu nhận, là một trong chín mươi vị cao tăng tham gia dịch “Đại Đường Tây Du Kí”, y lúc đó trẻ tuổi nhất, mới có hơn hai mươi.

Không ngờ, ải mĩ nhân khó qua, nghiệp duyên giữa Biện Cơ hòa thượng và công chúa Cao Dương đã chôn vùi tính mạng y, bị Lý Thế Dân phán quyết chém eo. Kế tiếp, trong các cao túc của Huyền Trang, Khuy Cơ đại sư là nổi danh nhất, học vấn cao thâm nhất, nhưng y đã viên tịch vào năm Vĩnh Thuần thứ hai rồi, sau này vẫn còn có Viên Trắc, Đạo Chứng, Thắng Trang, Thái Hiền, những người này còn khỏe mạnh, nhưng do tuổi đã cao, nên ít đi lại trên thế gian, Tam Giới đại sư này không phải là đệ tử nổi danh nhất của Huyền Trang, nhưng là người có tài nhất hiện giờ.

Tiết Hoài Nghĩa cầm lấy chén rượu, liếc nhìn Tam Giới hòa thượng, nói:

- Ta mời rất nhiều đại hòa thượng tới, rất tiếc là vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp gì, mọi người đều nói ngươi phật học thâm hậu, đọc nhiều sách vở, cho nên mời ngươi đến, thảo luận một vài chủ ý. Nếu ngươi có thể thay ta giải quyết vấn đề khó khăn này, Phật giáo rất có thể trấn áp đạo giáo, trở thành quốc giáo Đại Đường, hoàn thành tâm nguyện bình sinh của ngươi.

Tam Giới đại sư nhìn một lượt bên trong thiện phòng, tất cả đều là giới phật học tri thức uyên bác, đức cao vọng trọng mà lão quen biết hoặc có hiểu biết. Trên giường, dưới đất, trên bàn, đâu đâu cũng có những cuốn kinh thư, khắc ấn có, viết tay có, thậm chí còn có cả một cặp thẻ tre từ xưa, chẳng trách vị đại sư nổi danh “phong hòa thượng” này lại thấy thấp thỏm trong lòng, vội chắp tay nói:

- Bần tăng không dám nhận sự tán thưởng của Hoài Nghĩa đại sư, chỉ có điều, không biết phương trượng mời lão nạp tới, rốt cuộc là muốn làm gì?

Tiết Hoài Nghĩa cũng không kiêng kị, đem tính toán của gã nói ra. Phải nói rằng, Tiết Hoài Nghĩa tuy rằng học vấn không cao, nhưng sức tưởng tượng thì có thừa, Võ Tắc Thiên thuộc mệnh Lý Đường, mưu mô và tính toán chuyển ngày đổi thứ, ai ai cũng biết. Là một người nằm cùng giường như Tiết Hoài Nghĩa thì có gì mà không biết?

Nương tựa vào tộc nhân họ Võ của Võ Tắc Thiên, những văn thần võ tướng mà bà ta trọng dụng đều phải vắt hết trí óc ra giúp bà ta vượt chướng ngại, Tiết Hoài Nghĩa cũng là người không cam cô đơn, cũng muốn lập một phần công lao to lớn, mà không cần dựa vào việc phụng dưỡng trên giường để được sủng ái.

Nhưng, trò ”hiến thụy” đã bị Võ Thừa Tự làm qua, y lấy tảng đá ném vào Lạc Thủy, rồi lại mò lên, nói tào lao là đá thần Thiên Thụ, chiêu kì Võ hậu làm chủ thiên hạ. Tới nay đâu đâu cũng hưởng ứng, điềm lành thì không ngừng xuất hiện, nếu Tiết Hoài Nghĩa theo chân hiến điềm lành, thì chẳng bằng bắt chước người khác.

Tẩy trừ hoàng tộc Lý Đường và đại thần trung thành với Lý Đường đều có các ác quan đảm nhận, những người xuất gia thật sự không xen tay vào được. Bức đạo sĩ tin Như Lai, chỉ là trò cỏn con chẳng phải việc lớn gì, hành vi này chỉ để thể hiện lòng trung thành của y với Võ Hậu, chứ không giúp ích gì cho việc Võ Hậu đăng cơ.

Đã làm thì phải làm cho độc nhất.

Tiết Hoài Nghĩa trước đây xây dựng Minh đường lớn chưa từng có, kiến tạo Thiên Đường cũng lớn chưa từng có, thậm chí ngay cả ngày hội đánh cầu vui vẻ trong cung y cũng muốn làm náo động, y vốn dĩ đã có tính cạnh tranh như vậy rồi, vào lúc này sao có thể chịu đứng sau người khác chứ? Cho nên, y linh động, nghĩ có thể từ trong Phật học kinh điển tìm ra bằng chứng Võ Hậu làm chủ thiên hạ, kể từ đó, chẳng phải là y đã lập được công lao độc nhất vô nhị rồi hay sao?

