Tưởng Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh bước đến, Hiên ngang nói:
- Bệ hạ, Trương Xương Tông mặc dù đã nói qua chuyện này với bệ hạ, nhưng y lại chưa từng nói thuật sĩ Lý Hoằng nói bậy, đến mức mà sau ba ngày phát đi, y còn có thể thoát khỏi Trường An một cách thong dong, hành động này chứng tỏ trong lòng Trương Xương Tông đã có dự tính trước. Theo luật, y vẫn sẽ có tội.
- Bệ hạ!
Đại Lý Thừa Phong Toàn Trinh cũng nhảy ra, nói lớn:
- Bởi vậy có thể thấy, cái gọi là tự thú của Trương Xương Tông, chỉ là vì tình thế bức bách, chứ không phải là ý của bản thân y, hơn nữa mưu phản là tội lớn, gây họa cho xã tắc, không thể dùng quy tắc của những kẻ tự thú để xử y. Trương Xương Tông đại nghịch bất đạo như vậy, không dùng đại hình thì cũng phải dùng đến quốc pháp?
- Bệ Hạ!
Ngự Sử Chu Lợi Dung vươn người ra, cao giọng nói:
- Trương Xương Tông có tội không truy xét, tất dung túng bọn đạo chích thiên hạ làm hại đến an nguy xã tắc.
Giám sát ngự sử Mã Hoài Tố cũng đi ra nói một cách mạch lạc rằng:
- Trương Xương Tông vong ơn bội nghĩa, âm mưu phản nghịch, theo lý nên lấy tử hình làm hình phạt.
Những người này lần lượt nhảy ra nói, khiến khuôn mặt Võ Tắc Thiên không khỏi biến sắc.
Vị Hoàng đế ở trên vị trí cao hơn mọi người đó, không phải là không biết sợ hãi điều gì, thiên hạ này bà ta cần những đại thần tài năng này mới có thể cai quản những kẻ khác, nếu tất cả đại thần đều phản đối, bà ta ắt phải thấy sợ, không còn cách nào chỉ có thể làm theo họ nói.
Cho dù là Hoàng đế thì năng lực cũng không thể mạnh đến vậy, nhanh như vậy cũng sẽ không có cách nào để tìm được một đám người khác thay thế bọn họ. Nhưng bà ta vẫn bảo vệ Trương xương Tông, đó không chỉ là sự sủng ái mà bà ta giành cho y, mà là liên quan đến sự uy nghiêm của mình, liên quan đến quyền lực không thể lung lay.
Nhưng điều bà ta cảm thấy bi ai là, mặc dù bà ta cố gắng dung túng, Nhị Trương dường như đã nắm được một lượng quyền lực lớn, bao gồm cả rất nhiều môn hạ trong đó bao gồm cả tể tướng, lúc này không ai đứng ra nói đỡ cho bọn họ, xem ra những tiểu tình lang chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt này không bằng với đám người thô bạo như Tiết Hoài Nghĩa rồi, ít nhất khi Tiết Hoài Nghĩa chịu chết, còn có những đệ tử trung thành đi theo bên cạnh y, tiễn y xuống hoàng tuyền.
Võ Tắc Thiên cũng không dám cứng rắn cự tuyệt các vị đại thần khuyên, bà ta vẫn muốn duy trì hình tượng công chính minh quân của mình, vì thế bà đưa ánh mắt sang nhìn tể tướng Dương Thái Tư, Dương Thái Tư hiểu ý, nên đành đứng ra nghiêm nghị nói:
- Bệ hạ đã biết, các ngươi lui xuống trước đi, nếu bệ hạ có chỉ thị gì, bổn tướng sẽ truyền đạt lại cho các ngươi.
Tống Cảnh lạnh lùng nói:
- Thiên tử hiện gần chúng ta trong gang tấc, ta muốn đích thân nghe Thiên tử chỉ bảo, đâu cần đến Dương nội sử phải mất công thay người tuyên sắc!
Dương Tái Tư đờ người ra, y không nghĩ tới Tống Cảnh lão tể tướng này, đã không chịu cho triều đình chút thể diện nào, văn võ bá quan đều như nín thở, lẳng lặng quan sát phản ứng của Thiên tử.
Võ Tắc Thiên ngồi trên cao đang cố gắng nhìn xuống để quan sát kĩ sắc mặt của các đại thần, nhưng trước mắt bà ta chỉ là những mảng ảnh mơ hồ, không hiện lên rõ cái gì hết.