Tiết Hoài Nghĩa nghĩ đến liền làm, lập tức gọi các cao tăng tới miếu, để bọn họ nghĩ kế. Tiết Hoài Nghĩa tuy rằng càn quấy ở Lạc Dương, nhưng việc y làm cũng tốt cho phật giáo, mấy vị cao tăng này ngoài miệng không đồng ý nhưng trong lòng cũng mừng thầm, cho nên mấy người này cũng không mâu thuẫn gì với ý tưởng này của Tiết Hoài Nghĩa.

Hơn nữa Tiết Hoài Nghĩa làm ra chủ ý này, cũng không cho phép người khác phản đối. Còn nữa, nếu có thể làm được việc này, Phật giáo sẽ được tăng bậc, áp đảo đạo giáo, cho nên những đại đức cao tăng này đều dốc hết sức lực, hết sức tìm ra căn cứ chính xác trong phật giáo kinh điển nói Võ Hậu làm chủ thiên hạ.

Năm xưa các đệ tử Phật tổ Thích Ca Mâu Ni cũng không biết ngài muốn truyền giáo ở Trung Nguyên, muốn trở thành đại giáo hàng đầu trung thổ cần phải có thứ này, nếu không, chỉ cần một câu Kệ ngữ năm xưa Thích Ca Mâu Ni thuận mồm nói, ngày nay các đệ tử đồ tôn của người đã không suy giảm khí lực đi nhiều như thế!

Những đại hòa thượng này hao tổn tâm cơ, tìm hiểu kinh thư, cũng không tìm ra căn cứ đăng cơ của Võ Hậu, vạn bất đắc dĩ có người vô tình nhớ tới cao đồ của Huyền Trang là Tam Giới đại sư đang du ngoạn ở Trường An hai năm, vừa mới trở lại Lạc Dương cho nên nhanh chóng nhắc nhở Tiết Hoài Nghĩa mời tới.

Phải tìm ra căn cứ chính xác trong Phật giáo kinh điển nói Thiên Hậu làm chủ thiên hạ? Làm cho phật giáo áp đảo đạo giáo, trở thành tôn giáo lớn nhất Trung Thổ.

Tam Giới đại sư nhiệt huyết sôi trào, lập tức dốc sức nghĩ ra chủ ý. Tiết Hoài Nghĩa không phải hòa thượng tốt, nhưng lại là lãnh đạo giỏi, thấy Tam Giới đại sư còn đang suy ngẫm thì tuyệt đối không tới quấy rầy, nằm lại trên giường, đến cả thanh âm uống rượu cũng hết sức nhỏ nhẹ.

Tam Giới ngồi xếp băng trên bồ đoàn, nhắm mắt suy tư một hồi lâu, đột nhiên hai mắt mở ra, gương mặt vui mừng nói:

- Có rồi!

Đám hòa thượng đang nghiên cứu kinh thư, nghĩ các điển cố kinh điển trong kinh Phật, ai nấy đều bận tối mặt mũi, đột nhiên nghe được câu này, đồng loạt xúm lại, vội vàng hỏi:

- Tam Giới đại sư, người đang nghĩ được gì?

Tiết Hoài Nghĩa uống rượu say, đang khá buồn ngủ, vừa mới ngáp một cái, đột nhiên nghe Tam Giới đại sư nói:

- Có rồi!

Tiết Hoài Nghĩa lập tức tinh thần phấn chấv bật dậy nhảy trên mặt đất, hai chân trần chạy tới, hai cánh tay đẩy đám hòa thượng ra, trừng trừng đôi mắt to nói:

- Nói mau, ngươi nghĩ ra điều gì?

***

- Những con ngựa Tiết sư tìm tới, đều là những con ngựa tốt. Có ngựa tốt, người luyện kỹ thuật cưỡi ngựa sẽ dễ dàng một chút, lúc tranh tài, không chỉ khảo nghiệm kĩ thuật ngựa, còn có sự phối hợp giữa người cà ngựa, sự phối hợp này, chính là hành động và khẩu lệnh của ngươi, mà chỉ có con ngựa nào biết ngươi mới chấp hành khẩu lệnh của ngươi.

Sở Cuồng Ca và Dương Phàm giục ngựa rong ruổi, bước chậm rồi phi nhanh, cứ thế không ngừng biến hóa, đồng thời truyền thụ kinh nghiệm của mình:

- Đừng nghĩ ngựa mình mạnh bạo, một con ngựa nặng ngàn cân, ngươi thì nặng bao nhiêu? Phải khống chế theo sức mạnh của nó, ngựa có linh tính, nó đã đối đầu thì hãy khen khen, vỗ vỗ cổ nó, hoặc sờ vào hầu nó, nó sẽ giống như một đứa trẻ, sẽ cảm thấy cao hứng.

Nó làm sai, phải lập tức xử phạt, lớn tiếng quát, ghìm cương ngựa, dùng mã đạp đá nó, nó sẽ biết mình sai, tuyệt đối không để sự việc xảy ra rồi mới nói, ngựa không có trí nhớ. Ha ha, đúng rồi, nói với Tiết Sư cho ít kẹo, ngựa rất thích ăn ngọt, lúc thưởng kẹo cho nó, con vật tính trẻ con này sẽ rất vui vẻ.

Hai người nói xong, liền chạy về sơn môn chùa Bạch Mã, hai người xoay người xuống ngựa, cười nói đi vào trong, chỉ thấy Tiết Hoài Nghĩa mặc cà sa đỏ thẫm, cùng đi với hai bậc hòa thượng khôi ngô Hoằng Nhất, Hoằng Nhị đang vội vã đi về phía bên ngoài, nhìn mặt y vô cùng vui vẻ, xem ra tâm tình cũng tốt.

Dương Phàm nhìn thấy nhanh bước tới đón nói:

- Phương Trượng!

- Ồ, Thập Thất, haha, lại đi cưỡi ngựa hả? Các ngươi xem, Thập Thất thật bản lĩnh, mỗi ngày đều luyện tập không ngừng, các ngươi thì cả ngày kêu mệt, mệt cái gì? Nếm trải đau khổ, thành người hơn người, không mệt không thành? Hãy học tập Thập Thất một chút?

Bọn đệ tử vội vàng xưng vâng, Dương Phàm cười nói:

- Phương trượng quá khen, đệ tử có chút việc cần nói với người!

- Hả, không sao, thiếu cái gì, ngươi lúc nào cũng có thể lấy, Hoàng Đế cũng không để binh đói, sái gia sẽ đi chuẩn bị cho ngươi. Ngươi hãy chờ ta về rồi nói sau, bổn phương trượng cần vào cung một chuyến.

- Phương trượng muốn vào cung? Thật là may mắn, đệ tử có chuyện này, nói không chừng cần có trong cung đồng ý.

Dương Phàm khẩn trương nói:

- Là như thế này, phương trượng, huynh đệ chúng ta khổ luyện đã nhiều ngày rồi, nhưng hoàn toàn không biết gì về đối thủ cả, nếu cứ nhắm mắt làm liều, e rằng không có thành tựu. Hơn nữa thực lực đối thủ mạnh hay yếu, thói quen đấu pháp ra sao, chúng ta hoàn toàn không nắm rõ. Bởi vì cái gọi là biết ta trăm trận trăm thắng, trên chiến trường chính là như thế, trên sân bóng cũng là như thế, cho nên, kính xin phương trượng có thể tạo cơ hội tốt cho huynh đệ, có thể một lần đọ sức với đội mạnh trong cung.

Tiết Hoài Nghĩa cười nói:

- Việc này dễ thôi, đợi ta tiến cung sẽ nói với Thiên Hậu.

***

Trong cung điện, Võ Tắc Thiên phê một chồng tấu chương, trên mặt đột nhiên vui mừng tươi cười, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thần sắc của Võ Tắc Thiên liền nói:

- Thiên Hậu nhìn thấy chuyện gì vui hay sao?

Võ Tắc Thiên đưa tấu chương kia cho nàng, cười nói:

- Uyển Nhi chưa từng xem qua phần tấu chương này sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn qua, đó là tấu chương của đại sứ tuần phủ Giang Nam Địch Nhân Kiệt, vội vàng xem qua, nói:

- Phần tấu chương này Thượng Quan Uyển Nhi đã xem qua, Địch Công nói đã phá hủy một nghìn bảy trăm tòa dâm từ, nhưng phá hủy toàn từ xã, so với công tích của y năm đó ở Đại Lý Tự thì đúng là một trời một vực, có gì mà khiến Thiên Hậu vui thế?

Võ Tắc Thiên lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không phải, lúc Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm Đại Lý Tự Khanh, trong vòng một năm, xử lý gần hai mươi nghìn vụ án tồn đọng ai cũng tâm phục khẩu phục, không ai tố oan, chấn động kinh sư, hành vi như vậy trong mắt trẫm, chỉ coi như có tài mà thôi chứ không đến mức như thần.

Võ Tắc Thiên nhận lại tấu chương từ tay Thượng Quan Uyển Nhi, vỗ nhè nhẹ nói:

- Mà đây phá hủy một ngàn bảy trăm tòa dâm từ, mới là có công lao với triều đình, mới là thần đối với trẫm, trong lòng vui mừng, nên mới bật cười.

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc nói:

- Đây là đạo lí gì, Uyển Nhi ngu muội, xin Thiên Hậu chỉ giáo!
Bình Luận (0)
Comment