Võ Tắc Thiên cảm thấy tức ngực, có cảm giác như thở không ra hơi nữa, bà ta không biết nếu tiếp tục liệu mình có ngất ra đó hay không, tuy nhiên, bất kể là thế nào thì cũng phải chịu đựng, nếu hôm nay ngất tại nơi này, quyền uy của bà ta sẽ bị một cú đả kích mạnh, khiến uy vọng bao năm nay bà ta mất công xây dựng sụp đổ trong một đêm.
- Nếu các khanh một mực khẳng định Xương Tông có tội…
Võ Tắc Thiên mím môi lại, trong khoảnh khắc khi các đại thần còn chưa chú ý lắm, bà ta cố gắng hít thở một chút:
- Vậy thì, Vi Thừa Khánh, khanh hãy đem Xương Tông đến cho Ngự Sử đài để Tống Cảnh Trung Thừa phúc thẩm đi.
Võ Tắc Thiên nói xong câu đó lập tức đứng dậy, nội thị vội vàng giơ phất trần lên cao, cao giọng nói:
- Bãi triều!
Dứt lời, y vội vàng đi qua đỡ Võ Tắc Thiên.
Thái độ của quần thần không như mọi khi, hô to:
- Cung kính bệ hạ.
Tất cả mọi người đứng đó, nhìn cái hình dáng gì nua đó bước đi một cách khó khăn, được tên nội thị đi bên cạnh dìu vệ hậu cung, ánh mắt của bọn họ trở nên phức tạp, bọn họ chợt phát hiện ra, thì ra cao thần minh quân trong suy nghĩ của bọn họ, cũng có lúc phải nhượng bộ.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu bọn họ như một phản xạ tự nhiên:
- Thời đại của nữ hoàng sắp kết thúc rồi…
*******
Nhưng mà, dù sao Võ Tắc Thiên vẫn là Võ Tắc Thiên, mười ba tuổi đã vào cung, từ một tài tử nho nhỏ đấu đá với Tiêu thục phi, Vương hoàng hậu, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Thượng Quan Nghị, phu quân, con cháu bà ta, còn đấu cả với vô số văn thần võ tướng trung với đời Đường, cho đến hôm nay, từ một tài tử, đến một nữ lưu, rồi leo lên được vị trí chí cao vô thượng như hiện nay, bà ta chưa bao giờ nhận thua.
Hôm nay trên triều sở dĩ bà ta chịu cúi đầu là vì tình thế lúc đó vô cùng kịch tính, khiến thân thể già nua của bà ta không chịu được cú đòn mạnh tấn công vào tâm lý, nếu lúc đó mà tiếp tục giằng co thì bà ta sẽ ngất ngay tại chỗ mất, nếu một vị Hoàng đế mà ngất do sự bức bách của quần thần, thì sẽ khiến quyền lực mà bà ta đang nắm giữ giảm đi nhiều, khi đó chỉ có thể đơn thương độc mã đứng ở cái triều đình này.
Võ Tắc Thiên được nội thị đưa về hậu cung, lập tức gọi ngự y đến khám và chữa bệnh, còn sau khi bãi triều, Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh lập tức sửa soạn để tiếp đến chỗ Vi Thừa Khánh áp giải Trương Xương Tông đến ngự sử đài.
Vi Thừa Khánh tất nhiên là không dễ dàng đem Trương Xương Tông giao đi, còn cố gắng kéo dài thời gian đến chạng vạng, cũng không đợi đến lúc Võ Tắc Thiên có chỉ thị khác, khi thấy không còn lý do gì để kéo dài nữa, lúc này mới đem Trương Xương Tông giao cho Tống Cảnh.
Sắc trời đã tối, Tống Cảnh cũng không thể khêu đèn thẩm tội vào giờ này được, những người xung quanh đến chứng nhận đều là vương công đại thần, y sao có thể mời họ đến vào lúc đêm khuya như này được, vì thế đã chọn cách nhốt Trương Xương Tông vào đại lao, đợi hôm sau sẽ tra thẩm. Sáng sớm ngày kế tiếp, Tống Cảnh đưa đem Trương Xương Tông áp giải lên đại sảnh, tự mình thẩm tra xử lý.
Trương Xương Tông vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, y nghĩ đến Võ Tắc Thiên đã từ bỏ mình, khi y bị áp giải lên đại sảnh, hai chân run lẩy bẩy, hoàn toàn mất đi cái dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ nữa.
Còn thần sắc của Tống Cảnh thì trang nghiêm, ngồi vào chỗ của mình, nhưng gã ta chỉ vừa kịp áp giải Trương Xương Tông đến, còn chưa kịp gọi những người làm chứng tới, thì sự phản kích của Võ Tắc Thiên đã đến.
Hành động áp đảo bức ép lần này của các vị quan là một dòn đả kích mạnh đối với Võ Tắc Thiên, thân thể già yếu ấy sao có thể chịu được sự đả kích này, bà ta đã ngã bệnh., nhưng sau một đêm trị liệu, dùng thêm một gốc sâm đã năm trăm năm tuổi để tẩm bổ lấy lại nguyên khí, đến sáng sớm hôm sau tinh thần bà ta đã khôi phục lại rất nhiều.
Vì thế, bà ta đã bình tĩnh ra một đạo mệnh lệnh, theo lệnh đó, một tên trung quan dẫn theo tám gã nội thị đi đến Ngự Sử đài. Phía sau bọn họ là mười sáu tên vệ sĩ nội vệ.
Trung quan chậm rãi trình bày trung chỉ, dùng một giọng điệu kiêu ngạo mà tuyên bố rằng:
- Đặc xá! Hoàng đế bệ hạ quyết định, tha cho mọi hành vi phạm tội của Trương Xương Tông! Xin Tống Cảnh trung thừa lập tức giao Nghiệp quốc công ra.
Dứt lời, không đợi Tống Cảnh kịp phản ứng, y hạ tay xuống, hai tên nội thị xông đến dựng Trương Xương Tông lên, xoay người rời đi, Tống Cảnh sau đó đứng lên, trợn mắt há mồm nhìn theo.
Đặc xá, trước cũng có tư liệu ghi lại vào thời nhà hạ thì đã có xảy ra- đây là đặc quyền của quân vương. Mặc dù quyền đặc xá từ trước đến nay vẫn được giữ, song mấy trăm năm qua gần như chưa có ai dùng đến nói- nhưng có điều là nó vẫn tồn tại trong luật pháp.
Nó, hoàn toàn là phù hợp với luật pháp!
Tống Cảnh trung thừ và cả triều đình không phải luân miệng nói là phải dựa vào luật pháp hay sao? Được! Các ngươi muốn đấy, vậy Võ Mị và sẽ đấy cùng các ngươi! Làm Hoàng đế, ta có quyền đặc xá! Ta không thể ngăn cản các ngươi nói Trương Xương Tông có tội, nhưng ta lại có quyền đặc xá tất cả các tôi của y, cho dù là tội chết!
Tống Cảnh không cần tiếp tục thẩm tra, vì cho dù gã có gán cho Trương Xương Tông tội ác tày trời đi chăng nữa, thì Võ Tắc Thiên đều có thể dựa vào vị trí và quyền hành của mình để đặc xá toàn bộ tội lỗi của y. Võ Tắc Thiên bắt đầu phản kích, vẫn cái phong cách hống hách linh hoạt và sắc bén!
Mà đây chỉ là chiêu phản kích đầu tiên của Võ Tắc Thiên mà thôi!
- Ta nên lập tức dùng hình mới phải! Nên đem y lên đại đường rồi lập tức xử tử! Nếu như vậy nhiều lắm thì cũng chỉ là chuyện thi hành hình phạt- Chỉ cần có thể trừ được nịnh thần, thì tiền đồ của Tống mỗ cũng có là cái gì!
Mãi đến khi đám người này đưa Trương Xương Tông rời đi, Tống Cảnh mới kịp phản ứng, gã lớn tiếng hô to trong đau đớn.
Trương Xương Tông tuy chỉ có ở trong ngục có một đếm, nhưng đầu tóc thì đã rối bù, chật vật khổ sở, sau khi trở về Phụng Thần giám, y khóc lóc kể lể với Trương Dịch Chi, rồi Trương Dịch Chi giục y đi tắm, sau đó đưa y đến nơi Thiên tử để tạ ơn. Đến Trường Sinh viện- hai người không dám đi thẳng vào giống như trước, mà là lệnh cho nội thị vào báo tin trước.
Trong phòng ngủ, khi trời sáng sớm Võ Tắc Thiên đã tỉnh một lần, sau đó thì đầu lại nhức inh ỏi, ngực thì khó thở, vừa mới truyền ngự y vào để dùng thuốc, sau mới ngủ ngon. Trong cơn mệ, khóe miệng bà ta còn co rút một chút, hai người nữ quan bên tả hữu của bà ta là Uyển Nhi và Phù Thanh Thanh thấy thấy nên cũng rất lo.
Mặc dù Uyển Nhi cũng không đồng tình với những hành động của Võ Tắc Thiên, nhưng dù sao sớm chiều bên cạnh bà ta bao năm như vậy, mặc dù Võ Tắc Thiên là hung thủ sát hại tổ phụ và phụ thân của nàng, nhưng khi đó Uyển Nhi còn là một đứa con nít nằm trong tã lót, nên cũng không có tình cảm gì với tổ phụ, giờ nhìn thấy Võ Tắc Thiên già cả ốm yếu, nên trong lòng cũng có chút thương cảm.
Một tên nội thị rón rén đi tới, thì thầm vài câu với Uyển Nhi, Uyển Nhi gật đầu, Xoay người đi ra tẩm cung của Võ Tắc Thiên. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thấy Uyển Nhi đi ra thì nhanh chóng đến chào đón, Uyển Nhi nói:
- Thân thể Thiên tử không khỏe, hiện tại không nên đánh thức người. Ngũ lang, Lục lang, các người không cần lo lắng, thánh nhân vô cùng tin tưởng và bảo vệ các ngươi.
Uyển Nhi dừng lại một chút, sau lại nói với Trương Xương Tông:
- Trước lúc bệ hạ ngủ có nói, nếu Lục lang đã trở lại, thì xin hãy đi một chuyến đến phủ của Tống Cảnh trung thừa, cảm ơn ông ta đã giơ cao đánh khẽ.
Trương Xương Tông thốt lên:
- Rõ ràng là bệ hạ đã cứu ta, tên Tống Cảnh trung thừa đó còn muốn ta chết, làm gì có ý muốn giơ cao đánh khẽ? Y…
Trương Dịch Chi lôi lấy ống tay áo của y, gật đầu với Uyển Nhi, nói:
- Vâng, để Dịch Chi sẽ đi cùng Lục lang.
Y ngừng lại một chút, rồi lại thở dài:
- Hai huynh đệ chúng ta đâu có dã tâm gì, vì sao các vị quan lại coi chúng ta như cái gai trong mắt, chỉ mong lần này….Tống Cảnh trung thừa nhận thành ý của chúng ta…Chúng ta đâu biết tranh giành đấu đá, chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày thôi
Càng nói, tiếng của y càng trở nên nghẹn ngào.
Đến khi chạng vạng, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông trở lại, sau khi hai người hồi cung, lập tức đi đến tẩm cung của Võ Tắc Thiên, lúc này bà ta đã tỉnh, nghe nói bọn họ trở lại, Võ Tắc Thiên mỉm cười, nói:
- Các ngươi về rồi sao, Tống Cảnh chắc đã gặp các người rồi?
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông khoanh tay đứng trước mặt Võ Tắc Thiên, Trương Dịch Chi chán nản nói:
- Hai huynh đệ chúng thần đứng ở cửa suốt hai canh giờ, nhưng y cự tuyệt không gặp. Thấy sắc trời đã tối, sợ rằng muộn quá thì không về được cung, nên…
Khóe mắt Võ Tắc Thiên bỗng nhảy lên, nhưng trên mặt thì vẫn giữ nụ cười đó, vẫy tay về phía bọn họ, hai người lập tức đến quỳ bên cạnh bà ta, nước mắt chảy ra cầm lấy đôi tay đã già nua của người đàn bà ấy.
- Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ được các ngươi.
Võ Tắc Thiên nói nhẹ nhàng, thở dài mà rằng:
- Nhưng…Trẫm cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, còn ngươi tuổi còn trẻ…
Bà ta khẽ vuốt vuốt hai má của Trương Xương Tông, dịu dàng nói:
- Yên tâm đi, trẫm sẽ sắp xếp hết, sẽ an bài hết tất cả mọi chuyện…
Trong con mắt đã mờ mờ của bà ta vẫn ánh lên sự tự tin vô cùng, bà ta hiểu mình đã già đi và sắp chết, nhưng bà ta vẫn tin tưởng rằng, chỉ cần còn một hơi thở, thì tất cả mọi việc trên thế gian này đều sẽ nằm gọn trong tay bà ta!